Trên con đường nhỏ yên lặng trong rừng, một nam một nữ sóng vai đi mà đi theo phía sau bọn họ là một chiếc xe ngựa xa hoa cùng hơn hai mươi tùy tùng.
Từ cửa cung ra ngoài, dọc theo đường đi, miệng Tú Thiểu Thược chưa từng nghỉ ngơi qua, như hình với bóng theo sát bên cạnh Diệp Hòa, tường tận kể rõ mấy ngày qua không thấy được nàng phải sống một ngày bằng một năm thất hồn lạc phách thế nào. Thậm chí ngay cả đến Hồng Nhan Các gọi tới hoa khôi đệ nhất đến tiếp cũng không hăng hái dậy nổi, rồi lại trà không muốn uống cơm không muốn ăn, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống cá muối chưng tổ yến, rồi dùng bao nhiêu tâm tư lựa chọn y phục hôm nay………..
Mà gương mặt Diệp Hòa từ đầu tới đuôi chỉ có mỗi lạnh lùng, trong lòng âm thầm mặc niệm, chỉ cần đi qua mảnh rừng nhỏ này sẽ vừa vặn tới quảng trường thành Nghiệp Đan, nơi đó cách Hạ phủ không xa, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn……….
Bỗng nhiên nghe thấy “xoẹt” một tiếng vang nhỏ, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Diệp Hòa ánh mắt chợt lóe, hung hăng đánh một quyền vào bụng nam tử lảm nhảm bên cạnh.
“A nha!” Tú Thiểu Thược thét đau đớn ôm bụng khom lưng cười, ngước đôi mắt hoa đào xinh đẹp lên, vẻ mặt ủy khuất: “Hòa Hòa nếu không thích nghe tại hạ không nói là được, làm cái gì phải động thủ đánh người nha?”
Nhưng khi theo ánh mắt Diệp Hòa nhìn lại, Tú Thiểu Thược nhất thời ngậm miệng, chỉ thấy phía sau cây hòe đối diện rõ ràng hiện ra cây phi tiêu huyền thiết sáng chói. Phi tiêu này hiển nhiên nhắm về phía Tú Thiểu Thược, nếu không phải một quyền vừa rồi đánh cho y khom lưng, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Không ổn! Có thích khách!”
“Mau! Bảo vệ thiếu gia!”
Theo đám hộ vệ tùy tùng kinh hô, chỉ thấy bốn phía từ trên cây ào ào nhảy xuống sát thủ che mặt, tay cầm đao kiếm tập trung nhào về phía Diệp Hòa đánh tới. Diệp Hòa nhăn lại chân mày, tập trung tinh thần chuẩn bị nghênh đón kẻ địch, lại không nghĩ tới Tú Thiểu Thược bỗng nhiên sải tay ôm chặt cả người nàng, lấy khí thế anh hùng cứu mỹ nhân tình thâm cắt nang: “Hòa Hòa nàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng, bọn họ muốn giết thì cứ giết ta đi!”
Trong đầu Diệp Hòa vang lên thanh âm bùm bùm như bị thiên lôi đánh, hai cánh tay của nàng bị Tú Thiểu Thược vòng thật chặt, cả người cũng không thể động đậy, mắt thấy lưỡi dao sắc bén càng trong tay thích khách ngày càng gần, Diệp Hòa giận không kềm được, trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— Tú Thiểu Thược, đồ ngốc này, những người kia là thích khách đấy?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc một ánh sáng chớp lên, Diệp Hòa nhanh nhẹn giơ lên đầu gối một cước đá vào vật yếu ớt giữa hai chân Tú Thiểu Thược, ngay sau đó nhân lúc y khom người, một khuỷu tay đánh gục y, rốt cục thoát khỏi y “bảo vệ”, một giây sau liền lắc mình tránh thoát nguy hiểm lưỡi đao do thích khác vung tới, Diệp Hòa dùng cầm nã thủ trở tay bắt được tay người nọ, dùng sức gập lại liền túm lấy binh khí của y cùng đọ sức cùng đám thích khách chung quanh.
Từ xa hai mươi mấy tên tùy tùng nhanh chóng chạy tới, nhanh chóng vây quanh bảo vệ Tú Thiểu Thược vừa cùng thích khách chém giết, vừa tạo thành bức tường người che chở bốn phía.
Tú Thiểu Thược giọng nói mang theo lo lắng không ngừng từ trong vòng vây vang lên: “Một đám phế vật còn không mau đi bảo vệ nàng, đi bảo vệ nàng mau!”
Hiển nhiên những tùy tùng này rất rõ ràng chức trách của mình, biết rõ nên bảo vệ người nào, trong tình cảnh nguy hiểm trước mắt phải đặt an toàn của Tú Thiểu Thược lên vị trí thứ nhất, nào còn thời gian chú ý Diệp Hòa chết hay sống?
Tú Thiểu Thược thấy thế muốn thoát khỏi vòng vây vòng lại bị hai tùy tùng liều chết ngăn cản.
Không biết những thích khách này thấy hạ thủ Diệp Hòa khá hơn hay mục tiêu ám sát chính là nàng, chỉ cho một phần nhỏ cùng tùy tùng Tú Thiểu Thược triền đấu, số còn lại đều tập trung đánh về phía nàng. Diệp Hòa trong bụng run lên, vết thương trên người nàng hiện chưa phục hồi, lúc này động tác lại không linh hoạt như bình thường, cho dù sắc trời dần tối lại đang trong rừng cây phải nói thiên thời địa lợi đều nàng nắm giữ, nhưng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ nhất thời, nếu không có người trợ giúp nàng chắc chắn sẽ chết!
Trong lúc đánh nhau Diệp Hòa cảm thấy quần áo trên người dính dáp ướt nhẹp mơ hồ có mùi máu tươi, không phải bị những người bịt mặt này đâm trúng mà vết thương trên lưng eo nứt ra rồi. Diệp Hòa cắn răng chịu đựng cơn đau, vung đao nghênh đón kẻ địch miễn cưỡng tự vệ nhưng có một người lặng lẽ vây quanh phía sau của nàng định từ sau đánh lén. Không phải Diệp Hòa không phát hiện nhưng trước sau giáp công không ngừng, nàng lo được phía trước lại không thể chú ý sau lưng.
Khi thích khách phía sau cầm lợi kiếm trong tay đâm về Diệp Hòa, một thanh dao nho nhỏ không biết từ đâu đến nhanh như tia chớp bay ra, không sai lệch ghim vào cổ họng thích khách.
Diệp Hòa mãi lo chống đỡ thích khách phía trướ, lại phát giác người phía sau lưng không tiếp tục tập kích nàng, trong bụng nghi ngờ nhưng không có tinh lực xem xét chuyện thế nào.
Liên tục vung tay chém giết cũng đáp ứng không xuể, mỗi khi Diệp Hòa rơi vào nguy nan có thích khách sắp thương tổn đến tánh mạng nàng, liền có có dao găm sắc bén kịp thời phóng tới cứu mạng nàng, phi đao tuy nhỏ nhưng mỗi lần đều đâm vào bộ vị trí mạng thích khách.
Giữa đao quang kiếm ảnh chỉ thấy lại có thêm một đám hắc y nhân từ đằng xa chạy tới, thấy thế Diệp Hòa trong lòng dâng lên một loại tuyệt vọng, nàng thế đơn lực bạc lúc này cũng đã dùng hết sức, nếu số lượng thích khách gia tăng, nàng sợ rằng một lát nữa sẽ chống đỡ không nổi nữa.
Đang ở lúc Diệp Hòa tinh thần giảm sút, lại thấy những hắc y nhân kia cùng thích khách che mặt chém giết. Hai phe nhân số bằng nhau thế lực cũng ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại, đám hắc y nhân kia như đám tử sĩ không quản thân thể liều chết che chắn bảo vệ Diệp Hòa, thích khách che mặt thấy thế đành phải bỏ kế hoạch ám sát, nhất tề tập trung rút lui chạy vào khu rừng sâu. Lúc này hắc y nhân cũng đuổi theo sát cùng đám người kia biến mất cùng một hướng.
Diệp Hòa che vết thương bị rách toạt phần eo, tựa tại một gốc cây chậm rãi trợt xuống, trên gương mặt thanh lệ giờ đã tái nhợt.
“Hòa Hòa, Hòa Hòa, nàng thế nào rồi? A……… Chảy máu!” Tú Thiểu Thược bối rối nhào qua nhìn thấy trên người Diệp Hòa toàn là máu, đôi mắt to như thỏ trợn to hoảng sợ.
Diệp Hòa lắc đầu: “Không chết được.”
Tú Thiểu Thược vừa nghe yên tâm rất nhiều, cúi đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng từ trên mặt đất nhặt lên một cây mộc côn lớn bằng hai ngón tay, nhìn sang đám người phía sau quát lên: “Hết thảy quỳ xuống cho ta!”
Hai mươi mấy tên tùy tùng nhất thời quỳ thành một hàng, bọn họ hiển nhiên đều thân thủ bất phàm chỉ có mấy người bị thương nhẹ, còn lại một cọng tóc cũng không tổn hại.
Trên gương mặt tuấn tú âm nhu Tú Thiểu Thược giờ đây ngập tràn lửa giận, cầm mộc côn bùm bùm như mưa rơi đánh vào trên thân mọi người.
Ở lúc Tú Thiểu Thược thi thố tài năng, Diệp Hòa nghiêng người dời về phía một gã thích khách cách đó không xa, từ giữa yết hầu thích khách rút ra một thanh phi đao tinh sảo khéo léo, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Qua hồi lâu, Tú Thiểu Thược đánh đám đông đến gần chết mới chịu dừng lại, thở hỗn hển nói: “Đây là thiếu phu nhân tương lai của các ngươi! Mà các ngươi lại không chịu đi cứu, có phải nên phạt hay không?”
Đương nhiên Tú Thiểu Thược xuống tay độc ác, mọi người bị đánh đến thở hồng hộc, răm rắp rên lên: “Nên!”
“Nếu lỡ xảy ra tình trạng tương tự như vậy, các ngươi phải làm thế nào?”
“Thề bảo vệ thiếu phu nhân!”
Lúc này Diệp Hòa mới phục hồi tinh thần, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói nhăng cuội gì đó?”
Tú Thiểu Thược nghiêm túc nhìn nàng: “Ta không phải nói nhảm, là thật sự đó.” Nói xong còn dùng lực gật đầu tỏ vẻ mình rất chân thành. Diệp Hòa liếc mắt nhìn cũng lười giải thích với y, Tú Thiểu Thược sai người lấy xe ngựa từ xa tới, cẩn thận ôm ngang Diệp Hòa đặt lên xe ngựa.
Bánh xe chuyển động, dưới bóng đêm đen nhánh vững vàng chạy ra khỏi khu rừng rậm.
Bên trong xe ngựa còn xa hoa hơn bên ngoài, có thể nói không hề thua kém xe ngựa hoàng gia chuyên dụng, thậm chí có khi còn hơn.
Tú Thiểu Thược cẩn thận đem Diệp Hòa đặt trên giường êm làm từ lông tuyết hồ, rồi ôm lấy Diệp Hòa để đầu nàng tựa vào khuỷu tay mình, tư thế thân mật gắn kết chặt chẽ.
Diệp Hòa không được tự nhiên quát lên: “Buông.”
Không để ý người nọ nổi cáu, Tú Thiểu Thược đem nàng ôm chặt hơn, rất đắc ý nói: “Không được, nữ nhân bị thương cần nhất chính là một lồng ngực ấm áp.”
Diệp Hòa khóe miệng vừa kéo, vốn định dùng ”Phân cân thác cốt thủ” đe dọa nhưng nghĩ tình trạng nàng bây giờ, nói ra lời dường như không có uy lực lắn, liền nuốt lại.
“Mới vừa rồi cám ơn ngươi đã cứu mạng ta.” Bỗng nhiên Diệp Hòa mở miệng nói, trong mắt hắc bạch phân minh lóe lên tia sáng.
Tú Thiểu Thược nghe thấy, kinh ngạc cúi xuống nhìn nàng: “Không phải ta cứu nàng là những hắc y nhân kia cứu.”
Diệp Hòa xòe ra bàn tay, lộ ra chuôi phi đao nho nhỏ: ”Ta là nói cái này.”
“A…… Đây là cái gì?” Tú Thiểu Thược thích thú cầm lên phi đao, đưa lên trước mắt nhìn một chút, ngay sau đó chán ghét vứt trở về: “Bẩn muốn chết, mặt trên còn dính máu.”
“Tú thiếu gia, ngươi rốt cuộc đem theo lúc nào?”
Trong ánh mắt Diệp Hòa tràn đầy khẳng định, chằm dằm theo dõi y, vẻ mặt như nhìn thấu y: “Trước lúc đám hắc y nhân chạy đến, có người nhiều lần dùng phi đao cứu ta khỏi nguy hiểm, tình hình lúc ấy trừ ngươi ra còn có thể là ai?”
Ánh mắt Tú Thiểu Thược lóe lên, thần sắc trên mặt đầu tiên là nghi ngờ, ngay sau đó trở nên vui sướng, sảng khoái gật đầu: “Đúng, thật ra thì vừa rồi là ta cứu nàng. Bổn thiếu gia có tuyệt kỹ phi đao bách phát bách trúng, lệ vô hư phát, rốt cục có thể thi thố tài năng. Hòa Hòa nàng không cần cám ơn ta, còn nếu thật nghĩ báo ân cứu mạng thì cứ dùng thân mà báo đáp?”
Diệp Hòa cau mày, đem phi đao cầm trong tay đưa cho y: “Ngươi phóng cho ta nhìn một chút.”
Trong mắt Tú Thiểu Thược hiện lên tia bối rối, nhưng ngoài miệng nghiêm túc nói: “Không được, bổn thiếu gia vừa rồi vì cứu nàng dùng toàn lực phóng phi đao, hiện tại công lực tổn hao cần nghỉ ngơi mấy ngày mới khôi phục. Đợi đến…… Đợi đến khi ta khôi phục nguyên khí, nhất định biểu diễn cho nàng xem!”
Diệp Hòa nghe sau ót rơi xuống đường hắc tuyến, quay mặt sang chỗ khác không bao giờ … muốn nói chuyện cùng y nữa.
Nhìn dáng vẻ của y xem ra không phải người này rồi. Rốt cuộc là y giấu giếm quá giỏi hay nàng đoán sai? Chẳng lẽ……… có người núp trong bóng tối bảo vệ nàng?
Khí trời càng ngày càng lạnh, hàn phong lạnh thấu xương thỉnh thoảng thổi qua, nhiệt độ cũng giảm mạnh tỏ rõ sắp vào đông. Trải qua lần bị tập kích đó, vết thương trên người Diệp Hòa lại tăng thêm, không thể làm gì khác hơn tạm thời ngưng công tác giáo quan huấn luyện cấm quân mà ở lại Hạ phủ nghỉ ngơi, đảo mắt lại qua mấy ngày.
Một thám tử đứng ngoài phòng gõ gõ cửa rồi đi vào, Diệp Hòa không ngẩng đầu lên liền hỏi: “Tú Thiểu Thược gần đây đang làm gì?”
“Y dùng vàng mời cao thủ ám khí trong giang hồ đến giảng dạy, mỗi ngày núp ở trong phủ học tập phóng phi đao.”
“Tốt lắm, đi xuống đi.”