Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 63: Chương 63: Nhất tiếu thiên kim




"Thiếu gia, đại phu nói…… nói…….. Diệp Hòa cô nương bị tổn thương phế phủ chỉ sợ khó mà tỉnh lại."

"Đại phu? Đại phu nào?"

"Diệu Thủ Hồi Xuân Đường - Trần đại phu nổi danh thần y a!"

(*Diệu Thủ Hồi Xuân: thầy thuốc mát tay chữa khỏi bệnh)

"Vậy gọi thêm mấy người mau đến Diệu Thủ Hồi Xuân kia đập chiêu bài của bọn họ cho ta."

"Thiếu gia, chúng tiểu nhân đã đập phá mười mấy chiêu bài các y quán rồi ạ……."

"…………."

"Hòa Hòa, ngày nàng thành thân ta không muốn tham dự hôn lễ nên mới cùng phụ thân đi thành Kim Cát, sao đến khi trở về nàng lại thành thế này rồi………"

"Hòa Hòa, ta không ngủ không nghỉ canh giữ bên cạnh nàng suốt ba ngày, nàng không tỉnh ta sẽ không ngủ, nàng mau tỉnh lại đi………"

"Hòa Hòa, nàng mau tỉnh lại đi, không ăn không uống sẽ trở thành cây que mất, vóc người của nàng vốn đã không nảy nở a…….."

"Hòa Hòa, nàng biết bộ dáng của nàng rất khó coi không, mái tóc rối bù, đôi môi khô nứt, mặt gầy vàng vọt không giống Hòa Hòa xinh đẹp trước kia chút nào, mau dậy rửa mặt đi………"

Trong bóng tối vô hạn, Diệp Hòa mơ hồ nghe thấy tiếng người ầm ĩ, âm thầm lấy sức, rốt cục khó khăn nhướng ra một khe hở, bỗng ánh sáng chói mắt đâm vào khiến con ngươi ran rát, đợi đến khi thích ứng mới chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một người tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ đang ngồi bên giường oa oa.

"Hòa Hòa, nàng tỉnh rồi? Nàng tỉnh rồi!" Khuôn mặt Tú Thiểu Thược ánh lên vui mừng, đầu tiên là hỏi sau là khẳng định, trên mặt đa phần không tin nổi. Diệp Hòa vốn định đứng dậy nhưng người không còn chút khí lực, đành phải nằm phịt xuống gấp giọng hỏi: "Kỳ Mạch…….. hắn thế nào?"

"Kỳ Cửu?" Vẻ mặt Tú Thiểu Thược vốn vui sướng bỗng sựng lại, ngay sau đó nói: "Không chết được!"

Diệp Hòa hít sâu một hơi, khổ sở nhíu lại lông mày, cắn răng hỏi: "Rốt cuộc thế nào?"

"Hòa Hòa, nàng đừng kích động." Tú Thiểu Thược biến sắc, vội vàng kể rõ chi tiết: "Hắn không có chuyện gì hết, Kỳ Cửu từ nhỏ đã được hoàng thượng sủng ái, chẳng qua tội chết có thể miễn tội sống khó tha, vương vị của hắn đã bị phế truất, vì ngăn cản miệng lưỡi quan viên Hoàng thượng đành phải ban lệnh đày hắn rời xa biên thành."

Phế truất tước vị, đày đi biên thành…….. Diệp Hòa trong lòng yên lặng niệm lại, mỗi lần lặp lại trong lòng đau đến thở không nổi……. là nàng hại hắn.

"Hòa Hòa, nàng nhất định đói bụng rồi có muốn ăn cái gì cứ nói ta phân phó hạ nhân đi làm, trù tử Tú phủ tuyệt không thua ngự trù trong cung đâu nga."

Bị một câu Tú Thiểu Thược đánh cho thức tỉnh, Diệp Hòa vội nghiêng đầu ngắm nhìn bốn phía —— giường làm từ nhũ kim loại khắc hoa văn, tủ treo quần áo bằng gỗ Tử Đằng, bàn trà sơn son viền vàng. Lúc này Diệp Hòa mới ý thức được bản thân đang ở trong căn phòng bày trí cực hoa mỹ, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Tại sao ta lại ở chỗ này?"

Tú Thiểu Thược trừng mắt nhìn, không hiểu lắm giải đáp: "Đương nhiên tự mình ta đến hoàng cung đem nàng đưa về Tú phủ, hiện tại Kỳ Cửu bị hoàng thượng giam lại, tỳ nữ thái giám trong cung đều là tiểu nhân xu nịnh theo quyền thế để bọn họ chiếu cố nàng ta lại không yên lòng."

"Ta không phải hỏi cái này." Diệp Hòa giọng nói có chút gấp: "Chẳng lẽ hoàng thượng không trị tội ta còn tốt bụng để ta ở chỗ này dưỡng thương?"

"Trị tội nàng?" Tú Thiểu Thược kỳ quái nhìn nàng, không giải thích được nói: "Hộ bộ Thượng thư Hạ Niên Đức phản bội, Hòa Hòa nàng đại nghĩa diệt thân vì chặn lại loạn đảng mà thân chịu trọng thương, không có công cũng phải có lao, hoàng thượng vì sao phải trị tội nàng?"

Đối với lời giải thích lật ngược phải trái, Diệp Hòa thoáng ngây ngẩn cả người: "Những điều này là do ai nói?"

"Kỳ Cửu cùng mấy tên thân vệ ở đấy đều nói như vậy, có gì không ổn sao?"

Tú Thiểu Thược nghi ngờ hỏi vặn lại, Diệp Hòa hồi lâu nói không thành lời. Là Kỳ Mạch bảo mấy tên thân vệ trung thành cảnh cảnh nói như vậy sao? Trừ hắn ra còn ai có thể gánh hết tội danh vẫn muốn bảo vệ nàng?

"Ta muốn gặp hắn." Diệp Hòa lo lắng giương mắt nhìn nam tử tuấn mỹ thấm phần mệt mỏi: "Tú thiếu gia, ngươi giúp ta đi."

"Hòa Hòa." Tú Thiểu Thược nhìn nàng bất lực thét lên, tròng mắt đào hoa lóng lánh xẹt qua ảm sắc, con ngươi trong suốt như bị phủ lên một tầng xám tro, ngập ngừng một chút mới lên tiếng: "Mặc dù Hoàng thượng tin tưởng Kỳ Cửu sẽ không tư thông với địch phản quốc nhưng ngày đó Kỳ Cửu điều động đội cấm vệ quân rời đi còn mở cửa thành, sau nữa Bát vương chạy trốn, chuyện này xem ra hắn khó mà thoát tội rồi. Hoàng thượng cho Kỳ Cửu giải thích nhưng hắn lại không giải thích được vế sau, chỉ cường điệu khẳng đinh không qua lại cùng Bát vương. Hiện tại Hoàng thượng đang nổi nóng e rằng muốn gặp Kỳ Cửu không phải dễ?"

"Huống chi công chúa mắt to của Bắc Gia tự dưng bị độc chết tại hoàng cung, tra ra lại là vật Hoàng thượng ngự ban có độc, Bắc Gia Vương tử dưới cơn thịnh nộ lập tức trở về nước, việc hai nước giao chiến đánh một trận sợ rằng khó tránh khỏi, kết thân không được ngược lại gây thù hằn, sợ rằng hoàng thượng cũng đang bể đầu sứt trán."

Nghe Tú Thiểu Thược nói cặn kẽ một lượt Diệp Hòa kinh ngạc không thôi, trưởng Công chúa Bắc Gia đã chết? Vén lên chiến tranh giữa Đại Kỳ cùng Bắc Gia người nào được lợi ích nhiều nhất? Bát gia, ngài đã từng nói cùng trưởng Công chúa thành thân chỉ có thể đổi lấy an bình nhất thời, hiện tại trưởng Công chúa đã chết theo ý ngài về sau không cần lo là chỉ ý này sao?

Mà lúc này Kỳ Đế để Bắc Gia Vương tử trở về nước chả khác nào thả hổ về rừng nhưng ngăn cản lại cũng không được, biết đâu bị bên Bắc Gia cho rằng có ý tuyên chiến, đồng thời còn gián tiếp thừa nhận có ý sát hạt trưởng công chúa. Hiện tại hai nước kết thù kết oán, một khi Đại Kỳ cùng Bắc Gia đại chiến, Hác Khấu sẽ không tốn một chút sức đã có thể ngư ông đắc lợi.

Trong lòng Diệp Hòa trở nên nguội lạnh, trưởng Công chúa Bắc Gia thật lòng ái mộ Bát gia nhưng nam tử ôn văn nho nhã kia sao lại trở nên tàn ác như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.