Sáng sớm tinh mơ, trên bầu trời bao la mênh mông không một ánh sao, Diệp Hòa dùng một cành cây trong rừng chặt xuống làm gậy gỗ chống đỡ đi suốt cả đêm trong trời tuyết. Cũng may buổi tối trời không đổ tuyết mà sau khi nàng thoát khỏi đám người Khiêm tiểu Vương gia, ở trên cành một cây đại thụ sâu trong rừng lấy xuống áo choàng nhung lúc trước giắt lên. Áo choàng này nhìn thôi đã biết không phải tầm thường, mặc dù dày nhưng mặc lên người lại không có vẻ cồng kềnh, hết sức ấm áp thư thái. Nếu không phải có cái áo choàng này chống lạnh chỉ sợ tiếp tục kiên trì đi nàng sẽ chết trong băng tuyết ngập trời.
Bất quá nàng tin tưởng tình trạng lạnh cóng này sẽ không kéo dài quá lâu, mấy ngày hôm trước ở trên xe ngựa Khiêm tiểu Vương gia, trên đường thường xuyên gặp những thương khách vận chuyển hàng hóa, nàng chỉ cần kiên trì chờ đến trời sáng sẽ xin những thương khách đi ngang qua đưa nàng rời đi là có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Diệp Hòa đã mệt không chịu nổi đành phải dừng bước, chống gậy đứng thở hổn hển. Nhưng nghĩ tới đây như được thêm cỗ vũ sinh ra thêm vài phần khí lực, nắm chặc gậy tiếp tục giẫm lên mặt tuyết đi thẳng về phía trước.
Chậm chạp cất bước đi tới, bốn phía yên lặng bỗng nhiên mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo của binh khí va chạm, Diệp Hòa trong lòng cả kinh lập tức ngã ở trên mặt tuyết giả trang tử thi không nhúc nhích. Nàng khoác áo choàng nhung thuần trắng mang theo mũ cùng màu, khi ngã trong đống tuyết như hòa vào nhau, sắc trời mờ mịt không có ánh sáng, không mở to hai mắt nhìn kỹ thật không thể nhìn ra trên mặt tuyết có người.
Diệp Hòa cắn răng nhẫn nhịn giá rét kiên nhẫn chờ đợi. Nàng biết ắt hẳn là đoàn người Khiêm tiểu Vương gia bị thích khách đuổi theo nhưng bọn họ cùng nàng đã không còn chút quan hệ, dù có cũng đã trả hết, nàng không cần cảm thấy áy náy. Vốn vì tránh khỏi lần nữa cùng đoàn người Khiêm tiểu Vương gia đụng mặt, nàng đã cố ý đi ngược lại hướng bọn họ, chọn con đường đi sâu trong rừng cây lại không nghĩ rằng vòng một vòng lớn vẫn xui xẻo đụng phải.
Trước mắt an toàn nhất là không đếm xỉa đến chuyện của bọn họ, đem mình giấu thật kỹ. Dù sao hiện tại đã ngoài rừng cây không như đêm tối có thể lẫn trốn, cũng không giống tối hôm qua chiếm hết ưu thế lại thêm thiên thời địa lợi, trong tay nàng không có súng lại không biết múa đao hay kiếm gì đó, chỉ với một thanh chủy thủ căn bản không thể chống lại đám thích khách kia, còn nữa nàng đi suốt cả đêm trong băng tuyết, hiện tại đã sớm thế suy sức yếu, một khi bị thích khách phát hiện tất nhiên chỉ có con đường chết.
Vốn tưởng rằng tiếp tục không nhúc nhích núp trên đống tuyết, đợi những tên thích khách kia đem đoàn người Khiêm tiểu Vương gia giết sạch rời đi, nàng dù không đến nổi bị lạnh chết đoán chừng cũng bị đông cứng. Nhưng mà đợi không lâu lắm, âm thanh đao kiếm huyên náo phía trước đột nhiên biến mất, kèm theo tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh tất cả thanh âm dần dần đi xa chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng. Diệp Hòa không dám khinh thường, vểnh tai lắng nghe đến khi xác định phía trước thật không còn người, nàng mới cố hết sức chống gậy đứng dậy.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Hòa không lập tức xoay người rời đi mà hướng nơi mới vừa truyền đến thanh âm binh khí đánh nhau đi tới, đến gần mới phát hiện bọn họ vừa rồi hẳn là đánh sát vách núi.
Chỉ thấy trên mặt đất sát vách đá không xa nằm ngổn ngang mười mấy thi thể, có hắc y thị vệ cũng có bạch y thích khách, chung quanh đất tuyết trải rộng vết máu, có một ít hội tụ chung một nơi chậm rãi lưu động giống một sợi tơ tiên diễm màu đỏ lại có chút lốm đa lốm đốm bắn toé ra giống trên mặt giấy thuần trắng Tuyên Thành điểm hồng mai.
Nhìn thảm kịch nhân gian gần ngay trước mắt, Diệp Hòa biểu tình lãnh đạm, vô luận kiếp trước hay kiếp này số lượng thi thể nàng thấy cũng không ít, đích thân giết người cũng không ít tự nhiên không cảm thấy hoảng sợ. Nàng trực tiếp ngồi xổm người xuống lục lọi trên người bọn chúng. Nàng hiện tại một thân một mình bị vây trong cánh đồng tuyết hoang dã, thiếu rất nhiều vật phẩm cần thiết, có lẽ sẽ tìm được gì đó trong số thi thể bị chết tại nơi đây. Lần lượt tìm khắp mọi nơi chỉ tìm thấy một chút đá lấy lửa cùng hộp quẹt, một ít ngân lượng vụn vặt cùng chút ít lương khô, nàng không ngần ngại lấy hết toàn bộ giấu vào trong ngực.
Diệp Hòa phát hiện trong số thi thể không có Hắc Phong cùng Khiêm tiểu Vương gia nhưng cũng không tra cứu, mục đích đã đạt thành nàng xoay người rời đi, nhưng chợt nghe một tiếng động rất nhỏ, mặc dù rất nhỏ nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh vẫn có thể dễ dàng phát hiện.
Thanh âm là từ dưới vách đá truyền đến!
Do dự chốc lát, Diệp Hòa chậm rãi hướng bên cạnh vách núi đi tới, cẩn thận thăm dò chung quanh lại thấy được một đôi tròng mắt đen nhánh như mực trong trẻo lạnh lùng. Khuôn mặt hắn toàn là vết máu nhìn chật vật không chịu nổi, trên người áo bào vừa rách tươm vừa mỏng, chỉ có thể mơ hồ xuyên qua vải vóc nhìn ra mảng hoa mỹ, người này hiện tại nhìn vô cùng nghèo túng cùng thân phận tôn quý vô cùng không phù hợp, Diệp Hòa nhìn lướt sơ qua đã nhận ra được.
Kỳ Mạch thần tình trên mặt lãnh đạm nhìn không ra tâm tình, liếc thấy có người phát giác, đôi tròng mắt hắn lập tức lóe sáng như ngọn đao, song thấy rõ người đến là một thiếu nữ nhỏ nhắn khoác áo choàng, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười giễu cợt hài hước mở miệng: “Tiểu Hòa Nhi, nàng cùng bổn vương quả nhiên duyên phận không cạn a.”
Diệp Hòa bị hắn gọi ”Tiểu Hòa Nhi” cả người run lên, da gà nổi lên rụng đầy đất, thở dài thật tình nói: “Sao ta lại cảm thấy cái này gọi là oan gia hẹp lộ nhỉ?”
Thiếu niên treo ngược giữa không trung, cánh tay trái bị đâm thủng vai, vô lực buông thỏng khẽ đung đưa, hiển nhiên sau khi bị thương đã không còn bao nhiêu khí lực, chỉ có tay phải cầm thật chặc một sợi dây thừng, khớp xương ngón tay đã phiếm xanh trắng tất nhiên đang dùng hết sức. Một đầu khác của sợi dây cột vào trên tảng đá lớn hơi lồi lên cách vách đá nửa thước. Diệp Hòa nhất thời hiểu được, khó trách trong số những thi thể kia không có Hắc Phong cùng Khiêm tiểu Vương gia, chắc chắn là đoàn người bọn họ trước đó sắp bị thích khách đuổi theo, tiểu vương gia này liền ẩn thân để đám người Hắc Phong đem thích khách dụ rời đi, xem ra cũng là một kế thoát thân tốt.
Diệp Hòa nhìn tiểu Vương gia tính tình quái đản tàn bạo không ai bì nổi lúc này lại nghèo túng ,nhìn không khỏi có chút hả hê, ở bên vách núi khom người ngồi xổm xuống như xem náo nhiệt ngó chừng hắn, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Từ phía trên đi xuống thì rất dễ nhưng Khiêm tiểu Vương gia ngài có nhớ có cách nào từ dưới đi lên không nhỉ?”
Thiếu niên khẽ nheo lại hai tròng mắt, ánh mắt vẫn lạnh tanh như việc không liên quan đến mình hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cứ nói đi?”
“Vương gia là chờ Hắc Phong đến cứu ngài đúng không.” Diệp Hòa tự hỏi rồi tự đáp, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, lúc này lại ném thêm một vấn đề: “Nhưng lỡ như sau khi Hắc Phong dẫn dắt đám thích khách kia rời đi bất hạnh bị giết hoặc trước lúc hắn quay về ngài chống đỡ không nổi rơi xuống, vậy thì làm sao bây giờ?”
Kỳ Mạch nhìn thiếu nữ không thèm để ý đến mạng hắn, cười lạnh nói: “Cho dù Hắc Phong không thể chạy về không phải còn ngươi nữa sao?”
“Vương gia cảm thấy ta sẽ cứu ngài sao?” Diệp Hòa lắc đầu, không mang theo một chút tình cảm nói: “Ta nói rồi, ta và ngài hiện tại đã không còn thiếu nợ lẫn nhau, nể tình xem như có quen biết ta không có đem sợi dây thừng cắt đứt, vương gia ngài nên cảm thấy may mắn. Chỉ sợ hiện tại dù ngài đau khổ cầu khẩn, đáp ứng ban thưởng ta trăm vạn lượng hoàng kim, ta cũng sẽ không cứu ngài.”
Nàng cùng tiểu Vương gia đã không còn thiếu nợ lẫn nhau nhưng hắn vẫn thiếu Khúc phu nhân, táng thân đáy vực cũng là nhân quả báo ứng.
Bỗng nhiên đôi mắt đen nhánh của thiếu niên xẹt qua một tia lạnh lẽo, ngược lại khẳng định nói: “Ta không cần cầu, ngươi cũng sẽ cứu ta.”
Diệp Hòa khinh thường liếc mắt, chỉ là trong lòng nàng vô cùng rõ ràng. Nàng căn bản không có ý định cứu loại vương gia xem mạng người như cỏ rác, sát hại không ít người vô tội, đối với loại người chịu báo ứng chết cũng không hết tội nàng không chút đồng tình, thật không biết hắn lấy tự tin đó ở đâu ra?
“Không tin?” Thiếu niên nhẹ nhàng nhướng mày, mở trừng hai mắt tà khí: “Chúng ta đánh cuộc đi?”
Đúng lúc này Kỳ Mạch bỗng nhiên cố hết sức giơ lên tay trái đang rũ xuống, chỉ thấy cổ tay của hắn mang theo một bộ cung nỏ chế thành khéo léo tinh xảo bao quanh cổ tay, hướng đối diện vách đá thiếu nữ đứng.
Diệp Hòa kinh hãi, tên khốn kiếp hèn hạ này muốn dùng ám khí giết nàng! Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, nành không thể tránh khỏi chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên từ trong cung nỏ bắn ra. Mũi tên kia lướt qua cổ nàng, phía sau lập tức truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết, ngay sau đó chính là thanh âm ầm ầm ngã xuống đất.
Quay phắt đầu lại chỉ thấy một gã bạch y thích khách trong tay cầm một thanh trường kiếm, lúc này vừa vặn ngã lên mảnh đất tuyết phía sau nàng, Diệp Hòa mới kịp phản ứng, thì ra tên thích khách này trước đó trúng một đao nhưng còn chưa chết, thừa dịp nàng không đề phòng cùng thiếu niên dưới vách nói chuyện muốn từ sau lưng đánh lén nàng.
Một tiếng cười khẽ truyền đến, Diệp Hòa nhìn lại người phía dưới, thiếu niên treo treo ngược giữa không trung rõ ràng trọng thương, sắc mặt tiều tụy trắng bệch nhưng giờ phút này đáy mắt lại hàm chứa ý cười giảo hoạt như hồ ly, thản nhiên tuyên bố: “Tiểu Hòa Nhi, ngươi hiện tại lại thiếu bổn vương một mạng.”