Đại Hạ thế gia Lạc gia bị Tứ Tượng Giáo cùng Huyết Thần Giáo diệt môn, cả nhà trên dưới chó gà không tha, đại sự này trong mấy ngày truyền khắp thiên hạ, chấn kinh thế nhân.
Mặc dù Triệu Trường Hà nghe vài người mở miệng là loạn thế này nọ, kỳ thực lúc này còn chưa triệt để đại loan. Thiên hạ hôm nay loạn dân nổi lên bốn phía, đạo phỉ ngang ngược, dị tộc rình rập, danh gia vọng tộc đều độc chiếm một phương, người người dã tâm rục rịch... Nhưng trên danh nghĩa vẫn nằm dưới sự chi phối đế quốc Đại Hạ, đây chính là dấu hiệu đế quốc sắp diệt vong, chỉ là chưa đến thời điểm bắt đầu quần hùng chi tranh.
Bây giờ đã có rất nhiều kẻ chiếm núi làm vua, ít nhất chưa có xuất hiện dựng cờ khởi nghĩa trước công chúng,tất cả đều dừng lại ở mức “Đạo phỉ” “Ma giáo”.
Đây là lằn ranh điển hình của loạn thế, cơ bản chỉ chờ giết quan tạo phản, công thành đoạt đất vâng vâng và vâng vâng xuất hiện thì ý nghĩa quyền uy triều đình không còn sót lại chút gì.
Lạc gia không phải là thế lực lớn, nhưng cũng truyền thừa lâu đời, tạm coi là đại tộc, còn có một điểm đặc biệt là ... Có tin đồn cho rằng Lạc gia và hoàng thất có liên quan.
Triệu Trường Hà sơ lâm quý địa liền nghe Nhạc Hồng Linh nói vậy, mặc dù không ai nói rõ được có gì liên quan nhưng có thể không phải tin đồn. Đại quân Đường Thủ Tọa còn chưa tới đã một thân bệnh đêm tối chạy đến cứu viện, đây đã là một loại chứng minh.
Bây giờ thế gia vọng tộc có liên quan tới hoàng thất bị Ma giáo một đêm diệt môn, việc này không khác gì tát một cái vang dội lên mặt của hoàng thất, tựa hồ báo hiệu chuẩn bị mở màn loạn thế chi chiến, một hồi gió tanh mưa máu sắp diễn ra.
Trong đó một nhân vật không danh tiếng gì, lặng lẽ thông qua lệnh truy nã Đại Hạ lọt vào con mắt thế nhân.
Sát Nhân Giả, Triệu Trường Hà!
....
Cách xa ngàn dặm tại Bắc Mang.
Tuyết lớn đầy trời bao trùm quần sơn ngàn dặm, bốn phía một mảnh trắng xóa.
Lúc này Triệu Trường Hà đại danh đỉnh đỉnh lại vô cùng bất lực.
Hắn tại đứng trong gió tuyết lạnh giá trên đỉnh núi vừa run người vừavđưa mắt trông về phương xa, xiêm áo trên người đơn bạc, lạnh đến muốn chết. Hắn và Lạc Thất đứng bên cạnh đều mặt không biểu cảm.
Hôm đó Đường Thủ Tọa một mình ôm bệnh, không cách nào trong đại trận của Ma giáo lấy đi thủ cấp của hắn, chỉ có thể mang theo thi thể Lạc Chấn Vũ rời đi. Có “thủ tục nhập đội “ Triệu Trường Hà đương nhiên được Ma giáo cho vào nhóm, đồng thời Lạc Thất bên cạnh Triệu Trường Hà cũng được mang theo, hắn bị coi là đồng bọn Triệu Trường Hà...
Lạc Thất rõ ràng chưa từng có ý định gia nhập vào Ma giáo, nhưng lại không dám chạy trốn, bất đắc dĩ đi theo tới đây, nhân sinh của hắn đã bị đảo lộn hết cả lên, sắc mặt của hắn trên chặng đường không tránh khỏi rất khó coi.
Triệu Trường Hà thấu hiểu tại sao hắn trưng bộ mặt đó nhưng không cảm thấy mình đã chơi Lạc Thất một vố. Dù sao Lạc gia trang đều chết hết, nếu không có vở kịch này, Lạc Thất có thể sống sót hay không đều khó mà nói. Cho dù Đường Thủ Tọa có thể cứu Lạc Chấn Vũ, sao có thể lo lắng cho một ngoại môn đệ tử như hắn, khả năng ngươi sẽ thập tử nhất sinh a. Nói trắng ra là Triệu Trường Hà cũng coi như tự cứu mình, bằng không đều bị Ma giáo chém chết ở đó.
Kỳ thực Lạc Thất trong lòng cũng có hiểu được điều này nhưng dù trưng cái bộ mặt vẫn rất tự nhiên đi theo Triệu Trường Hà. Triệu Trường Hà cũng vui vẻ làm thế, dù sao cũng là người quen duy nhất lúc này...
Về phần gia nhập ma giáo, Triệu Trường Hà đương nhiên không có do dự, tình hình đến mức này, gia nhập liền gia nhập a, Lạc gia có thể tốt hơn Ma giáo bao nhiêu?
Trên chặng đường, Ma giác cũng không có hành hung thực ác mà cực kỳ ngoan ngoãn mang theo bọn hắn trở về. Ma giáo đồ đối với hành vi Triệu Trường Hàngược rất có cảm tình, dọc trên trường rất nhiệt tình với hắn, khen “là một hảo hán”, nhưng Triệu Trường Hà vẫn rất bất lực.
Bắc Mang Bắc Mang... Thế giới của hắn đương nhiên có, hơn nữa rất nổi tiếng. Lúc mới nghe địa điểm này còn tưởng là địa lý Hoa Hạ thời cổ đại, kết quả Bắc Mang này cùng Mang Sơn hắn biết không có nửa điểm quan hệ, ngọn núi hoang vu này không dấu chân người, băng tuyết ngàn dặm, ngoài núi có thành cũng là tiểu thành hoang vu, căn bản không phải Hà Lạc chi địa.
Đây không phải Hoa Hạ cổ, là một thế giới hoàn toàn khác, chỉ không biết rốt cuộc có quan hệ gì với giấc mơ của mình, chẳng lẽ vì đây là thế giới trong mơ của mình, cho nên nơi này phong thổ tương tự Hoa Hạ, ngôn ngữ cũng là Hán ngữ hiện đại ?
Không biết, nhưng rất khó chịu. Du cho dọc theo đường đi mấy ngày nay ngủ đi ngủ lại nhiều lần như vậy, cũng không có dấu hiệu trở về thế giới hiện thực, Triệu Trường Hà biết thật sự không trở về được.
Triệu Trường Hà chưa bao giờ có nguyện vọng muốn xuyên không, trong nhà vẫn còn ba mẹ, xuyên cái rắm a, nguyện vọng lớn nhất của hắn lúc này là được về nhà.
Bất kể giết được tên yêu nữ kia có thể trở về không... Tóm lại nếu nữ nhân xem bói kia có năng lực khiến ta xuyên không thì đồng thời cũng có thể luyện ra năng lực đưa ta trở về. Bởi thế ưu tiên hàng đầu bây giờ là mau chóng tu luyện nâng cao sức mạnh, tỉ như mở ra cái gọi là nhân thể huyền quan, từ đó có khả năng tìm được phương pháp trở về.
Không nói cái khác, nếu không luyện công sợ là bị chết cóng ở đây trước.
Lạc thất cạnh bên bỗng nhiên mở miệng:
- Ngươi vì công pháp Ma giáo, mới phải làm vậy?
Triệu Trường Hà quay đầu nhìn hắn, Lạc Thất vẫn vẻ mặt vô cảm. Triệu Trường Hà lắc đầu nói:
- Nào có cái kịch bản gì, ta thay thôn dân Triệu Thố báo thù, cũng coi như là tự vệ, bằng không thì ngươi và ta chỉ có thể bỏ mạng ở đó.
Lạc Thất:
- Vậy báo cái tên giả a, vì cái gì lại kiêu ngạo nói Sát Nhân Giả Triệu Trường Hà?
Triệu Trường Hà cười:
- Vì cái gì Triệu Trường Hà không thể là tên giả? Về sau đi ra ngoài thay cái tên ai biết ta là ai...
Lạc Thất nhất thời nghẹn lại, nghiêng đầu không nói, có chút dễ thương.
Lúc này Triệu Trường Hà nói:
- Là tên thật.
Lạc Thất:
- …
- Ta cũng lười giấu đầu giấu đuôi, đại trượng phu đi không đổi họ ngồi không đổi danh.
Triệu Trường Hà nhe răng nở nụ cười:
- Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta nói câu đó rất ngưu bức a?
Lạc Thất sững sờ, không biết trả lời câu này thế nào mới tốt.
Chỉ vì hay ra vẻ quá thôi?
Triệu Trường Hà cuối cùng thở dài:
- Hơn nữa, tên thật tên giả không có gì quan trọng, ta xem chừng lệnh truy nã đã phát tán bốn phía, chỉ cần có khuôn mặt giống ta, tên nào cũng thế... Ừm, hy vọng Đường Thủ Tọa họa kỹ không tốt.
Lạc Thất cười lạnh:
- Đường Thủ Tọa nổi danh cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nhất là tài mạo song tuyệt, nổi danh Đại Hạ.
Triệu Trường Hà nhún vai:
- Kệ đi, làm cũng đã làm rồi còn sợ cái gì?
Lạc Thất cũng xoắn xuýt cái này, quay sang nói:
- Kỳ thực ngươi bị truy nã, cũng không có gì kì lạ... Chỉ là không biết ngươi có hối hận không, kẻ đem chúng ta trở về không phải là Tứ Tượng Giáo, mà là Huyết Thần Giáo. Huyết Thần Giáo cũng không tốt hơn Lạc gia bao nhiêu, nội hàm nói không chừng còn không bằng.
Triệu Trường Hà vốn cũng cho rằng có thể gia nhập vào Tứ Tượng Giáo, rõ ràng diệt Lạc gia không phải Huyết Thần Giáo, mà là Tứ Tượng Giáo Chu Tước Tôn giả, Huyết Thần Giáo chẳng qua là trợ thủ. Kết quả Đường Thủ Tọa vừa đi, Chu Tước Tôn giả cũng trực tiếp rời đi, cũng không lưu lại lời nào, hiện trường toàn là Huyết Thần Giáo đồ, đương nhiên là gia nhập Huyết Thần Giáo.
Hơn nữa còn không đi theo Tiết giáo chủ tới tổng đà, mà chỉ được đưa tới phân đà Bắc Mang, tỏ rõ ý tứ không được xem trọng.
Ngẫm lại đúng là sẽ không được quá xem trọng, một thanh viên hoàn toàn chưa có tu luyện phản chủ có thể có tiền đồ gì. Chỉ là Ma giáo cũng cần chiêu mộ nhân thủ, hơn nữa còn đã nộp thủ tục nhập bọn đương nhiên coi là đồng bọn, thế còn không thu còn nghĩ đi nơi nào thu người?
Nếu như Triệu Trường Hà trẻ hơn mấy tuổi, lại có tu vi cường hãn, nói không chừng còn có thể có chức vụ tốt. Không giống hiện tại, bên trong đang tiến hành tế lễ, bọn hắn chỉ được cho phép đứng ngoài quan sát, ở bên ngoài chịu gió lạnh.
- Không hối hận, có chỗ ở là được. Dù sao Lạc gia bị diệt, còn có thể làm gì?
Triệu Trường Hà cũng không có nói lung tung, hỏi ngược lại:
- Ngươi còn giận ta sao? Suốt đoạn đường này, khuôn mặt thối của ngươi có bỏ được không a, Lạc gia cũng không phải ta diệt, nếu không có ta làm một màn kịch mệnh ngươi có còn hay không còn không nắm chắc? Chẳng lẽ ngươi còn ngu trung với Lạc Chấn Vũ, muốn báo thù cho hắn hay sao?
Lạc Thất thở dài nói:
- Như lời ngươi nói, diệt Lạc Gia là Tứ Tượng Giáo cùng Huyết Thần Giáo, không phải ngươi, ta trách ngươi cái gì? Có điều nhân sinh từ này về sau bị xáo trộn, tương lai mờ mịt, cảm xúc không tốt, không cố ý tỏ thái độ với ngươi, mong ngươi lý giải.
Triệu Trường Hà có thể lý giải, lại hỏi:
- Vậy căm hận Huyết Thần Giáo sao? Ngươi xem như hầu cận Lạc gia, phụ mẫu... Có bên trong không ?
- Aiii...
Lạc Thất lắc đầu:
- Cha mẹ ta đã sớm không còn nữa... Chỉ là kỳ lạ tại sao bọn hắn muốn diệt Lạc gia?
Tại sao muốn diệt Lạc gia, việc này quả thật rất quan trọng, Triệu Trường Hà rất nhanh nghĩ đến lá bài thứ hai “Lá bài vị trí”. Tất nhiên “Con mắt sau lưng “ Thật sự hữu dụng, địa điểm xuất hiện của lá bài lý do chọn ở đây nhất định liên quan tới Lạc gia, chờ tới lúc nhập giáo có lẽ có thể hỏi một chút...
Lạc Thất nói tiếp:
- Huyết Thần Giáo không giống Tứ Tượng Giáo thần bí khó lường mà thường xuyên có nhiều hoạt động mời gọi phỉ tắc khắp phương tiến hành cướp bóc... Cho nên bọn hắn chia ra làm giáo đồchính thức và đạo tặc ngoài biên chế, ngươi ta có thể được đãi ngộ thế nào còn khó nói... Nếu như ngươi có thể chính thức nhập giáo, về sau chiếu cố ta nhiều một chút.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân hắn chủ động hòa hoãn quan hệ. Triệu Trường Hà mới là người lập công, có cơ hội lớn được nhập giáo.
Triệu Trường Hà trong lòng cũng cân nhắc, lúc trước Nhạc Hồng Linh hiểu lầm hắc y nhân đồ sát Triệu Thố là đạo tặc Huyết Thần Giáo, cũng bởi chỉ biết vài chiêu võ học thô thiển, nhìn không ra tí manh mối gì. Có thể tưởng tượng được nếu như chỉ là thu nhận trở thành loại đạo tặc nàythì thật là vô nghĩa.
Đúng vào lúc này, mật thất phía sau mở mộtcái khe nhỏ, có người theo trong khe cửa hô:
- Đà chủ cho hai vị đi vào nói chuyện.
Hai người thầm nghĩ tới rồi, liếc nhau quay đầu đi vào.
Phía dưới ao băng trong núi tuyết có mật thất, đường mòn phía sau mật thất uốn lượn hướng xuống dưới, thông xuống sâu trong lòng núi.
Không gian trong lòng núi không lớn cũng không nhỏ, có một huyết trì lượn quanh tế đàn bên cạnh có thể chứa mấy trăm người tham gia tế tự.
Đây là tế đàn phân đà Huyết Thần Giáo,có nhiều đạo tặc không được phép đi vào, chỉ có thể trên núi kết trại mà ở trong phong tuyết băng thiên.
Lúc này bó đuốc bốn phía huyết trì sáng rực, hơn trăm giáo đồ chính thức quay xung quanh bên cạnh kết một trận hình kỳ quái, tĩnh tọa cầu nguyện. Phân đà chủ trên tế đàn lẩm bẩm điều gì đó, đại khái cầu Huyết Thần phù hộ hành động diễn ra suôn sẻ.
Cho nên đây là “Giáo phái”, không phải tông môn.
Bất quá nhìn bộ dạng này, tràng diện cũng không có cảm giác sóng máu huyền bí dâng trào, ngược lại có chút cảm giác mê tín.
- Trên đời này có thần sao?
Triệu Trường Hà thấp giọng hỏi Lạc Thất.