Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 33: Chương 33: Một trận tê dại




Khi Diệp Hòa ra khỏi Kim Lân điện, hai thị vệ Bắc Uyển đã sớm tới chờ chực trước đại môn, La Tu một thân trang phục màu đen như điêu khắc đứng cứng ngắc ở một bên, mày kiếm nồng đậm cùng đôi mắt thâm thúy không một chút sóng, mặt không chút thay đổi thoạt nhìn vẫn bình thường nhưng che dấu không được sắc mặt tái mét không bình thường.

Rõ ràng trên người bị trọng thương còn cố gắng đến đây làm gì?

Diệp Hòa cau mày đi tới, La Tu nghiễm nhiên đã hợp lý trở thành thị vệ Bắc Uyển, chỉ vào cỗ xe trầm giọng nói: “Hạ giáo quan, mời ngồi lên!”

Giọng nói trầm thấp, thanh tuyến khẽ run để lộ cố hết sức, Diệp Hòa âm thầm thở dài, dựa theo vết thương nặng nhẹ trên người, hiện tại người thích hợp ngồi trên xe kéo nhất định không phải nàng……

Diệp Hòa cũng không phải là người thích tự mình hưởng lạc, huống chi nàng ngồi lên sẽ trở thành gánh nặng cho người khác, lắc đầu nói: “Không cần, ta không yếu ớt như vậy, chúng ta đi thôi.”

La Tu không hiểu nhìn nàng, có chút do dự nhưng cuối cùng không nhiều lời thêm, quay đầu nhìn hai thị vệ đơn giản căn dặn: “Không cần dùng nữa, các ngươi đưa trở về đi.”

Cho nên hai nam tử cao lớn đem cỗ xe trống rỗng mang trở về, Diệp Hòa cùng La Tu sóng vai đi tới cửa cung.

“Mấy ngày qua Tư Đồ Chấn có làm khó dễ các ngươi hay không?”

“Không có.”

“Mọi người mấy ngày qua vẫn kiên trì luyện võ chứ?”

“Có.”

“Vết thương trên người ngươi sao rồi?”

“Không sao.”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Hai người một hỏi một đáp, La tu như người ngốc đáp trả, mỗi câu trả lời của y tuyệt đối không nói quá hai chữ, đôi khi sử dụng gật đầu lắc đầu thay thế \không mở miệng.

Mắt thấy gần đến cửa cung, Diệp Hòa lại nhớ tới lời ban nãy Khiêm tiểu vương gia, do dự chốc lát rốt cục lấy giọng tận tình khuyên bảo:”La tu, Cửu hoàng tử Khiêm Vương tán thưởng ngươi. Nếu được hắn nâng đỡ ngươi sẽ có cơ hội rất tốt. Tuy rằng tính tình của hắn hỉ nộ vô thường nhưng coi như một chủ tử đáng để đi theo, ngươi có thể tận trung với hắn.”

La tu mặt không biểu tình: “Cô nương.”

Diệp Hòa nhất thời sửng sốt hỏi: “Ta cái gì?”

Mặt La tu như cũ không chút thay đổi: “Tận trung với cô nương.”

Diệp Hòa cau mày trách mắng: “Hồ nháo! Ngươi tận trung với ta thì có tiền đồ gì?”

La tu mặt vẫn như tượng đá: “Không muốn.”

Diệp Hòa nhức đầu: “Không muốn cái gì?”

La Tu: “Tiền đồ.”

Qủa thật Diệp Hòa hết biết nói gì, lại hỏi: “Vì ta cứu ngươi một mạng?”

Nghe vậy, La tu gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng: “Không phải hoàn toàn”

Khi nói chuyện khoảng cách cửa cung chừng mười mấy thước xa, có thể mơ hồ nhìn thấy ngoài xe ngựa chờ bên ngoài. Diệp Hòa thấy vầng trán La Tu thấm đẫm mồ hôi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy xem ra đã cố hết sức đến đây, đành chỉ vào cửa cung nói: “Ngươi trở về đi, không cần theo, bên ngoài đã có xe đón ta.”

La tu gật đầu, biết điều xoay người trở về.

Đại môn uy vũ hùng vĩ mở ra, hai bên đều có cấm quân cầm đao thủ vệ. Lúc Diệp Hòa gần mới phát hiện xe ngựa hết sức xa hoa, vốn tưởng rằng Hạ Niên Đức phái người tới đón nàng nhưng người từ bên trong chui ra lại khiến nàng kinh ngạc không thôi.

Người đến mặt áo bào thêu mảng lớn lá sen màu lục, đai lưng màu đỏ tiên diễm, trên đầu đội mũ bạch ngọc gắn một viên minh châu, trên cổ mang theo hai dây chuyền vàng lắc lư. Hai tay đeo tổng cộng tám chiếc nhẫn bảo thạch đủ loại màu sắc. Bên hông đeo ba ngọc bội tím, xanh, đen. Ngay cả giày trên chân cũng khảm bảo thạch xanh biếc, cả người sáng loáng hết sức chói mắt như…… như một cây thông giáng sinh.

Diệp Hòa khổ không thể tả, nàng thà rằng tự mình đi bộ trở về cũng không muốn ngồi cùng một xe ngựa với đồ ngốc sắc ma kia đâu!

Một đôi mắt hoa đào cười thành vầng trăng cong cong, lấy dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc ngọc thụ lâm phong từ trên xe ngựa nhảy xuống.

“Ai nha!”

“Thiếu gia! . . . . . . Thiếu gia,ngài không sao chứ? ?”

“Một đám thùng cơm còn không mau đỡ thiếu gia đứng lên!”

Khuôn mặt Diệp Hòa đầy hắc tuyến, trợn mắt hốc mồm nhìn nam tử kêu thảm té ngã trên đất, chật vật không chịu nổi, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.

Ngược lại, Tú Thiểu Thược thấy nàng nhìn chằm chằm mình thì hưng phấn không thôi hỏi: “Hòa Hòa, nàng có phải bị ta mê hoặc rồi?”

Diệp Hòa không nhìn thẳng y mắng ngu, mà chỉ chân thành nói: “Tú thiếu gia, xin hỏi thời điểm ngài soi gương có hay không vọng động đánh cướp chính mình ?”

Tú Thiểu Thược mờ mịt lắc đầu: “Không có a!”

Diệp Hòa nghiêm túc: “Ta có!”

Tú Thiểu Thược hơi sửng sờ, ngay sau ôm lấy bả vai của nàng: “Nàng không cần đánh cướp ta, chỉ cần nàng nói muốn cái gì ta trực tiếp cho nàng là được.”

Vừa nói còn ở bên tai nàng thổi hơi nóng, giọng khàn khàn mập mờ : “Giựt tiền cho, cướp sắc cũng cho……”

Bỗng nhiên Diệp Hòa cảm thấy vành tai tê dại, vùng vẫy giận dữ gầm lên: “Buông tay!”

Nhưng Tú Thiểu Thược lại ôm càng chặt: “Hòa Hòa, Hòa Hòa ơi, để ta ôm thêm một chút đi, những ngày qua ta rất nhớ nàng nhưng con hồ ly Kỳ Cửu kia lại không để ta thấy nàng.”

Diệp Hòa không tiếp tục giãy dụa mà tận lực giảm thấp xuống thanh âm: “Phân cân thác cốt thủ. . . . . .”

Tú Thiểu Thược run rẩy, vội vàng buông hai cánh tay ra chỉ chỉ xe ngựa xa hoa nói: “Hòa Hòa, lên xe đi.”

Diệp Hòa bất động, ánh mắt nhìn quanh một lượt. Hạ Niên Đức biết nàng xuất cung nhất định sẽ phái người tới đón.

Tú Thiểu Thược tốt bụng ở bên cạnh nhắc nhở: “Hòa Hòa, xe ngựa của Hạ gia sẽ không tới.”

“Tại sao?”

“Ta cho người đốt pháo trúc ném vào trong xe ngựa Hạ gia phái tới.”

“Sau đó thì sao.”

“Sau đó? Sau đó xe ngựa bỏ chạy a!”

Nhìn gương mặt đắc ý có phần vô sỉ trước mắt, Diệp Hòa hận đến nghiến răng hung hăng trừng hắn một cái liền xoay người hướng Hạ phủ đi tới.

Tú Thiểu Thược vội vàng đuổi theo: “Hòa Hòa, nàng không thích ngồi xe ngựa?”

“. . . . . .”

“Đúng lúc, ta cũng không thích. Ta cùng nàng trở về”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.