Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 49: Chương 49: Tâm ý thẳng thắn




Dưới tác dụng của trọng lực, cả người rơi xuống cực nhanh, vạt áo bị gió thổi tung bay phầng phật. Diệp Hòa nhắm nghiền hai mắt cảm giác tiếng gió như mãnh thú điên cuồng gào thét bên tai, đâm vào màng nhĩ tan vỡ đau đớn. Còn trên mặt lại như bị lưỡi dao sắc bén lăng trì, cả người chịu cơn giá lạnh thấm tận xương tỉnh, dùng sức hết sức đôi mắt chỉ có thể mở ra khe hẹp, mơ hồ thấy được ánh sáng vách đá trước mắt.

Ở nơi tốc độ rơi xuống kinh người, khuôn mặt Diệp Hòa ứ đầy máu, tim đập bình bịch, hô hấp lại càng khó khăn cơ hồ sẽ thiếu dưỡng hít thở không thông. Trong đầu ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cảm giác giờ phút này tử vong cách nàng rất gần.

Song tiếng gào thét khổng lồ bên tai bỗng nhiên im bặt, bên hông truyền đến một sức kéo cường đại như bị cái gì đó giam giữ. Trong lúc nhất thời, cảm giác thống khổ rơi xuống như chỉ là ảo cảnh xuất hiện trong mơ. Đến khi tỉnh lại thì hoàn toàn yên tĩnh, thân thể không còn rơi xuống, màng nhĩ cũng không đau, hô hấp không khó khăn như vừa rồi.

Trong mũi mơ hồ ngửi được thuốc nhàn nhạt, Diệp Hòa trong bụng cả kinh, lấy lại tinh thần sau đó mở ra hai mắt liền nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ quen thuộc, tròng mắt đen bóng, khuôn mặt tái nhợt, lông mày thon dài, đôi môi nhuốm máu. Không chút báo trước lại đột nhiên nhìn thấy người mà nàng đời này định sẵn mắc nợ, sợ mãi mãi không gặp lại. Diệp Hòa ngây ngẩn cả người.

Hắn một tay nắm chặc dây mây to và dài sinh trưởng trên vách đá dựng đứng, một tay vững vàng ôm cả vòng eo Diệp Hòa, gương mặt không có chút máu mang theo kinh ngạc, đôi mắt đen nhánh phức tạp chằm chằm nhìn nàng, nhìn đôi mắt nàng lóe lên vui mừng, trên má nàng vẫn còn dư ấm nước mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười: “Hòa Nhi, nàng hiện tại lại thiếu ta một mạng.”

Bị trọng thương trong miệng lại tràn ra máu tươi, hơi thở phập phồng không ổn định, người ngày trước tôn quý hiện tại lại có chút chật vật.

Giọng nói nhẹ như nước lướt qua bên tai rót vào trong lòng, Diệp Hòa nghe thấy lời nói quen thuộc, bình tĩnh nhìn nam tử quen thuộc trước mặt, cảm nhận sự thay đổi tuyệt tử phùng sanh, tâm tư lưu chuyển trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Trải qua một khoảng thời gian dài, trong lòng Diệp Hòa luôn nghĩ Cửu hoàng tử Khiêm Vương gia chính là một người lòng dạ độc ác nhưng hồi tưởng lại hắn cố chấp dây dưa cùng nàng đến dường nào? Đôi tay thủ đoạn độc ác đó đã bao nhiêu lần ở trong lúc nguy cấp cứu thoát nàng?

“Nữ nhân điên, nàng không sợ chết hả, vì sao nhảy xuống theo ta?”

Ánh mắt đan vào nhau, hai mắt Kỳ Mạch thanh tịch như bình thường chỉ có giọng nói nhàn nhạt nhưng ẩn chứa ba phần thương yêu, bảy phần trách cứ. Nhớ tới vừa rồi đột nhiên thấy bóng người nàng rơi xuống, nếu không phải hắn kịp thời ôm được nàng hậu quả sẽ như thế nào? Ngay cả người tính tình cao ngạo như hắn mặc dù Thái Sơn áp đỉnh cũng không khiếp sợ nhưng lần này lại không dám chắc.

“Ngươi mới là người ngu xuẩn không biết sống chết a!”

Không còn bình tĩnh như mây gió trên bầu trời, Diệp Hòa kích động xù lông khàn giọng giận giữ hét: “Ngươi không phải rất có đầu óc à, sao lại không biết tính toán cho mình? Tại sao phải liều chết đón lấy giải dược? Ngươi khi nào trở nên ngu xuẩn vọng động như vậy rồi? Lý trí cùng sự tỉnh táo của ngươi đâu? Tại sao không suy nghĩ lỡ như tên tiểu nhân kia lừa ngươi? Chẳng phải như vậy sẽ chết rất oan uổng?”

“Tình huống khẩn cấp ta làm sao còn kịp suy nghĩ?” Bị một đống lời trách cứ quẳng vào, Kỳ Mạch biểu tình không vui cau mày phản bác. Trong lòng lại âm thầm thở dài tự giễu bản thân, phàm chuyện liên quan đến an nguy của nàng hắn có thể tỉnh táo lý trí được sao?

Nghe được câu trả lời của hắn, Diệp Hòa cúi đầu, cắn môi dưới, tuy bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại thấy rất cảm động. Lúc ấy tình hình quả thật khẩn cấp vạn phần, tất nhiên không thể nửa phần do dự, hắn không cần suy nghĩ đã nhảy đến vách đá, do phản ứng tự nhiên của thân thể sao? Diệp Hòa nàng từ nơi xa xôi đến thế giới này, vô thân vô cố không chỗ nương tựa, có thể tốt với nàng đến như vậy chắc không có mấy ai?

Lúc này, nam tử bỗng nhiên nhíu lại lông mày, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt lóe lên đau đớn dằn vặt, cổ họng trắng nõn nhẵn nhụi nhúc nhích như cố hết sức nuốt lấy lấy cái gì đó, ngay sau đó vần trán bóng loáng như ngọc liền rỉ ra mồ hôi hột. Diệp Hòa liền vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không nên trốn tránh đề tài, nàng vẫn chưa trả lời ta, vì sao theo ta nhảy xuống?” Kỳ Mạch lại khôi phục như bình thường bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Khi nói đôi mắt trong trẻo nháy cũng không nháy nhìn nàng, giọng nói nhẹ như không tồn tại nhưng ẩn chứa mấy phần mừng rỡ cùng chờ đợi: “Mới vừa rồi…… Tại sao lại khóc?”

“Người nào khóc!?” Diệp Hòa ngẩng đầu trợn mắt giận giữ nói, hai gò má mang theo vài phần thẹn quá thành giận.

Kỳ Mạch cười khẽ, lại nhíu mày, lúc nói chuyện hơi thở không ổn định mang theo khinh thường hỏi: “Biết bộ dạng hiện tại của nàng nhìn như cái gì không hả?”

Diệp Hòa ngơ ngẩn hỏi: “Như cái gì?”

Nam tử nhướng mày chăm chú nhìn nàng: “Giống như một tiểu quỷ nhát gan không dám thừa nhận tâm tư của mình.”

“Ngươi nói ta là tiểu quỷ nhát gan?” Thiếu nữ vốn kiêu ngạo nghe vậy giận giỗi, nhíu chặt đôi mày.

“Chẳng lẽ không đúng?” Kỳ Mạch từng bước ép sát, song đồng đen nhánh thật chặc khóa lại nàng: “Nếu không phải nhát gan, vì sao không dám thản nhiên thừa nhận nàng quan tâm ta?”

“Ngươi không cần dùng phép khích tướng, chút diễn kỹ này không lừa được ta đâu.” Diệp Hòa lắc đầu phủ nhận nhưng vừa xong thì sắc mặt đột biến.

Theo một tiếng rên khe khẽ khó mà nghe thấy, đôi môi của nam tử phun ra ngụm lớn máu tươi, chất lỏng ấm nóng dọc theo vạt áo chậm rãi trợt xuống nhuộm đỏ một mảng áo gấm, chảy nhiều đến làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Diệp Hòa hô hấp hơi chậm lại, trong lòng như bị thiết châm ghim vào đau nhói, chợt nhớ tới vừa rồi hắn bị thích khách đánh lén trúng một kiếm ngay bụng, liền vội vàng đưa tay cầm thật chặc dây mây giúp hắn giảm bớt gánh nặng, lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Nhát kiếm trên bụng có phải rất nghiêm trọng?”

Kỳ Mạch hai gò má trắng bệch lắc đầu, nhẹ nhàng thở lấy hơi, trên mặt không giấu được thống khổ tê tái, mở miệng muốn nói gì chợt lại phun thêm một ngụm máu. Hai tròng mắt của hắn từ trước đến giờ đen nhánh sáng ngời giờ lại trở nên ảm đạm, đợi cho hơi thở ổn định trở lại, mới chậm rãi nói: “Giải dược…… Ở trong ngực ta.”

Khi nói chuyện máu chậm rãi chảy xuôi ra ngoài, hàm răng vốn trắng noãn cũng bị nhuộm đỏ kinh hồn.

“Ngươi đừng có nói nữa, không nên mở miệng a!” Gặp trong mắt như không còn tiêu cự nhiễm một mảnh tro tàn, Diệp Hòa hoang mang bối rồi đến hốc mắt đỏ rực. Mặc dù cố gắng trấn định khuyên nhủ nhưng lại nhịn không được run rẩy: “Chúng ta trước hết nghĩ biện pháp rời khỏi nơi nàyđi thôi. Hồi cung tìm thái y…… có thái y trị liệu, ngươi sẽ không có chuyện gì…… nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Tuy rằng nói một cách dễ dàng nhưng Diệp Hòa trong lòng bồn chồn, hiện tại cả hai người treo trên bầu trời bám sát vách đá, vô y vô thuốc, vô thủy vô thực. Chưa kể đến cơn mưa này chẳng biết lúc nào mới dừng lại, y phục trên người cả hai cũng đã ướt đẫm, lúc này lại cuối mùa thu, cái lạnh của mùa đông sắp sửa tiến tới gần, cho nên nhiệt độ ban đêm đặc biệt ẩm thấp, mặc y phục ướt nhẹp lại càng lạnh thấu xương.

Ở nơi điều kiện ác liệt thế này, người hoàn hảo không chút sức mẻ cũng chưa chắc chống cự được chứ đừng nói hắn bị đả thương nặng đến vậy, lại còn cực kỳ sợ hàn, nếu ở trong hoàn cảnh này mà ngủ mê đi hậu quả thật không tưởng tượng nổi……..

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Hòa lại càng bối rối, gặp hai mắt hắn nheo lại tựa hồ muốn nhắm, vội vàng vươn ra một tay xoa xoa gương mặt tái nhợt lạnh như băng, lau đi máu tươi bê bết tại khóe miệng, giọng nói mặc dù cứng rắng mang theo đe dọa, trong mắt lại không tự chủ được ngấn nước: “Họ Kỳ kia, ngươi không thể chết tại đây nha. Nếu không giải dược kia ta tuyệt sẽ không uống, thay vì tham sống sợ chết uống giải dược dùng tính mạng ngươi đổi lấy, Diệp Hòa ta thà rằng cùng ngươi chết ở nơi này còn hơn.”

“Ta quan tâm ngươi, không muốn ngươi chết…… Cho nên ngươi nhất định không thể chết được, nếu ngươi dám chết ta liền không cần ngươi…… ngươi nghe thấy không hả?”

“Không thể nhắm mắt, không nên nhắm mắt…… Ngươi…… cái tên khốn này mau tỉnh lại cho ta!”

“…………”

Giọng nói của Diệp Hòa ba hồi ôn nhu, ba hồi tức giận mắng to, ba hồi nói lắp không mạch lạc tiết lộ nàng rất lo sợ. Cho đến hôm nay nàng mới phát hiện thì ra đã đem nam nhân mà nàng luôn trốn tránh trở thành một phần quan trọng, chỉ cần nghĩ đến hắn chết sẽ làm nàng mất hết lý trí.

Cũng may qua một lúc lâu, nam nhân sắc mặt trắng bệch rốt cuộc chậm rãi mở mắt. Diệp Hòa thở phào một hơi, thả lỏng thần kinh căng thẳng, lúc này nàng mới phát hiện trên sống lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Đôi mắt đen nhánh như mực của nam nhân nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi cười nói: “Xem ra khổ nhục kế này rất hữu dụng.”

“Ngươi mới vừa rồi……” Diệp Hòa kinh ngạc tròn mắt nhìn hắn, con ngươi đã khôi phục mấy phần tỉnh táo, cũng không còn hộc máu, trên mặt lại còn mang theo nụ cười.

Nam nhân nhíu mày, không hề xấu hổ thẳng thắng nói: “Mới vừa rồi chỉ là giả. Một kiếm kia đâm vào không sâu đối với ta mà nói chỉ là vết thương nhẹ thôi. Nhưng có thể khuyếch đại dụ được nàng cũng coi như bị thương có giá trị.”

Nhớ tới phản ứng nức nở bối rối muốn khóc của mình, Diệp Hòa giận không kềm được: “Cái tên khốn này! Đùa như vậy rất vui sao?”

Lúc này, vị Vương gia thân phận tôn quý không thèm so đo chuyện mình bị gọi là tên khốn, trầm tĩnh nhìn Diệp Hòa, thấp giọng nói: “Nếu không leo lên chỉ sợ ta và nàng thật phải chết ở chỗ này đấy.”

Diệp Hòa giật mình hỏi lại: “Leo lên?”

“Nơi này cách đỉnh núi bất quá mấy trăm trượng, cả vách đá đều giăng đầy dây mây, trước đó không phải lúc rơi xuống ta bị thương khiến cho động tác chậm chạp, không thì đã có thể tiếp xúc bắt lấy dây mây, bây giờ cũng không cần cách đỉnh núi xa như vậy.” Kỳ Mạch chậm rãi nói rõ sự tình, dừng một chút lại hỏi: “Nàng hiện tại còn sức không?”

“Sức lực thì còn một chút.” Diệp Hòa cau mày nói: “Nhưng ta không thể xác định có thể an toàn bò lên đó đâu.”

Con ngươi sóng sánh nước của Kỳ Mạch khóa lại nàng, gằng giọng khẳng định: “Nàng nhất định phải leo lên đó.”

“Ta?” Diệp Hòa nghe bỗng hiên cảm giác có cái gì không đúng, hỏi: “Vậy còn ngươi?”

“Ta ở chỗ này chờ nàng. Tuy vừa rồi chỉ là vết thương nhẹ nhưng nếu cử động quá mạnh sợ rằng không ngừng chảy máu. Trong ngực có ngọc bài đồng, nàng cầm lấy nó leo lên tìm quan phủ gần nhất, gọi người tới cứu ta.”

Giọng nói của Kỳ Mạch nhàn nhạt như có như không, Diệp Hòa hoài nghi nhìn hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi có thể chịu nổi đến khi ta đến sao?”

“Có thể.” Kỳ Mạch như không còn kiên nhẫn, nhíu mày đơn giản trả lời, lại trầm giọng dặn dò: “Cho nên nàng nhất định phải leo lên, nhanh đi nhanh về.”

Ngay cả chớp mắt cũng không, Diệp Hòa cẩn thận đánh giá hắn, thấy sắc mặt của hắn không đến nổi quá tệ cũng không còn hộc máu, tinh thần cũng hoàn hảo không giống sắp hôn mê. Trước mắt nhiệt độ ngày càng lạnh, thay vì tiếp tục ngồi chờ chết không bằng tự mình đi tìm đường sống.

Nàng từ trước đến nay làm việc lưu loát, không phải dạng người không dứt khoác, trước khi hành động đưa tay sờ vào trong ngực hắn, lớp lông mịn bên trong đã phiếm lạnh. Diệp Hòa khẽ cau mày càng thêm quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải sớm trèo lên, nhanh chóng tìm người giúp hắn thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Để tránh đang leo nửa đường độc tính phát tán, Diệp Hòa uống giải dược trong bình hồ lô, đem ngọc bài đồng cẩn thận cất kỹ, không tiếp tục trễ nãi thời gian, trực tiếp bám vào đám dây mây bò lên.

Kỳ Mạch ngẩng đầu nhìn bóng người thiếu nữ dần dần đi xa, trong con ngươi lóe lên tia sáng phức tạp, đợi đến khi bóng người nọ biến mất trước mắt, hắn mới cúi gập người xuống, máu tanh bị đè nén trong cổ họng cũng nhịn không được nữa như vòi máu từ miệng hồng hộc nôn ra, thấm trên vạt áo như một đóa hoa tiên diễm.

Trên vách đá dựng đứng, nam tử cả người đẫm máu, nét mặt lại trở nên nhu hòa lạ thường, trong đầu chỉ còn lại tiếng vọng câu thiếu nữ vừa nói:Ta quan tâm ngươi……..

Bên hông máu vẫn chậm rãi chảy xuôi, lúc này thậm chí đã đem áo choàng tím bên ngoài thấm ướt. Kỳ Mạch âm thầm cảm thấy may mắn, may vì cơn mưa này làm thân nhiệt xuống thấp có thể giấu nàng .Nếu không nhất định sẽ không chịu bỏ lại mình rời đi, cũng sẽ không uống giải dược, như vậy chắc chắn nàng và hắn sẽ chết tại chỗ này………

Trong cơn rét lạnh của hàn phong thổi đến cùng vết thương trên người, trên người hắn đã không còn chút sức nào cả, bàn tay cầm dây mây đã sớm trắng bệch, da tróc thịt bong, máu nhuộm đỏ một mảng.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, máu vẫn cứ chảy, nhiệt độ không ngừng hạ thấp, nam tử giữ sợi dây mây ánh mắt dần dần tan rã, ngón tay bắt đầu buông lỏng………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.