Thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc trời dần sáng, thiên địa một mảng trắng xóa, vào đông hàn phong cứ rít gào kéo đến, lúc này trên bầu trời có vô số bụi tuyết tung bay. Diệp Hòa nắm chặt gậy gỗ đi trên mặt tuyết, trong mắt lóe ra tia lửa, răng siết chặt vào nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau lưng nàng ước chừng hai thước, một gã thiếu niên vô cùng chật vật từng bước từng bước đi theo, trên người của hắn không có áo choàng chống lạnh, bên ngoài chỉ khoác tử bào rách nát, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đông lạnh run lẩy bẩy, toàn thân đầy rẫy vết thương. Mỗi bước đi đều phải cố hết sức, chắc chắn đã sớm tinh bì lực tẫn chỉ dựa vào bản năng máy móc mà sải bước, rõ ràng là người sống quen an nhàn sung sướng lại cực độ sợ lạnh, thật biết sao hắn lại có nghị lực bền bỉ đến thế.
“Ngài muốn theo ta đến lúc nào?” Diệp Hòa rốt cuộc không thể nhịn nữa, dừng bước quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn, cao giọng thét lên.
Thiếu niên hơi giương mắt nhưng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nghe được lời nàng nói cũng không trả lời, không biết đơn thuần là không muốn nói chuyện hay không còn thừa khí lực để mở miệng. Diệp Hòa siết chặt quả đấm tức giận quay đầu tiếp tục đi, thiếu niên phía sau vẫn đi theo.
Không sai, Diệp Hòa đã cứu hắn lên khỏi vách núi, tên khốn này như nhìn thấu lòng nàng, đem nàng trói gắt gao. Thích khách kia chậm rãi thích tới gần nàng, mặc dù chân đạp trên mặt tuyết vang lên âm thanh rất nhỏ nhưng chỉ cần hắn đến gần, Diệp Hòa vốn dĩ nhạy cảm sẽ phát giác ra.
Về phần tiểu hồ ly này đã sớm biết thích khách nhích tới gần lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thần thái tự nhiên không cho nàng chút tí đầu mối còn cố ý không ngừng nói chuyện với nàng, dẫn dụ nàng nới lỏng chú ý, cuối cùng để cho thích khách kia chiếm được cơ hội đánh lén, hắn thì tại phút cuối cùng bắn ra ám khí cứu nàng thoát hiểm.
Hắn cứu nàng một mạng, cũng tương đương với cứu chính hắn một mạng!
Rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi sao lại có tâm cơ thâm trầm như vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Hòa bùng lên lửa giận khó đè nén. Nàng hung hăng cầm gậy gỗ trong tay nện trên mặt tuyết, mặt bí xị quay người đi tới, không nhiều lời lập tức tung một quyền nện trên khuôn mặt tái nhợt tuấn tú của thiếu niên. Thiếu niên nhất thời mất thăng bằng ngã nhào trên mặt tuyết, gương mặt vốn không còn huyết sắc giờ bị lây đỏ ửng, sưng phồng lên. Hắn giương mắt lạnh lùng nhìn Diệp Hòa, không hề sợ hãi còn có phần khinh thường như hắn mới là người nắm quyền sống chết của người khác.
Diệp Hòa cúi người ngồi xổm xuống đem chủy thủ lạnh như băng dán lên cổ họng hắn, lưỡi đao cực mỏng như muốn cảnh cáo xét qua làn da cổ hắn, mấy giọt tinh huyết chậm rãi lăn xuống.
Diệp Hòa hạ giọng, ngữ khí mang theo uy hiếp nói: “Tiểu Vương gia, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngài, ngài đừng có đi theo ta nữa!”
Nói xong đang muốn đứng dậy rời đi, chợt nhớ tới cái gì, Diệp Hòa cảnh giác giơ tay lên cổ tay trái thiếu niên lấy ra cung cỏ của hắn, để tránh lúc xoay người bị tiểu hồ ly này ở sau lưng nàng phóng ám tiễn. Nhưng giây kế tiếp nàng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy cung nỏ trong tay thiếu niên được thiết kế tinh xao khéo léo nhưng bởi vì quá nhỏ chỉ có thể nhét vào túi dùng trong tình trạng khẩn khấp nhưng hắn lại dùng để cứu nàng.
Diệp Hòa do dự một lát mới lấy lương khô trong ngực ra phân một nửa cho hắn, ngay sau đó vô tình xoay người đi, nhặt gậy gỗ trên mặt tuyết, bước sâu bước cạn đi thẳng về phía trước. Nàng âm trầm tự nói với mình làm như vậy là đúng, nếu tiếp tục cho hắn đi cùng, một khi gặp phải đám thích khách lần nữa sợ rằng mạng nhỏ của nàng khó tránh khỏi liên lụy, nàng bây giờ không còn sức chống trả, lỡ xui xẻo chắc chắn chết thảm dưới đao của bọn thích khách.
Lần này thiếu niên không có đi theo, Diệp Hòa thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, dù sao để hắn đi theo nàng không nhất định sẽ là con đường sống, mỗi người đi một ngả biết đâu còn cơ may. Song Diệp Hòa vốn chỉ muốn ngăn cản thiếu niên tiếp tục đi theo nàng, vĩnh viễn không biết một quyền kia của nàng gây nguy hiểm đến tính mạnh hắn ra sao.
Chỉ có Kỳ Mạch mới biết, không phải không muốn đi cùng mà tình trạng thân thể hắn hiện tại không cho phép, vừa rồi còn có thể bước đi là hắn đã dùng hết lý trí nhưng một khi té xuống thì sẽ không cách nào dựa vào sức lực bản thân đứng lên.
Thiếu niên bộ dạng nhếch nhác vô lực nằm trên mặt tuyết lẳng lặng đợi chờ tánh mạng rời đi, tròng mắt đen nhánh như mực nhìn bóng lưng nho nhỏ càng lúc càng xa, trong nháy mắt hắn đã hoảng hốt.
Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng.
Cũng không biết đi được bao lâu, tuyết ngày càng có khuynh hướng rơi nhiều, như lông ngỗng lất phất bay loạn trên không trung. Ông trời như cố ý đối địch cùng Diệp Hòa, hôm nay không có bất kỳ thương lữ nào đi qua, lương khô còn sót lại cũng đã sớm bị nàng ăn sạch, chung quanh một mảnh bình nguyên hoang dã, không có bất kỳ nơi che chắn gió tuyết.
Gắng sức chống đỡ đi thêm một đoạn đường, Diệp Hòa rốt cuộc hết sức, cắn chặt răng dùng hết khí lực toàn thân. Có lẽ do vừa rồi ở trong tuyết quá lâu lại không có bất kỳ chuẩn bị phòng tránh bệnh quáng tuyết, nàng cảm thấy trước mắt ba hồi tối đen, ba hồi lóe sáng, đầu váng mắt hoa. Ở một khắc sắp mất đi ý thức, Diệp Hòa dùng gậy gỗ chống đỡ thân thể, không để cho mình té xuống, nàng biết một khi ngã xuống sẽ bị bão tuyết chôn ngập, đến lúc nàng chắc chắn sẽ chết!
Cuối cùng chống đỡ không được giá rét cùng đói khát, ý thức của nàng dần dần mơ hồ rơi vào bóng tối……
Bão tuyết tiếp tục tung bay trong làn gió, một thiếu nữ đứng trong đống tuyết không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiềm, sắc mặt đông lạnh đến trắng bệch, ngay cả lông mi dày rậm cũng kết băng. Lúc này tuyết đọng đã bao phủ cổ chân của nàng, nàng vẫn như cũ đứng im bất động như tượng điêu khắc, cũng không biết là chết hay sống.
“Lộc cộc… lộc cộc……”
Ở nơi yên lặng gần như chết, âm thanh bánh xe gỗ thay đổi liên tục nghe phá lệ rõ ràng. Trong trời đất ảm đạm có một cỗ xe ngựa trắng như tuyết chậm rãi chạy đến, hai mươi mấy tên đại hán cao lớn mặc áo bông bình thường mang trên lụa đen trên mặt chỉnh tề cỡi ngựa đi theo hai bên sườn xe.
Một gã đại hán áo xám giục ngựa đi đến phía trước cửa sổ chiếc xe ngựa, cung kính cúi người đem đầu để sát vào, thấp giọng nói: “Gia, phía trước dường như có người.”
Trong xe ngựa truyền ra tiếng nói thuần hậu dễ nghe, giọng nói không nói không lạnh, không vội không chậm: “Là người phương nào?”
“Hình như là một nữ tử đứng ở trong tuyết.”
“Không cần phải để ý đến nàng ta, tiếp tục lên đường đi.”
“Dạ.”
Không có ý dừng lại, xe ngựa thẳng tiến chạy nhanh về phía trước nhưng khi đi qua thiếu nữ đứng trong tuyết, đại hán áo xám tò mò nhìn thoáng qua, thấy thiếu nữ kia nhắm chặt hai mắt, mặt không có chút máu như đã không còn hơi thở, không khỏi kinh ngạc xem lẫn oán giận nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là người chết, đã chết còn đứng giữa đường làm hai ta cứ cho còn sống.”
“Chờ một chút.” Người trong xe bỗng nhiên mở miệng phân phó: “Tạm thời dừng xe lại đi.”
Xe ngựa thả bước dừng lại, rèm vải cửa sổ được vén lên một góc, ánh mắt người trong xe rơi trên người thiếu nữ cách đó không xa, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đứng trong đống tuyết, dù hôn mê vẫn không chịu khụy hai chân để lộ ý chí cầu sinh mãnh liệt. Chưa từng thấy một cô nương bền bỉ như vậy, mâu quang người trong xe lóe lên, phân phó: “Hình Lôi, đưa nàng đến để ta nhìn một chút.”
Hình Lôi không hiểu nói: “Gia, cô nương này đã chết.”
“Dẫn tới.”
Ngữ điệu người trong xe bình thường không mang theo chút áp lực nhưng sắc mặt đại hán áo xám thoáng cái trắng nhợt, không dám nhiều lời vội vàng lĩnh mệnh, gọi hai gã thủ hạ đem thiếu nữ trong tuyết đặt lên xe.
Đang trong lúc hai người đem thiếu nữ đặt lên xe ngựa, một chủy thủ cực kỳ tinh xao từ hông của nàng rơi xuống rớt trên mặt tuyết, Hình Lôi tranh thủ nhặt lên cung kính dâng cho người trong xe.
Người nọ thấy chủy thủ hơi sửng sờ, cầm trong tay nhìn một chút liền đem nó lần nữa nhét ở về bên hông thiếu nữ.