Không khí trong phòng ngưng trọng, Diệp Hòa rầu rĩ ngồi trên ghế hình cầu gỗ lim khắc hoa, trầm mặc rót chén trà uống, xem nam tử đối diện như không tồn tại.
Trên khuôn mặt Kỳ Mạch ánh lên vẻ thất vọng, trong lòng lại có chút ảo não, bên ngoài Kim Lân điện được tầng tầng thủ vệ cấm quân canh giữ, nếu nàng đi khi hắn vào điện nhất định có người bẩm báo, vừa rồi hắn đúng là quá hồ đồ chưa điều tra rõ đã phát hỏa. Được rồi, có thể làm khiến hắn mất đi lý trí trước giờ chỉ có một người……
“Vì sao mặc nữ trang?” Qua một lúc lâu, Kỳ Mạch tự biết đuối lý, chủ động phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Diệp Hòa không chịu thua, phối hợp rót đầy một chén trà như không nghe thấy ai kia đang nói.
Khẽ cau mày, Kỳ Mạch sắp mất sạch mặt mũi. Híp nửa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ từ trên bàn trang điểm cầm lấy một vật, cất bước đi tới.
“Nhắm mắt.”
Kỳ Mạch thản nhiên nói, lúc này Diệp Hòa không biết hắn muốn làm gì, cảnh giác nhìn hắn, mắt trợn thật lớn, khuôn mặt đầy vẻ phòng bị.
Trong mắt nam tử xẹt qua tia giận dữ, khom lưng đưa tay giơ lên người nàng, một tay kia đặt lên mắt nàng. Trong nháy mắt Diệp Hòa muốn phản kháng lại nghe thấy hắn lạnh giọng uy hiếp: “Chớ lộn xộn, bút kẻ lông mày này dùng huyền mực Đại Thạch tạo ra, một khi họa lên sẽ rất khó tẩy. Nếu không cẩn thận vẽ thành nhất mi đến lúc đó nàng đừng trách ta.”
Đương nhiên Diệp Hòa cũng là người thích đẹp, tự nhiên không muốn biến thành “nhất mi”, lập tức thu hồi móng vuốt an phận ngồi im.
Kỳ Mạch cười đắc ý, giơ tay lên ở trên lông mày của nàng tinh tế miêu tả, khi hạ bút đều cẩn thận trân trọng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, mắt không chớp, thần sắc trên mặt ôn nhu chưa từng có.
Một lát sau,r ốt cục vẽ tốt hai bên lông mày, Diệp Hòa như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng lúc giương mắt nhìn lại thấy nam tử trước mặt bình tĩnh chăm chú nhìn nàng như đang thất thần.
Diệp Hòa có chút khẩn trương: “Có chuyện gì? Xấu lắm sao?”
Kỳ Mạch lắc đầu: “Đẹp ….rất xinh đẹp nhưng còn thiếu một chút.”
“Thiếu gì?”
Không nói một lời, Kỳ Mạch xoay người sang chỗ khác, từ trong tủ quần áo bên cạnh lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, nhẹ nhàng mở ra liền thấy trong đó đặt một đôi khuyên tai ngọc bích mạ vàng, màu sắc không tiên diễm chói mắt, kiểu dáng cũng không phải lộng lẫy cao quý nhưng không biết dùng chất liệu gì ngọc thạch phía trên tản ra nhàn nhạt ánh sáng, tràn ngập đủ loại màu sắc đẹp không sao tả xiết.
Diệp Hòa chưa từng thấy qua khuyên tai đẹp đến vậy, nghi ngờ hỏi: “Trong phòng ngài sao lại có trang sức của nữ tử?”
Không trả lời, Kỳ Mạch rũ xuống mí mắt lấy ra khuyên tai, đem nó mang lên vành tai trắng noãn của Diệp Hòa, lúc quay đầu nhìn lại, khuyên tai khéo léo tạo ra đường cong.
“Đây là vật lúc mẫu phi ta còn sống yêu thích nhất.” Khi nam tử nói giọng nhàn nhạt mang theo ưu thương, Diệp Hòa nhạy cảm thấy trong mắt hắn lóe lên đau đớn.
Sau khi Diệp Hòa nghe xong thì ngẩn người, ngay sau đó đưa tay gở khuyên tai xuống đưa tới: “Vật này ta không thể nhận.”
Nhưng Kỳ Mạch không đón, khẽ cau mày trầm giọng nói: “Đồ đã tặng ta sẽ không thu hồi.”
Diệp Hòa đang muốn mở miệng, bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, A Lỗ dán vào cửa vội vàng thông truyền “Vương gia, vừa rồi Hoàng thượng phái người tới đây truyền, muốn ngài hiện tại lập tức đến cung Kim Ngự.”
Sau khi Kỳ Mạch nghe xong thản nhiên nhìn Diệp Hòa, đứng dậy muốn ra khỏi phòng.
Thấy hắn muốn đi, Diệp Hòa vội vàng vươn tay đem khuyên tai đưa tới trước mặt hắn, thái độ hết sức kiên quyết: “Vật này rất có ý nghĩa với ngài, ta thật không nhận.”
“Không muốn thì ném đi.” Sắc mặt Kỳ Mạch tối tăm, hiển nhiên đã tức giận.
Diệp Hòa tính tình bướng bỉnh không thể đả kích, vừa nghe lời này liền giơ tay muốn đem khuyên ném ra cửa sổ, song bỗng nhiên có thanh âm mang theo lệ khí lanh lãnh vang lên.
“Nếu nàng thật ném ra ngoài, khuyên tai này bị người nào nhặt được bổn vương sẽ giết kẻ đó.”
Đột nhiên, Diệp Hòa dừng lại động tác, nghiêng mặt qua lại thấy người nọ đã xoay người ra khỏi gian phòng.
Một khi cái tên biến thái này đã nói thì nhất định làm được, nàng không thể hại cung tỳ thị vệ trong Kim Lân điện nhưng nếu đem vật phá hủy hoặc ném sâu trong hồ không thể nhặt, vậy không khỏi quá đáng tiếc. Diệp Hòa thở dài cuối cùng đem khuyên tai cất vào.
Khiêm Tiểu vương gia bị lão tử Hoàng đế của hắn truyền triệu, chuyến đi này nhất định không thể về sớm. Sau khi Diệp Hòa ăn xong cơm chiều liền uống thuốc, không biết có phải do thành phần thuốc ngủ bên trong mà nàng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Bình Nhi như cũ đi vào giúp nàng rửa mặt đổi thuốc, sau khi xử lý thỏa đáng lại tiếp tục không có việc làm buồn bực trong phòng.
Lần này, Bình Nhi chết sống cũng không chịu để nàng khảy đàn tranh, thấy nàng không có chuyện gì để làm liền lấy ra châm tuyến cùng một mảnh khăn tay, còn có bản trích đồ án thêu, nói: “Dù sao cô nương cũng đang nhàn rỗi không bằng làm nữ công đi, tự thêu khăn tay của mình cũng rất thư thái.”
Thử nghĩ lại khuê nữ cổ đại có thể làm cũng chỉ việc này, mặc dù Diệp Hòa không có bao nhiêu hứng thú nhưng trước mắt đành chấp nhận, buồn bực lấy thái độ làm thử một lần nhận lấy châm tuyến, dưới sự tỉ mỉ chỉ đạo của Bình Nhi bắt chước hình đồ án, cố định tốt khăn tay bắt đầu thêu. Đầu tiên Bình Nhi chỉ nàng thêu những mũi đơn giản, thấy Diệp Hòa toàn tâm toàn ý liền không muốn phiền nàng, lui ra khỏi gian phòng, bận rộn làm những việc khác.
Mặc dù chỉ là đồ án nho nhỏ, nhưng Diệp Hòa vùi đầu khổ thêu cả ngày, nàng làm việc từ trước đến giờ đều đến nơi đến chốn. Nếu bắt đầu thì phải thêu đến khi hoàn tất mới cam tâm.
Từ buổi sáng thêu đến xế chiều, đồ án nho nhỏ giữa khăn lụa đã sắp hoàn thành. Diệp Hòa nhìn thêu phẩm đầu tiên của mình, trong lòng rất có cảm giác thành tựu.
Đến khi Kỳ Mạch đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy thân ảnh chuyên tâm thêu thùa thì sửng sờ, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó hứng thú tiêu sái tới nhìn khăn tay trong tay nàng hỏi: “Các thiếu nữ cỡ tuổi nàng phần lớn đều thêu hỉ thước uyên ương, nàng sao lại muốn thêu đào mừng thọ?”
Diệp Hòa ngừng lại động tác trên tay, ngay sau đó tiếp tục hạ châm không để ý tới hắn.
Kỳ Mạch cau mày, ngay sau đó giải thích thêm: “Ta không phải nói thêu đào mừng thọ không tốt, chỉ là khăn lụa bình thường này chỉ có lão nhân trên năm mươi tuổi mới dùng, chẳng lẻ nàng muốn tặng cho dưỡng phụ Hạ Thượng Thư? Nếu như vậy, nàng có thể thêu bên cạnh thêm dòng chúc phúc trường thọ……….”
Lời còn chưa dứt lại thấy Diệp Hòa đập bàn, hai mắt bùng lửa tức giận gầm thét: “Ngài nói đủ chưa hả? Cái gì đào mừng thọ, cái này mà giống đào mừng thọ sao? Vậy chắc ngài chưa từng thấy hình dáng mẫu đơn nở rộ đúng không?”
“Ha ha……” Kỳ Mạch nhìn thiếu nữ trước mắt quát lên như sấm, nhìn lại hình dạng vật thêu trên khăn tay, không thể ức chế cười thành tiếng, vì hắn biết rõ hình dạng mẫu đơn ra sao mới không nhìn rõ vật kia là mẫu đơn……
Diệp Hòa nhìn hắn cười nức nẻ, trong lúc nhất thời quên mất bản thân nổi giận, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười vui vẻ đến vậy, không phải cười lạnh cũng không phải nụ cười dấu dao, càng không phải nụ cười không chạm đấy mắt, mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Mặc dù chịu đả kích lớn, Diệp Hòa vẫn kiên trì muốn thêu xong bức “mẫu đơn”, Kỳ Mạch không quấy rầy nhưng cũng không rời đi, mà từ trên kệ bên tường lấy ra một quyển sách dày, ngồi trên ghế tử đàn chăm chú đọc.
Khi đại công cáo thành đã là ban đêm, trong không gian yên tĩnh lại có người đến gõ cửa phòng: “Bẩm Vương gia, có một thị vệ tự xưng La Tu dẫn người tới trước đại môn Kim Lân điện, nói là phụng chỉ thánh thượng tới đón Hạ giáo viên.”
Diệp Hòa nghe nhất thời sửng sốt, trước đó biết Khiêm Tiểu vương gia bị Kỳ đế triệu kiến, Diệp Hòa biết chắc chắc vì chuyện nàng ở Kim Lân điện, Hoàng thượng phái người tới đem nàng đón đi là chuyện trong dự đoán, nhưng nghe đến người đón nàng lại là La Tu thì thật bất ngờ không tin nổi.
Nàng ở Kim Lân điện dưỡng thương hai ngày hai đêm, thỉnh thoảng có thái y đến đây tái khám lại được dùng dược liệu quý giá tẩm bổ, được cẩn thận chăm sóc mới có thể khôi phục bình thường. Nhưng La Tu bị thương còn nặng hơn nàng, lại không có điều kiện chữa trị tốt, hiện tại mà nói ngay cả bước đi cũng khó khăn, không dưỡng thương cho tốt lại chạy đến đón nàng, không muốn sống nữa chắc?
Kỳ Mạch để xuống cuốn sách nhìn Diệp Hòa, trong mắt mơ hồ xoẹt qua phong mang: “Quan hệ giữa nàng vào La Tu thế nào?”
Diệp Hòa ngẩn ra, thành thật nói: “Miễn cưỡng xem như quan hệ sư đồ.”
Kỳ Mạch khẽ nheo mắt: “Chỉ là quan hệ sư đồ mà đáng để nàng liều chết cứu y?”
Diệp Hòa thản nhiên nhìn hắn: “La tu là một nhân tài khó được, sau này nhất định có thể lập thành tích, ta không muốn nhìn y chết trong tay Tư Đồ Chấn.”
Kỳ Mạch nhướng mày không tin: “Không hơn?”
“Không hơn!” Diệp Hòa không nhịn được trả lời, nói xong cảm thấy bản thân hơi nặng lời liền dùng giọng nhỏ nhẹ: “Ta phải đi rồi, hai ngày này cảm ơn ngài đã quan tâm.”
Mí mắt rũ xuống, Kỳ Mạch bỗng nhiên chậm rãi nói: “Ta đã sai người tra qua, đại ca đồng bào của La Tu hai năm trước đang sống khỏe mạnh bị Tư Đồ Chấn đánh chết, ân oán giữa bọn họ không phải ngày một ngày hai.”
Diệp Hòa đang muốn xoay người rời đi, nghe thấy lời này dừng lại động tác, cau mày hỏi: “Ý ngài là mặc dù lần này tránh thoát nhưng sau này Tư Đồ Chấn chắc chắn sẽ tìm cơ hội khác lấy mạng La Tu?”
Kỳ Mạch lắc đầu, trong mắt hiện lên tia âm tàn: “Tư Đồ chấn sẽ không có cơ hội đó.”
Diệp Hòa hơi ngẩn ra liền thấy trong mắt hắn đã khôi phục bình tĩnh, khoát tay áo nói: “Đi đi. Ta đã bảo Bình Nhi chuẩn bị tốt hai hộp thuốc trị thương, nàng mang về dùng.”
Gật đầu một cái, Diệp Hòa nói cám ơn sau đó xoay người ra ngoài, lúc ra cửa lại nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng nói: “Nếu nàng có thể thuyết phục La Tu đến làm việc cho ta, bản thân ta có thể giúp y đạt được thành tựu tương xứng.”
Đến khi bóng người thiếu nữ biến mất ở cửa, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Hồi lâu, Kỳ Mạch mới từ ghế mềm đứng lên, đem cuốn sách bên cạnh đặt lại trên giá gỗ. Tuy rằng quyển sách bị hắn cầm một lúc lâu nhưng một tờ cũng không lật, thật sự hắn ở lại trong phòng muốn nhìn không phải sách……
Mặc dù hắn luyến tiếc sự hòa thuận bình tĩnh khi cả hai chung đụng nhưng lại chỉ có hai ngày. Hai ngày…… quá ngắn.