Loạn Thế Thư

Chương 2: Chương 2: Kiếm chưa đeo ổn thỏa




Hoàng hôn.

Ánh tà dương đỏ như máu.

Quạ hoang bay xung quanh, lượn lờ tại thôn trang hẻo lánh, tiếng quạ kêu thê lương cùng tiếng kêu rên thảm thiết trong thôn đan xen vào một chỗ, nơi đây trông càng giống địa ngục hơn.

Triệu Trường Hà đứng ngơ ngác đằng sau một cái cây ngoài xa, hắn trông thấy cảnh tượng hỗn loạn trong thôn. Hắn còn chưa kịp bình tĩnh lại từ cảm giác khó chịu khi đi xuyên qua hai thế giới lại đã lập tức chứng kiến cảnh một thôn trang nhỏ gần như bị diệt sạch.

Các mảnh vỡ cửa số gỗ rơi rải rác trên đất, mùi máu tươi gay mũi truyền ra từ từng nhà, thi thể xốc xếch đổ ở trước cửa sổ cửa ngoài, thi thể các cô gái trần truồng bị vứt bỏ tùy tiện trên đường, khắp người đều là dấu vết bị hành hạ.

Bốn phía có người áo đen đang tàn phá bừa bãi, đập phá nhà cửa, cướp đoạt tài sản, thị lực đã cường hóa của hắn trông thấy rất rõ, có người lôi một cô gái ra bên đường lăng nhục, một đám người áo đen ha ha mà cười.

Đây chính là cái gọi là “Vị trí ban đầu sẽ là địa điểm an toàn” mà cô gái kia nói ư?

Xuất hiện tại rừng cây ngoài thôn, không xuất hiện trực tiếp trong thôn, hung thủ không biết sự tồn tại của hắn, có thể lặng lẽ rời đi, vậy coi như là an toàn phải không?

Đột nhiên thấy có một người áo đen dắt bò vàng kéo theo một đống tài sản dính máu, không kiên nhẫn hô:

- Vậy là đủ rồi, thôn trang hẻo lánh như vậy có thể vơ vét được bao nhiêu cơ chứ? Mặt trời sắp lặn rồi, giết hết đi, đừng để lại hậu hoạn.

Mắt thấy gã hắc y nhân giơ đao lên, liền muốn hướng về phía một đứa bé bên cạnh chém đi, Triệu Trường Hà tức điên lên, cũng không còn kiềm chế được nữa, tiện tay quơ lấy một cây gỗ côn thô trong rừng, trực tiếp nhào ra ngoài.

Nhắc tới thì đột nhiên cây đao mỗi lần nằm mơ đều có sao giờ lại mất rồi... Hắn không quan tâm nữa, ĐM muốn an toàn, không phải là mơ sao! Theo kinh nghiệm lúc trước, hắn chết sẽ tỉnh lại, vừa lúc đi về hỏi cô gái kia đang làm cái trò gì!

- Bụp!

Tiếng gậy gỗ xé gió truyền tới, tên áo đen không kịp phản ứng, đao bị đẩy ra, động tác Triệu Trường Hà không ngừng lại, hắn vung côn quét ngang, một gậy chắc nịch đập vào mặt tên áo đen, máu tươi phun tung toé.

Tên áo đen ôm đầu kêu thảm thiết, đồng bọn hắn ta ngạc nhiên nhìn lại, Triệu Trường Hà nhanh chóng kéo đứa trẻ sau lưng xoay người chạy đi. Hắn đương nhiên không thể đánh lại bọn họ, cứu người mới là quan trọng nhất.

Có kẻ bỗng nhiên cười nhạo:

- Vẫn còn người sống. Giết.

Mấy tên áo đen nhe răng cười, cùng nhau đuổi theo, Triệu Trường Hà mang theo đứa trẻ như thế sao mà chạy được? Hắn có thể “trông thấy” rõ ràng tràng cảnh sau lưng đang có một thanh trường đao chém về phía cỗ hắn.

Con mắt sau lưng có hiệu quả thật sao?

Triệu Trường Hà nghiêng người gấp, vung cây gậy gỗ, gậy gỗ trực tiếp bị chặt thành hai khúc. Trường đao lướt qua, để lại một vệt máu dài trên mặt hắn.

Trong lúc đó, đứa trẻ đã bị một người khác chém lăn trên đất.

Triệu Trường Hà không còn quan tâm cơn đau nhức trên mặt nữa, đầu óc hắn trống rỗng không nghĩ được gì.

Đứa trẻ chết rồi... Cứ bị giết chết ở ngay trước mặt hắn, không cứu lại được.

Cái thôn này, hình như đã không có người sống nữa...

- ĐM!

Triệu Trường Hà tức giận cuồng hống một tiếng, nửa cây gậy gỗ trong tay quật loạn trong trạng thái nổi điên như con hổ.

- Thì là là một nông dân chưa từng luyện võ, chỉ biết đánh bậy đánh bạ.

Người áo đen đều cười, tên áo đen tlúc nãy bị một gậy đánh bay lướt tới, hắn ta dễ dàng tránh đi những cú loạn xạ của Triệu Trường Hà, trường đao trong tay dễ dàng sướt qua cổ của hắn.

Thôi xong rồi.

Không tránh được.

Giấc mơ chó má gì! Hắn chẳng những càng chán ghét giấc mơ này hơn, mà độ khó cũng tăng cao hơn nữa!

Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, chợt có tiếng binh khí xé gió bay tới, “Đinh” một tiếng vang lên, trường đao của hắc y nhân bị đánh bay.

Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, có người cưỡi ngựa mà đến. Ngựa còn chưa đến kị sĩ trên ngựa đã vọt người qua trước, Triệu Trường Hà chỉ kịp trông thấy bóng hình áo đỏ xinh đẹp lóe qua, kiếm khí sắc lạnh, máu tươi đột nhiên phun tung toé xung quanh, mấy tiếng kêu thảm gần như không phân thứ tự cùng lúc vang lên, lại chợt tắt mất.

Con tuấn mã kia lúc này đã đến trước mặt, bóng người đó khẽ quay lưng, trở lại trên lưng ngựa.

Cho tới bây giờ,Triệu Trường Hà mới nhìn rõ đó là nữ tử mặc bộ cổ trang màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, dưới hông là một con Thanh Tông Mã, một thanh trường kiếm bao đỏ treo chếch bên hông, đôi mắt đẹp như điện, anh tư lẫm liệt.

Âm thanh bịch bịch liên tiếp vang lên, tên áo đen xung quanh nhao nhao ngã xuống đất, đều mất mạng tại chỗ.

Triệu Trường Hà chém giết mơ hồ lung tung trong mơ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình cảnh một kiếm rơi chín nhạn miêu tả trong tiểu thuyết là gì.

Đây là võ công! Võ công có thật!

Nữ tử vẫn ngắm nhìn thảm trạng xung quanh, trong mắt cũng có chút buồn bã, thấp giọng tự nói:

- Nếu như tới sớm một chút thì tốt...

Triệu Trường Hà thở hổn hển kịch liệt, sự kích thích của lần xém chết cũng không che được sự phẫn uất bi kịch thôn này mang tới, hắn quên gửi cả lời cảm ơn, mờ mịt ngẩng đầu hỏi nữ tử:

- Những người này là ai?

Nữ tử lắc đầu không nói gì, một hồi lâu mới nói:

- Ta chỉ là đi ngang qua... nhưng ta có lẽ có chút manh mối. Mạo muội hỏi trước một chút, Lạc gia trang có phải là đi đường này không?

Thì ra là đi ngang qua, vừa hay thấy cảnh này bèn ra tay... Triệu Trường Hà nào biết được Lạc gia trang là thứ đồ gì, đành lắc đầu.

Thấy Triệu Trường Hà dáng vẻ mơ màng, nữ tử cũng là lý giải tâm tình lúc này của hắn, cũng không có nhiều lời, tự động giục ngựa lượn quanh một vòng, liền trông thấy trước cửa thôn có tấm bia đá,bên trên viết “Triệu Thố”. Nàng gật đầu một cái:

- Triệu Thố, lúc trước có hỏi người khác đường đi, nói là Triệu Thố hướng phía trước hơn mười dặm nữa, hẳn là con đường này không sai...

Tiếp đó dò xét thi thể hắc y nhân xung quanh, lại nhíu mày lần nữa nhỏ giọng nói:

- Vậy là bọn hắn tới đây rồi? Nhưng vì sao phải đánh rắn động cỏ như thế?

Nữ tử ngồi xổm xuống, cẩn thận lục soát hai cỗ hắc thi thể hắc y nhân, chỉ lấy được một chút tiền bạc, cũng không có giấy tờ tùy thân khác. Nữ tử nhíu mày suy nghĩ một hồi không nắm bắt được trọng điểm, quay đầu thấy Triệu Trường Hà vẫn ngơ ngác đứng ở đó, thở dài nói:

- Ngươi... có còn thân nhân không?

Triệu Trường Hà vẫn lắc đầu.

Nữ tử nói:

- Ta có việc đi tới Lạc gia trang, ngươi không ngại có thể theo ta tới đó. Hậu sự ở đây có thể giao Lạc Gia Trang phái người tới xử lý, ngươi cũng có thể tìm một công việc sống yên ổn ở đó.

Đi Lạc Gia Trang tìm công việc cái gì chứ?Triệu Trường Hà cảm thấy có phải đang dần chệch hướng khỏi mục đích chính mình nhập mơ lần này... Nhưng để tìm được mục tiêu, rốt cuộc nên đi đâu bây giờ?

Thấy hắn do dự, nữ tử khuyên nhủ:

- Hiện tại thiên hạ đại loạn, ngươi chưa từng luyện võ, cũng chỉ có thể bị người khác bắt nạt. Lạc gia trang tốt xấu cũng là danh môn Đại Hạ, nghe nói cùng hoàng thất có liên quan không nhỏ, nếu có thể ở nơi đó học được một chiêu nửa thức, mới hi vọng báo thù, cũng là nền móng để an cư lập nghiệp.

Đại Hạ...

Con mẹ nó, giấc mơ này còn có thế giới quan nữa?

Triệu Trường Hà nhất thời lười nghĩ sâu nghĩ xa, vô ý thức thốt ra:

- Tỷ tỷ ngươi lợi hại như vậy, nếu như ta muốn học võ,ta có thể học võ của tỷ không?

- Tỷ tỷ? Tuổi tác của ngươi với ta ai lớn hơn còn khó nói.

Nữ tử cười, lắc đầu nói:

- Ta lưu lạc giang hồ, không thể chỉ dạy đệ tử được. Lạc gia trang rất thích hợp với ngươi, ta dẫn ngươi đi qua đó, có lẽ bọn họ sẽ nể mặt ta một chút.

Triệu Trường Hà đành nói:

- Thôi được. Thất thải man nhiên (thành ngữ trung quốc: bị thất thần một lúc), quên cảm tạ ân cứu mạng cô nương, không biết tên cô nương là?

- Nhạc Hồng Linh.

Nữ tử tùy ý đáp một câu, cũng có chút hiếu kỳ:

- Cách ăn nói của người giống như một người đọc sách, ngươi tên là gì?

- Triệu Trường Hà.

Phù hợp ngoài ý muốn chốn Triệu Thố này.

Nhạc Hồng Linh không có nói thêm nữa, đưa tay kéo một phát, Triệu Trường Hà chỉ cảm thấy chính mình đằng vân giá vụ bay lên, rất nhanh rơi trên lưng ngựa, an vị sau lưng Nhạc Hồng Linh.

Tấm lưng thẳng yểu điệu đang ở trước mắt mấy tấc, lờ mờ còn có thể ngửi mùi thơm trên người nàng. Lão cẩu độc thân Triệu Trường Hà ngượng ngùng nghĩ lung tung, thành thành thật thật bắt chặt yên ngựa phía sau, cảm thấy lần nhập mơ này so với những lần còn kinh khủng hơn, vì thực sự quá chân thật, quá chi tiết...

Có nói chuyện, có mùi thơm ngát, có hiệp nữ hiên ngang, thẳng thắn tiêu sái, căn bản chính là con người thật sự a.

Tuyết mỏng bao trùm xung quanh, thúc ngựa phi nước đại trong gió, rất lạnh. Những lọn tóc phấp phới theo gió trong khi Nhạc Hồng Linh thúc ngựa, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, làm hắn hơi ngứa.

Trừ những cảnh chém giết ra, những thứ thế này tuyệt đối không thể nào được trải nghiệm kỹ càng như thế trong những mơ cảnh trước đây,

Vết thương bị rạch một lằn trên gương mặt lúc nãy vẫn còn đau, hắn duỗi tay đụng toàn là vết máu.

Triệu Trường Hà nhìn máu trong bàn tay, bỗng nhiên có chút cảm giác khủng hoảng... Nếu như đây không phải mơ?

Trong lòng của hắn có chút loạn, nhất thời cũng không biết hỏi Nhạc Hồng Linh thế nào, trên chặng đường cả hai đều im lặng.

Đi được ước chừng 10 dặm, phía trước xuất hiện mảnh ruộng lớn. Thời gian đầu mùa đông, bên trong ruộng đều có một lớp tuyết mỏng, không ai làm việc, ở cuối đồng ruộng là một trang viên liên miên, tường viện cao ngất, không biết rộng bao nhiêu. quan đạo thông đến hướng ở giữa trang viên chính là một tấm biển rất lớn, bên trên có mấy chữ to mạ vàng “Lạc gia trang”.

Nhạc Hồng Linh chậm rãi xuống ngựa, nhìn thủ vệ gia đinh phía trước, thở một hơi:

- Xem ra trang viên này không bị sao cả.

Rất nhanh có người hầu trang viên ngăn ở trước mặt:

- Khách đến dừng bước!

Nhạc Hồng Linh ghìm ngựa, ôm quyền làm hành lễ giang hồ:

- Vui lòng thông báo Lạc trang chủ, Nhạc Hồng Linh của Lạc Hà sơn Trang đến thăm.

Âm thanh không lớn, nhưng vang xa như tiếng chuông lớn, truyền đi rất xa. Trong lòngTriệu Trường Hà thầm hâm mộ, đây chính là nội lực sao? Không giống mình, ngồi trên lưng ngựa còn suýt nữa bị nội thương...

Không đợi người hầu nhóm đáp lại, trong trang viên truyền tới một tiếng cười sang khoái:

- Ngọn gió nào đưa Nhạc cô nương tới thôn chúng ta, thật là vinh dự cho kẻ hèn này, hạnh ngộ hạnh ngộ. Mở cửa, đón khách!

Người hầu trang viên vội vàng mở cửa trang viên, một trung niên râu dài nhanh chân ra đón, gặp mặt liền cười:

- Quả nhiên là vào lúc hoàng hôn, Lạc Nhật Hồng Linh chiếu vãn hà, đẹp đến mức không giống cảnh ở nhân gian, giang hồ khen ngợi quả nhiên không phải là không có đạo lý.

Triệu Trường Hà:

- Ọe...

Nhạc Hồng Linh:

- ...

Triệu Trường Hà không phải cố ý, lần thứ nhất phi mã xóc nảy như vậy, hắn thực sự bị xóc đến buồn nôn. Nếu như có thể lựa chọn, hắn rất muốn đồng ý với đối phương ... Nhạc Hồng Linh thật sự rất xinh đẹp.

Ánh mắt người đàn ông trung niên tập trung trên người Triệu Trường Hà, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc :

- Vị này là...

- Khục.

Nhạc Hồng Linh vội ho một tiếng, vội dìu Triệu Trường Hà xuống, chắp tay nói:

- Hồng Linh gặp qua Lạc trang chủ. Lần này đến đây, có chút bí sự bẩm báo. Người này vừa hay có chút liên quan tới việc này...

Triệu Trường Hà dựng lỗ tai lên.

Hình vẽ của lá bài thứ hai là cái ngọc bội, nói là chỉ hướng vị trí ban đầu, kết quả các trải nghiệm mở đầu này khá là vi diệu, hắn đến giờ vẫn chưa thấy có quan hệ gì tới ngọc bội. Nhạc Hồng Linh nhắc tới bí sự, chẳng lẽ chỉ cái này?

Dịch giả: Từ chương 2 sẽ thay đổi xưng hô nhân vật chính sang hắn cho phù hợp với bối cảnh cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.