Mặc dù trong hoa viên thanh u yên tĩnh, hoa cỏ um tùm tươi tốt, vào ban ngày cảnh trí để lộ kiến trúc hoàng cung xa hoa trang nghiêm nhưng dưới ánh trăng mờ nhạt lại có vẻ nhu hòa rất nhiều. Nhưng trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Kỳ Mạch lại treo vẻ lạnh lùng tối tăm, kéo Diệp Hòa vừa đi vào bên trong hậu hoa viên xoay người lại, trong thanh âm hàm chứa tức giận khó mà giấu giếm: “Bổn vương đã sớm nhắc nhở nàng trong cung phức tạp, hành sự không thể có nửa điểm sai lầm, vì sao còn nàng còn đi chọc Bắc Gia Vương tử kia? Nàng điên rồi sao? May mắn tên đó mất thăng bằng chợt ngưỡng về phía sau, suýt nữa té chổng bốn chân lên trời khiến mọi người một trận kinh hoảng.”
Bất quá Diệp Hòa chỉ cau mày, ở dưới ánh trăng ngẩng lên gương mặt thanh lệ, trong ánh mắt không có nhu nhược của thiếu nữ mà thản nhiên cùng nam tử trước mắt nhìn nhau, lớn tiếng phản bác: “Ngươi mới điên, mới vừa rồi dám ở trên điện trắng trợn uy hiếp Hoàng thượng, ngươi chả lẽ không biết…….. tránh đầu mũi nhọn sao? Vì sao hiện tại lại trở nên ngu xuẩn như vậy! Hoàng thượng thương yêu ngươi thì thế nào? Đế vương lòng dạ khó lường, thân là Hoàng tử mà dám bày tâm kế với ông ta, ngươi có thể bảo đảm ông ta sẽ không sinh lòng ngăn cách?”
Song nam tử cười lạnh, đôi môi đỏ sẫm cùng ánh mắt sắc bén ánh sao nhìn thẳng vào nàng: “Ta không biết nàng cùng Bắc Gia Vương tử kia xảy ra chuyện gì, vừa rồi tỷ thí hắn dùng chiêu sắc bén rõ ràng xuống tay độc ác. Cần phải biết Bắc Gia Vương tử há lại dễ dàng buông tha cho nàng? Mặc dù tối nay may mắn hữu kinh vô hiểm nhưng nếu không phải bổn vương cho nàng thân phận để hắn kiêng kị, nàng tưởng rằng chỉ bằng thân phận giáo quan nho nhỏ của nàng, hắn sẽ dễ dàng tha mạng nàng sao!”
Thoáng cái sững sờ, Diệp Hòa không tin nổi tối nay hắn mạo hiểm ở trên điện bức bách Hoàng thượng ban hôn, tất cả vì suy nghĩ lo lắng cho nàng. Trong lòng Diệp Hòa xẹt qua một tia cảm động nhưng nghĩ đến hắn bị huynh đệ cô lập, ở trong hoàng cung người ăn thịt người sẽ càng thêm khó khăn, nếu lại vì nàng khiến Hoàng thượng không vui, sau này làm sao tự lo bản thân?
Ha ha nàng không muốn thiếu hắn nữa, lại càng không muốn hắn vì nàng làm những chuyện không có chừng mực. Nghĩ đến đây, Diệp Hòa xa cách lui về phía sau một bước, giọng nói cứng ngắc: “Ta không phải người ngu, tự có thể bảo vệ tốt mình, không cần ngươi tới nhiều chuyện.”
“Ha ha ha……… Ta nhiều chuyện?”
Sau khi nghe xong sắc mặt Kỳ Mạch lạnh đi, giận quá thành cười, trong mắt đen nhánh mang theo tự giễu cùng lạnh lẽo, gật đầu lạnh lùng nói: “Tốt, nàng đã không để ý tánh mạng của mình, vậy phải nhớ có chết cũng lăn xa một chút, đừng ở trước mặt bổn vương làm chướng mắt!” Bởi vì Kỳ Mạch ngồi rất xa nên không nhìn thấy sắc mặt hắn nhưng trên người lại tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Diệp Hòa vốn chỉ có ý tốt, lúc này nghe lời nói nặng của y trong lòng có chút khó chịu, không nói một lời hướng hắn chấp tay ngay sau đó xoay người muốn đi khỏi vườn hoa.
“Không nên nói những lời khách sáo đó với ta.” Bỗng nhiên Kỳ Mạch đặt mạnh chén nhỏ xuống.
Kỳ Mạch nhìn bóng người dần dần đi xa, nhíu lại đôi mày, môi đỏ mọng mở rồi lại hợp, hợp rồi lại mở, cuối cùng không vui quát lên: “Ơ! Nàng muốn đi đâu?”
“Ta đây chỉ lăn xa một chút tránh cho Vương gia chướng mắt mà thôi.” Một câu nói rõ ràng từ xa truyền đến mang theo vài phần cung kính xa lạ. Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không để người khác uy hiếp đến ta……..” Nàng đứng trên thuyền nói.
Nàng thành công khiến Kỳ Mạch giận đến ngực phập phồng, gương mặt tuấn tú chớp mắt đen kịt, ánh mắt tức giận thẳng tắp ngó chừng phía trước như hận không thể nhìn thấu bóng lưng dần dần biến mất kia. Nữ nhân này điên rồi, không muốn sống nữa chắc, bình thường sao không thấy nàng nghe lời như vậy?
Sau một lúc lâu, ở bên ngoài hoa viên A Lỗ thấy Diệp Hòa rời đi, nhưng chủ tử y mãi cũng không đi ra, mới vội vàng đi vào vườn hoa tìm người nhưng dưới ánh trăng rọi xuống, thấy được lại là gương mặt xanh mét cực kì khó coi, không khỏi tiến lên phía trước, cẩn thận hỏi: “Vương gia, Hạ cô nương lại chọc người không vui?”
Đúng a! Kỳ Mạch vốn nổi giận đùng đùng, nghe vậy mắt phượng sắc bén trừng lên, vỗ mạnh vào cái ót của A Lỗ, tức giận nói: “Không cho nhắc đến nàng!”
“Dạ, Vương gia!” Mặc dù A Lỗ bị đánh đánh, trong bụng lại âm thầm vui mừng, nhìn thái độ chủ tử ngay cả nhắc tới Hạ cô nương cũng tức giận chỉ sợ cùng Hạ cô nương đoạn tuyệt, đều nói hồng nhan họa thủy may mà Vương gia của hắn có thể sớm thoát khỏi.
Nghĩ tới đây, A Lỗ vội vàng vui sướng nói sang chuyện khác: “Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, văn võ bá quan cũng đã xuất cung trở về phủ. Ngài cũng nên sớm trở về Kim Lân điện nghỉ ngơi.”
Được rồi Kỳ Mạch còn chưa hết giận, mặt lạnh phất tay áo xoay người, cất bước muốn trở về Kim Lân điện, hắn mới vừa đi hai bước bỗng nhiên xoay người hỏi: “Văn võ bá quan cũng đã xuất cung rồi? Vậy Hộ bộ Thượng thư Hạ Niên Đức?”
Tuy A Lỗ không hiểu rõ nhưng thấy sắc mặt chủ tử ngưng trọng sốt rột như xảy ra chuyện lớn, vội vàng thành thật trả lời: “Đương nhiên cũng đã trở về Hạ phủ, Vương gia, ngài tìm thượng thư đại nhân có chuyện gì sao?”
Kỳ Mạch nhất thời nhíu lông mày lại, nghiêm nghị phân phó: “Đi…… Đi chuẩn bị xe ngựa đến cửa cung, nhanh!”
“Có chuyện gì nữa đây?” A Lỗ sửng sốt, theo bản năng bật thốt câu hỏi. Trong lòng ủy khuất thầm kêu mạng khổ, đến lúc nào mới hết làm chân chạy, chẳng lẽ Vương gia trễ thế này còn muốn ra khỏi cung?
Kỳ Mạch bỗng nhiên nổi giận, lạnh giọng khiển trách: “Còn hỏi chuyện gì? Hạ Niên Đức không đợi nàng đã về chẳng lẽ ngươi muốn nàng một mình trở về?”
Được rồi, A Lỗ hồi lâu mới kịp phản ứng, biết “nàng” chỉ chính là người nào, trong lúc nhất thời trong lòng gầm rú thê lương………
………..
Sau khi trải qua đêm dạ yến, ngại thân phận lúng túng của mình, Diệp Hòa không có đến Quân Cơ xứ nhậm chức. Trải qua một phong ba, sợ rằng nàng đã trở thành trà dư tửu hậu chủ đề đàm luận của mọi người.
Thật ra nàng vốn muốn ở lại Hạ phủ sống một khoảng thời gian bình thản, né tránh tai tiếng bên ngoài. Ngoài dự tính của nàng chính là ngày này Hạ Niên Đức mới vừa trở về phủ liền gọi Diệp Hòa vào thư phòng, nâng chung trà nhấp một ngụm, cái chén còn chưa để vững, khi mở miệng đã nói ra tin tức kinh người —— Hôm nay Bắc Gia Vương tử tại triều đòi giải trừ hôn ước.
Sau khi nghe xong Diệp Hòa đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó nhíu mày: “Giải trừ hôn ước? Vậy chẳng phải Bắc Gia cùng Đại Kỳ không thể liên thân? Lần này kết minh đối với Đại Kỳ mà nói có ý nghĩa trọng đại, vậy mà Bắc Gia Vương tử bỗng nhiên thoái hôn, Hoàng thượng sao có thể đáp ứng?”
Hạ Niên Đức lại vuốt râu lắc đầu, khuôn mặt từ khi vào đến giờ đều nặng nề bỗng nhiên nở nụ cười hàm súc, trầm giọng nói: “Vậy thì không phải, mặc dù Bắc Gia Vương tử cố ý thoái hôn nhưng hai nước vẫn liên minh như cũ. Bất quá tạm thời sửa thành Bắc Gia trưởng Công chúa gả tới Đại kỳ. Trước đó Hoàng thượng không tiếc đem Hân Di công chúa gả đi nơi xa đơn giản vì muốn kết minh liên thủ chống đỡ Hác Khấu Thát tử. Hôm nay đổi lại Bắc Gia Công chúa gả tới đây, minh ước giữa hai nước cũng không thay đổi, Hoàng thượng thế nào lại không đáp ứng, còn nữa mang lại ích lợi cho Đại kỳ như thế nào không đáp ứng? Vả lại cô cháu nhà Bắc Gia kia chắc tối hôm qua đã thương nghị tốt, hôm nay tại triều đình lần nữa đề tốt hôn thư, sính lễ đem tới xem như của hồi môn mà chuyển vào quốc khố………”
“Bắc Gia trưởng Công chúa……… gả cho người nào?” Trong lòng Diệp Hòa bất an, không chờ ông nói xong đã khẩn cấp hỏi.
Chỉ là Hạ Niên Đức dừng lại lời nói, thật sâu liếc nàng một cái, qua hồi lâu mới chậm rãi trầm giọng nói: “Bát gia.”
Từ thư phòng đi ra, gió lớn thổi cuồn cuộn, không khí lạnh như băng mỗi khi thổi tới trên mặt như lưỡi dao xẹt qua. Diệp Hòa như còn chưa tỉnh, trong đầu đứt quãng lặp lại lời Hạ Niên Đức mới vừa nói, trong lòng không biết nên cao hứng hay khổ sở.
“Bắc Gia trưởng Công chúa đã ở tại hoàng cung, sính lễ cũng đã đưa tới, hôn kỳ được định, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng……”
“Với lại bệ hạ còn ngự tứ một khu nhà hoàng gia thành Tây làm quân phủ, dù chưa cho Bát Gia thực quyền đất phong nhưng đã khôi phục phong hào thân vương ………”
“Chỉ cần Bát gia không còn vòng cấm trong cung chắc chắn sau này sẽ đạt thành tựu to lớn. Vị trưởng Công chúa này quả nhiên là phúc tinh của Bát gia………”
Khi nói những lời này, giọng nói Hạ Niên Đức có phần kích động, trong mắt phiếm thần thái điên cuồng. Đúng vậy, Bát gia bị vòng cấm hơn ba năm, y từ trước đến nay chịu nhục chính là đợi cơ hội lần này. Vậy Bắc Gia trưởng Công chúa chính cơ hội của y sao?
Buổi tối Bát gia cùng trưởng Công chúa kia sẽ trải qua thế nào? Bọn họ làm sao quen biết, hiểu nhau bao nhiêu mà lại có thể khiến vị Công chúa ngang ngược khuynh tâm? Nhớ tới nam tử từng đích thân bưng thuốc cho mình, trị chân, xoa bóp, dùng cánh tay vòng qua nàng, dạy nàng bắn cung. Bát gia chỉ đối xử như vậy với nàng hay đối với tất cả các cô gái cũng đều tốt?
Tập tục của Bắc Gia cùng Đại Kỳ khác nhau, cô nương mười tám mới coi là cập kê mà Bắc Gia trưởng Công chúa mới vừa tròn mười tám mà đã sốt ruột đến Đại Kỳ, nói vậy dù Bắc Gia Vương tử không hủy hôn, nàng cũng đã sớm nghĩ cách cho gả Bát gia, chuyện thoái hôn lần này bất quả chỉ là một bước đệm để nàng gả nhanh hơn, danh chính ngôn thuận mà thôi.
Bắc Gia trưởng Công chúa có thể giúp y thoát khỏi vòng cấm, khôi phục phong hào thân vương mà nàng không quyền không thế lại không có tài có thể giúp gì cho y?
Nghĩ tới những việc này, mặc dù trong lòng Diệp Hòa cảm thấy mất mác nhưng lại không nhịn được nhảy tung tăng, cách nhau hơn ba năm cuối cùng có thể gặp lại y rồi………