Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 81: Chương 81




Diệp Hòa kinh hoảng phát hiện nơi này vốn chính là một cái đầm chẳng qua không biết bọn họ dùng cái gì trùm phía trên, sau đó lại dùng lá khô cùng cỏ dại để ngụy trang, mượn ánh sáng mờ ảo che dấu, tên lính Bắc Gia giữ trọng trách dụ địch kia đứng một mình thì không sao, một khi cả đám người xông qua, sức nặng tăng lên sẽ dẫn đến hiện trạng cùng nhau rơi xuống.

Tên binh lính Bắc Gia này chỉ là mồi câu thôi, biện pháp lấy ít thắng nhiều quả nhiên tuyệt hảo nhưng Da Tô vương tử nhẫn tâm hy sinh một gã thuộc hạ trung thành cảnh cảnh thế này, thật không hỗ người lòng dạ độc ác.

Nghe lời của tên lính kia, đám người Kỳ quân vừa sợ vừa giận, giơ đao trong tay đâm về phía hắn, người nọ miệng phun máu tươi ánh mắt dần dần rời rạc, tuy nhiên nụ cười đắc ý trên mặt vẫn không thay đổi, hiển nhiên đã sớm ôm quyết tâm sẵn sàng hi sinh.

A Lỗ tức giận gầm lên: “Đại quân Bắc Gia các ngươi hôm nay cũng bại trận phải chạy trốn tới nơi này, cả đội chỉ còn lại mười mấy người tưởng chúng ta sợ các ngươi chắc?”

Lại thấy binh lính Bắc gia ngửa đầu, cao giọng cười lớn: “Cửu hoàng tử của các ngươi cũng đã bị bắt, các ngươi cứ đợi toàn quân bị diệt đi!”

Nói xong lời nhắn nhủ sau cùng hắn yên tâm nhìn về hướng Đông, chậm rãi nhắm mắt lại nuốt xuống một hơi cuối cùng, nghe thấy Cửu hoàng tử bị bắt, lòng quân nhất thời đại loạn. Diệp Hòa trong lòng cũng vang lên lộp bộp, vừa sốt ruột vừa lo lắng.

Thấy đám Kỳ quân giãy dụa lại chìm xuống vài phần, Diệp Hòa nhíu mày, vội vàng ra lệnh: “Mọi người không nên khủng hoảng cũng đừng tiếp tục giãy dụa, tận lực giữ vững thăng bằng.”

Lại quay sang A Lỗ người duy nhất thoát khỏi hiểm cảnh nói: “Nhanh đi tìm một ít dây mây chắc chắn, cột lên thân cây, rồi phân cho mọi người cầm tránh bị lún sâu hơn, nhớ căn dặn mọi người không nên tranh giành, từng bước từng bước từ từ di chuyển lên bờ.”

A Lỗ vội vàng làm theo thì thấy Diệp Hòa xoay người đi tới, vội vàng hỏi: “Vương phi, người đi đâu vậy?”

Diệp Hòa cước bộ không ngừng: “Thà rằng tin có, ngươi cứ ở đây cứu bọn họ, ta đi cứu Cửu hoàng tử.”

Người binh lính kia trước khi chết còn mang theo kính ngưỡng nhìn về hướng Đông, khả năng duy nhất xảy ra là hắn rất kính ngưỡng Da Tô vương tử. Xem ra đoàn người Bắc gia rất có thể đang núp một nơi nào đó theo hướng Đông. Tuy tên binh lính Bắc gia không nhất định nói thật cũng có thể chỉ muốn đánh loạn lòng Kỳ quân, nhưng chỉ cần một phần trăm có thể nàng tuyệt không thể mạo hiểm.

Nàng cũng tin tưởng nếu đổi lại Kỳ Mạch, nàng có một phần trăm bị bắt, hắn cũng sẽ liều mạng đi cứu. Huống chi đoàn người của Da Tô vương tử chỉ còn lại mười mấy người mà thôi, nói vậy phần lớn đã bị thương trên chiến trường, lấy thân thủ nàng cũng không để vào trong mắt, chỉ cần cẩn thận tránh bẫy rập bọn họ giăng ra sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhắm thẳng về hướng Đông, Diệp Hòa đề cao cảnh giác thăm dò mặt đất cùng bốn phía, dọc theo đường đi không phát sinh bất kỳ ngoài ý muốn nhưng Diệp Hòa vẫn không dám phớt lờ, từng bước một tiến về phía trước cho đến thấy được bóng người phía trước mới chậm rãi dừng bước.

Khi thấy thân ảnh người nọ, con ngươi Diệp Hòa co chặt, một nam tử vóc người thon dài, hai tay bị khóa vào cây khô phía sau, mái tóc xốc xếch, gương mặt vô lực buông xuống tựa như hấp hối, hắn mặc một thân khôi giáp màu bạc. Diệp Hòa nhìn ra đó là bộ áo giáp hoàng thượng ngự tứ.

“Kỳ Mạch?” Diệp Hòa cất giọng gọi nhưng hắn không trả lời.

Hiện tại cách một khoảng khá xa, xung quanh lại không có ánh sáng, nhìn thân hình có vài phần tương tự nhưng không nhìn thấy mặt, thật là Kỳ Mạch sao? Nếu như hắn đúng là Kỳ Mạch, cả người bị trói ở chỗ này,chung quanh tất nhiên có bẫy dụ nàng đi qua, một khi nàng trúng chiêu hai người chắc chắn cùng chết. Còn nếu như hắn không phải Kỳ Mạch thì chắc chắn có bẫy. Diệp Hòa do dự đứng im tại chỗ, không dám vội vàng tiến tới.

Một khắc tiếp theo, nàng lại thấy một bóng người đứng đối diện nơi Kỳ Mạch bị trói hơn mười thước. Diệp Hòa cảnh giác nhìn qua, chỉ thấy người nọ một thân khôi giáp đen tuyền, bên hông cánh tay đều có nhiều vết thương, mái tóc thấm mồ hôi xõa trước trán, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần, khóe miệng khẽ nhếch mang theo vài phần kiệt ngao bất tuần, trong tay y cầm một bộ cung tên, lắp tên, căng dây vận sức chờ phát động nhắm thẳng ngực Kỳ Mạch!

Diệp Hòa trong đầu rung động ầm ầm, không kịp phản ứng thân thể đã phóng thẳng về phía trước, liều lĩnh chắn trước người Kỳ Mạch.

Trong nháy mắt ánh sáng chớp lên, Kỳ Mạch hai tay vốn bị trói bỗng nhiên tránh thoát, sau đó ngẩng đầu lên. Diệp Hòa thầm kêu tiêu rồi, không phải Kỳ Mạch! Lắc mình muốn trốn nhưng chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, khoảng cách lại gần, y hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Hòa chưa kịp xuất chiêu đã bị người nọ nắm hai tay bắt chéo sau lưng, ngay sau đó liền bấm trên cổ nàng.

…………..

Một thân đại thụ nằm cạnh sườn dốc, Diệp Hòa bị trói chặt vào thân cây khô, dây được thắt chết, hết sức bền chắc.

Diệp Hòa sớm đoán được đây là bẫy rập, chẳng qua lúc ấy còn chưa kịp xác nhận người bị trói có phải Kỳ Mạch hay không thì đã bị tên Da Tô vương tử lợi dụng , đánh cuộc nàng không dám mạo hiểm tánh mạng của Kỳ Mạch. Đúng vậy, quan tâm sẽ bị loạn, nàng mới không nửa phần do dự, dù biết có tám chín phần Kỳ Mạch này là giả nhưng hai phần còn lại khiến nàng không thể để hắn chết, nếu không lỡ thật sự là Kỳ Mạch, nàng nhất định hối hận cả đời.

“Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp mặt.” Da Tô chậm rãi sải bước đi đến, đưa tay xoa gương mặt của nàng, ánh mắt khinh miệt mang theo vài phần tà khí.

Diệp Hòa cả người nổi da gà, quay mặt sang bên cạnh né đi vuốt ve của y, sắc mặt lãnh nhược băng sương giễu cợt: “Ngươi chỉ biết loại thủ đoạn hèn hạ này thôi ư?”

Da Tô xem thường nhếch cao khóe miệng: “Mặc dù hèn hạ nhưng cực kỳ hữu dụng, bây giờ không phải nàng đã rơi vào tay ta rồi sao?”

Diệp Hòa không muốn cùng hắn nói nhảm, trực tiếp hỏi: “Kỳ Mạch đâu? Hắn ở nơi nào?”

Da Tô cười đắc ý: “Hiện tại tạm thời còn chưa có bắt được nhưng hiện tại có nàng trong tay, ta nghĩ muốn hắn sa lưới chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không phải sao?”

Diệp Hòa chua xót, tức giận lớn tiếng quát: “Ngươi muốn thế nào?”

“Hai mặt Chiểu Trạch lâm đều là thâm cốc chỉ có theo hướng nam bắc mới có thể chạy ra ngoài, Cửu hoàng tử Đại Kỳ quả nhiên thông minh, biết đi hướng phía nam sẽ chạm quân doanh Đại Kỳ, viện binh tùy thời có thể từ bên kia đi vào, ta chắc chắn không dám theo hướng Nam, nên dẫn người canh giữ cửa khẩu phía bắc, muốn vây chúng ta chết lại Chiểu Trạch lâm này. Một lát nữa ta sẽ phái người báo tin cho hắn, hắn chắc chắn sẽ đến rất nhanh.”

Da Tô cười khinh thường, giọng nói ngậm mấy phần hận ý: “Trước đó vài ngày, ta còn ở cảnh nội Đại Kỳ không thể trở về nước, hắn phái người truy giết ta không chừa lối thoát, khiến Bổn vương tử hết chạy Đông lại lủi Tây mấy lần suýt nữa bỏ mạng, cuối cùng phải giả làm tên khất cái mới có thể trốn thoát, chuyện nhục nhã như thế nàng nói đi ta phải báo thế nào?”

Kỳ Mạch vốn không có ý muốn giết Da Tô vương tử, chẳng qua lần đó nàng bị ép buộc bán thanh lâu, hắn mới vì trả thù nàng mới đuổi tận giết tuyệt Da Tô vương tử. Diệp Hòa âm thầm cắn môi dưới, đúng vậy, Kỳ Mạch thông minh lại giảo hoạt chỉ có hắn tính kế người khác, đoàn người Da Tô vương tử số lượng ít mục tiêu nhỏ, chỉ có thể trốn chỗ tối mà Kỳ quân số lượng nhiều mục tiêu lớn chỉ có thể ở chỗ sáng, xem ra hắn đã tiến vào Triển Trạch lâm, chịu ăn mấy lần đánh lén nhưng lại rất nhanh thăm dò địa hình, chuyển sang tử thủ lối ra duy nhất chờ Bắc Gia vương tử chạy ra.

“Ngươi muốn dùng ta uy hiếp Kỳ Mạch bó tay chịu trói?” Diệp Hòa nhìn y, cau mày hỏi.

“Nhìn thấy thâm cốc này chưa?” Da Tô chỉ ngón tay.

Diệp Hòa theo phương hướng y chỉ cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một sườn dốc nghiêng phía trên phủ toàn rêu xanh, nhìn xuống chút nữa chính là một mảnh tối đen sâu không thấy đáy còn chưa hiểu ý đồ đã nghe y dùng giọng thoải mái nói: “Nơi này nổi danh là Ác Lang cốc, người sống đi xuống tất trở thành món ăn để bọn lang tranh giành. Bắc Gia chúng ta rất tôn sùng lang, một lát nữa nếu đẩy hai người các ngươi xuống đó coi như cung phụng Lang Thần vậy.”

Diệp Hòa nghe vậy hung hăng trừng hắn, Da Tô đắc ý ngửa đầu cười rộ lên: “Nàng sắp chết rồi, thế có di ngôn gì không?”

“Có.” Diệp Hòa gật đầu, ngay sau đó lẩm bẩm một câu.

“Nàng nói cái gì?” Da Tô không nghe rõ, bèn tiến lên hai bước, tò mò hỏi.

“Ta mới vừa nói.” Diệp Hòa nhìn chằm hằm y, gằng từng chữ từng câu rõ ràng rành mạch: “Bắc gia các người tôn thờ lang đến vậy, không bằng đem ngươi cung phụng cho Lang thần chẳng phải có thành ý hơn?”

Da Tô vương tử sửng sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Diệp Hòa cong lên khóe miệng mỉm cười ngọt ngào, một giây sau Diệp Hòa chợt vươn ra hai tay, dùng khí lực toàn thân đẩy y xuống dưới cốc, tuy sợi dây bọn họ trói nàng thắt kiểu gúc chết nhưng nàng từng được huấn luyện đặc biệt tự vệ, muốn thoát khỏi sợi dây này chỉ cần thời gian mà thôi, cố ý gặng hỏi Da Tô vương tử chỉ vì muốn dời đi lực chú ý của hắn.

Khoảnh khắc đẩy được Da Tô vương tử xuống dốc núi, Diệp Hòa muốn cất giọng xướng bài ca giải phóng nông nô, không nghĩ đến vui quá hóa buồn, lúc thân thể vương tử hèn hạ mất đi thăng bằng ngã về phía sau cũng trong lúc ấy y đột nhiên giơ tay nắm lấy đai lưng Diệp Hòa, Diệp Hòa chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, sau đó hai người cùng nhau lăn xuống dốc sườn núi.

“Vương tử điện hạ!” Đám thuộc hạ Da Tô vương tử cao giọng hô lên, chỉ thấy thân ảnh hai người quay cuồng ngã xuống sườn núi, nháy mắt không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.