Loạn Thế Thư

Chương 12: Chương 12: Không muốn mất đi




- Về thôi.

Cạnh tiểu đạo ngoài núi, Lạc Thất mệt mỏi phất phất tay.

Băng tuyết trên núi gào thét, còn lạnh hơn nhiều so với trong trại, trong trại tốt xấu còn rất nhiều chỗ che gió chống lạnh, ra ngoài làm việc thực sự là lạnh thấu xương.

Lạc Thất làm một tiểu đầu mục, dẫn đội mai phục tại một tiểu đạo cạnh núi, tính cướp bóc thương nhân đi qua, nhưng trời rét thế này có thể có mấy thương nhân tới đây? Cuối cùng cả một ngày nay ngay cả một cái bóng cũng không thấy, tuyết hoa sớm đã bao trùm tóc và vai của hắn, thân thể gầy yếu giống như cà chua phơi sương.

Thời điểm rời Lạc gia hắn cũng không kịp thu thập đồ đạc, trên thân chỉ có một bộ áo khoác đơn bạc, với tu vi của hắn ngồi xổm trong gió tuyết lạnh căm căm này nguyên ngày, vẫn là rất khó chịu cái rét lạnh giá này.

Ngược lại các thuộc hạ của hắn đều mặc trang phục dày cộm tốt hơn hắn nhiều. Lạc Thất mới đến quyền uy chưa lập, cũng không tiện giành lấy y phục thuộc hạ mặc, đã cắn răng chịu đựng một hồi lâu.

Bên cạnh có thuộc hạ nói:

- Lạc đầu, tiếp tục mai phục ở chỗ này sơn đạo cũng không phải biện pháp, xem ra vẫn là nên đi Đắc Vãng thành bên kia...

Lạc Thất lắc đầu nói:

- Trước tiên mai phục tiếp hai ngày tính tiếp. Không biết cao tầng phải chăng có ý định tiến vào thành giảng đạo, đến lúc đó tự có tín đồ cống hiến, chúng ta không nên hành động liều lĩnh.

Giảng đạo để nhận cống hiến cùng đạo tặc cướp bóc, là hai nguồn thu nhập điển hình của Ma giáo, phát triển tốt còn có thể đủ vốn làm vài cái sản nghiệp kinh doanh. Mà tại phân đà mới này hết thảy đều vừa mới bắt đầu, trong kho trống rỗng. Cho đến trước mắt, đồ ăn mọi người đều xuống núi thu mua có được, vốn để chuẩn bị khởi nghiệp a.

Thuộc hạ nói:

- Nhưng chúng ta đã đói bụng cả ngày rồi! Trở về trong trại còn có thể bị mắng, rất có thể không có cơm ăn, cứ tiếp tục như vậy chính chúng ta đều chết đói!

Lạc Thất nói:

- Ngày khác chúng ta vào trong thành, ta mời các huynh đệ ăn cơm.

Bọn thuộc hạ cười nịnh bợ, xem ra vị này vừa cất nhắc đầu lĩnh vẫn rất biết làm người, để cho trong lòng mọi người bớt chút sầu lo.

Lạc Thất giải tán thuộc hạ, kéo theo thân thể mệt mỏi dưới ánh hoành hôn chậm rãi trở về sơn trại.

Đi ngang qua tế đàn dưới lòng đất, Lạc Thất vô thức liếc mắt nhìn bí môn trong tế đàn không ai thấy, khẽ cười lạnh.

Hắn biết đây là cái gì.

Triệu Trường Hà cho rằng hắn chấp nhận là đồng bọn nên bị ép buộc đến đây, chỉ có chính hắn biết, trên đường tới đây hắn cũng không bị đối xử như phạm nhân tạm giam, hắn cũng không phải dạng người nhu nhược không biết phản kháng, rõ ràng có thể nửa đường rời đi, tại sao lại phải đi theo chịu khổ?

Bởi vì hắn từ đầu đến cuối đều đã biết đây là đâu, Huyết Thần Giáo đang làm cái gì, cùng với... Lý do bọn hắn diệt sạch Lạc gia.

Hắn sau khi suy sâu tính kỹ, quyết định vẫn là tới đây.

Đi vào trong trại như không có chuyện gì, tới Chấp Sự đường phản hồi nhiệm vụ cướp bóc hôm nay, không thu hoạch được gì tự nhiên bị mắng một trận to đầu, quả nhiên ngay cả phần cơm đều không được phát cho ăn. Lạc Thất cười làm lành lui ra, chậm rãi trở lại khu cư trú.

Từ xa trông thấy nhà gỗ chính mình, Triệu Trường Hà đang ở cửa, đọc sách dưới ánh chiều tà.

Thật có điểm hâm mộ tư thái tạc bính thâu quang của tên này.

Tạc bính thâu quang: thành ngữ TQ chỉ việc bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng để đọc sách như Mạc Đĩnh Chi, khen ngợi về sự chăm học.

Tên kia còn vừa đứng thế trung bình tấn, tay trái cầm sách, tay phải cầm một thanh đơn đao, khoa tay múa chân làm cái tư thế bổ đao xuống, một lần lại một lần cứ lặp đi lặp lại như thế.

Trước mặt có cái cọc gỗ, nhìn như hắn cố gắng muốn bổ đao vào cùng một vị trí, trước mắt bổ đến loạn thất bát tao, cọc gỗ khắp nơi đều là vết đao.

Lạc Thất dám nói bản thân chưa từng gặp qua người cố gắng như vậy cho tới bây giờ... Ừm, mặc dù bản thân hắn cũng gặp không gặp nhiều người lắm.

Triệu Trường Hà quay đầu trông thấy hắn trở về, trên mặt lộ ra sợ hãi cùng vui mừng:

- Về rồi à?

Tư nhiên tên này bộc lộ sự kinh hỉ làm cho Lạc Thất cảm thấy rất quái dị:

- Ngươi kích động cái gì?

- Ừm... Sợ ngươi lần này đi gặp nguy hiểm.

Triệu Trường Hà cười nói:

- Xem ra không có việc gì? Không có gì thì tốt rồi. Ăn cơm chưa?

Lạc Thất ánh mắt càng thêm kỳ quái, nửa ngày mới nói:

- Ăn rồi.

Kỳ thực Lạc Thất cả ngày hôm nay ngoại trừ buổi sáng bánh cao lương bên ngoài liền lại chưa ăn qua cái gì khác, Mới mạnh mồm chưa được bao lâu, bụng liền “Ùng ục” Một tiếng như một khúc nhạc đệm.

Lạc Thất trong nháy mắt mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Triệu Trường Hà đang trợn tròn mắt nhìn mình.

Triệu Trường Hà không cùng tên tâm khẩu bất nhất (Stundere :D) này tính toán, quay người vào nhà:

- Ta là lo lắng ngươi trong băng thiên tuyết địa không cách nào ăn được, nên lưu lại cho ngươi một chút cơm... Ngươi trở về vừa đúng lúc, cơm vẫn còn nóng.

Lạc Thất như mộng du đi theo sau hắn, nhìn đồ ăn trên bàn còn nóng hổi, trong lòng vô cùng bối rối.

Nhìn hắn đứng một bên ngẩn người, Triệu Trường Hà nghiêm mặt nói:

- Sẽ không phải chê ta ăn qua chứ? Tạm chấp nhận a, Đại sư huynh của ta.

Lạc Thất không nói gì, im lặng ngồi xuống bàn, cúi đầu nhìn cơm.

Trong cơm lại còn có thịt.

- Ngươi... Lúc này cần ăn nhiều thịt hơn a.

Hắn có chút ấp úng nói.

Triệu Trường Hà thờ ơ khoát khoát tay:

- Giữa trưa ta đã ăn ba phần, đủ rồi, không đói bụng.

Lạc Thất không nói. Làm gì có đạo lý giữa trưa ăn rồi buổi tối liền không cần ăn nữa...

Triệu Trường Hà ngồi một bên cùng hắn ăn, hỏi:

- Giữa mùa đông thế này, làm gì có thương nhân qua lại? Loại nhiệm vụ này ngươi định làm thế nào a?

- Thỉnh thoảng vẫn có, nếu không...

Lạc Thất dừng một chút, không nói mà ngược lại có chút kỳ quái quay đầu nhìn Triệu Trường Hà:

- Có lẽ mùa đông này sẽ có rất nhiều sự tình tương tự Triệu Thố thôn phát sinh trong tay chúng ta, ngươi không để ý chút nào sao? Vậy ngươi ngày đó phẫn nộ chẳng phải là rất châm biếm sao?

Triệu Trường Hà có chút xuất thần nhìn hoàng hôn bên ngoài, thấp giọng nói:

- Trước khi ngươi trở về, ta cũng xoắn xuýt vấn đề này, suy tính rất lâu, đúng lúc có mấy lời muốn thương lượng cùng ngươi một chút.

Lạc Thất kỳ nói:

- Chuyện gì?

- Trước kia chúng ta không có lựa chọn, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, bây giờ chúng ta kỳ thực đã có khả năng tự chủ nhất định.

Triệu Trường Hà lại lần nữa hạ giọng:

- Nói ví dụ như, có thể chọn đối tượng hay không? Cũng tỷ như chọn loại như Lạc gia kia, gặp họa cũng có thể tự xưng một câu thay trời hành đạo, cướp phú tế bần? Ta hoài nghi rất nhiều nguồn thu nhập chính của đại hiệp là từ cái này...

Lạc Thất thần sắc trở nên vô cùng đặc sắc, nhìn Triệu Trường Hà tựa như nhìn kỳ ba cả buổi, mới bật cười nói:

- Vốn cho rằng ngươi là hào kiệt, làm thế nào cũng ngây thơ như thế.

- Ngây thơ sao? Có thể.

Triệu Trường Hà thấp giọng nói:

- Chỉ là có một số thứ, ta thật sự không muốn mất đi.

Lạc Thất cũng không có châm chọc hắn, cúi đầu đảo cơm trong bát:

- Thân ở Ma Quật, há có thể mọi việc đều theo ý mình. Ngươi nội tâm cũng biết, ngươi cũng không tự chủ được.

Triệu Trường Hà nói:

- Bây giờ làm không được, vậy thì trở nên mạnh mẽ a, hôm nay ta cũng coi như đã nhìn ra, Ma giáo chỉ nói chuyện bằng thực lực. Ngươi ngưu bức, người khác liền kính ngươi, ai dám nói cái rắm gì. Tựa như ngươi là đầu mục, ít nhất chi đội ngũ kia ngươi có thể quyết định mấy phần, có một ngày nếu như là đà chủ nữa nha? Vậy trong này còn không phải do ngươi tùy ngươi muốn gì.

Triệu Trường Hà còn có câu nói không nói ra.

Chỉ cần có đầy đủ năng lực ứng phó với sự truy sát trả thù sau này, cùng lắm thì chạy trốn thôi. Chỉ một cái trại nát, thật muốn lưu cũng không phải tùy tiện lưu được.

Tha hương dị khách, ai quan tâm ai. Đều trời sinh làm đạo tặc, thêm cái phản loạn bẩm sinh cũng chẳng có gì to tát phải không.

- A...

Lạc Thất cũng không biết có nghe ra hắn nói bóng gió không, ngược lại thở dài một hơi:

- Hy vọng trong tương lai ngươi vẫn giữ được lương tâm, cũng giữ được sự ngây thơ ngày hôm nay. Giống như bát cơm bây giờ... Cám ơn ngươi.

Triệu Trường Hà cười nói:

- Ngữ khí này của ngươi cũng không dễ dàng, bây giờ là bằng hữu rồi chứ.

Lạc Thất “Ừm” Một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Đã sớm là như vậy.

Kỳ thực nào chỉ là bằng hữu, hai người sống nương tựa lẫn nhau đều không nói quá, chỉ là Lạc Thất chưa từng nghĩ hai từ này sẽ xuất hiện ở chính mình cùng ai khác.

- Vậy tối nay có thể nằm cùng một chỗ a?

Triệu Trường Hà gõ bàn:

- Ta nói ngươi đã đủ chưa, một người ngủ giường một người lại nằm sấp trên bàn, còn muốn kéo dài kiểu này tới khi nào a? Mặc kệ ngươi nói gì, đêm nay lão tử phải ngủ giường, mẹ nó lạnh chết ta.

-...

Lạc Thất đờ đẫn nói:

- Ngươi ngủ giường cũng được. Nếu ngày nào ta chết ở bên ngoài, ngươi cũng sẽ không cần phiền não loại chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.