Nhạc Hồng Linh rất muốn nói đợi khỏi bệnh cái khỉ gì, ngươi biết mình muốn nghỉ mấy ngày không?
Hắn không chỉ bị phản kích bị thương mà cưỡng ép vận dụng tuyệt kỹ tiêu hao rất nhiều. Nhạc Hồng Linh nhìn ra được, toàn thân hắn khí huyết hư hại, cơ bắp xụi lơ, vừa rồi còn nói chất lượng chân khí rất cao mà bây giờ khô kiệt đến nỗi không nhìn thấy một tia nào cả, hiện tại ngay cả con ngỗng nhào đến cũng có thể đánh chết hắn.
Nhưng tên này vẫn cứ cười, cực kỳ thoải mái vui vẻ, đúng là đáng đánh đòn mà.
Đúng là hào kiệt.
Loại người này không nên kéo theo chuyện nam nữ thường tình, cuộc đời hắn nên theo con đường chém giết trên giang hồ mới phải.
Nhạc Hồng Linh bĩu môi, không thèm trào phúng hắn mà nói:
- Chân khí của ngươi ta đã có suy đoán nhất định.
- Hả?
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn nàng.
- Vừa rồi không phải ngươi mượn dùng chân khí loại bỏ thần phật câu tán, mà là đồng thời vận dụng lực lượng Khí Huyết và chân khí, kết hợp lại giống như một loại công pháp vậy. Điều này nói rõ tính tương thích của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng chuyển hóa thành một loại lực lượng ngươi cần, bất luận là trong hay ngoài. Trước mắt, đối với ngươi mà nói chính là dự trữ thêm một phần khí huyết Huyết Sát Công.
Triệu Trường Hà vui vẻ nói:
- Như vậy rất tốt!
Nhạc Hồng Linh nói:
- Trước mắt ngươi chủ yếu sử dụng Huyết Sát Công, ta lo lắng khi ngươi luyện đến cấp cao hơn, cho dù người tu hành gì cũng có thể bị chân khí này hấp thu dung nạp. Ý chí của hải nạp bách xuyên vô cùng hùng vĩ, không biết là ai sáng tạo, rất lợi hại.
Triệu Trường Hà khẽ vuốt cằm, vậy là được rồi. . . Công pháp này quá phù hợp với một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài như Hạ Long Uyên. Bất kể là hài tử và mẫu thân học gì với người ngoài đều có thể tích hợp với môn công pháp này, cuối cùng vẫn chuyển hóa, dùng công pháp của hắn làm chủ. Mà ý nghĩ trăm sông đổ về một biển ban đầu cũng là ý chí của Đế Vương.
Triệu Trường Hà lần đầu lộ vẻ kính trọng đối với vị Lão Hoàng Đế chưa từng gặp mặt, quá ngầu rồi. Trong lòng đột nhiên suy nghĩ, một người lợi hại như vậy đến lúc tuổi già đầu óc sẽ ngu ngốc như vậy sao? Theo lý mà nói hắn cũng không già như vậy, thần nhân tu hành như vậy, hơn mười mấy tuổi mà được xem là già sao?
Chẳng lẽ chỗ nào có vấn đề sao… Thực sự đã chết rồi sao? Hay là luyện công nhiều bị tẩu hỏa nhập ma rồi?
Hắn vẫn đang suy tư thì Nhạc Hồng Linh đã lười biếng đi vào nhà:
- Bất luận ngươi có bao nhiêu suy nghĩ, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại không phải ta trốn ở đây chữa thương mà là ta muốn hộ pháp cho ngươi.
Triệu Trường Hà vất vả di chuyển vào phòng, vừa liếc mặt một cái đã nhìn thấy vết thương ở bụng Nhạc Hồng Linh đã được băng bó cẩn thận.
Nhắc tới cũng lạ, trước đó vì chuyện này mà Triệu Trường Hà né ra ngoài, Nhạc Hồng Linh đỏ mặt. Nhưng giờ khắc này nhìn thấy cảnh tượng này lại cảm thấy chuyện này có gì hay mà né tránh chứ? Một vết thương trên bụng trông vô cùng dữ tợn, rốt cuộc có thể nhìn thấy sự mập mờ kiều diễm gì từ nơi này chứ? Căn bản chả có gì.
Có lẽ là bởi vì, khi đó gặp phải một người xa lạ, mà bây giờ đã là bằng hữu?
Không biết sao nữa, tóm lại Triệu Trường Hà liếc qua, chẳng có cảm giác gì cả, chủ động ngồi ở mép giường nhắm mắt khôi phục, Nhạc Hồng Linh cũng bôi thuốc trị thương rồi băng bó lại, khoanh chân ngồi trên ghế nhắm mắt, trông vô cùng tự nhiên.
Chỉ một lúc sau, hai người cùng ngồi thiền, bóng đêm trở nên yên ắng.
Đây dường như là tình cảnh mà Nhạc Hồng Linh luôn nghĩ tới, chẳng qua là đến hơi trễ chút mà thôi… Nếu không phát sinh những chuyện xấu hổ kia thì tốt quá rồi. Trước khi ngồi thiền, trong lòng hai người gần như cùng lóe lên ý nghĩ này.
...
Hôm sau trời vừa sáng, Nhạc Hồng Linh đã kết thúc an dưỡng, mở mắt.
Triệu Trường Hà vẫn đang ngồi thiền, nhíu mày, trông có vẻ rất đau đớn.
Không phải đau đớn vì khôi phục sự tiêu hao mà là Huyết Sát Công vốn dĩ có chút khuyết điểm, lúc cơ thể yếu ớt muối khôi phục sẽ khó khăn hơn lúc cơ thể bình thường, chẳng qua nội công của hắn cũng đang giúp đỡ xoa dịu bớt nên tình huống cũng khá tốt.
Nhạc Hồng Linh nhìn thấy vậy thì suy nghĩ, hán tử này lúc luyện công phải chịu nhiều đau khổ hơn người thường, Huyết Sát Công có thể dày vò bất cứ lúc nào. Đồng thời càng nỗ lực tu tập, tần suất dày vò càng cao. Huyết Thần Giáo có rất nhiều luyện Huyết Sát Công đến mức phải từ bỏ, mà Triệu Trường Hà lại rất nỗ lực, giống như phân cao thấp với sự đau đớn này.
- Ngươi sao rồi?
Người ngoài không thể nhìn thấy cảnh này, chỉ thấy một thân hào khí, khí thế cuồn cuộn.
Hắn nhiều lần tự vấn công pháp và tuổi thọ của hắn ở đủ góc độ để muốn nhìn xem công pháp hiện tại có thể thay thế Huyết Sát Công không, cuối cùng đáp án là trước mắt vẫn chưa được. Trong lòng hắn có lẽ rất thất vọng, nhưng trên mặt không hề thể hiện ra, luôn tỏ vẻ thoải mái.
Nhạc Hồng Linh biết bản thân vô cùng tán thưởng người này, hắn nói hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng giang hồ trong mơ trên người mình, thực ra góc nhìn của nàng cũng vậy không phải sao?
Ngang ngược? Thực ra nàng cũng như vậy. Hào hiệp và ngang ngược có đôi lúc cũng gần giống nhau, ước chừng có thể xem là giang hồ nhi nữ, khác biệt với đám người Thôi Nguyên Ung. Nhạc Hồng Linh nàng ở trong Thôi Nguyên Ung cũng chỉ là một nữ nhân thô tục ngang ngược mà thôi.
Bọn hắn là cùng một loại người cho nên cảm thấy thân thiết. Mà Thôi Nguyên Ung công tử như ngọc, là người tốt, lo lắng nàng lỡ tay rơi vào trong đạo phỉ còn bị thương nữa, nhưng mọi người cũng rất khó hòa hợp với nhau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người đến gần.
Tay Nhạc Hồng Linh đè chuôi kiếm, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
- Cốc cốc…
Tiếng đập cửa vang lên:
- Lão đại
Nhạc Hồng Linh thở dài một hơi, quay đầu nhìn Triệu Trường Hà, hắn vẫn đang đau đớn thống khổ. Nàng lắc lắc đầu, qua đi mở cửa.
Ngoài cửa là đầu bếp, đưa tới mấy chiếc màn thầu, còn có hai bát cháo loãng, mấy đĩa dưa cải. Thấy đại tẩu mở cửa, trong mắt đầu bếp cũng lóe lên một tia kinh diễm, không dám nhìn nhiều, cúi đầu cười cười:
- Chào đại tẩu, đây là bữa sáng Lão đại phân phó, đưa thêm cho đại tẩu một phần.
Nhạc Hồng Linh đỡ trán.
Đừng mở miệng là gọi đại tẩu vậy chứ, như vậy sẽ khiến nàng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đóng vai này thôi, Nhạc Hồng Linh bất đắc dĩ vươn tay nhận bàn ăn:
- Đa tạ.
Đầu bếp xoa xoa tay:
- Đại tẩu quả là một nhân vật như Thiên Tiên, lão đại thật có phúc.
Có phúc cái rắm, phúc ngồi thiền chữa thương sao? Nhạc Hồng Linh tức giận quay người trông phòng, nặng nề đặt đồ ăn trên bàn.
Đúng lúc này Triệu Trường Hà mở mắt ra, vẻ đau khổ vừa rồi chậm rãi biến mất, rất nhanh đã nở nụ cười quen thuộc:
- Chào buổi sáng. Hả, điểm tâm tới rồi sao? Không biết thói quen ăn sáng của ngươi như nào, ăn tạm đi.
- Giang hồ nhi nữ, nào chú ý nhiều như vậy.
Nhạc Hồng Linh ngồi bên cạnh bàn, một cước đạp chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi húp cháo.
Dáng vẻ này khác biệt với lúc nhìn thấy nàng dựa vào bệ cửa sổ lúc trước, Triệu Trường Hà cảm thấy quen rồi, giang hồ nhi nữ vốn dĩ nên như vậy, cũng không phải khuê môn tiểu thư gì.
Hắn xoa xoa mặt sau đó rửa mặt, cười ngồi đối diện Nhạc Hồng Linh:
- Nguyên khí tràn đầy, vết thương lành rồi sao?
- Cũng không phải vết thương nghiêm trọng, ngoại thương cũng chỉ có một vết, nội thương cũng không sao, an dưỡng một đêm là tiêu tan được bảy tám phần rồi, thêm hai ba ngày này là ổn.
Nhạc Hồng Linh nhíu mày:
- Ngươi dùng từ rất kỳ quái, cái gì mà nguyên khí tràn đầy chứ…
- Tiếng địa phương của Triệu Thố, hiểu đại khái là được rồi.
Triệu Trường Hà nói xong dừng lại, có chút xuất thần:
- Có thể qua vài ngày nữa, các ngươi chưa chắc đã nghe thấy ta nói những từ này. Dù sao cũng phải… Hoà nhập với giang hồ.
Nhạc Hồng Linh cho rằng người Triệu Thố đã chết sạch, không ai nói giọng quê hương với hắn cho nên thở dài một hơi:
- Lúc ấy ta đến sớm một bước thì tốt rồi…
- Đã là quá khứ, nói gì cũng vô ích thôi. Chẳng lẽ hi vọng ta liên tục nhắc đến ơn cứu mạng của người?Nhạc Hồng Linh tức giận nói:
- Sao ta nhìn không cảm nhận được lòng cảm tạ của ngươi nhỉ.
- Ngươi cho rằng, hôm qua ta thấy ngươi bị thương thì lập tức muốn đi giết Thôi Nguyên Ung, là vì cớ gì? Ta và hắn không thù không oán, cũng chưa từng gặp mặt, chẳng lẽ là bởi vì thầm mến Nhạc Hồng Linh sao? Người ta đoán mò vài câu thôi, chớ cuốn mình vào trong đó…
Nhạc Hồng Linh:
- …
- Ấy, nói đến Thôi Nguyên Ung, ta không hiểu những thế gia này lắm, có thể giới thiệu sơ lược vài câu không?
- Hôm qua đã nói với ngươi rồi, không phải ai cũng có thần công bí pháp, dần dần những người nắm giữ tốt công pháp có nhà cao cửa rộng, thành lập đại phái truyền thừa từ đời này qua đời khác, điều này rất bình thường, có gì mà giới thiệu chứ?
- Vậy tại sao Thanh Hà Thôi cũng vậy?
- Cũng?
Nhạc Hồng Linh không hiểu thấu:
- Vì sao không thể là Thanh Hà Thôi?
- Ách, chẳng lẽ kỷ nguyên bọn hắn cũng được hưởng truyền thừa? Hoặc là từng chiếm được truyền thừa của kỷ nguyên trước? Nói thật, ta đã đọc qua sách lịch sử, cơ bản không đề cập đến những chuyện này.
- Ta cũng không rõ, những thế gia này còn xa xưa hơn Đại Hạ rất nhiều, rất nhiều triều đại hưng vong, nhưng bọn hắn vẫn còn ở đó….
Lịch sử vinh quang của gia tộc bọn họ, ngươi có hứng thú thì đến hỏi Thôi Nguyên Ung ấy, chắc hẳn hắn sẽ rất tình nguyện nói khoác vài câu, mấy phần thật thì chưa chắc.
- Hắn sẽ để ý đến ta sao?
Nhạc Hồng Linh suy nghĩ một chút:
- Không có gì đáng nói cả, những tên thế gia này, trên mặt đều lộ vẻ ôn tồn lễ độ vô cùng có lễ tiết, nhưng ta luôn cảm thấy trong xương cốt bọn hắn lộ ra tính cách xa cách, không thoải mái. Ta là đời thứ hai của Tiềm Long, nhân vật như bọn hắn sẽ kết giao với ta sao, lời của ngươi… Ta không biết Tiềm Long trong mắt bọn hắn như thế nào, có lẽ cũng được? Tốt xấu gì cũng là đồng liệt với Loạn Thế Thư.
Triệu Trường Hà gật gật đầu:
- Có cơ hội thay ta tìm hiểu chút đi.
Nhạc Hồng Linh ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, mặt nóng dán mông lạnh, vẫn không nên đâu.
Vẻ mặt Triệu Trường Hà kỳ quái nhìn nàng, ngươi hiểu rõ ta vậy sao?
Nhưng cách hiểu này cũng đúng, với tính tình của hắn quả thực sẽ không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, cũng lười tiếp xúc với con cháu thế gia… Đáng tiếc muốn thăm dò thế giới không thể vì tính tình như vậy mà từ bỏ, đối với hắn loại bỏ sương mù là chuyện rất quan trọng, cho dù không thích cũng phải tiếp xúc.
Nhạc Hồng Linh bị ánh mắt cổ quái của hắn nhìn chằm chằm mà cảm thấy như ngồi bàn chông, cuối cùng không nhịn được vỗ bàn một cái:
- Nhìn cái gì, ta và ngươi không quá quen thân, không quá hiểu nhau cũng chẳng có gì hiếm lạ? Ngươi khôi phục như thế nào rồi, tới đây, đến lúc đối luyện rồi!
Triệu Trường Hà dở khóc dở cười, nhưng không nói ngươi quả thực rất hiểu ta, nhưng cảm thấy tình cảnh này cũng không tồi, không muốn phá hủy bầu không khí này.
Thật ra hắn rất muốn rèn luyện, đáng tiếc khôi phục không tốt, cũng sợ vết thương của Nhạc Hồng Linh lại nứt ra, suy nghĩ một chút hắn hỏi:
- Ngươi nói có thể dạy ta ba phương diện vậy phương diện thứ ba đâu?
- Làm sao nghe âm thanh để phân biệt vị trí, cảm nhận được ngoại địch đến gần, cùng với…
Nhạc Hồng Linh bỗng nhiên hất đũa trên bàn, vèo một cái đũa bay ra, cắm trên ván cửa:
- Giết địch từ xa, Truy Hồn lấy mạng. Ngươi muốn học không?