Không cần ngẩng đầu Diệp Hòa cũng đã cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng phóng về phía mình, không khỏi tò mò quay sang Tú Thiểu Thược hỏi: “Ngươi cùng Khiêm Vương từng quen biết?”
Tú Thiểu Thược gật đầu lia lịa, mắt lộ ra hung quang tức giận vô cùng nói: “Đâu nhẫn dừng lại ở đụng chạm! Hòa Hòa, nàng quên rồi sao, lần trước hắn đem ngươi giấu ở Kim Lân điện, chết sống không để ta gặp được nàng, thiếu chút nữa hại ta tức chết.” Nói đến đây bỗng nhiên lại vui vẻ cười lên: “Nàng nhìn đi, hiện tại cuối cùng đến phiên hắn.”
Nhìn vẻ mặt kích động của Tú Thiểu Thược như mười năm tuyết hận rốt cục đã báo. Diệp Hòa vô lực thở dài, nhìn sang nơi khác không muốn nói chuyện cùng đồ ngốc này.
Trong điện tiếng người nói chuyện hết sức náo nhiệt, đám văn võ đại thần hoặc nịnh nọt không thì khen tặng lẫn nhau, đôi khi hắng giọng cầu chúc giao hảo hai nước Bắc Gia cùng Đại Kỳ, về phần Kỳ Đế lại cùng hai cô cháu kia thảo luận chi tiết liên thân. Diệp Hòa không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện đó, rỗi rãnh buồn bực nhàm chán, ánh mắt thỉnh thoảng lơ đãng quét qua thân ảnh áo bào tử sắc, có thể thấy bên cạnh hắn không có người nào cùng nói chuyện, những hoàng tử khác đều ba người chụm lại một chỗ, bên người còn kèm theo mỹ nhân xinh đẹp, chỉ có một mình hắn ngồi một bàn tự rót tự uống, ở trong đám người có vẻ quái gở khó tiếp xúc.
Người nọ như phát hiện có người nhìn sang, hai tròng mắt trong suốt tựa đầm sâu đều là hờ hững, rất nhanh lại đem ánh mắt dời đi như không nhận ra nàng.
Lúc này, trưởng công chúa Bắc Gia bỗng nhiên đặt xuống chén rượu, từ chỗ ngồi đứng lên làm bộ ngắm nhìn bốn phía, ngay sau đó nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ, hôm nay là hoàng gia đại yến, tại sao không thấy Bát đệ của bệ hạ đến tham dự nhỉ?”
Sắc mặt Kỳ Đế cứng đờ, rất nhanh khôi phục lại nụ cười thân thiện: ”Trưởng công chúa có điều không biết, Bát đệ trẫm tính tình đạm bạc, từ trước đến giờ chỉ thích thanh tịnh nên rất ít tham gia yến hội trong cung.”
Minh Gia công chúa tính tình ngang ngược được dung túng đã quen, kiên trì nói: “Bát hoàng tử từng viếng thăm Bắc Gia, cũng từng ở vương cung nước ta một đoạn thời gian. Bắc Gia cùng y có thể xem như người quen cũ, lần này cố ý đến Kỳ quốc cũng vì muốn nhìn thấy cố nhân, không biết bệ hạ có thể thỉnh ngài ấy ra đây?”
Lời Bắc Gia trưởng công chúa vừa thốt ra, trong đại điện nháy mắt yên tĩnh, rối rít kinh nghi nhìn hướng Kỳ Đế. Mặc dù sắc mặt Diệp Hòa vẫn như bình thường nhưng bàn tay nắm chén đã khẽ run, cưỡng chế chấn động dâng lên trong lòng không để người khác nhìn ra sự khác thường của nàng.
Lại thấy nụ cười trên mặt Kỳ Đế không giảm, quay đầu nhìn đại thái giám quản sự bên cạnh trầm giọng phân phó: “Từ Phúc, còn không mau mời Bát gia đến đây.”
Từ tổng quản vội vàng lĩnh mệnh thối lui khỏi đại điện, mọi người tiếp tục ăn ăn uống uống thưởng thức ca múa nhưng trong lòng đều có điều suy tư. Ở trong hoàng cung Bát hoàng tử thất thế nhiều năm, vị trưởng công chúa Bắc Gia này lại có quen biết với y, chẳng lẽ là cơ hội cho y tung mình? Song, Từ Phúc mới đi một khắc đồ khi quay lại đại điện vẫn chỉ một mình, thanh âm lanh lảnh cung kính nói: “Hồi Hoàng thượng, tối nay Bát gia buồn ngủ sớm, ngài ấy đã ngủ rồi ạ.”
Ngồi ở địa vị cao, sau khi Kỳ Đế nghe xong mặt lộ vẻ khó xử, dùng giọng hỏi thăm hiền hòa nói: “Bát đệ đi lại có điều bất tiện, vội vã mặc y phục chạy tới sợ rằng có mất hình tượng, không bằng ngày mai sẽ mời Bát gia đến, trưởng công chúa nghĩ thế nào?”
Bắc Gia công chúa thấy Kỳ Đế đã nói như vậy, đương nhiên không thể tiếp tục kiên trì, gật đầu một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Chỉ có mỗi Diệp Hòa nghe xong âm thầm cười lạnh, từ điện Loan Hoằng đi bộ đến Tử Trúc viện mà chỉ tốn một khắc đồng hồ, thân thể mập mạp của Từ Phúc căn bản không thể trong thời gian ngắn trở lại. Với lại Từ Phúc đã hầu hạ bên cạnh Kỳ Đế nhiều năm, hai chủ tớ có thể nói tâm ý tương thông, chỉ cần Kỳ Đế nháy mắt một cái hắn đã biết nên làm thế nào.
Tiếp theo Kỳ Đế nâng chén mời rượu dời đề tài, chúng thần nhất thời rối rít phụ họa, rất nhanh bên trong đại điện khôi phục náo nhiệt ồn ào như cũ.
Diệp Hòa ngửa đầu uống xong một chén rượu nho, trong lòng đều là thất vọng khổ sở. Bát gia, ngay cả gặp mặt ngài cũng khó như vậy, phải tới khi nào nàng mới có thể giúp ngài thoát khỏi khốn cảnh?
Đang thất thần bỗng nhiên có một vòng tay mập mờ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Tuy có phần bất ngờ nhưng Diệp Hòa kịp phản ứng, vội vàng thu lực đạo nếu không sợ y lại phải như lần trước đau ngất đi.
Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đại điện nhất thời tĩnh lặng như tờ, ngay cả nhạc sư cũng quên mất tấu nhạc, tầm mắt Kỳ Đế nhìn sang Tú Thiểu Thược, do dự hỏi: “Hiền chất, ngươi đây là……”
“Ha ha, không có chuyện gì không có chuyện gì, mới vừa rồi chỉ lo uống rượu không cẩn thận cắn được đầu lưỡi, mọi người tiếp tục ăn, tiếp tục uống, không cần để ý đến ta.”
Tú Thiểu Thược cười hì hì không thèm để ý phất phất tay nói, mọi người nơi đây ai cũng hai mặt nhìn nhau, uống rượu đâu dùng đến răng, sao có thể cắn phạm đầu lưỡi? Khóe miệng Diệp Hòa co rút, đồ ngốc này ngay cả nói láo cũng hoang đường quá đi!
Bỗng nhiên ý thức được tiếng thét vừa rồi của Tú Thiểu Thược dẫn đến sự chú ý của mọi người, Diệp Hòa trong lòng lộp bộp vang lên, vội vàng hướng Bắc Gia Vương tử nhìn lại, quả nhiên chống lại đôi tròng mắt ngập tràn kinh ngạc. Trên mặt hắn từ kinh ngạc đến tỉnh ngộ, từ tỉnh ngộ đến tức giận, sau nữa từ tức giận chuyển sang dữ tợn. Diệp Hòa không khỏi thầm kêu hỏng bét, quả nhiên mỗi lần ở bên cạnh Tú Thiểu Thược đều không có chuyện tốt!
Chỉ thấy Bắc Gia Vương tử cùng ngồi hoàng cô bên cạnh hắn rỉ tai mấy câu, ngay sau đó ánh mắt Bắc Gia trưởng Công chúa liền nhìn sang nàng.
Diệp Hòa hơi nhíu lại chân mày bỗng nhiên có loại dự cảm bất tường ập đến, vội vàng nhìn về phía nam tử bên cạnh không ngừng thổi lên cổ tay sưng đỏ, thấp giọng nói: “Tú thiếu gia, thời gian cũng không còn sớm chúng ta đi trước đi.”
Tú Thiểu Thược mơ màng ngẩng đầu, không giải thích được nói: “Hòa Hòa, yến hội còn chưa kết thúc nha, hiện tại mà đi rất không phong độ.”
Diệp Hòa nghe không nhịn được trợn mắt, đồ ngốc này có phong độ lúc nào hả?
Đúng lúc này, Bắc Gia trưởng Công chúa đột nhiên đưa ngón tay chỉ về phía nàng giống như tò mò hỏi: “Vị cô nương này là ai? Vì sao tới tham gia yến hội còn mặc nam trang?”
Theo một câu nói của trưởng công chúa thân phận cao quý truyền ra, lần nữa khiến ánh mắt đám đông dẫn tới đây. Vì kiêng kị Bắc Gia cùng thể diện hoàng tộc, nên không nhắc tới chuyện Bắc Gia Vương tử bị nàng đánh thành đầu heo. Diệp Hòa không thể tránh đành phải đứng dậy, cúi thấp đầu hèn mọn nói: “Hồi bẩm trưởng Công chúa, tiểu nhân họ Hạ tên Diệp Hòa, là giáo quan cấm vệ trong cung, trong lúc nhậm chức nên phải mặc nam trang.”
“Giáo quan cấm vệ?” Gương mặt trưởng Công chúa kia ánh lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục ngạo nghễ, cười khanh khách nói: “Nếu đã là võ quan nhất định cô nương võ nghệ bất phàm, tối nay mọi người lại vui vẻ như vậy, không bằng cô nương múa một bộ quyền pháp để cho mọi người nhìn?”
Đây không thể nghi ngờ muốn khiến Diệp Hòa nan kham, Tú Thiểu Thược vừa nghe lập tức tức giận đứng lên. Diệp Hòa sợ y lại làm ra hành động kinh động mọi người, vội vàng đưa bàn tay dưới bàn kéo y.
Diệp Hòa đang chuẩn bị dựa theo ý nàng, bỗng nhiên Khiêm tiểu Vương gia trầm mặc hồi lâu mở ra kim khẩu, ngón tay không chút để ý chuyển động chiếc ly phỉ thúy, giọng nói thản nhiên: “Hạ giáo quan thân là mệnh quan triều đình Đại Kỳ, trưởng Công chúa muốn nàng trước mặt mọi người múa quyền tìm thú vui sợ rằng có chút không ổn. Trong cung cũng đã đặc biệt sắp đặt đoàn tạp kỹ biểu diễn nhất định có thể khiến trưởng Công chúa tận hứng.”