Nếu Nhạc Hồng Linh nghe thấy bốn chữ “gà chó không tha”, chắc nàng rất hối hận khi để thiếu niên vừa mới cứu vào đầm rồng hang hổ.
Tình báo của Nhạc Hồng Linh quá ít, nàng nhiều lắm chỉ biết là một cuộc “tập kích”, vì sao tập kích, mục tiêu là gì cũng không biết.
Lạc gia trang dù sao cũng là hào cường truyền thừa lâu đời, nghe nói cùng hoàng thất Đại Hạ có quan hệ mật thiết, trong sơn trang trừ trang chủ ra cũng có nhiều cao thủ khác. Huyết Thần Giáo cũng không phải thế lực đặc biệt mạnh, giáo chủ mạnh nhất chỉ là huyền quan cửu trọng. Lực chiến tổng thể tuy mạnh hơn Lạc gia trang, nhưng muốn phát động trận chiến diệt môn cũng phải dốc toàn lực mới làm được.
Huyết Thần Giáo lại không hoạt động ở khu vực này, Lạc trang chủ từng nói “Không có quan hệ với Huyết Thần Giáo”. Bình thường không có khả năng dốc toàn lực vượt xa ngàn dặm, động tĩnh lớn như vậy, triều đình Đại Hạ cũng không phải để trưng mà không hề chú ý tới. Có khả năng họ chỉ phái vài cao thủ tới, vì ám sát kẻ thù nào đó, hoặc trộm cướp vũ khí hoặc các loại bí tịch, đây là mấy chuyện phổ biến trên giang hồ.
Nhạc Hồng Linh nghĩ nàng có thể ra tay giúp đỡ, dù nàng không ở đây, Lạc Gia Trang có được tình báo cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, nên đã rời đi.
Nàng chưa từng nghĩ Lạc gia trang thế mà sẽ vì chuyện này bị diệt môn.
Đối phương đúng là không dốc toàn lực, chỉ phái vài cao thủ tới, nhưng chất lượng mấy cao thủ này lại quá kinh khủng.
Triệu Trường Hà đứng trong nhà kho nhìn ra ngoài cửa trông về hướng ngọn lửa phía xa trong trang viên, hắn có thể lờ mờ nghe tiếng trang chủ sợ hãi hét lên:
- Chu Tước Tôn giả? Các ngươi là Tứ Tượng Giáo, không phải Huyết Thần Giáo!
- A? Sao ngươi biết là Huyết Thần Giáo?
Giọng nữ yêu mị lười biếng nhẹ như mây truyền tới:
- Tiết giáo chủ... Cho bản tọa một lời giải thích?
Không có lời giải thích nào, không biết có phải quá xa không nghe thấy không, nhưng Triệu Trường Hà từ cuộc nói chuyện đơn giản này biết được chủ lực lần tập kích này đúng là Huyết Thần Giáo, ngay cả giáo chủ đều tới. Nhưng đám Huyết Thần Giáo chỉ làm đám đầy tớ, còn Boss thật sự lại là Tứ Tượng Giáo, nữ tử này chính là tôn giả Tứ Tượng Giáo ?
Dù không biết thực lực ra sao, nhưng nghe âm thanh rung rẩy của Lạc trang chủ để phán đoán có vẻ rất khủng bố:
- Ta, Lạc gia ta không có đắc tội qua Tứ Tượng Giáo các ngươi, Chu Tước Tôn giả là một trong số cao nhân trong thiên hạ, vì sao...
- Nếu chỉ vì đắc tội mới có tranh đấu, sao có thể tạo ra loạn thế? Lạc trang chủ sao lại ngây thơ như thế.
Giọng nữ tựa hồ mới ngáp một cái, âm thanh khí kình vao chạm ngày càng kịch liệt, Lạc trang chủ đột nhiên hét thảm.
Bốn phía truyền đến tiếng kinh hô:
- Yêu nữ ngươi dám!
Ngay sau đó lại một tiếng nổ vang lên, nữ tử tiếng cười xa xa bay lại. Nhìn qua một đám cao thủ Lạc gia vây công nữ tử này, nhưng nàng ta dẫn dễ dàng đả thưởng Lạc trang chủ.
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?
Giọng điệu nữ tử lười biếng vang khắp nơi, tiếng la giết bắt đầu mở rộng, ánh lửa lan tràn khắp nơi.
Triệu Trường Hà xoay người chạy đi. Đây không phải lúc xem kịch, bọn chúng tới diệt môn, sẽ không quản ngươi có phải mới tới hay không! Hắn lao ra như bay, thuận tay quơ lấy một cây đao trên giá đỡ vũ khí trong trang viên,chạy thẳng ra bên ngoài cửa trang viên.
Lạc Thất cũng mạnh mẽ lao đến, hắn ta mở cửa còn nhanh hơn hắn. Hai người liếc nhau, đều nhìn ra được suy nghĩ của đối phương bèn cùng xông ra ngoài.
Một lúc sau, hai người cùng dừng bước, bất lực lui lại.
Trong ánh lửa trước mặt, công tử Lạc Chấn Vũ mang theo hầu cận hoảng hốt chạy loạn tới hướng bên này, theo sau là vài tên mặc áo đen áo thêu họa tiết đầy máu, cười gằn nói:
- Mấy con chó Lạc gia muốn chạy đi đâu?
Chu Tước Tôn giả độc chiến Lạc gia cao thủ, người Huyết Thần Giáo phụ trách xử lý những thành viên Lạc gia khác, Lạc Chấn Vũ hiển nhiên là mục tiêu quan trọng của bọn chúng...
Thế là hắn ta vừa lúc hoảng hốt chạy qua bên này, đem người dẫn tới chặn mất con đường trốn chạy.
ĐM ai nói rút lá bài sẽ được xuất hiện ở nơi an toàn? Từ Triệu Thố đến Lạc gia đều không thấy an toàn chỗ nào! ĐM trả lại tiền cho lão tử ngay!
Tên áo đen đi đầu giống như diều hâu giương cánh, nhanh chóng nhào tới Lạc Chấn Vũ, bàn tay nhuốm màu máu đỏ tươi dưới ánh lửa trực tiếp đánh thẳng vào sau lưng Lạc Chấn Vũ, rõ ràng là một loại tà công cực kỳ ác độc, một khi đã trúng chỉ có chịu chết.
Lạc Chấn Vũ bỗng nhiên nắm lấy hầu cận bên cạnh, đẩy về phía sau.
Tiếng hét thảm vang lên, hầu cận toàn thân xụi lơ, chết oan chết uổng.
Đệ tử Huyết Thần Giáo kia sững sờ, ha ha cười nói:
- Khá lắm, thật là thông minh.
Lạc Chấn Vũ nào rảnh rỗi để ý đến gã, hắn ta mượn cơ hội tiếp tục chạy tới hướng Triệu Trường Hà cùng Lạc Thất. Huyết Thần Giáo đồ vung tay lên, một đạo hàn quang lướt qua, Lạc Chấn Vũ vội vàng né tránh nhưng không thể tránh được, hắn ta kêu thảm ôm đùi ngã trên mặt đất.
- Kẻ như ngươi cũng đột phá huyền quan tam trọng?
Đệ tử Huyết Thần Giáo bật cười, giơ đao muốn chém xuống.
Đúng vào lúc này, dưới ánh trăng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kiếm ngâm mềm mại, mới đầu rất nhỏ rất khó nghe được, như tiếng suối nước róc rách, không biết vì sao hóa thành sóng triều, thanh âm như vang vọng khắp trời, màng nhĩ tất cả mọi người đều bị chấn động, cảm giác cực kỳ đau đớn.
Đệ tử Huyết Thần Giáo kia hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một mảnh kiếm quang từ bầu trời rơi xuống, tựa như nguyệt ảnh tiêu sái, như xuân thủy liên miên, ánh lửa trùng thiên dưới một kiếm này trở nên dịu dàng.
Những kiếm ý liên miên không dứt như mối tình không phai này khiến đệ tử Huyết Thần Giáo cực kỳ sợ hãi, chật vật thối lui mấy trượng, thuộc hạ bên người chỉ trong chốc lát đều bỏ mạng, ngay cả chết đều mang theo nụ cười dịu dàng.
Triệu Trường Hà mê mẩn đến hoa mắt.
Một nữ tử đạp trăng mà đến, dây thắt lưng bồng bềnh, phảng phất như Nguyệt cung tiên tử đáp xuống thế gian.
Bóng hình dù bị che khuất thấy không rõ khuôn mặt, nhưng rõ ràng không phải Nhạc Hồng Linh...
Nữ tử thế giới này đều mạnh vậy sao?
- Tuy danh xưng Xuân Thủy Kiếm Pháp có chút thô tục, nhưng quả thật rất đẹp.
Chu Tước Tôn giả bay tới vung tay ném vô số “ám khí” màu đen tới nữ tữ đang từ không trung hạ xuống.
Nữ tử vô thức đánh rơi “ám khí” xuống đất, đôi mắt đẹp nhìn lại.
Không phải ám khí mà là vài cái đầu, trong đó có một cái là Lạc trang chủ.
Lạc Chấn Vũ hoảng sợ lê lết cái chân bị thương trốn sau lưng nữ tử.
Chu Tước Tôn giả hạ xuống giữa đám người, lười biếng cười khẽ:
- Không ngờ Đường Thủ Tọa không ngại đêm tối vội vàng tới cứu viện, Lạc gia trang quả nhiên... Ha ha, đáng tiếc ngài tới chậm rồi, mấy con chó Lạc gia chết rồi, Đường Thủ Tọa hà tất lết cái thân còn mang bệnh liều mạng với bọn ta? Thủ tọa không ngại có thể quay về.
Triệu Trường Hà lặng lẽ dò xét, Chu Tước Tôn giả cũng mang một bộ nữ trang áo đỏ, chỉ là phục trang của Nhạc Hồng Linh là võ sĩ phục, còn của tôn giả giống một bộ trường bào của tế tự có thêu những hoa văn kỳ dị.
Nàng đeo một một mặt nạ che nửa mặt, nhìn không ra diện mạo, cũng không biết tuổi tác. Mặt nạ có hình con chim lửa, mỏ chim bao trùm chóp mũi, lộ ra đôi môi đỏ tươi mọng nước rất là gợi cảm. Cho dù đeo mặt nạ cũng không giấu được đôi mắt lộ rõ sự trêu tức dưới màn đêm..
Nữ tử được xưng là Đường thủ tọa đưa lưng về phía Triệu Trường Hà, thân mang áo lông chồn rất dày. Lúc này che miệng ho, không ngờ thở hổn hển như đang bệnh thật, nàng ho một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Đây là Đại Hạ.
Giữa hai câu nói, tiếng bước chân vang lên, đệ tử Huyết Thần Giáo bốn phía xúm lại, trong đó một người đàn ông áo màu máu trầm giọng nói:
- Lạc gia thân quyến đều đã đền tội, chỉ còn lại Lạc Chấn Vũ.
- Làm phiền Tiết giáo chủ.
Chu Tước cười nói:
- Đường Thủ Tọa, bọn ta chẳng biết tại sao chỉ có ngươi đến đây, nhưng bệnh của ngươi chưa lành, một mình ngươi không thể bảo vệ được tên què sau lưng. Nếu chính người cũng nằm luôn ở đây thì quả thật đáng tiếc.
Đường Thủ Tọa cũng không nói nhiều, chỉ chỉa kiếm về đối phương, nhất thời cục diện giằng co.
Triệu Trường Hà thầm nghĩ cái gọi là Đường Thủ Tọa rất có thể là một chức quan gì đó, chẳng biết tại sao nàng lại một mình đến đây, nói không chừng đại quân sau lưng rất nhanh kéo đến. Chu Tước có vẻ cũng rất kiêng kị Đường Thủ Tọa, chỉ cần kéo thời gian thêm phút chốc, có lẽ có thể kéo đến lúc đại quân tới cứu Lạc Chấn Vũ.
Triệu Trường Hà quan sát Lạc Chấn Vũ kéo lê cái chân xụi lơ trên măt đất, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên thò đầu từ sau cửa viện ra lớn tiếng hô:
- Ai nói chỉ có một người? Chỉ cần Đường Thủ Tọa cản bọn họ lại, bọn ta có thể cõng thiếu trang chủ chạy trốn!
Lạc Thất ở bên cạnh trợn mắt há mồm.
Tất cả mọi người đều là sững sờ, Chu Tước Tôn giả cùng Huyết Thần Giáo đồ đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, Đường Thủ Tọa quay đầu lại nhìn hắn.
Triệu Trường Hà không rảnh lưu tâm tới đôi mắt trong veo như nước mùa thu kia, nhanh chân bước tới đỡ Lạc Chấn Vũ:
- Thiếu trang chủ, ta cõng ngươi đi!
- Ở lại đây.
Chu Tước Tôn giả tiện tay ném ra một đạo hồng mang.
Bịch… Đường Thủ Tọa im lặng không lên tiếng ngăn lại.
Lạc Chấn Vũ thấy tình huống này có hy vọng thoát thân, Lạc Chấn Vũ quá đỗi vui mừng dựa người vào vào Triệu Trường Hà đứng dậy :
- Hảo, hảo, sớm biết ngươi hiền lành chất phác... Phốc...
Còn chưa dứt lời, một thanh trường đao đã đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Lạc Chấn Vũ trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn thanh đao đâm thẳng vào tim, lại nhìn về phía tay cầm đao trường đao, cuối cùng nhìn về phía chủ nhân thanh đao.
Đôi mắt Triệu Trường Hà thấp thoáng dưới ánh lửa tràn ngập sự tàn nhẫn trái ngược hoàn toàn với sự “hiền lành chất phác “.
Huyền quan tam trọng ghê gớm lắm sao, cũng đâu phải đao thương bất nhập!
Triệu Trường Hà biết Lạc Chấn Vũ dù sao cũng là người luyện võ, nếu như mình trực tiếp cầm đao đi qua, đối phương có lòng phòng bị chắc chắn giết không được, chỉ có thể diễn trò để cho hắn mất cảnh giác, quả nhiên một kích tất sát.
Chu Tước Tôn giả cùng Đường Thủ Tọa đều ngừng tay, hơn nữa còn có chút sững sốt.
Triệu Trường Hà thở phì phò, thấp giọng nói:
- Đây là công trạng nhập giáo của ta... Tôn giả sẽ không để cho ta bị quan phủ bắt đi đúng không?