An Quốc Tự không hổ là miếu thờ lớn nhất thành Nghiệp Đan, dòng người đến rồi lại đi nối liền không dứt, phần lớn đều mang theo giỏ trúc chuẩn bị đầy đủ vật phẩm thờ cúng. Hành lang đặt Phật tượng hương khói cường thịnh, ngay cả vùng trời bên trong chùa miểu cũng lượn lờ từng dãy khói, gió nhẹ lướt qua trong không khí mơ hồ mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, mang đến cho mọi người cảm giác an bình.
Trên đường Diệp Hòa theo Hạ Niên Đức tới đây tâm trạng vốn không yên, nhưng sau khi nhang đèn tiến vào nội đường, ngửi mùi thơm ngát của nhang, nghe lão tăng râu bạc trắng cầm trong tay tràng hạt miệng lẩm bẩm kinh văn, trong lòng mới dần bình tĩnh trở lại. Trước phật đường, Diệp Hòa giống như mấy vị khách hành hương đến đây, đốt ba cây nhang mùi thơm ngát chấp tay lại rồi cắm vào đỉnh, ngay sau đó chậm rãi quỳ gối trên đệm hương bồ, chắp tay trước ngực, cung kính nghĩ điều ước một hồi, rồi mới khom người xá ba lạy.
“Thí chủ là Hạ cô nương sao?”
Khi đứng dậy chỉ thấy một tiểu hòa thượng phía sau chấp tay lễ phép hỏi. Lúc đầu, Diệp Hòa hơi sửng sờ,n gay sau đó cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trong chùa theo Hạ đại nhân phân phó chuẩn bị tốt một ít món chay, mời thí chủ theo tiểu tăng.”
“Làm phiền tiểu sư phụ.”
Dọc đường đi Diệp Hòa lẳng lặng theo sát phía sau tiểu hòa thượng, đi qua Phật đường phía trước, xuyên qua cửa vườn hình vòm, tiếp theo đi qua gác chuông, dọc theo đường nhỏ lát đá một hồi, trước mắt liền hiện ra ánh sáng làm cho tinh thần người ta bị rung lên, rừng cây nở hoa thưa thớt sáng sủa, hành lang uốn lượn quanh co, mái hiên được ngói đỏ chằng chịt cao thấp không đồng nhất, thiện phòng để lộ hơi thở xa xưa nhưng vì thường xuyên sửa chữa trông không đến nổi cũ kỹ.
Tiểu hòa thượng đi về một gian khách đường bình thường, nghiêng người đứng ở cạnh cửa, đưa tay về phía trước nói: “Thí chủ mời vào.”
Diệp Hòa gật đầu, nói cám ơn, âm thầm hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa đi vào.
Trong chùa phòng khách bài biện hết sức đơn giản, không cần ngắm nhìn chung quanh, chỉ lướt sơ qua đã có thể nhìn sạch toàn cảnh bên trong, lại thấy bên trong trừ một bàn bốn ghế dựa, mấy món ăn chay đặt cẩn thận, trên tường treo một bức họa phật tổ khổng lồ ra thì chỉ có một mình Hạ Niên Đức.
Trong bụng Diệp Hòa nổi lên nghi ngờ, lại thấy Hạ Niên Đức đứng dậy, đi tới vách tường vén lên bức họa Phật tổ, phía sau lập tức hiện lên một cửa gỗ cao cỡ vóc dáng con người, ông quay đầu nói: “Cách đây ba năm, Hoàng thượng tuy buông lỏng nhưng vì đề phòng vạn nhất vẫn cẩn thận chút tốt hơn. Vào thôi, Bát gia ở bên trong.”
Trải qua một phen quanh đi quẩn lại, Diệp Hòa đã có chút sốt ruột, không đáp trả mà nhanh tay đẩy cửa gỗ tinh xảo đi vào. Khói xanh vờn quanh, bên trong phòng yên lặng một cách lạ thường, ở bên cạnh cửa sổ Diệp Hòa rốt cục thấy bóng người không biết nên nói xa lạ hay nên nói quen thuộc.
Bát gia ngồi trên ghế trúc, đầu cụp xuống chuyên chú lật xem một quyển kinh Phật, trên bàn để một lư hương có nhàn nhạt khói trắng vờn quanh, để cho dáng người vốn gầy gò trở nên mơ hồ không rõ. Y ngồi yên lặng không nhúc nhích như ngăn cách cùng thế giới bên ngoài, thanh sam trắng thuần khiết, mộc trâm đơn giản, gương mặt hiền hòa so với thân phận tôn quý con nối dòng hoàng gia, ngược lại càng giống thư sinh bình thường không tranh quyền thế. Năm nay y chỉ mới hai mươi bốn tuổi, niên kỷ thế này không tính là già, nhưng nơi tóc mai đã lấm tấm vài sợi chỉ bạc, tiết lộ chịu bao nhiêu tang thương.
Tuy Diệp Hòa tính tuy đi thật nhẹ nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng vang rất nhỏ. Bát gia cảm giác được có người vào, ngẩng đầu nhìn hướng nàng, thả xuống kinh Phật trong tay, khẽ mỉm cười: “Nàng đã đến rồi.”
Giọng nói của y vẫn hiền hoà như vậy, vẻ mặt thân thiết như vậy, như bị chia cách ba năm không hề bị vòng cấm khổ sở, không lâu dài không có gì khác lạ. Diệp Hòa vốn có chút khẩn trương nhưng vì nụ cười của y mà bình tĩnh trở lại, giọng nói trở nên tự nhiên nhẹ nhàng, gật đầu cười nói: “Tới rồi.”
“Ăn cơm chưa?” Bát gia nghiêng mặt qua ôn hòa hỏi, khi nói đồng thời chỉ chỉ ghế tre bên cạnh.
“Còn chưa nha.” Diệp Hòa lắc đầu, vừa nói vừa ngồi xuống ghế trúc: “An Quốc Tự này được xây ở lưng chừng núi, đi hơn nửa canh giờ mới tới ta đã sớm đói bụng.”
Bát gia hơi hé miệng, chỉ vào bàn gỗ trước mặt cười nói: “Ta cũng vậy, vừa lúc những thức ăn này còn nóng, cùng nhau ăn chút đi.”
Trên bàn chỉ là những món chay bình thường trong chùa, cũng không nhiều chỉ có bốn món, một dĩa bánh bao không nhân, một dĩa rau xào, một chén canh đậu hủ nước trong, dĩa còn lại là khổ qua hầm chao. Diệp Hòa cũng không khách khí, cầm lấy bánh bao liền bỏ vào trong miệng, nhưng khi khép lại hàm răng mới phát hiện bánh bao này vô cùng cứng, dùng không ít khí lực mới cắn xuống một ngụm, đến khi nhai trong miệng lại giống như đá nhỏ vỡ vụng, ngay cả nuốt xuống cũng khó khăn, chứ đừng nhắc đến mùi vị của nó.
Nhưng Bát gia lại như không biết vị, sắc mặt bình thường không nhanh không chậm, chậm rãi ăn xong bánh bao, lúc ngẩng đầu thấy bánh bao trong tay Diệp Hòa còn hơn phân nửa, như nhớ ra cái gì đó, đưa tay cầm qua bánh bao trong tay nàng, đưa tới một đôi đũa gỗ, ánh mắt nhìn nàng thân thiết nhu hòa, thấp giọng nói: “Đừng mãi ăn bánh bao, dùng bữa đi.”
Diệp Hòa âm thầm cảm khái, y thật tỉ mỉ nhưng lại không thích cái tính kén ăn của mình, do dự một lát lại thấy Bát gia đem bánh bao nàng vừa cắn qua bỏ vào miệng mình, phía trên bánh bao còn in rõ dấu răng của nàng, thậm chí còn mang theo ẩm ướt của nước bọt. Nhưng Bát gia đưa vào đôi môi mỏng một cách tự nhiên, từng ngụm nuốt vào, không mất tự nhiên hay quẫn bách.
Thế nhưng chẳng biết tại sao mặt Diệp Hòa lại nóng lên. Tú Thiểu Thược đã từng ăn đồ nàng cắn qua, có lẽ vì hắn chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, trong lòng Diệp Hòa cũng không cảm thấy khác thường. Mà bây giờ đổi thành nam tử trưởng thành như Bát gia, Diệp Hòa lại có phần ngượng ngùng, không dám nhìn tới màu sắc của đôi môi ấy, vùi đầu gắp thức ăn trên bàn.
Trên bàn rau cỏ đậu hủ cùng khổ qua tất cả đều mùi vị nhạt nhẽo không có chút nước béo, bất quá so với bánh bao thì dễ ăn hơn nhiều. Diệp Hòa thật sự đói bụng, một hơi đem ba món chay ăn một cách hùng hổ khí thế.
Diệp Hòa đặt đũa xuống, lại thấy ánh mắt Bát gia quét qua trên bàn, ngay sau đó theo bản năng đưa tay xốc lên chiếc đũa, ăn đồ còn thừa lại trong mâm.
Không chút biểu tình, Diệp Hòa nhìn trong lòng âm thầm khổ sở. Bát gia hôm nay ngay cả bánh bao khô cứng cũng ăn ngon lành, đồ ăn thừa cũng không nguyện lãng phí, xem biết ba năm qua y ở trong Tử Trúc viện trải qua cuộc sống kham khổ ra sao?
Dường như nhận thấy được ánh mắt của nàng, Bát gia nhẹ nhàng để đũa xuống bỗng nhiên cười hỏi: “Mới vừa rồi nghe nàng nói lên núi mất hơn nửa canh giờ, thế có mệt không?” Diệp Hòa thấy y cố ý dời đi chú ý của nàng, liền vội vàng thu hồi tâm tình trong lòng, khôi phục sắc mặt nói: “Có một chút.”
“Tới đây, ngồi vào nơi này, quay lưng lại.” Bát gia mỉm cười ngoắc ngoắc, khoa tay múa chân chỉ sang bên cạnh. Mặc dù Diệp Hòa không biết y muốn làm cái gì nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống bên cạnh, đưa lưng về phía y.
Rất nhanh có một đôi tay thon dài mảnh mai rơi vào trên vai Diệp Hòa, lực đạo vừa phải ấn xoa, tinh chuẩn chạm vào huyệt vị bả vai. Diệp Hòa hơi ngẩn ra, ngay sau đó cảm giác thoải mái ập đến, trong lòng dâng lên một luồn ấm áp, cả người cũng theo đó thanh tĩnh.
“Những năm này ở Hạ gia có quen không?”
Trên tay động tác không ngừng, Bát gia như đang nói chuyện phiếm, Diệp Hòa nhẹ gật đầu: “Thượng thư đại nhân đối với ta tựa như nữ nhi ruột thịt, không có gì là khổ cả.”
“Vậy thì tốt.” Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ. Do dự chốc lát, Diệp Hòa cuối cùng không nhịn được hỏi: “Còn ngài? Ở hoàng cung trôi qua thế nào?”
Trên vai lực đạo ngưng lại, sau đó rất nhanh khôi phục như bình thường, thoải mái nói: “Không thể nói tốt nhưng rất thanh tịnh.”
Diệp Hòa cứng người, trong lòng không nhịn được cay đắng, thanh tịnh? Suốt ba năm không có một người để nói chuyện cũng không có thể ra khỏi hậu viện nhỏ bé, mà chỉ có thể nhìn vào căn nhà gỗ đơn sơ cùng khu rừng trúc ảm đạm, cuộc sống như thế rốt cuộc là thanh tịnh hay tịch mịch.
Nhận thấy cả người nàng cứng ngắc, bát gia lắc đầu cười khẽ, an ủi: “Nàng không cần khổ sở làm gì, sinh ra ở đế vương vốn như thế, hoàng cung lại càng là nơi không có tình cảm, thắng làm vua thua làm giặc, ta bây giờ còn sống đã rất tốt rồi. Khi còn bé phụ hoàng từng bảo ta phải học cách tàn nhẫn lạnh nhạt, một lần có người tiến cống một con chó ngao tuyết trắng cho ta làm bạn chơi, suốt cả hai năm nó thường cùng ta ăn cùng ta ngủ. Dần dà tình cảm giữa ta và nó trở nên sâu nặng, nó bị bệnh nhẹ ta cũng khẩn trương lập tức triệu thái y đến xem, nó đối với ta rất trung thực tín nhiệm, vô luận đi tới chỗ nào nó cũng như hình với bóng theo sát ta. Đến một ngày nọ, phụ hoàng đưa cho ta một thanh đao sắc bén, đem ta cùng chó ngao nhốt trong một căn phòng nhỏ, muốn ta đích thân giết nó.”
Diệp Hòa lo lắng hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó, sau đó ta không đành lòng hạ thủ, phụ hoàng đem ta cùng chó ngao kia nhốt bên trong hai ngày, không cho cái ăn cũng không cấp nước uống, còn nói khi nào ta giết nó thì lúc đó mới thả ta ra ngoài. Hai năm chung đụng, chó ngao kia là ta một tay nuôi lớn, cũng đã sớm đem nó như bằng hữu, ta ném cây đao đến một góc, đói bụng đến khóc lớn cũng không chịu giết nó. Nhưng chó ngao tựa như quá đói, ở buổi sáng ngày thứ ba nó bổ nhào về phía ta, một ngụm cắn lấy trên cánh tay của ta, ta lúc ấy kinh ngạc quên mất khóc thành tiếng, ý thức cuối cùng chính là đau đến hôn mê bất tỉnh.”
Diệp Hòa nghe mà đau lòng, lo lắng bật thốt lên: “Chó ngao kia muốn ăn ngài? Vậy ngài thế nào?”
Bát gia cười khẽ: “Có cái gì phải khẩn trương? Nếu có chuyện hiện tại cũng sẽ không ở chỗ này. Khi tỉnh lại ta phát hiện mình ngủ phòng thì ra phụ hoàng âm thầm cho cao thủ đại nội bên ngoài giám thị. Sau khi ta ngất đi liền kịp thời xông vào giải cứu. Lần đó bị thương rất nặng, miếng thịt trên cánh thiếu chút nữa bị cắn, dưỡng thương suốt hai tháng khi gặp lại phụ hoàng liền nói cho ta biết, cõi đời này không có tình cảm nào chắc chắn không dao động. Ở trong tình trạng nguy cấp liên quan đến sinh tử, người vô luận có tình cảm thâm hậu cỡ nào cũng sẽ phản bội ngươi.”
Diệp Hòa nhíu lịa lông mày, không ủng hộ lắc đầu: “Chó ngao kia chẳng qua là súc sinh, không thể đánh đồng với con người.”
“Nàng nói rất đúng, ta lúc ấy cũng nghĩ như vậy cho nên mới không đem lời phụ hoàng nói đặt ở trong lòng.” Giọng nói Bát gia thản nhiên đến như việc đang nói không liên quan đến mình: ”Khi còn bé ta cùng với hoàng huynh tình cảm rất tốt, cùng nhau lên lớp, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau trốn học, cùng nhau chịu trách mắng, có thể nói thân như tay chân. Năm đó trước khi phụ hoàng băng hà, lập chiếu thư phía trên viết chính là tên của ta, còn âm thầm truyền một phần mật chiếu bảo ta phải sớm diệt trừ hoàng huynh.”
“Ngài không có làm theo, đúng không?” Diệp Hòa nghe ,mơ hồ đoán được về sau xảy ra chuyện gì.
“Nếu như lúc ấy ta làm theo lời phụ hoàng thì sẽ không có ngày hôm nay. Nếu không phải chân trái tàn phế chỉ sợ ta đã sớm không còn trên cõi đời.“
Trong lời nói của Bát gia mơ hồ hàm chứa may mắn, không vì mình thành người què mà bi thương, ngược lại như được thiên đại ân huệ. Y vốn nên có thân phận dưới một người trên vạn người, ngồi trên long ỷ Kim Loan đại điện, được vạn dân kính ngưỡng chứ không phải rơi vào tình cảnh như hiện tại. Song hết thảy đều do một phút y quá mềm lòng.
Một nam tử bản tính thiện lương sao lại gặp phải khổ nạn như vậy?