Theo ý kiến hắn đưa ra liền có thái giám muốn đi triệu đoàn tạp kỹ biểu diễn trong cung đến nhưng Bắc Gia Vương tử bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, mày kiếm khẽ nhếch, vẻ mặt mặt kiêu ngạo, lời nói hàm chứa khiêu khích: “Xin hỏi Khiêm Vương điện hạ có gì bất mãn với Bắc Gia chúng ta? Hôm nay hoàng gia tổ chức đại yến để cho một viên quan nho nhỏ múa một bộ quyền pháp giúp vui mà cũng ra sức khước từ, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Kỳ quốc?”
Kỳ Mạch để xuống chén rượu cầm trong tay, sắc mặt bình thản nhìn y, giọng nói nhàn nhạt: “Vương tử nói quá lời, Kỳ Mạch cũng không ý đó, chẳng qua ta cảm thấy để đoàn tạp kỹ biểu diễn chuyên nghiệp diễn thì hai vị sẽ vui hơn mà thôi.”
Khuôn mặt Bắc Gia Vương tử lộ vẻ không vui đang muốn mở miệng thì thập Hoàng tử Kỳ Hạo ngồi cách đó không xa đã hắng giọng cười giễu cợt, thâm ý nói: “Cửu hoàng huynh cần gì phải quanh co lòng vòng, tận hứng là giả thương hoa tiếc ngọc mới là thật nha?”
Bên này vừa mới nói xong, bên kia thái tử Kỳ Hách cùng thập Hoàng tử quan hệ rất tốt cũng hùa theo: “Cửu đệ đã sớm đến tuổi lấy vợ, vị trí vương phi chưa ai ngồi lại không lấy thiếp, chẳng lẽ là cố ý để trống………”
Nói tới đây Kỳ Hách cố ý muốn nói lại thôi, đưa mắt nhìn sang trên người Diệp Hòa, chúng thần nhất thời xôn xao nghị luận, đôi mắt uy nghiêm của Kỳ Đế âm thầm mang theo cảnh cáo trách cứ nhìn về phía Khiêm Vương. Cũng khó trách, danh tiếng “tàn hoa bại liễu” của Diệp Hòa đã lan rộng bên ngoài, hắn đường đường Hoàng tử một nước lại mở miệng giúp hạng người như vậy chả phải tự rước chê cười?
Không đáp lại, Kỳ Mạch cúi người ngồi lại chỗ mình, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ không biến sắc, đôi môi đỏ sẫm mím thật chặt, đối với những tiếng nghị luận quanh mình như không nghe thấy, đối với những ánh mắt mập mờ dao động quanh người hắn cũng làm như không thấy. Diệp Hòa nhíu mày chậm rãi đi ra, nhìn Kỳ Đế quỳ xuống khấu đầu: “Hôm nay trưởng Công chúa Bắc Gia đường xa đến đây, hạ quan có thể biểu diễn cho mọi người xem đã là tam sinh hữu hạnh, tạ chủ long ân.”
Thấy nàng chủ động chờ lệnh, sắc mặt trầm xuống của Kỳ Đế mới hơi trì hoãn, biết thời biết thế giơ tay lên nói: “Đã như vậy, phiền Hạ khanh gia biểu diễn một bộ quyền pháp.”
Đối mặt với sự chê trách của văn võ bá quan, Kỳ Mạch thần thái thong dong nhưng sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm. Hành động lần này của Diệp Hòa không thể nghi ngờ muốn cự tuyệt hảo ý của hắn, để công sức cố gắng của hắn chảy về biển Đông. Có phải nàng không muốn tiếp tục thiếu nhân tình của hắn hay muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ? Hắn còn phải tự mình tình nguyện mất tự trọng thêm nữa làm gì? Thân ảnh Kỳ Mạch bình tĩnh nhìn như đơn bạc nhưng lại quật cường, đuôi lông mày khóe mắt đều lạnh nhạt, giơ tay rót đầy một chung rượu liền uống xuống.
A Lỗ hầu hạ bên cạnh vội vàng khom lưng, nhỏ giọng quan tâm nói: “Vương gia, thân thể ngài không tốt, vẫn nên uống chút ít thôi.”
Như không quan tâm ai đang nói, Kỳ Mạch uống cạn sạch rượu trong chén, trong đôi mắt đen nhánh như mực có chút ảm nhiên, lời nóng mang theo chế giễu chậm rãi phân phó: “A Lỗ! Nếu sau này bổn vương còn tự mình đa tình đứng ra giúp nàng, ngươi liều chết cũng phải ngăn cản ta, hiểu chưa?”
“Hả?”
Thấy vẻ mặt người nọ mờ mịt, Kỳ Mạch khẽ cau mày, giận giữ nói: “Nghe không hiểu ta nói sao? Cứ theo lời bổn vương mà làm, nếu không cẩn thận cái đầu của ngươi đấy.”
A Lỗ bị dọa sợ đến rụt cổ lại vội vàng gật đầu đồng ý, rụt rè nhìn vị chủ tử hỉ nộ vô thường mà âm thầm lắc đầu than thở.
Lúc này, giữa đại sảnh nhạc sư vũ cơ đã rối rít rời đi để lại một mảng đất trống. Diệp Hòa mới vừa đi đến trung tâm, phía Bắc Gia Vương tử cũng cất bước ra khỏi chỗ ngồi. Trên khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ kiêu ngạo từ cao ngó xuống, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hòa có phần hung hãn, cười nói: “Cho dù Hạ giáo quan võ nghệ bất phàm nhưng một người múa quyền có vẻ đơn điệu. Vừa vặn bổn Vương tử cũng đã tập võ thuở nhỏ, hôm nay lại vui vẻ như vậy không bằng dùng tay không cùng cô nương tỷ thí một trận.”
“Ta cũng đã sớm nghe nói về Vương tử điện hạ là nhân trung tuấn kiệt, văn võ toàn tài. Nếu hôm nay có thể tận mắt trông thấy quả thật là vinh hạnh, các vị ở đây chắc cũng đang mỏi mắt mong chờ?”
Chỉ thấy thái tử Kỳ Hách cười vang nói, lời vừa ra lập tức có mấy vị Hoàng tử quan thần rối rít phụ họa theo.
Dù sao Bắc gia vương tử cũng là người thân phận tôn quý, nếu nàng cùng hắn so chiêu nàng sao có thể hoàn thủ? Tỷ thí thế này thật không công bình! Diệp Hòa quét nhìn một lượt, chỉ thấy âm thanh hùa theo nối liền không dứt, chỉ có Khiêm tiểu Vương gia trầm mặc không nói, thờ ơ uống hết chén này đến chén khác, ngay cả mắt cũng không nhìn qua nàng.
Còn nơi Tú Thiểu Thược mới vừa ngồi đã không có bóng dáng, nhìn chung quanh tìm kiếm rốt cuộc bắt gặp chẳng biết lúc nào chỗ ngồi của y đã dời sang bên cạnh Bắc Gia trưởng Công chúa, khuôn mặt âm nhu xinh đẹp tuyệt trần ngập tràn tha thiết lấy lòng, đôi mắt hoa đào cười híp lại, thỉnh thoảng giúp nàng rót rượu, thỉnh thoảng giúp nàng gắp thức ăn, thân thể ngày càng dán sát. Thấy thế Diệp Hòa giận đến trợn mắt, cái tên sắc quỷ này đúng là phong lưu thành tánh, đến lúc nào rồi mà vẫn không quên lấy lòng mỹ nữ.
Thấy mọi người đều hùa theo đồng ý, Kỳ Đế trầm tư chốc lát, ngay sau đó cũng gật đầu ngầm đồng ý.
Mắt thấy Bắc Gia Vương tử đi tới đối diện cách nàng một thước, Diệp Hòa không đoán được ý đồ của y, đứng yên lặng tại chỗ theo dõi kỳ biến lại thấy y cúi đầu chậm rãi sửa sang ống tay áo, thâm ý giương mắt chậm rãi nói: “Quyền cước không có mắt, Hạ giáo quan cẩn thận.”
Diệp Hòa sững sờ chưa kịp suy nghĩ mà đối phương lời còn chưa dứt đã xuất chiêu, trước một giây còn đang sửa sang lại ống tay áo, đảo mắt cái kèm theo một chưởng lướt gió đánh tới. Ánh mắt Diệp Hòa lóe lên nhanh chóng xoay người, nện bước dời khỏi chỗ đứng tránh thoát nguy hiểm. Song còn chưa đứng vững lại gặp một cước hướng nàng đá tới,lực đạo mười phần sắc bén mà hung ác.
Diệp Hòa lui nhanh về phía sau, Bắc Gia Vương tử sắc mặt vẫn mang theo ngạo nghễ cùng khinh thường, rất nhanh tiến tới gần từng chiêu từng thức không chút lưu tình. Mặc dù như thế Diệp Hòa vẫn thủ chứ không công, nơi này là yến hội phân rõ cấp bậc địa vị, nếu nàng thương tổn Bắc Gia Vương tử tôn quý phi phàm này chỉ sợ phải dùng mạng để đền.
Thấy mỗi lần tiến công Diệp Hòa đều có thể né tránh, trong mắt Bắc Gia Vương tử dần dần lóe lên tức giận, chiêu thức lại càng từng bước ép sát, dù sao nơi này khoảng cách có hạn khi Diệp Hòa tránh né không kịp không thể làm gì khác hơn đưa tay phòng ngự nhưng chỉ cảm giác một trận đau nhói, tay nàng liền xuất hiện một vết máu. Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy ngón tay nam tử trong lúc chớp động lóe lên tia hàn quang, nhìn như trang sức dùng đeo tay, trên thực tế lại là vũ khí dùng để đả thương người, hơi ngây người một chút lại thấy hai ngón tay đó đánh về phía mặt nàng, mục tiêu hiển nhiên là cặp mắt của nàng.
Diệp Hòa thấy thế trong bụng run lên, tuy nói là tỷ thí võ nghệ nhưng lấy thân phận cao quý Vương tử Bắc Gia cho dù ở trên đại điện hoàng cung, trước mắt bao người ”thất thủ” giết chết một giáo quan nho nhỏ như nàng, cũng không có người nào dám trị hắn, chứ đừng nói chi chọc mù một đôi mắt. Bất quá chỉ bị nàng đánh một trận mà người này lại mang thù như thế.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Diệp Hòa bị chiêu thức độc ác của y làm cho không có đường lui, song đối mặt hai ngón tay nhanh như tia chớp đánh úp về phía nàng, lúc gần tiến tới Diệp Hòa bị buộc bất đắc dĩ xuất thủ, chẳng biết tại sao lúc đó Bắc Gia Vương tử sắc mặt thay đổi, hô nhỏ một tiếng, ngưỡng về phía sau nặng nề ngã trên mặt đất.
Thời gian như dừng lại, trên đại điện nháy mắt trở nên yên tĩnh không tiếng động. Theo tiếng kinh hoảng của mấy nô tài chạy tới đỡ, Bắc gia trưởng Công chúa vỗ bàn, mắt to trợn tròn lớn tiếng gầm lên: “Hạ giáo quan, tỷ thí võ nghệ thôi sao cô lại nặng tay như thế, cô thật lớn lá gan!”
Diệp Hòa nhíu mày, cung kính nói: “Hồi bẩm trưởng Công chúa, tiểu nhân vừa rồi còn chưa xuất thủ.”
Bắc Gia trưởng Công chúa bộ ngực phập phồng, trong lúc giận dữ bưng lên một chung rượu nho hất lên mặt Diệp Hòa: “Nô tài lớn mật, ngươi là nói bổn Công chúa đổ oan cho ngươi?”
Diệp Hòa chỉ cảm thấy đến gương mặt lạnh ngắt, ướt đẫm, trong lòng mặc dù giận nhưng ngại thân phận người nọ mà không dám có bất kỳ động tác, cũng không dám nửa câu phản bác. Kỳ Mạch nhìn gương mặt thanh lệ như tuyết chảy xuống chất lỏng màu tím, híp lại hai mắt lúc sáng lúc tối, buông xuống chén rượu trong tay muốn đứng dậy.
Mà ở bên cạnh, A Lỗ tay mắt lanh lẹ vội vàng kéo chéo áo của hắn, thấp giọng nói: “Vương gia, không thể!”
Kỳ Mạch xoay người giận giữ trừng hắn, tiếp theo vỗ mạnh lên mu bàn tay hắn, A Lỗ bị đau đành phải buông tay, lần nữa ngẩng đầu đã thấy Kỳ Mạch nhanh nhẹn rời tiệc. A Lỗ không khỏi thầm kêu một tiếng hỏng bét, như vậy có xem như hắn thất trách không nhỉ? Không ngăn cản là kháng mệnh, ngăn cản thì bị đánh, trên đời sao lại có công việc cực khổ thế này a?
Trực tiếp đi tới trong điện, ánh mắt Kỳ Mạch quét qua nền nhà, ngay sau đó cúi người ngồi chồm hổm từ trên mặt đất nhặt lên một vật tròn tròn trắng bóng, mắt lạnh lại chuyển sang Minh Gia trưởng Công chúa, trầm thấp nói: “Nói vậy Vương tử điện hạ vừa bị ngã là do vô ý dẫm lên nó, viên trân châu hình như là trang sức trên người trưởng Công chúa rơi ra thì phải?”
Bắc gia Công chúa nhìn viên trân châu kia cùng trân châu đính trên đai lưng của mình giống nhau như đúc, sắc mặt đột nhiên thay đổi lúc đỏ lúc trắng. Diệp Hòa theo bản năng đem ánh mắt nhìn về Tú Thiểu Thược, trong lúc nguy cấp viên trân châu trên người trưởng Công chúa lại rơi bên chân Bắc Gia Vương tử, thật có trùng hợp vậy không?
Kỳ Đế thấy thế cũng ngẩn ra, ngay sau lại cười sang sảng hai tiếng giảng hòa: “Nếu chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm vậy thì bỏ qua đi, không nên ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt tối nay.”
Theo lời Kỳ Đế đề xuất, các vị quan viên đại thần lại hùa theo giảng hòa, khiến bầu không khí đỡ phần cứng ngắc.
Mắt thấy trận phong ba trở lại bình thường, mấy nô tài rối rít đỡ Bắc Gia Vương tử đi xem thái y, còn Bắc gia trưởng Công chúa thì lần nữa ngồi xuống vị trí của mình nhưng Tú Thiểu Thược bỗng nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một tấm bảng vàng xán lán, đưa cho thái giám bên cạnh ý bảo hắn đưa đến chỗ Kỳ Đế, còn lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, ngày đó ngài cùng ta phụ thân kết nghĩa từng ban cho nhà họ Tú kim bài miễn tử, dựa theo quy củ một khi kim bài sử dụng qua liền phải thu hồi, ngài hiện tại cầm đi đi.”
Kỳ Đế nhận lấy kim bài thái giám đưa tới, vẻ mặt không giải thích được, hòa ái hỏi: “Hiền chất nói sai rồi, ngươi cũng chưa phạm qua tử tội làm sao dùng kim bài miễn tử?”
Trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ, Tú Thiểu Thược nhìn Kỳ Đế rồi bưng lên chung rượu, tiếp theo đó cười cười tiêu sái đến trước mặt Bắc Gia trưởng Công chúa. Dưới tiếng sợ hãi than nhẹ, khuôn mặt mắt ngọc mày ngài của trưởng Công chúa đã tràn đầy rượu nho, từ gương mặt đến tóc, chật vật không chịu nổi.
Tú Thiểu Thược thả ra chén rượu rỗng tuếch trong tay, lúc mọi người trợn mắt hốc mồm nghiêm trang nói: “Hoàng thượng, tiểu chất hiện tại phạm phải tử tội, kim bài này có thể miễn tử mà phải không. Quân vô hí ngôn, ngài sẽ không nói mà không giữ lời chứ?”
Thân thể Cát Hầu gia rung động dữ dội, vẻ mặt vô cùng đau đớn, kim bài miễn tử này rất trân quý ngàn vàng khó được. Ông cố ý đem kim bài giao cho ái tử lúc nào cũng đeo tại trên người chính là muốn y trong thời điểm nguy hiểm giữ lại tánh mạng của mình, hiện tại lại bị dùng như vậy, làm sao không giận đến phát run?