Mắt thấy màn đêm phủ xuống, mây đen chiếm mảng lớn trên bầu trời bao la khiến cảnh vật bốn phía càng thêm mông lung u ám, vùi lấp mê cảnh mờ mịt vào hư vô, cây cối hai bên nhìn qua như bóng đen giương nanh múa vuốt, bọn họ giục ngựa chạy rút lui.
Ngại trên mặt đất có rẩy đinh, những hắc y nhân kia không dám mạo muội đuổi theo, đám người bắn lén cũng từ từ biến mất. Mắt thấy tình hình chuyển biến tốt đẹp, Diệp Hòa vừa thả lỏng lại chợt thấy có ít giọt nước nhỏ lên trên gương mặt, trong lòng không khỏi thầm kêu hỏng bét.
Quả nhiên số hạt mưa rơi rất nhanh gia tăng, kèm theo hàn phong gào thét thổi qua, hạt mưa to như hạt đậu rối rít chen nhau rơi xuống, trước mắt một mảnh nước mông lung, dày đặc đến làm cho người khó mở mắt.
Trời đổ mưa to rất nhanh đổ ướt cả đường núi, mặt đất vốn khô ráo dần dần bùn lầy không chịu nổi, đường dốc vốn nghiên cũng vì trận này mưa to này mà khiến con đường gập ghềnh khó đi, chỉ một lát sau vó ngựa nhiều lần xuất hiện dấu hiệu trơn trượt, bọn họ không khỏi nhảy xuống tránh lợi bất cập hại, bỏ ngựa lại mang theo đứa bé đi bộ về phía trước.
Nhưng đi chưa được bao lâu, hai lớn một nhỏ ba người liền dừng bước, chỉ thấy con đường phía trước bị khe núi sâu không thấy đáy chặn, cứ như vậy sinh sôi ngăn cách đường thoát của ba người. Mặc dù bên cạnh vách núi sừng sững có một cái cầu treo bắt thông qua, song vì hàng năm không tu sửa cầu mục nát không chịu nổi, chính giữa cầu còn có nơi bị gãy lìa, lảo đảo muốn rơi xuống, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra nếu mạo muội bước lên, cây cầu nhất định vì không chịu nổi sức nặng mà đứt ra làm hai.
Hàn phong lạnh lẽo, trong không khí nhiệt độ ngày càng giảm, rất nhanh trên người bọn họ đều ướt đẫm, dán tại trên da thịt lạnh thấu xương. Kỳ Mạch vốn rất sợ hàn, lúc này gương mặt tuấn tú vì rét mà tái nhợt như tờ giấy, đôi môi cũng chuyển sang xanh tím, chỉ có song đồng như hắc ngọc vẫn như cũ lóe sáng rạng rỡ.
Đối với khe núi phía trước sâu không lường được, Diệp Hòa nghiêng mặt qua, lo lắng nhìn nam tử sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Bọn họ sắp đuổi tới đây.”
“Ta biết.”
“Ngươi chịu đựng được chứ?”
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần ngạo nghễ nhướng mày trả lời: “Ta khi nào thua nàng rồi?”
Nhưng khi nói xong lại giật mình. Hắn Kỳ Mạch luôn luôn không thua bất kỳ người nào, khi nói những lời này vô cùng thuận miệng nhưng hồi tưởng lại, ở trước mặt người con gái này hắn dường như chưa từng thắng qua nàng.
Lúc này Viên Viên kéo kéo ống tay áo Diệp Hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp ngẩng lên, đôi mắt to sóng sánh tràn đầy lo lắng, giọng nói ngây thơ mang theo lo lắng: “Tỷ tỷ, chúng ta có phải hay không sẽ chết ở chỗ này?”
“Sẽ không, tỷ tỷ bảo đảm chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì.” Diệp Hòa xoa xoa đầu đứa nhóc, lấy lời bảo đảm an ủi.
Nam hài cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo khi ngẩng đầu lên trên mặt lại thêm mấy phần kiên nghị, ngăn đi sợ hãi trong lòng khua lên dũng khí nói: “Nếu không……… Nếu không giao ta ra đi.”
Diệp Hòa ngẩn ra, ngay sau đó cười khẽ hỏi: “Tiểu tử ngốc, nhóc không sợ chết?”
“Ta sợ chứ.” Đôi tay không thể ức trến run rẩy nhưng giọng nói đều là thật tình: “Nhưng ta không muốn liên lụy các ngươi, các ngươi đều là người tốt.”
Kỳ Mạch nhìn hài tử bỗng nhiên nói: “Bánh trôi, nhóc tới đây.”
Nam hài vừa nghe lập tức chu miệng nhỏ giọng lầm bầm: “Ta là Viên Viên, không phải là Bánh trôi……” Nói xong nỗi sợ hãi cũng mất đi chút ít.
“Vì sao những người đó nhất quyết đuổi theo giết nhóc, hay nhóc nhìn thấy những thứ không nên thấy?” Kỳ Mạch cúi đầu, nhíu mày hỏi.
Hài tử nghiêng đầu, suy nghĩ một chút nói: “Ta nhìn thấy một đại thúc rất dễ nhìn.”
“Đại thúc dễ nhìn?” Diệp Hòa nghi ngờ lặp lại, theo bản năng chỉ sang nam nhân bên cạnh: “Có xinh đẹp như hắn không?”
Kỳ Mạch sắc mặt tối sầm hiễn nhiên tức giận, hắn đường đường là nam nhân đỉnh thiên lập địa, có thể nào dùng từ xinh đẹp khen nữ tử để hình dung?
Viên Viên ngẩng đầu nhìn nam nhân tử bào sắc mặt âm lãnh, nhớ lại gì đó lại thành khẩn nói: “Đại thúc kia không có trắng như hắn, đôi mắt cũng không đẹp bằng hắn, đôi môi không có đỏ như hắn, lông mi lại không có dài như hắn……”
“Đủ rồi!” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi bỗng nhiên cắt đứt lời đứa bé đang nói. Sau khi nghe đứa bé hình dung sắc mặt Kỳ Mạch càng thêm khó coi như chịu nhục nhã thấu trời.
Diệp Hòa thấy thế trên mặt xuất hiện nụ cười hả hê, Viên Viên chỉ là đứa bé nên không biết nói láo, cũng chỉ nghĩ sao nói vậy, vô tình kích thích tôn nghiêm phái nam của vị Vương gia này. Chứ có mấy ai dám nói hắn mặt trắng như ngọc, môi hồng như máu, ngũ quan tuấn tú mắt phượng trường tiệp so với nữ nhân còn hoàn hảo hơn bội phần?
Mưa to vẫn cứ trút xuống, hàn phong như cũ càn quét chung quanh nhưng có lẽ do bọn họ nói chuyện vui vẻ nên bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn. Song lúc này hai người đề cao cảnh giác nghe thấy có tiếng bước chân dần dần tiến tới gần, rõ ràng là truy binh đuổi tới. Hai người lập tức ngưng lại lời định nói, ánh mắt nhìn hướng tiếng bước chân truyền đến.
Lúc này trời sắc đã hoàn toàn đen thấu, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy mười mấy hắc y nhân mang theo đao đuổi theo, tên dẫn đầu ra lệnh một tiếng, mọi người liền rống to xông lên đến đây.
Cũng may những tên thích khách này cũng bởi vì đường núi trơn trợt mà bỏ lại ngựa, có lẽ vì giảm bớt gánh nặng sớm đuổi kịp bọn họ nên không mang theo sọt cồng kềnh chứa trường cung cùng tiễn, thế nên không cần lo lắng những tên thích khách này ở khoảng cách xa bắn tên tới chỗ họ.
Diệp Hòa nắm chặt chủy thủ, toàn thân căng thẳng đề phòng. Còn Kỳ Mạch rút ra một thanh yêu đao, mắt lạnh nhìn nhau. Hai người đưa lưng về phía nhau kẹp đứa nhóc ở giữa.
Những người này như có ý đuổi cùng giết tuyệt, vung đao liền hướng hai người bổ tới, trong nháy mắt lưỡi dao sắc bén phóng tới, may có một bóng đen giương đao đánh xuống. Khuôn mặt Diệp Hòa như sương lạnh, ánh mắt sắc bén nhanh chóng lấy lưỡi dao sắc bén đỡ lấy lưỡi đao, một tay bắt lấy cổ tay thích khách bẻ, nhanh chóng tước đi vũ khí đối phương, tiếp theo giậm chân nhảy lên, mũi chân đá vào huyệt Thái Dương trên đầu người nọ, chỉ nghe phịch một tiếng thích khách ầm ầm té xuống, bất tỉnh nhân sự.
Trong chớp mắt lại có thích khách đánh tới, Diệp Hòa một tay dùng vũ khí mới có ngăn cản dụ địch xâm nhập, một tay nắm chặt mũi đao chợt đâm vào bụng đối thủ, có thể nói đánh bất ngờ giành phần thắng.
Thích khách tấn công Kỳ Mạch lại không may mắn như vậy, nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt nhàn nhạt không giận không tàn độc nhìn như dễ công phá hơn, nhưng lợi khí trong tay hắn chớp động lên tia sáng kinh người, chỗ tập kích đều là cổ họng, tim gọn lẹ đâm vào chỗ trí mạng, rút đao xuất thủ gọn gàng, nơi nào lưỡi đao xẹt qua liền có máu tươi xì ra bắn lên giữa không trung hòa cùng nước mưa rơi xuống, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy xuôi trên mặt đất.
Hai người phối hợp ăn ý, tuy bận chống đỡ công kích nhưng cũng không quên vì đối phương bảo vệ tốt hậu phương không người, để tránh đối phương bị thích khách đánh lén đồng thời bảo vệ đứa nhóc bị kẹp chính giữa. Trong khi hăng hái chiến đấu, ba người như hòa hợp nhất thể, mặc dù bọn họ lấy ít chống đông, so về số lượng thì khác xa nhưng chắc chắn ngoan cường hơn.
Nhìn thấy đồng bọn rối rít từ trong tay hai người ngã xuống, những thứ thích khách kia chẳng những không sợ hãi biết khó mà lui, ngược lại bất cứ giá nào cũng liều chết, rống to một tiếng mọi người từ bốn phương tám hướng ùa đến, dù phải giẫm lên thân thể đồng bạn ngã xuống để tiếng công, không biết sợ chết là gì.
Mắt thấy những thích khách này không sợ chết mà còn kiên nhẫn đuổi giết hung mãnh hơn, Diệp Hòa không khỏi nhớ tới những tên thích khách năm đó gặp ở cánh đồng tuyết, bọn họ liều mạng đuổi giết y hệt như vậy.
Hai người bọn họ tuy rằng thân thủ bất phàm, kề vai chiến đấu sức mạnh lại càng tăng lên gấp bội, nhưng một mặt phải bảo vệ đứa nhóc chính giữa không chịu công kích một mặt phải đối mặt với đám thích khách tre già măng mọc thấy chết không sờn dần dần khó tránh khỏi thể lực hao mòn, bận đầu tắt mặt tối.
Trong lúc Diệp Hòa chống đỡ thích khách chẳng may bất cẩn một chút liền bị một người khác tiến tới gần đâm một đao ngang hông, Kỳ Mạch nghe thấy người phía sau bị đau kêu rên, cau mày, túm lấy một gã thích khách trước mặt, trở tay vận kiếm hướng ngực người kia đâm tới, dùng sức rút đao liền có một lương máu lớn bắn toé ra.
Cũng vì thế liền có tên thừa dịp đâm một đao, lưỡi dao hung hăng xuyên qua xương bả vai hắn, Kỳ Mạch híp lại mắt phượng bên trong xẹt qua tia tàn ác, sau đó ngay cả chân mày cũng không có nhíu liền vung đao chém đứt lưỡi đao, trở tay cầm đoạn đao gãy đó đâm vào cổ người nọ.
Thấy hai người đều đã bị thương, trên người trải rộng vết máu, thích khách cảm thấy thắng lợi ngay ở trước mắt bọn họ, thế là càng hung mãnh nhanh chóng nhào lên. Diệp Hòa thấy thế âm thầm suy nghĩ đường thoát thân, nếu không phải cần che chở Viên Viên, thì khi chiến đấu bọn họ có thể mở rộng phạm vi nắm chắc lao khỏi vòng vây, còn bây giờ vì có thêm đứa nhóc ở giữa khiến bọn họ bị địch nhân kiềm chế, dù thân thể có linh hoạt hơn nữa cũng không cách nào thi triển chỉ có thể bị động ở tại chỗ, nhưng nếu còn tiếp tục như vậy sợ rằng ba người bọn họ sẽ khó mà sống sót.
Đang nghĩ như vậy liền nghe nam nhân phía sau truyền đến giọng nói mát lạnh: “Cứ ngồi chờ chết không phải là biện pháp, chúng ta nên tìm điểm đột phá thôi.”
Qủa nhiên Diệp Hòa nghe lập tức kinh ngạc không ngờ nàng và hắn lại có cùng ý nghĩ, vừa ngăn cản thích khách vừa do dự nói: “Nhưng mà…… hiện tại đường chỉ có một.”
“Đúng vậy, chỉ có một.”
Hai người vừa vung kiếm vừa ăn ý trong cả suy nghĩ, dư quang đồng thời nhìn về cây cầu treo siêu vẹo có thể sập bất cứ lúc nào. Cây cầu kia mặc dù rách nát đục rỗng nhưng Viên Viên dù sao vẫn là đứa bé, sức nặng thân thể cũng nhẹ hơn rất nhiều, cầu treo kia ắt hẳn chịu đựng được.
Dĩ nhiên sẽ có nguy hiểm, dù sao bọn họ cũng không biết cây cầu kia có xui xẻo đến nổi bước lên đã gảy lìa hay không, cũng không biết khe núi rốt cuộc sâu bao nhiêu nhưng có một nửa hi vọng còn đỡ hơn không, chỉ cần Viên Viên qua cầu những thích khách này sẽ không thể làm gì.
Mục tiêu của đám hắc y nhân mục tiêu là đứa nhóc, đến lúc đó tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục dây dưa bọn họ. Thay vì ba người không có chút phần thắng bó tay chờ chết chẳng thà buông tay cược một ván.
“Viên Viên, có dám đánh cuộc một lần hay không hử?” Kỳ Mạch không chút sơ xuất chống đở thích khách công kích, vừa thấp giọng nói: “Đánh cuộc thua có thể sẽ chết, nhóc sợ không?”
Lúc này cả người đứa bé cũng nhiễm đầy máu tươi, hắn là đứa nhóc thông minh lanh lợi đương nhiên biết tình hình không ổn, trên người vẫn còn run rẩy nhưng nắm chặc quả đấm gằn lên: “Không sợ!”
“Tốt! Như vậy mới giống như nam tử hán chứ.” Kỳ Mạch lại vung đao cứa cổ tên thích khách đồng thời cười tán thưởng.
Mặc dù mạo hiểm nhưng đây là biện pháp duy nhất lúc này, Diệp Hòa chỉ đành phải tỉ mỉ dặn dò: “Viên Viên này, một lát tỷ tỷ mà đếm đến ba thì nhóc phải lập tức chạy về hướng cây cầu, chúng ta sẽ giúp nhóc cản trở những người xấu này. Nhưng phải nhớ trong lúc chạy trên cầu không được khẩn trương, không được quay đầu lại, cũng không nhìn xuống dưới, không thể sải bước như đang chạy trốn nhưng không thể đi quá chậm, nhớ chưa hả?”
“Viên Viên nhớ.”
Nam hài trọng trọng gật đầu, quay sang nhìn cầu treo nguy hiểm muôn trùng, trên mặt không thể che hết thần sắc sợ hãi nhưng trong đôi mắt to tròn mang theo kiên định.
“Thật là đứa bé ngoan.” Rốt cuộc trong lòng Diệp Hòa thở dài một tiếng, tự đáy lòng ngập tràn khen ngợi.
Sau một lúc lâu, hai người dùng toàn lực phản công khi va chạm cùng thích khách cố mở ra một khe hở. Ngay khi thời cơ đến, Diệp Hòa liền mở miệng: “Một, hai, ba!”
Theo tiếng nói Diệp Hòa vừa vang lên, đứa nhóc liền chạy về phía cây cầu, thích khách thấy thế vội vàng muốn đuổi theo nhưng mà lại bị hai người nhất tề ngăn cản lại tiếp tục một đợt triền đấu. Mắt thấy đứa nhóc đã lên cầu, bọn thích khách càng lo lắng vạn phần, vì bị hai người Diệp Hòa cùng Kỳ Mạch hai cản trở, đám thích khách nhất thời khó mà đuổi theo. Tuy biết không ngăn cản được bao lâu nhưng chỉ cần kiên trì chịu đến Viên Viên qua cầu là tốt rồi.
Thấy đứa nhóc đã qua được phân nửa cầu, dưới tình thế cấp bách đầu lĩnh hắc y nhân tự mình tấn công, xích thủ vô quyền hướng Diệp Hòa công kích. Thấy đối phương không sử dụng binh khí, trong bụng Diệp Hòa có chút nghi ngờ nhưng vì hắn không cầm lợi khí nên cũng không quá mức phòng bị, chủ yếu đối phó đám thích khách cầm đao bổ đến.
Ai ngờ lại thấy tên đầu lĩnh kia bỗng nhiên đưa tay đánh úp về phía hông nàng, nơi đó mới vừa trúng một đao diện tích tuy không lớn nhưng đánh trúng cũng túa ra cả búng máu. Diệp Hòa thấy thế vội vàng dùng bàn tay khác ngăn cản nhưng tên đầu lĩnh kia không hề công kích mà hai ngón tay đang kẹp sắc vật thể tái đi, đó là một con sâu to như hạt đậu rơi vào trên vết thương bên hông nàng, con sâu hết sức nhạy bén, trong nháy mắt liền từ vết thương chui vào.
Thấy thế Kỳ Mạch mặt liền biến sắc, vung đao chém lên đầu ngón tay, người nọ phòng bị theo hét thảm một tiếng, hai ngón tay lập tức rơi xuống đất.
“Nàng thế nào rồi?” Động tác giao đấu cùng đám thích khách không hề trì hoãn, Kỳ Mạch đồng thời nghiêng đầu thiếu nữ bên cạnh, sắc mặt xanh mét hỏi.
Diệp Hòa không có cảm thấy bất kỳ khó chịu, vừa chống đỡ thích khách vừa lắc đầu nói: “Không cần lo lắng.”
Tên đầu lĩnh bị đau đến da thịt vặn vẹo nhưng cũng cố cười lên, lấy ra một chiếc bình hình dạng hồ lô, ác độc nói: “Không cần lo lắng sao? Đó là cổ độc Lão Tử mới vừa lấy ở Miêu Cương đấy, còn đây là giải dược thế gian này chỉ có một, tiểu cô nương cứ đợi đến cả người thối rữa mà chết đi.”
Kỳ Mạch mâu quang chợt lóe, nheo lại mắt phượng nguy hiểm, giận giữ nói: “Đem giải dược cho ta!”
Chỉ một lúc phân tâm, một gã thích khách chợt cầm trường kiếm đâm vào bụng hắn, trong khoảnh khắc máu tươi xông ra. Diệp Hòa trong bụng lộp bộp vang lên, vừa lúc rút đao đâm vào cổ tên thích khách, xoay tròn kéo ra. Máu tươi nhanh chóng vọt theo, cả động tác làm liền một mạch sắc bén dị thường.
Nhưng Kỳ Mạch lại không bận tâm áo bào bên hông nhuộm đỏ máu tươi, mắt lạnh nhìn đầu lĩnh hắc y nhân, âm trầm quát lên: “Đem giải dược giao ra đây!”
Mà tên đầu lĩnh hiển nhiên còn ghi hận chuyện Kỳ Mạch chém ngón tay của hắn, ngông cuồng nói: “Muốn à? Có bản lãnh thì tự mình đi lấy đi!”
Vừa nói xong không thèm để ý phất tay ném về hướng vách đá, chiếc bình hình dạng hồ lô liền rơi xuống khe núi sâu không thấy đáy, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, nhanh đến Diệp Hòa chỉ cảm thấy hoa mắt, chưa kịp ngăn cản thì một bóng người màu tím lóe lên rồi nhảy thật cao, đưa tay tiếp được bình dược giữa không trung.
Nhưng tên đầu lĩnh kia vốn không muốn để hắn dễ dàng lấy được giải dược, phải biết lúc này trời đổ mưa to vách đá là nơi thấm đầy rong rêu cũng là nơi trơn trược nhất, chiếc bình cố ý ném về phía sườn đồi, dù tốc độ có mau hơn nữa, sau khi đưa tay tiếp được bình dược thì đã không thể quay trở lại. Chuyện phát sinh quá nhanh, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bàn tay tiếp được bình dược, thân ảnh màu tím nhuốm máu liền ngã quỵ rơi xuống khe núi.
“Không!” Diệp Hòa chạy tới vách đá, bật ra tiếng gào thét thê lương, ngữ điệu run rẩy chưa bao giờ có. Thò đầu ra, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh thon dài lơ lững trên không trung, mái tóc đen như mực tung bay trong gió, gương mặt tuấn tú tái nhợt lạ thường, còn có đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như hắc ngọc……
Không kịp nhìn thích khách phía sau có động tác gì, Diệp Hòa khàn giọng hô to gọi tên của hắn, ngay cả chính nàng cũng không biết lúc này trên gương mặt nàng đang hoảng sợ thế nào, càng không có ý thức được nước mắt không tiếng động từ hốc mắt tí tách rơi xuống.
Người trầm tĩnh như nàng rất ít khi thất thố nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, lúc này đôi môi ức chế không được run rẩy. Tính tình của nàng từ trước đến giờ vẫn là có ơn phải trả, có thù tất báo nhưng mà đối với hắn thì nàng nợ nhiều lắm, nhiều đến không cách nào hoàn lại, hiện tại lại càng không thể nào hoàn lại.
Trong thoáng chốc, Diệp Hòa âm thầm thống hận mình, hận mình vừa rồi khinh thường loại độc của tên vô sỉ hèn hạ kia? Hận tại sao nàng không thể kịp thời giữ được hắn? Nhớ lại khoảng thời gian đã qua, nàng đối xử lãnh đạm với hắn, nàng xa cách, nàng thậm chí còn lợi dụng hắn, nàng còn lừa gạt hắn, thậm chí còn muốn mượn việc thành thân cùng hắn trợ giúp Bát gia thoát đi, lại không hề băn khoăn tới tình cảnh thân phận Hoàng tử của hắn sẽ thế nào.
Nhưng hắn đã ba lần bốn lượt cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, không tiếc dở bỏ ngụy trang giả bệnh nhiều năm, không tiếc đối kháng cùng phụ hoàng hắn, hiện tại lại vì giải dược không tiếc tánh mạng mạo hiểm. Nhìn hắn rớt xuống khe núi hiểm trở, tự trách cùng đau lòng ép tới nàng không thở nổi, ngực đau nhói như bị đao cứa phải. Nàng không muốn tiếp tục nợ hắn, nàng không đeo lên lưng chuyện so với chết còn khổ hơn………
Ngẩng đầu nhìn hướng đối diện, đứa nhóc đã sớm bình an qua cầu treo. Diệp Hòa lại cúi đầu hoảng hốt nhìn khe núi sâu không thấy đáu bỗng nhiên ra một quyết định.
“Tỷ tỷ, không nên!” Phía khe núi đối diện đứa bé kinh hoảng lên tiếng kêu to, thân ảnh thiếu nữ đảo mắt liền biến mất ở vách đá………