Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 94: Chương 94




Song Diệp Hòa vẫn thua cuộc, thái tử này đầu óc rõ ràng như khối gỗ hoàn toàn không có tí thông minh làm gì nghĩ đến tính toán lâu dài! Chỉ sợ hiện tại trong lòng y chỉ có ý nghĩ diệt trừ Kỳ Mạch người mà phụ thân y muốn truyền ngôi, quả nghiên nghe được hắn quét lên: “Bát vương gia vì đuổi bắt loạn đảng phản nghịch duy trì sự an bình của Đại Kỳ, không tiếc anh dũng hy sinh thật đáng để người đời kính trọng, bắn tên!”

Tiếng nói vừa thốt ra, mũi tên hai bên đồng loạt phá không mà đến, trước sau giáp công Diệp Hòa thân thể cồng kềnh không kịp tránh né, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, thanh ảnh bắn ra bốn phía. Kỳ Mạch chống thân thể bị thương lao xuống vung đao thay nàng ngăn cản mủi tên, lưỡi dao sắc bén trong tay bổ ngang chém xuống, hàn mang như sao.

Thế nhưng chỉ ngăn cản được tạm thời, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ trước mắt tối sầm, người vốn bị nàng kiềm chặc đã tránh thoát khỏi lưỡi đao nhưng lại đứng trước mặt nàng ngăn chặn tên như mưa bắn đến, từng vòi máu nở rộ phóng thẳng ra ngoài, thân thể gầy yếu giờ đây như một con nhím bị cắm chi chít mũi tên, cả người lảo đảo lui về phía sau nhưng cố sức dùng quải trượng chống xuống không để mình ngã.

Diệp Hòa hoảng sợ nhìn phản ứng nhanh lẹ của Bát gia, La Tu mắt căn to đến muốn nứt xông lên trước dẫn mọi người bảo vệ chung quanh bọn họ, vung mã tấu ra sức ngăn cản mưa tên.

Tiến phát nỏ vang lên không ngừng, xung quanh một mảnh hỗn loạn, Bát gia chống đỡ không nổi sức nặng của mũi tên trên người, quải trượng phanh một tiếng rơi xuống đất, thân thể chảy đầy máu tươi theo đó mềm nhũn ngã xuống. Diệp Hòa theo bản năng đưa tay đưa đỡ lấy, tâm tình mãnh liệt phức tạp như sông cuộn biển gầm.

Máu tươi từng ngụm từng ngụm từ trong miệng y phun ra nhuộm đỏ khuôn mặt ôn văn nho nhã, song khóe miệng y lại nhếch lên nụ cười ôn hòa lần đầu tiên bọn họ gặp mặt trên đất tuyết. Diệp Hòa nhìn hơi thở của y ngày càng yếu đi, trong lòng không khỏi khổ sở, đây là nam tử ban đầu nhìn thấy liền làm nàng cảm thấy so sánh với tuyết còn sạch sẽ hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy y ngũ quan mặc dù cũng không hết sức xuất chúng nhưng hết sức tin tế khiến nàng càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, thần thái của y rất ôn hòa, cả người tản ra một cổ nho nhã phong độ của người trí, mặc dù thân chịu tàn tật cần quải trượng giúp sức, vóc người lại thon dài cao ngất. Hiện tại khuôn mặt y đầy rẫy tang thương, tóc mai hoa râm chịu không nổi năm tháng trầm kha.

Khoảnh khắc y chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mắt trong vắt đã xẹt qua nhân sinh lúc ban đầu thiện lương cùng chân thành. Diệp Hòa bỗng nhiên hiểu nổi khổ của y cũng trách y, một hài tử từ nhỏ không có được tình thương của mẹ, bị phụ thân giáo dục trở thành một hoàng tử lòng dạ độc ác, bị tước đoạt hết thảy địa vị thân phận, không những vậu còn bị đoạt đi quyền lực đường đường chánh chánh sinh tôn.

Từ thân phận nhi tử thiên tử dưới một người trên vạn người lại biến thành một người tàn phế bị thân huynh đệ vòng cấm, y bị buộc đánh xuống địa ngục, nàng không phải y đương nhiên không biết được tình cảnh y trải qua, tuyệt vọng đến không tiếc hủy đi chân mình, nàng biết nàng không có tư cách trách y quá tâm cơ mà chỉ trách y âm hiểm tàn nhẫn làm việc không chừa thủ đoạn.

Ngẩng đầu lên, bốn phía vang dội âm thanh gào thét, Diệp Hòa huấn luyện rất tốt, đám cấm vệ bảo vệ bọn họ ai cũng thân thủ mạnh mẽ dũng mãnh dị thường nhưng dưới mưa tên dày đặc, bọn họ vẫn từng người một ngã xuống. Kỳ Mạch cả người đẫm máu, trên vai trúng một mủi tên, sắc mặt tái nhợt lảo đảo muốn ngã nhưng mạnh chống canh giữ bên cạnh nàng, máy móc huơ đao đỡ lấy những mũi tên tàn ác.

Hai mắt Diệp Hòa rưng rưng đau lòng không thôi, động lại không thể động, nàng hiện tại nâng cao bụng căn bản không thể giúp bất kỳ việc gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên ồ ạt bắn đến, máu tươi tung tóe vẩy ra, loại cảm giác vô lực khiến tâm phổi Diệp Hòa muốn nổ tung, vuốt ve vòng bụng to tròn nàng cảm giác được sự vô vọng.

Ngay lúc này lại có liên tiếp tiếng kêu thảm thiết truyền đến, cấm vệ che chở bên người nàng không còn nhiều lắm, mũi tên bắn tới lúc đầu dày đặc sau dần dà thưa thớt cuối cùng không còn. Diệp Hòa giương mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy đám cấm vệ của thái tử kêu rên kêu thảm thiết rối rít té xuống, chỉ trong chốc lát thi thể lai láng máu chảy thành hàng.

Đám cấm quân một thân áo giáp phảng phất như thủy triều vọt tới vây quanh cấm quân, thanh thế hùng tráng. Cung tên nhất tề bắn ra số lượng nhiều gấp hai ban đầu khiến mấy tên cấm vệ tay chân luống cuống, không năng lực phản kích chỉ có chật vật chạy trốn khắp nơi.

Sự biến chuyển này thật sự quá nhanh, trong lúc nhất thời Diệp Hòa không kịp thích ứng, thái thử Kỳ Hách mới vừa rồi còn lấy tư thái thợ săn chuẩn bị đưa bọn họ loạn tiễn bắn chết giờ đây sợ đến sắc mặt tái xanh úp sấp trên mặt đất, ôm lấy đầu một chút cử động cũng không dám. Lúc này Diệp Hòa mới phục hồi tinh thần —— bọn họ được cứu rồi.

Diệp Hòa cố hết sức nâng cao bụng đứng dậy ,đở lấy Kỳ Mạch lảo đảo muốn ngã, nhìn áo hắn bị máu tươi nhuộm đẫm một mảng, nghẹn ngào thốt lên: “Kỳ Mạch, chàng thế nào rồi? Chàng không sao chứ?”

Tròng mắt đen nhánh của Kỳ Mạch có chút thất thần nhìn chằm chằm mặt nàng, cố hết sức giơ tay lên xoa xoa mặt nàng, tròng mắt rõ ràng ôn nhu đến chảy ra nước thế nhưng giọng nói lại hung dữ mang theo đau lòng cùng trách cứ: “Lần sau không cho phép nàng ôm bụng chạy loạn, mặt mũi của vi phu bị nàng làm mất hết rồi!” Lời vừa dứt ánh mắt cũng khép lại, mềm nhũn ngã xuống.

“Kỳ Mạch……. Kỳ Mạch!” Diệp Hòa sắc mặt đại biến lo lắng hô to, thấy lồng ngực hắn vẫn còn phập phòng mới thở phào nhẹ nhõm thì ra mệt quá mà ngất đi thôi.

Trên tường thành chi chít cả đám người, đám binh sĩ mặc áo giáp đen tinh thần dâng trào. Đội quân cường hãn thế này do ai cầm đầu? Lúc này xuất hiện ở nơi này là có mục đích gì?

Khi những binh sĩ đứng sừng sững như người sắt tránh sang một bên chừa ra một con đường, một bóng người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đi ra, trong đầu Diệp Hòa bỗng nhiên hiện lên tám chữ to.

BỌ NGỰA RÌNH VE, HOÀNG TƯỚC TẠI HẬU.

Từ trước đến nay Diệp Hòa luôn đem y thành một đồ ngốc tính tình phong lưu làm việc hoang đường chứ không có nghĩ đến trơ mắt nhìn hạc tranh ngọc trai để hắn làm ngư ông thông minh có được tất cả. Y đối tốt với nàng để nàng hạ thấp đề phòng xem y như bằng hữu quan trọng, bây giờ xem ra không đơn giản như nàng tưởng tượng.

Không sai người này chính là Tú Thiểu Thược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.