Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 62: Chương 62: Phu quân như vậy còn muốn đòi hỏi gì?




Không kịp lau đi vết máu trên khóe miệng, nam tử áo đỏ phất tay ném trường cung nhảy xuống ngựa, vươn bàn tay run rẩy lạnh như băng đem thiếu nữ trên mặt đất ôm vào ngực, đau muốn xé lòng nhìn ngực trái của nàng chậm rãi chảy ra dòng nước ấm nhuộm đỏ giá y tiên diễm.

Cảm nhận được lồng ngực quen thuộc, ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, Diệp Hòa cố gắng mở to hai mắt nhưng trước mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ, vô luận thế nào cũng không nhìn rõ tầm mắt hắn, chỉ cố hết sức lẩm bẩm: “Kỳ Mạch, chàng hãy….. nghe ta giải thích……”

“Câm miệng.” Thanh âm trầm thấp lãnh nhược băng sương khàn khàn cắt đứt lời nàng.

Diệp Hòa nóng nảy định nói tiếp, máu tanh nơi cổ họng lại bắt đầu khởi động, hít sâu một hơi giải thích: “Chàng hãy nghe ta nói, ta…… đối với Bát gia chẳng qua là……”

Không đợi nàng nói xong, nam tử đã nổi giận, hung dữ vô cùng: “Ta bảo nàng câm miệng!”

Bỗng dung cơn choáng váng cùng đau đớn ùn ùn kép đến, Diệp Hòa mệt mỏi khép môi lại, ánh mắt ảm đạm rũ xuống, hoảng loạn đau khổ gần như quất chặt nàng không tha. Trong đầu chỉ còn mỗi ý nghĩ, lần này hắn quả nhiên không tha thứ cho nàng, nàng biết tối nay bản thân đã tổn thương hắn ra sao, kiêu ngạo như hắn…… sợ rằng không bao giờ…… tha thứ cho nàng nữa rồi?

“Diệp Hòa, nàng nghe kỹ cho ta!” Đang lúc nàng mất hết can đảm thì giọng nói lạnh lùng kèm theo uy hiếp của nam tử lần nữa truyền đến: “Ta hiện tại cái gì cũng không muốn biết, nàng nếu thật muốn giải thích thì cắn răng chống đỡ cho ta! Giữ được cái mạng rồi đến giải thích rõ cùng bổn vương!”

“A Lỗ!” Kỳ Mạch rống to một tiếng, khi nói đồng thời ôm ngang thiếu nữ trong ngực lên, “Lập tức hồi cung! Truyền thái y đến!”

Tựa vào lồng ngực lành lạnh, Diệp Hòa mất máu quá nhiều nên không còn sức lực, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nước mắt ồ ồ như suối theo đó không ngừng xông ra…… Giờ này khắc này, hắn nghĩ đến không phải là nàng phản bội hắn, không phải muốn nghe lời giải thích, không phải khinh thường hậu quả nàng gánh chịu mà từ bỏ kiêu ngạo, bỏ đi tôn nghiêm, bỏ hết thảy tất cả, chỉ hy vọng nàng sống sót.

Được một phu quân thế này nàng còn đòi hỏi gì nữa? Đây là ý thức cuối cùng trước khi Diệp Hòa đau đớn rơi vào bóng tối trầm luân.

Vó ngựa dồn dập vang lên trên đường cái trống trải, mấy ngàn nhân mã trong bóng tối đầu đường chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, người cầm đầu mặc cẩm bào màu da cam, kim quan buộc lấy mái tóc dài thược, mày rậm mắt nhỏ, thân hình to lớn, dẫn đại đội binh vệ nhân mã chạy tới cửa thành.

Thần sắc ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống chính là thái tử Kỳ Hách lãnh binh chạy đến, nhìn nam tử áo đỏ chật vật tại cửa thành liền giục ngựa lớn tiếng quát lên: “Lão Cửu, ngươi một mình dời đi cấm quân thủ thành còn mở cửa cho Bát vương chạy thoát, rõ ràng cấu kết loạn đảng muốn mưu quyền soán vị, ngươi nhận tội hay không nhận?”

Kỳ Mạch đưa mắt lên nhìn, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi môi đỏ như máu, đôi mắt trong suốt như ánh trăng không sợ hãi nhìn huynh trưởng khí thế bức người, mắt phượng chợt lóe, cười lạnh nói: “Cùng loạn đảng cấu kết, mưu quyền soán vị sao? Bọn ta ở chỗ này cùng loạn đảng liều chết đánh giết vậy mà chờ mãi cũng không thấy hoàng huynh lãnh binh đến tương trợ, từ hoàng cung điều binh đến đây cần bao nhiêu thời gian ta và ngươi lòng dạ đều biết rõ? Lúc này đợi người no rời đi rồi hoàng huynh mới thản nhiên chạy tới, rốt cuộc là người nào cùng loạn đảng cấu kết đây?”

Sắc mặt thái tử Kỳ Hách đại biến, không muốn tiếp tục tranh chấp, trực tiếp vung tay lên: “Người đâu, mau bắt lại đám người Khiêm Vương giải vào thiên lao chờ Hoàng xử phạt, còn những người khác mau ra khỏi thành đuổi bắt loạn đảng!”

Theo tiếng hắn vang lên, hơn trăm tên binh vệ liền xông đến đem đám thân vệ của Khiêm Vương bao vây lại, cùng lúc đó mấy ngàn người khác giục ngựa ra khỏi thành, nhanh chóng biến khỏi tầm mắt.

Sắc mặt Kỳ Hách xẹt qua tia hứng khởi, ngồi trên lưng ngựa cao vót lia mắt nhìn xuống: “Lão Cửu, ngươi hiện tại đã không có tư cách nắm giữ binh quyền, còn không mau giao ra Hổ Phù!”

Một thanh đao lạnh ngắt kề ngang cổ, Kỳ Mạch cũng không thèm nhìn tới, chỉ đem ánh mắt rơi vào người thiếu nữ thở yếu ớt trong ngực, kiên định nói: “Giao Hổ Phù cho ngươi cũng không sao nhưng trước hết phải vào cung truyền thái y.”

Vừa nói lại nhìn vạt áo ướt nhẹp máu tươi của Diệp Hòa, sau đó cau mày gằn lên: “Lập tức!”

Thái tử Kỳ Hách khinh thường cười cười: “Lão Cửu, ngươi vẫn luôn cho là đúng như thế, ngươi hiện tại có tư cách gì nói điều kiện với ta hả?”

Kỳ Mạch ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh mạc nhàn nhạt liếc hắn một cái, giọng trầm thấp: “Hoàng huynh nếu không đáp ứng vậy liền đưa thi thể Kỳ Mạch trở về gặp phụ hoàng đi.”

Vừa nói đồng thời trực tiếp tiến lên một bước hướng lưỡi đao sắc bén phía trước, ánh mắt so với lưỡi đao kia còn sắc bén hơn, mang theo quyết tuyệt không nhân nhượng.

Đang lúc mọi người hét lên, vệ binh thần sắc sợ hãi vội vàng thu đao nhưng vì quá đột ngột mà trên cần cổ trắng nõn đã lưu lại một vệt máu đỏ thẫm. Máu lăn tròn theo làn da trơn bóng, chậm rãi rơi xuống nhìn thấy mà giật mình.

Kỳ Hách trợn mắt tròn xoe, thái dương vì chịu uy hiếp mà nổi đầy gân xanh nhưng lại không cách nào phủ nhận rằng phụ hoàng rất chiều lão Cửu, không cam lòng siết chặt quả đấm, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi quát lên: “Người đâu, đưa bọn họ hồi cung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.