Mặc dù trong thời khắc nguy hiểm vừa rồi y đã cứu nàng cứu Kỳ Mạch nhưng Diệp Hòa vẫn không cách nào nào hỏi tươi cười với y như dĩ vãng, nàng thật lòng xem y như bằng hữu, vậy mà y lừa gạt nàng cô phụ tín nhiệm của nàng.
Tú Thiểu Thược nhanh chân bước đến, trong lòng đều là ân cần cùng lo lắng, thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt xa lạ lạnh như tuyết, y bỗng nhiên dừng bước khuôn mặt tuấn mỹ nhuộm lên vẻ khổ sở, vẻ áy náy còn xen lẫn đau đớn khó nén.
“Lớn mật! Tú Thiểu Thược, một kẻ bình dân như ngươi mà dám công khai mang binh tiến cung, có phải ngươi muốn mưu phản? Cho dù ngươi phú khả địch quốc, có thiên quân vạn mã nhưng ngươi không phải tử tôn hoàng tất, danh bất chính ngôn bất thuận chẳng lẽ không sợ dân chúng Đại Kỳ bất mãn để lại tiếng xấu muôn đời sao?” Chẳng biết lúc nào thái tử Kỳ Hách một thân bụi bậm đứng lên, sửa sang lại áo bào, lẽ thẳng khí hùng lớn tiếng quát!
“Ai nói y là một kẻ bình dân? Ai nói y không phải tử tôn hoàng thất?” Thanh âm già nua uy nghiêm đúng lúc vang lên, một vị lớn tuổi người mặc quan bào từ trong đám người đi ra chậm rãi dò xét bốn phía, giọng càng thêm nghiêm túc: “Hiện đã qua nhiều lần chứng thật, Cát Hầu gia nhà họ Tú chính là thái tử tiền triều, Tú thiếu gia chính là huyết mạch duy nhất của thái tử!”
Kỳ Hách cả người chấn động, đáy mắt hiện lên tuyệt vọng cùng khủng hoảng, trợn to mắt không cam tâm, cất giọng châm biếm: “Mạnh lão tướng quân, ông khi nào cấu kết cùng loạn đảng thế hả? Ông nói y có huyết mạch thái tử tiền triều sao? Ta không tin, ta không tin!”
“Tín vật ở chỗ này không đến phiên ngươi không tin!” Dứt lời liền lấy ra ngọc bội bích lục đưa ra, dưới màn đêm đen kịt lóe ra ánh sáng ngọc chói mắt, bên trên khảm hình rồng ngũ trảo trông rất sống động hấp dẫn vạn chúng chú ý.
Diệp Hòa cùng mọi người có mặt tại đây đều trố mắt kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, tình trạng hiện tại là thế nào đây? Cát Hầu gia là thái tử tiền triều lưu lạc dân gian mà Tú Thiểu Thược lại là huyết mạch của ông ta? Bỗng nhiên Diệp Hòa nhớ lại lần đó đưa tiễn nàng Tú Thiểu Thược tự dưng đặt câu hỏi.
“Nếu ngày nào đó ta cùng Kỳ Cửu đánh nhau, nàng giúp ai hả?”
“Các ngươi sao có thể đánh nhau?”
“Nếu ta cùng hắn vì tranh giành một thứ mà đánh nhau, nàng đứng về phe ai?”
Chỉ sợ Tú Thiểu Thược đã sớm nhìn ra Hoàng thượng đối với Kỳ Mạch không tầm thường còn muốn truyền ngôi cho hắn sao? Bởi vậy Kỳ Mạch chắc chắn là đối thủ y cần loại bỏ đầu tiên, bây giờ xem lại y tiếp cận nàng nhất định có mục đích?
Trong lòng Diệp Hòa rối như tơ vò nghĩ đến đủ loại tình cảnh dĩ vãng, bỗng nhiên bụng truyền đến đau đớn như bị kim châm, không nhịn được ”A” thét to một tiếng. Diệp Hòa lập tức tựu hiểu không phải nàng bị động thai? Cục cưng, con thật không ngoan a, hết lần này tới lần khác tại sao cứ chọn ra vào lúc này!
“Hòa Hòa!” Thanh âm lo lắng rành mạch của Tú Thiểu Thược vang lên, tiếp theo vội vã muốn đã chạy tới.
Đang ở Diệp Hòa đau đến cắn răng bỗng nhiên cổ căng thẳng, cả người vô lực thoáng cái bị xách lên khỏi mặt đất, bắp đùi kéo căng cùng cái mông thật vất vả chịu đựng đau đớn bị va chạm mạnh. Rất nhanh Diệp Hòa liền phát hiện một chuyện thống khổ hơn, nàng bị Kỳ Hách như níu kéo cọng cỏ cứu mạng giữ chặt trong ngực, tay y bấm mạnh vào cổ nàng, khàn giọng quát to: “Tất cả mọi người không được nhúc nhích, không được phép tới đây!”
“Ngươi làm cái gì? Buông nàng ra mau!” Tú Thiểu Thược dừng lại bước chân, sắc mặt lại lạnh lùng như băng, toàn thân tỏa ra khí thế băng hàn Diệp Hòa chưa từng thấy qua bao giờ.
Kỳ Hách khinh miệt nhìn y, cười một cách điên cuồng đồng thời đẩy Diệp Hòa tới bên cạnh tường thành, thành tường thạch lan không cao lắm, nửa thân thể cồng kềnh của Diệp Hòa treo lại bị treo bên ngoài, chỉ cần buông lỏng tay sẽ lập tức té xuống tan xương nát thịt, hắn nhìn sang Tú Thiểu Thược khinh thường mắng: “Bại gia tử bất học vô thuật, dã chủng không rõ lai lịch, chỉ bằng ngươi mà muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với ta hửm?”
Sắc mặt Tú Thiểu Thược đã trắng bệch, không còn kêu căng như dĩ vãng mà gần như cầu xin tha thứ mở miệng: “Đúng, ta chính là bại gia tử bất học vô thuật, ta là dã chủng không rõ lai lịch, ngươi buông nàng ra! Ngươi……… Ngươi đừng làm loạn…….”
“Ngươi đây đang xin ta sao?” Kỳ Hách nghiễm nhiên đắc ý, khuôn mặt biến đổi sinh động hếch cao.
Tú Thiểu Thược cởi bỏ cợt nhả xưa kia, nhíu lại chân mày thanh tú bối rối nói: “Đúng, đúng! Ta cầu xin ngươi, ngươi muốn báo thù cứ đến tìm ta, buông nàng ra……. Ta sẽ không tranh giành ngôi vị hoàng đế với ngươi…….”
“Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi lời nói một bên sao?” Kỳ Hách giữ được con chốt trong tay còn không đắc chí, hắng giọng: “Tốt, đã như vậy, ngươi nhảy từ nơi này xuống đi, ngươi chết tự nhiên sẽ không ai tranh đoạt cùng ta, nếu không ta hiện tại lập tức tựu buông tay để nàng một xác hai mạng!”
Ngu xuẩn! Diệp Hòa vừa nhịn đau vừa thầm mắng, cái tên thái tử ngu ngốc này, bộ ngươi cho rằng Tú Thiểu Thược chết thì tự mình có thể đăng cơ làm đế chắc? Hắn hiện tại đã không còn hy vọng mà vẫn mơ mộng làm Hoàng đế, thật quá ngây thơ đi!
“Được! Ta nhảy, ngươi kéo nàng lên mau, kéo nàng lên a!”
Diệp Hòa ngay cả cái mông cũng bị đưa ra bên ngoài, nghe được lời Tú Thiểu Thược, đang bị treo giữa không trung cũng hết sức ngẩng đầu lên.
Trong ánh lửa phập phồng, nam tử tuấn mỹ một thân lục sắc trên mặt đã không còn đùa cợt như dĩ vãng, thân thể thon dài đứng thẳng tắp lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, tròng mắt trong suốt như được phủ một lớp sương mù lạnh lẽo ưu thương.
“Hòa Hòa, nàng đừng trách ta.”
“Phụ thân bị hãm hại rơi xuống vách đá đổi lấy một thân ốm đau, chịu không biết bao nhiêu khổ sở tại dân gian an bài suốt mươi năm vì chính ngày hôm nay.”
“Ta lại là con trai độc nhất của phụ thân cũng là hy vọng duy nhất của ông, bởi vậy ngôi vị Hoàng đế này ta không thể không tranh giành.”
“Hòa Hòa, nàng còn nhớ lần ở Tây giao không, chúng ta cùng chơi kể chuyện cười đấy? Ta hiện tại muốn kể thêm.”
Trong lòng Diệp Hòa bỗng dưng lên ngũ vị tạp trần, khóe mắt ướt át gật đầu, nhớ đến lời nói ngây thơ đáng yêu của Viên Viên : “Chúng ta chơi kể chuyện xưa đi. Ngày trước có một kẻ ngốc, hắn làm cái gì chuyện gì, vốn nghĩ làm sao như thế nào, không nghĩ tới kết quả làm sao như thế nào. Tóm lại, nhất định phải kể ra hắn rất ngốc.”
Tú Thiểu Thược cong lên khóe miệng nở nụ cười không đứng đắn còn có vài tia khổ sở: “Ngày trước có một kẻ ngốc, hắn cố ý đến gần một nữ tử, vốn nghĩ chỉ cần có nữ tử ấy trong tay xem như đã nắm chắc tử huyệt của kẻ địch, không nghĩ tới sau này nàng lại trở thành tử huyệt của chính hắn…… Hòa Hòa, nàng nói đi, có phải rất tức cười không?”
Đúng vậy, mặc dù động cơ y cố ý tiếp cận nàng không tinh khiết, có lẽ y định dùng nàng để khống chế Kỳ Mạch nhưng rốt cuộc vẫn chưa làm ra chuyện gì tổn thương nàng, ngược lại luôn là bảo vệ nàng, nàng làm sao có thể hoài nghi y, làm sao có thể?
Mới hơi thất thần, Tú Thiểu Thược đã tung người nhảy lên trên tường thành muốn nhảy xuống, Kỳ Hách ngửa đầu phát ra tiếng cười thắng lợi, con ngươi Diệp Hòa co cút lại, không quản bụng đau đớn kéo giọng hô to: “Không nên!”
Khi Diệp Hòa hô lên đồng thời dùng chân đạp mạnh vào đầu gối Kỳ Hách, hắn bị đau mất thăng bằng ngã xuống tay vẫn còn kéo nàng, thế là hai người cùng mất thăng bằng nhất tề rơi xuống thành tường, Tú Thiểu Thược hô lên một tiếng thê lương: “Hòa Hòa!”
Đang ở cả người Diệp Hòa treo lơ lửng giữa không trung, cổ chân bỗng nhiên bị nắm lại, lưng va vào thành tường, tiếp theo vang lên giọng nói quá đỗi quen thuộc khiến Diệp Hòa nghe được chỉ muốn khóc.
“Đồ ngốc, nàng còn nghĩ vẫn vơ gì đấy? Còn không mau đến hỗ trợ!”
Mặc dù đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trời, trên bụng còn kèm theo một khối lớn thịt cảm giác thật không thể nào nói thoải mái, thế nhưng Diệp Hòa nghe được giọng nói giận giữ lạnh như băng nghiến từ kẽ răng phát ra lại không nhịn được trong lòng vui vẻ, Kỳ Mạch! Chàng tỉnh thật đúng lúc!
Khi Diệp Hòa bị ba chân bốn cẳng nâng lên chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, mơ mơ màng màng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Kỳ Mạch tái mét, con ngươi dường như có thể phun ra lửa. Ngay tức khắc Diệp Hòa có chút e sợ rụt người lại, sợ hắn sẽ mắng nàng. Đoạn, một giây sau nàng lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực.
Kỳ Mạch ôm lấy nàng, thân thể thấm lạnh run bần bậc, ngữ điệu tuy vẫn trong trẻo lạnh lùng lại không thể che dấu run sợ trong lòng: “Đồ ngốc, nàng là đồ ngốc, nàng làm ta sợ muốn chết, nếu không phải mới vừa rồi bị hai từ ‘không nên’ của nàng làm thức tỉnh, nếu ta không thể kịp thời kéo nàng, nếu nàng thật sự té xuống, ta nên làm gì bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ……”