Nhưng lát sau, Triệu Trường Hà biết mình đoán sai rồi.
Lạc trang chủ dẫn hai người tới phòng khách, cho hạ nhân lui đi, tại đây có một thanh niên mặc đổ cổ trang khác, dáng dấp có chút đẹp trai, thanh tú. Lạc trang chủ tươi cười giới thiệu:
- Khuyển tử Chấn Vũ.
Lạc Chấn Vũ vô cùng có phong độ chắp tay với Nhạc Hồng Linh:
- Gặp qua Nhạc tiên tử, nghe qua tiên danh, hôm nay được gặp thật là may mắn...
Nhạc Hồng Linh nhíu mày, nàng không thích bộ dạng giả dối này, nhất là khen mỹ mạo của nàng. Triệu Trường Hà vừa rồi chẳng phải nghe được đã ói lun sao? Nhưng phép tắc phàm tục là như vậy, nàng cũng lười nhiều lời, trực tiếp nói:
- Tại hạ có thông tin chưa được xác nhận, Huyết Thần Giáo có thể sẽ tập kích quý trang, nguyên nhân không rõ.
Lạc trang chủ sửng sốt một chút:
- Thông tin chưa được xác nhận?
- Phải... Vài ngày trước, tại hạ ngoài ý muốn nghe lén thông tin của giáo đồ Ma giáo tại Bắc Mang Sơn. Lúc đó đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa giáo chủ bọn hắn hình như cũng ở đó, tại hạ không cách nào bắt người tra hỏi chi tiết được. Tóm lại tại hạ tới để bẩm báo, mong trang chủ lưu tâm.
- Bắc Mang? Cách đây gần nghìn dặm...
Lạc trang chủ giật mình nhìn nàng, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Sắc mặt Triệu Trường Hà tái nhợt ngồi một bên, vừa nhìn vừa hóng hớt.
Bởi vì một thông tin không biết thật giả, chỉ vì nhắc nhở một câu mà bôn ba ngàn dặm... Hơn nữa theo nghe giọng điệu khách khí của hai bên, nàng và Lạc trang chủ thật ra cũng không quen biết, đại khái thuộc loại người gặp một lần.
Triệu Trường Hà vốn cảm thấy nữ tữ này là loại người đậm chất đại hán và hào hiệp nay càng thêm có hứng thú hơn, biểu hiện của nữ tử quả thật có ý tứ. Mơ được giấc mộng thế này, chứng minh bản thân cũng thích thể loại này? Hay là chứng minh bản thân là gay...
Lạc trang chủ trầm ngâm nói:
- Bổn trang cùng Huyết Thần Giáo không có quan hệ gì, tiên tử chắc hẳn nghe nhầm rồi... tiên tử ngàn dặm đưa tin, quý trang cảm tạ ân tình này, tiên tử không ngại ở lại bổn trang thêm mấy ngày, cũng cho ta cơ hội lòng hiếu khách.
Nhạc Hồng Linh chỉ vào Triệu Trường Hà nói:
- Tại hạ vừa nãy đi ngang qua một thôn trang kêu là Triệu Thố, thôn dân đã bị đồ sát hết, vị tiểu huynh đệ là người sống sót duy nhất, tại hạ vừa mới ra tay cứu trợ,xem như là nhân chứng.
Lạc gia phụ tử thần sắc khẽ biến:
- Tiên tử cùng bọn hắn giao thủ qua rồi? Có thể xác định danh tính không?
Nhạc Hồng Linh lắc đầu:
- Chỉ là những chiêu thức thô thiển, không có huyền cơ gì. Có thể là đạo tặc dưới trướng của Huyết Thần Giáo, Ma giáo đã từng kêu gọi tập hợp chúng tặc cướp bóc, có chút giống... Về phần tại sao đồ sát thôn dân đánh rắn động cỏ, tại hạ cũng không rõ, đáng tiếc lúc đó lo cứu người, không có lưu lại vài mạng tra hỏi vài câu.
Thì ra liên quan tới mình... Triệu Trường Hà nhớ nàng đã từng nói “Tại sao đánh rắn động cỏ”, mọi chuyện cuối cùng cũng xâu chuỗi lại với nhau.
Thật ra thì hận ý của hắn đối với nữ tử cắt yết hầu của hắn cũng không bằng đám hung thủ đó, trong khoảng khắc phẫn nộ đó, cái cảm giác dòng máu sôi sục muốn giết hết đám vương bát đản đó, không phải thấy tận mắt thật khó mà hiểu được.
Huyết Thần Giáo sao... Triệu Trường Hà âm thầm siết chặt nắm đấm.
Lạc trang chủ vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm nói:
- Đã vậy, bổn trang lúc này chuẩn bị nhân lực chuẩn bị chiến đấu. Tiên tử ngàn dặm đưa tin, cũng đã giúp đỡ hết lòng, bổn trang cũng không thích hợp giữ tiên tử ở đây, không vô cớ cuốn tiên tử vào chiến sự này...
Lạc Chấn Vũ muốn nói lại thôi, Lạc trang chủ trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhạc Hồng Linh ngàn dặm xa xôi tới đưa tin, đương nhiên có ý có hỗ trợ chống lại Ma giáo, nhưng thái độ Lạc trang chủ có chút kỳ quái... Lời nói tuy dễ nghe nhưng bản chất đến cả một bữa cơm tối cũng không mời đã trực tiếp đuổi khách, nàng làm sao có thể mặt dày mà ngỏ lời muốn ở lại đây? Nàng là hiệp khách tự tại đi đây đi đó, đâu phải kẻ phạm tiện.
Nghĩ vậy, nàng cũng có chút tức giận, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Tại hạ đã tận tình nghĩa giang hồ, Lạc trang chủ đã có tự tin thì tại hạ cũng sẽ không nhiều chuyện, tại hạ cáo từ trước. Có một chuyện khác mong rằng trang chủ để tâm.
Lạc trang chủ chắp tay nói:
- Tiên tử mời nói.
Nhạc Hồng Linh nói:
- Triệu Thố cách nơi này hơn mười dặm, lúc này thi thể trong thôn nằm khắp nơi, vô cùng thê thảm. Mong trang chủ phái người xử lý hậu sự, thu táng thôn dân, thì không còn gì tốt hơn.
Vừa nói vừa kéo Triệu Trường Hà:
- Người còn sống sót gọi Triệu Trường Hà, lúc này không nơi nương tựa. Mong trang chủ nể chút tình mọn của tại hạ, thu nhận hắn an thân tại quý trang.
Lạc trang chủ cười nói:
- Chuyện đương nhiên, từ nay về sau nơi này chính là nhà của tiểu huynh đệ.
Nhạc Hồng Linh cũng cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai Triệu Trường Hà:
- Tại hạ cáo biệt từ đây. Hy vọng tương lai ngươi vẫn còn sự chất phát như hôm nay, ngày khác gặp lại trên giang hồ, còn có thể nghe ngươi kêu một tiếng tỷ tỷ.
Nói xong quay người rời đi.
Triệu Trường Hà đưa nàng đến cửa, yên lặng nhìn xem bộ váy đỏ nhanh chân đi đến con tuấn mã dưới ánh tà dương, tràng cảnh kia thật sự rất đẹp.
Hắn lần đầu đến đây, mọi thứ đều không rõ, vì vậy trở nên im lặng ít nói, để lại ấn tượng “thiếu niên chất phác” trong mắt người khác, thật ra Triệu Trường Hà tự hiểu bản thân không phải tính cách này, thứ hắn thực sự cảm thấy quen thuộc là phong thái của Nhạc Hồng Linh.
Đây chính là loại giang hồ trong mơ, nữ hiệp trong mộng.
Triệu Trường Hà đưa mắt nhìn Nhạc Hồng Linh lên ngựa rời đi, nhất thời có chút không nỡ, không biết nên nói chuyện cùng Lạc gia phụ tử thế nào, không biết bọn hắn tính sắp xếp thế nào...
Vào lúc hắn đang suy nghĩ linh tinh thì bỗng nhiên sững sốt.
Hắn trông thấy Lạc gia phụ tử sau lưng đứng ngoài phòng đang nhìn hướng Nhạc Hồng Linh ngoài cửa rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Nàng không kể ngàn dặm tới báo tin, các ngươi ngay cả bữa cơm đều không mời đã thôi, biểu cảm của các ngươi bây giờ là sao?
Triệu Trường Hà lặng lẽ đi về phía sau vài bước, nhấc tai lên cố gắng nghe lén.
Nữ tử xem bói nói năng lực con mắt sau lưng có thể tăng nhẹ thị lực của Triệu Trường Hà nhưng hắn còn phát hiện ra thính lực dường như cũng được tăng nhẹ, âm thanh nghe cũng rõ hơn trước không ít. Đối phương cũng không quan tâm”thiếu niên nông thôn chất phác” mà nói chuyện với nhau, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn mơ hồ nghe được:
- Cha, vì sao để cho nàng đi, không bằng lưu lại tiếp đãi chu đáo, có khi còn có thể...
Lạc Chấn Vũ thấp giọng nói, tay thủ thế cái nắm chặt tay, thần sắc có chút hèn mọn.
- Đứa con khốn nạn!
Lạc trang chủ thấp giọng nghiến răng:
- Nhạc Hồng Linh huyền quan bát trọng, đứng thứ năm trên Tiềm Long Bảng, nhân vật phong vân cỡ nào! Lão tử cũng không nắm chắc phần thắng, chỉ bằng ngươi cũng dám nghĩ tới nàng? Lỡ thất bại để nàng chạy thoát, có biết sẽ có hậu quả gì không!
- Có thể lừa nàng đến phòng tối, dùng cơ quan...
- Ngươi biết cái gì! Người có biết từ lúc bước qua cánh cửa, tay của nàng chưa rời khỏi chuôi kiếm qua, tai mắt mọi lúc đều chú ý âm thanh biến cố bốn phía, đó là bản năng lăn lộn trên giang hồ mà ra! Dạng người này sẽ dễ dàng đi theo ngươi đến một nơi không rõ ràng sao?
Lạc Chấn Vũ:
- ...
Lạc trang chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Nói cho ngươi biết, phàm là phụ nữ nổi danh tại giang hồ, càng xinh đẹp lại càng không dễ bắt nạt, bởi vì đàn ông ngấp nghé các nàng còn nhiều hơn số đàn ông ngươi biết, trên hành trình đã trải qua vô số nhân tâm quỷ mị, đến hiện tại vẫn còn có thể tung hoành ngang dọc giang hồ mà không trở thành đồ chơi bất cứ ai đã cho thấy bản thân nàng chính là một minh chứng sống!
Lạc Chấn Vũ:
- ...
Triệu Trường Hà:
- ...
Thật CMN có đạo lý, vừa rồi nàng nhìn như qua loa để cho hắn ngồi ở đằng sau nàng, thật ra là cố ý quan sát? Nhìn bộ dạng bản thân thành thành thật thật cách xa mấy tấc, có thể còn đỏ mặt mới cho rằng là một thiếu niên chất phác...
Nhưng những thằng FA đều như vậy mà...
Lạc trang chủ lạnh lùng rồi nói tiếp:
- Nàng bây giờ nghĩ chúng ta vô lễ, không vui rời đi, đây là chuyện tốt. Nếu ở lại đây lâu hơn, lỡ bị nàng phát hiện những người đi Triệu Thố kia là do ngươi phái đi, ngươi sẽ biết phiền phức vô tận là như thế nào!
Sắc mặt Triệu Trường Hà nháy mắt đại biến.
- Ai kêu người thôn đó không biết trên dưới!
Lạc Chấn Vũ oán hận nói:
- Chơi một thôn nữ đâu phải chuyện gì lớn, thế mà cả thôn cầm cuốc lên tạo phản, không dạy một bài học còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt?
Lạc trang chủ không tiếp lời, chỉ nói:
- Vừa hay Nhạc Hồng Linh sốt ruột cứu người chưa điều ra cặn kẽ, tưởng rằng đạo tặc của Ma giáo, còn rửa sạch quan hệ chúng ta với sự việc này, cứ thuận thuận lợi lợi ném cho Huyết Thần Giáo lãnh cái tội này.
Lạc Chấn Vũ nói:
- Nói cách khác, không hề có thông tin về Ma đồ tập kích cũng, chứng minh những lời của nàng là tin đồn thất thiệt, nói chuyện giật gân? Chúng ta đúng là không có chút quan hệ nào với Huyết Thần Giáo.
Lạc trang chủ đột nhiên tỏ ra kì lạ và do dự, một hồi sau mới nói:
- Thà tin là có, chuẩn bị phòng thủ trước cũng tốt, ta sẽ gửi thư cho Kinh Sư Trấn Ma Tư, thỉnh Đường thủ tọa phái người tới hỗ trợ.
Lạc Chấn Vũ không hiểu lắm, nhưng cũng không phản bác lại phụ phân, cuối cùng liếc mắt nhìn về hướng bóng lưng Triệu Trường Hà:
- Tiểu tử này vẫn còn dựa cửa ngơ ngác đưa mắt nhìn ân nhân của hắn rời đi. Chúng ta...
Nói làm một cái động tác tay cắt ngang cổ:
- Để tránh tương lai hắn phát hiện cái gì, tìm chúng ta báo thù.
Lạc trang chủ lắc đầu:
- Không thể, lỡ như Nhạc Hồng Linh nổi hứng, chạy tới thăm thiếu niên nàng cứu, không có người rất khó ăn nói. Xem như cho nàng chút mặt mũi, thu làm ngoại môn đệ tử bỏ qua một bên không quản là được, dù sao người ngươi phái đi Triệu Thố đều bị Nhạc Hồng Linh giết, người khác trong thôn cũng không biết chuyện này, hắn làm sao phát hiện được sự thật?
Lạc Chấn Vũ không phục nói thầm:
- Phụ thân cũng kiêng kị Nhạc Hồng Linh quá, ta chưa tìm nàng báo thù vì giết thuộc hạ của ta... Lạc Hà Sơn trang của nàng cũng chỉ là một môn phái cửu lưu...
Lạc trang chủ thở dài:
- Ngươi là người Lạc gia thế nhân mới biết tới ngươi, còn nàng ngược lại... Bởi vì có Nhạc Hồng Linh, thế nhân mới biết trên đời có sự tồn tại của Lạc Hà Sơn Trang. Ngươi nếu thật sự muốn theo đuổi nàng, nói không chừng có thể bắt đầu từ xuất thân của nàng... Còn đối với nàng, ngươi vẫn nên an phận chút.
Hắn không dể tâm tới con mắt long lanh đứa con, trên mặt nở một nụ cười, tự mình đi đến bên cạnh Triệu Trường Hà, thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Dựa cửa ngắm nhìn như thế, không đành lòng sao?
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, xoay đầu lại đã là một nét mặt cười chất phác:
- Đúng vậy, Nhạc tỷ tỷ thật xinh đẹp.
Lạc trang chủ cười ha ha:
- Tập võ cho tốt, lệnh tỷ tại giang hồ chờ ngươi.
Đúng là một tiền bối cho người khác tràn đầy cảm giác ấm áp... Nhưng hắn không phát hiện, nắm đấm Triệu Trường Hà nắm đã nổi đầy gân xanh.