Chiểu Trạch Lâm nằm ở phía bắc quân doanh, cách xa biên cảnh Đại Kỳ, Kỳ quân chưa quen thuộc địa hình tất nhiên rơi thế hạ phong càng đuổi càng rơi vào thiên la địa võng, đến lúc đó Kỳ quân ắt hẳn gặp nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Diệp Hòa lòng như lửa đốt, cao giọng quát “Dẫn đường” sau đó dẫn đầu xông ra ngoài.
Càng đi càng phát giác chung quanh một mảnh vắng vẻ đìu hiu, tuy chỉ có mấy dặm nhưng dùng gần nửa canh giờ mới tới, lúc đến nơi thì trời đã tối, rặng mây đỏ yếu ớt nằm phía cuối chân trời, ánh sáng dần dần trở nên mơ hồ. Diệp Hòa nhìn rừng cây rậm rạp phía trước bị bao phủ bởi màn đêm tăm tối bất giác cau lại đôi mày.
Dưới sự hướng dẫn của Diệp Hòa đội nhân mã tiếp tục tiến về phía trước bỗng nhiên có một gã dẫn đầu giục ngựa chạy đến, sắc mặt căng thẳng đến gần nói cùng A Lỗ: “Lỗ phó tướng, khu rừng Chiểu Trạch này đầy rẫy chướng khí, cây cối che khuất bầu trời khiến bên trong mờ ảo phân không rõ đường đi, nếu chúng ta tùy tiện đi vào sợ rằng đội ngũ rất dễ thất lạc trong rừng, chúng ta cần cẩn trọng suy tính trước khi vào trong, kính xin phó tướng nghĩ lại.”
“Hừ!” Diệp Hòa giận giữ quay đầu, không đợi A Lỗ tỏ thái độ hừ lạnh nói: “Hành quân đánh giặc cần trên dưới một lòng, các ngươi hiện tại lo lắng đến an nguy bản thân, vậy có từng nghĩ tới đoàn người Cửu hoàng tử có lẽ đang rơi vào trong cạm bẫy kẻ địch đang chờ chúng ta đến chi viện? Mà chúng ta lại ngừng tại chỗ này không tiến, nếu vì đến trễ một bước mà nhận lấy hậu quả khôn lường, sau khi hoàng thượng biết được các người nghĩ xem ngài ấy sẽ giận giữ cỡ nào? Sợ rằng ban xuống thánh chỉ bắt các người chôn cùng!”
Buổi nói chuyện khí thế nghiêm trang, chúng quân hai mặt nhìn nhau tựa như cũng nghĩ đến hậu quả như thế, khuôn mặt ánh lên lo âu im miệng không nói, bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
A Lỗ sốt ruột nhanh hùa theo: “Vương phi nói rất có lý, chúng ta không thể bỏ lại Cửu điện hạ.”
Tên dẫn đầu ban nãy rất có chừng mực, di chuyển ngựa đi đến phía trước, chắp tay nói: “Thuộc hạ ngu muội, cẩn tuân Vương phi phân phó.”
Diệp Hòa nhìn rừng cây bị phủ tầng sương dày đặc, đi ngựa vào không phải cách hay, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mọi người để lại ngựa ở đây, đem dây cương cột nó ngoài thân cây to ngoài rừng, cầm theo binh khí theo ta vào rừng cứu người!”
“Tuân lệnh!”
Dù sao cũng thuộc đội quân có tổ chức tính kỷ luật, Diệp Hòa phân phó xong, không tới một nén nhang mọi người đã giơ đuốc, cầm lấy binh khí xếp hàng chỉnh tề thành nhóm đứng trước mãnh rừng rậm rạp. Diệp Hòa một tay cầm trường đao lóe ánh sáng lạnh, một tay cầm đuốc, thần sắc lạnh lùng, khí thế hùng dũng khiến mọi người quên nàng chỉ là một nữ tử, không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh.
Lĩnh quân đi vào Chiểu Trạch lâm, Diệp Hòa rất nhanh ngửi được mùi hôi trong không khí, tuy nhiều mọi người đều cầm theo đuốc nhưng vẫn không sáng hơn là bao, trong không khí màn sương dày đặc khiến chung quanh một mảnh mông lung, cây khô bốn phía như giương nanh múa vuốt thỉnh thoảng lại như quỷ thú dữ tợn, không khí ngột ngạt nơi đây làm người ta như rơi vào mê cảnh thường xuất hiện trong ác mộng.
Đội ngũ đi thẳng một đường, Diệp Hòa nhiều lần dặn dò phải thận trọng, cẩn thận dưới chân, cẩn thận bốn phía, mỗi khi trải qua một đoạn đường đều nhìn thấy trên mặt đất một hai thi thể, mặc trang phục Kỳ quân, có thi thể trúng tên hoặc có vết đao dử tợn, tử trạng thảm thiết, trôi qua nửa canh giờ đoàn người thủy chung không nhìn thấy một người sống.
Nhìn thấy thi thể tại đây đa phần là của Kỳ quân, Diệp Hòa cảm thấy bất an, bọn họ rất có thể bị đánh lén, đám người Bắc gia vương tử có lẽ núp trước trong bóng tối nhân cơ hội đánh ra đòn trí mạng, không dám đi vội mà cẩn trọng từng bước Diệp Hòa âm thầm gia tăng cảnh giác, tỉ mỉ quan sát động tĩnh chung quanh.
Song tại thời điểm mọi người khẩn trương không dám thở mạnh, ngọn lửa trên cây đuốc dần dần yếu đi, đốt suốt nửa canh giờ dầu hoả dường như sắp hết, ngọn lửa ngày nhỏ cuối cùng phụt tắt trong tay mọi người, xung quanh nhất thời chìm trong mảng tối đen.
Những binh lính này tố chất cũng không tệ, dù đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm không chút ánh sáng cũng không hô to gọi nhỏ rối loạn địa hình. Diệp Hòa hơi vui mừng, phân phó mọi người tạm thời dừng bước không nên hành động thiếu suy nghĩ, mở to hai mắt chờ thích ứng với bóng tối mới lần nửa khởi hành. Cho nên bốn phía lâm vào yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng dừng lại chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở người xung quanh.
Lúc này bên trái chợt truyền đến tiếng động rất nhỏ, trước đó không phát hiện người hiện tại lại nghe thấy tiếng động không khỏi khiến binh lính kích động, không biết là địch hay thù, một mặt cảnh giác nhìn hướng phát ra âm thanh, một mặt dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn sang Diệp Hòa.
Diệp Hòa hơi nhíu mày, bất kể đối phương là địch hay bạn vẫn tốt hơn trong khu rừng này chơi trò trốn tìm, có thể hội hợp cùng Kỳ Mạch đương nhiên là tốt nhưng nếu chạm mặt đoàn người của Bắc gia vương tử cùng lắm bọn họ tử chiến đến cùng.
“Qua đó xem thử là gì, nhớ mở to hai mắt cẩn thận dưới chân cùng bốn phía coi chừng trúng bẫy!”
“Tuân lệnh!”
Dẫn dắt mọi người đi tới phía trước, Diệp Hòa đi đầu cúi đầu kiểm tra đường đi dưới chân, cẩn thận đề phòng bốn phía tránh phát sinh nguy hiểm, cũng vào lúc này này bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi: “Phía trước có người!”
Diệp Hòa ngẩng đầu lên, quả nhiên trong màn sương mờ ảo chỉ thấy phía trước có một khoảnh đất trống hết sức rộng rãi, trên mặt đất rơi đầy lá khô cùng cỏ dại, chung quanh không có cây cối, giữa khoảnh đất trống có một người mặc quân phục binh sĩ Bắc Gia, người nọ nhìn thấy bọn họ, trên mặt xuất hiện kinh hoảng làm bộ muốn chạy.
Mọi người nhất thời xôn xao rối rít giơ lên vũ khí đuổi theo tên binh lính Bắc Gia, sợ hắn chạy trốn muốn bắt về thẩm vấn. Diệp Hòa vẫn nhìn chằm chằm mảnh đất trống, nhíu mày thật chặc, mảnh rừng rậm rạp này đâu đâu cũng là cây khô, vì sao phía trước lại có đất trống một thân cây cũng không?
Không tốt! Diệp Hòa cảnh giác, trong lòng lộp bộp rơi xuống, quát lên: “Cẩn thận!”
Khi Diệp Hòa lên tiếng mọi người đã vây quanh tên lính không một khe hở, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, kèm theo liên tiếp kinh hô, không đợi mọi người kịp phản ứng, mọi người đã rơi tõm xuống, mảnh đất đang bằng phẳng lập tức biến thành một cái hồ diện tức cực rộng, chỉ có A Lỗ rơi vào rìa đầm, lúc rơi xuống đã nhanh nhẹn dùng trường kiếm trong tay cắm sâu trên mặt đất, mượn lực dùng lực nhảy lên thoát khỏi ao đầm dữ tợn.
“Ha ha, tất cả đều nhờ Da Tô vương tử anh minh, những tên chó săn Kỳ quốc quả nhiên bị mắc lừa!” Tiếng cười càng rỡ vang lên xuất phát từ tên binh lính Bắc Gia, tuy hắn hiện tại cũng rơi xuống nhưng trên mặt mang theo nụ cười chiến thắng.