Trừ Cát Hầu gia đau lòng vì nhi tử hành động hoang đường, Bắc Gia trưởng Công chúa vẫn như trước giận đến phát run, đôi tay nhỏ bé run rẩy chỉ vào Tú Thiểu Thược, ngực kịch liệt phập phồng rống: “Ngươi……… Ngươi dám………”
Bắc Gia trưởng Công chúa giận giữ đến một lúc lâu vẫn không thể nói ra câu đầy đủ nhưng trên mặt Tú Thiểu Thược không hề có ý xin lỗi, bộ dạng thờ ơ cười đùa. Không khí ngột ngạt căng thẳng, người nọ không coi ai ra gì đi đến bên cạnh Diệp Hòa, vừa lấy tay khăn giúp nàng lau rượu nho còn dính lại trên mặt, hưng phấn rỉ tai hỏi: “Hòa Hòa, bộ dạng vừa rồi của ta có phải rất có khí thế? Động tác giội rượu có phải rất tiêu sái? Vẻ mặt có phải hơi ôn hòa không nhỉ?”
Đang lúc mọi người ngạc nghiên nhìn soi mói bọn họ, Diệp Hòa giữ vững im lặng đứng cứng ngắc tại nguyên chỗ nhìn nam tử trước mắt không chút quan tâm đến ánh mắt người khác, cảm thấy dở khóc dở cười, có hành động khiến mọi người hoảng sợ thế kia y còn có tâm tư chú ý hình tượng bản thân?
Nhìn hai người thân mật Kỳ Mạch nheo lại đôi mắt xếch, bên trong xẹt qua tia sáng tối tăm khó hiểu, bàn tay trắng nõn như ngọc đưa vào trong vạt áo rộng màu vàng nhạt thì dừng lại, chiếc khăn thêu vừa cầm ra lần nữa thả lại trong tay áo. Trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy trên khăn thêu một đồ án quỷ dị giống mẫu đơn lại giống như đào mừng thọ.
Trưởng Công chúa thấy thế càng thêm phẫn nộ, Cát Hầu gia bên cạnh sợ hãi nhanh bước khỏi bàn, quỳ rạp xuống đất nói: “Là khuyển tử hoang đường không hiểu chuyện mới làm ra chuyện mạo phạm Công chúa, mong thánh thượng thứ tội, trưởng Công chúa thứ tội!”
“Này………”
Ngồi trên long ỷ Kỳ Đế thấp giọng trầm ngâm, trong ánh mắt uy nghiêm quyết đoán khiếp người mặc dù không hề giảm nhưng nhìn kim bài miễn tử trên tay, lại thấy Bắc gia trưởng Công chúa tức giận, khuôn mặt già nua ánh vẻ khó xử.
Hai nha hoàn kinh hoảng cầm khăn tay tơ lụa, cẩn thận thay Bắc Gia trưởng Công chúa lau mặt. Sau khi trưởng Công chúa khôi phục nghi dung liền lần nữa bày dáng, lời nói mang theo uy hiếp trầm giọng nói: “Bệ hạ, chuyện này ngài phải cho Bắc Gia ta một lời giải thích hợp lý? Hôm nay vốn là ngày liên thân giữa Bắc Gia cùng Đại Kỳ, cũng vì giao hảo của hai nước, chúng ta còn cất công ngàn dặm xa xôi tới hoàng cung quý quốc, tham dự yến hội lại phải chịu nhục nhã thế, chẳng lẽ bệ hạ căn bản không có ý kết minh cùng Bắc Gia ta?”
Trên mặt văn võ bá quan nhất thời lúng túng, không khí trong điện thoáng chốc đông lại, Đại Kỳ cùng Hác Khấu đang ở thời điểm giương cung bạt kiếm, sắp tới còn xảy ra chiến tranh, nếu có thể cùng Bắc Gia kết minh đương nhiên tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Hôm nay nếu ngược lại đắc tội Bắc Gia, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Kỳ Đế cau mày rậm lại trầm tư, nếp nhăn khóe mắt càng sâu, trước mắt không thể đắc tội Bắc Gia trưởng Công chúa còn Tú gia tài thế trải rộng tam quốc cũng không có thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không tìm được kế lưỡng toàn kỳ mĩ, một bước sai thôi sẽ trăm triệu lần không lường được.
Tình cảnh rơi vào tiến thoái lưỡng nan bỗng nhiên một thân ảnh mặc trường bào tím đậm đi đến, Kỳ Mạch chau lên đuôi lông mày, sắc mặt trầm tĩnh giọng nói nhàn nhạt lên tiếng: “Trưởng Công chúa dường như đã quên, vừa rồi Công chúa cũng không cho Hạ giáo quan một lời giải thích, hiện tại có lập trường gì lên án người khác?”
“Hừ!” Bắc Gia Công chúa hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa khinh thường: “Xin hỏi Khiêm Vương điện hạ, nàng ta là thân phận gì, tư cách gì mà so cùng bổn công chúa ?”
“Trưởng Công chúa nói rất đúng, thân phận giáo quan cấm vệ đương nhiên không thể so sánh cùng Công chúa.”
“Nhưng có điều trưởng Công chúa không biết.” Kỳ Mạch nói đến đây, nghiêng mặt nhìn qua Diệp Hòa, đôi mắt nheo lại lóe lên ánh sao, ngay sau đó hai tay ôm quyền cung kính hướng người ngồi trên long ỷ, ung dung nói: “Phụ hoàng ta đêm qua ngài đã hạ khẩu dụ đem Hạ Diệp Hòa gả cho bổn vương, lấy thân phận Vương phi một nước của nàng hẳn có tư cách đánh đồng cùng trưởng Công chúa rồi nhỉ?”
Lời vừa nói ra tất cả mọi người trong điện đều kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau trong mắt đều không tin nổi. Sau khi trưởng Công chúa nghe xong khuôn mặt nhất thời mất đi khí thế, hồi lâu nói không ra lời phản bác.
Ở thời đại này địa vị cấp bậc rõ ràng, nếu nàng giội rượu lên mặt một quan viên nho nhỏ, nàng không những không sợ hãi còn có thể lớn giọng lẽ thẳng khí hùng đòi công đạo. Nhưng thân phận Diệp Hòa là Vương phi một nước, lại do nàng động thủ trước, hai người thân phận tương đương tự nhiên không có đạo lý tiếp tục truy cứu.
Tú Thiểu Thược nghe vậy nhướng mày, khuôn mặt luôn mang theo trêu đùa nhất thời ảo não không dứt. Còn Diệp Hòa cũng kinh ngạc quay qua, nhìn thấy lại là gương mặt trắng nõn tuấn mĩ không chút thay đổi, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ. Nàng từng trước mặt mọi người công khai nói mình không phải thân hoàn bích, Khiêm Vương đường đường là Hoàng tử, Hoàng thượng tuyệt đối không thể ban hôn. Nhưng ở tình huống khó xử trước mắt đây là phương pháp giải quyết tốt nhất. Tên hồ ly này biết thời biết thế nắm được cơ hội, lợi dụng Bắc Gia trưởng Công chúa gây áp lực để hoàng đế lão tử phải gật đầu đồng ý hôn sự hai người.
Thế nào là “kiến phong sử đà”, nàng hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên Kỳ Đế chỉ giật mình một chút, long nhãn uy nghiêm nhìn thật sâu ái tử rất nhanh lại khôi phục như thường, thần thái tự nhiên cười vang: “Ha ha, trẫm đêm qua đúng là đã nói chuyện này, vốn định đợi đến sau khi Hân Di công chúa xuất giá mới công bố cùng mọi người, không nghĩ tới lão Cửu tối nay đã sốt ruột nói ra.”
Sắc lập Diệp Hòa “tàn hoa bại liễu” làm Khiêm vương Phi, nếu ở thời điểm bình thường đừng nói Kỳ Đế không cho phép, ngay cả những quan thần trong đầu đầy tư tưởng củi mục cũng sẽ không đáp ứng nhưng trước mắt vì lợi ích quốc gia, Diệp Hòa có phải hoàn bích hay không đã không còn là chuyện quan trọng. Những văn võ bá quan lập tức thay đổi sắc mặt, rối rít nâng chén chúc mừng, khuôn mặt tươi cười rôm rã…….. lời chúc mừng vang vọng mãi bên tai.
Những vương công đại thần nơi đây am hiểu nhất chính là thay đổi sắc mặt, rất nhanh không khí trong điện dần trở nên dễ chịu thân thiện, trưởng Công chúa Bắc Gia cũng không vì chuyện vừa rồi gây khó dễ, sắc vốn cau có cũng dần dần chuyển biến tốt, thỉnh thoảng còn mỉm cười cùng mọi người cạn chén như vừa rồi không hề xảy ra bất cứ chuyện gì không vui, nhưng thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Hòa ánh mắt lại mang theo phẫn hận.
Thời điểm cung yến gần kết thúc, Kỳ Đế cùng Bắc Gia trưởng Công chúa rời đi trước tiên, theo sau mọi người mới rối rít theo thứ tự đi ra đại điện. Diệp Hòa không muốn làm người khác chú ý, cúi thấp đầu đi ở cuối cùng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có ánh mắt phóng tới đây.
Mới vừa đi ra cửa điện Tú Thiểu Thược liền chuyển đầu nhìn Cát Hầu gia bên cạnh, khuôn mặt ủy khuất vạn phần nhỏng nhẽo: “Phụ thân, người phải giúp con. Hòa Hòa không thể gả cho Kỳ Cửu!”
Vừa nói còn trợn to con ngươi ngập tràn hi vọng hỏi: “Đúng rồi, nhà chúng ta còn kim bài miễn tử không vậy phụ thân?”
“A! Phụ thân người làm cái gì vậy? Ai nha! Nhẹ chút……… Nhẹ chút! Hòa Hòa cứu mạng a………” Liên tiếp vang lên tiếng kêu gào thê thảm cao thấp phập phồng, Tú Thiểu Thược sắc mặt xanh mét bị Cát Hầu gia véo lỗ tai, bước nhanh hướng cửa cung.
Ánh trăng yên tĩnh, dạ phong lạnh lẽo từng đợt từ vạt áo chui vào mang theo cái lạnh thấu sương. Hai bên đường treo nhiều loại đèn đỏ thẫm sắc lóe sáng, trên mặt đất chiếu ra ảnh ngược nhàn nhạt. Diệp Hòa cúi đầu nhìn cái bóng của mình, cất bước muốn đi hướng rời khỏi cung.
Lúc này chợt phát hiện bên cạnh có thêm một cái bóng thon dài cao ngất, quay đầu liền chống lại đôi tròng mắt đen cô đơn, có lẽ vì sợ hàn ngoài tử bào hắn còn khoác thêm một cái áo choàng lông hồ tuyết trắng, mái tóc đen thỉnh thoảng bị gió thổi lay động mà lộn xộn. Tròng mắt như ánh sao, mày kiếm hơi nhếch, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, đôi môi thì lúc nào cũng đỏ mọng đến lạ kì. Ở dưới ánh trăng càng thêm phần tà mị.
“Đi theo ta.” Giọng nói của Kỳ Mạch lãnh đạm mang theo vài phần cường thế, vừa nói liền phất ống tay áo xoay người đi tới vườn hoa bên cạnh.
Diệp Hòa nhíu mày như không nghe thấy, quay đầu lại tiếp tục đi về phía cửa cung.
Mới vừa đi về phía trước hai bước, Kỳ Mạch nhận thấy được người phía sau chẳng những không theo kịp còn đi hướng ngược lại mình, tròng mắt xẹt qua một tia phiền muộn, để xuống giá tử xoay người lại, bước nhanh đến phía trước đem thiếu nữ nóng nảy còn hơn vương gia hắn kéo đi thẳng hướng vườn hoa.