Loạn Thế Thư

Chương 11: Chương 11: Trời sinh đạo tặc




Triệu Trường Hà rời khỏi đám đông rẽ vào một góc, cả người hắn nhanh chóng thoát lực dựa vào tường thở hổn hển.

Huyết Sát Công này thật sự uy mãnh, không chỉ đề cao chút tốc độ, mấy người sau tới kéo tới kéo lui thế mà đều kéo không được, khí lực này có chút thái quá. Đây chỉ mới luyện một đêm một buổi sáng a...

Nhưng vấn đề quả thật cũng lớn, mới dùng một hồi liền có chút cảm giác hư thoát, cũng không biết là di chứng tiêu hao khí huyết hay chỉ là do mình có chút chột dạ.

Trang bức làm rồi, cục tức cũng đã xả, nhưng Trương Toàn không biết chết chưa... Vừa mới đến đã cùng đồng học tương tàn, không biết sẽ chịu xử phạt như thế nào ?

Nhưng khoảng khắc nhiệt huyết sôi trào đó, ai con mẹ nó quản nhiều như vậy... Có lẽ cái này cũng là hậu hoạn Huyết Sát Công chăng? Hay là mình vốn đã có tính cách này chỉ là đến nay mới bộc lộ?

- Hối hận không?

Trong góc bỗng nhiên truyền đến âm thanh Tôn giáo tập.

Triệu Trường Hà quay đầu nhìn lại, Tôn giáo tập ôm cánh tay tựa tường không xa, cười mỉm nhìn hắn.

Triệu Trường Hà ngược lại rất tôn kính Tôn giáo tập, cúi đầu nói:

- Không hối hận, bị phạt thế nào ta cũng nhận. Bị khi dễ như vậy mà không đáp trả, về sau chỉ có thể ngoan ngoãn đem cơm tặng cho người khác ăn? Loại uất ức đó ta không chịu được.

- Ha...

Tôn giáo tập cắt ngang nói:

- Sát Nhân Giả, Triệu Trường Hà! Ta biết ngươi có khí chất này, cũng không cần phải nói. Ta hỏi là có hối hận luyện Huyết Sát Công không? Loại cảm giác ảnh hướng lý trí kia ngươi chịu được?

- Ách...

Quả nhiên là công pháp ảnh hưởng, hung tàn như vậy, Triệu Trường Hà cảm thấy nhẹ nhõm, trả lời:

- Tạm thời cũng là không hối hận, công pháp rất ấn tượng, tác dụng khác ta cũng không để ý. Còn về chuyện Trương Toàn, Tôn giáo tập...

- Chết rồi.

Tôn giáo tập phi thường lãnh đạm nói:

- Lão tử an bài thịt cũng dám cướp? Trước khiêu khích, sau bị giết, vừa ngu lại vừa yếu, chết thì chết.

Triệu Trường Hà biết hơn phân nửa là Tôn giáo tập giúp mình gánh, sụp mi cẩn thận nói:

- Đa tạ giáo tập...

- Lại cái đức hạnh này.

Tôn giáo tập mắng:

- Con mẹ nó ngươi thực sự tới đây để thi tú tài hả?

Triệu Trường Hà:

- ???

Cảm tạ ngươi còn không được ư?

- Vừa rồi ngươi cùng Trương Toàn giảng hòa khí, hữu dụng sao? Hiện tại thế nào? Ai không sợ ngươi ba phần! Hòa khí là như thế!

Tôn giáo tập cười lạnh nói:

- Lúc ngươi giết Lạc Chấn Vũ lão tử cũng ở đó, thấy ngươi có loại phong cách hào kiệt này, rõ ràng trời sinh làm đạo tặc, mới chỉ điểm thêm cho ngươi vài câu, hành tẩu giang hồ mới có thể không làm mất uy phong của thánh giáo chúng ta! Bằng không thì ngươi cho rằng vì cái gì lão tử coi trọng ngươi, là bởi vì ngươi có cái mông chắc nịch hấp dẫn sao!

Trời sinh làm đạo tặc... Triệu Trường Hà có chút im lặng.

Quả nhiên yêu ghét có lý do a, mỗi sự kiện đều có hai mặt a, việc giết Lạc Chấn Vũ, Phương Đà chủ khó chịu, Tôn giáo tập ngược lại là rất thưởng thức.

Văn hóa người hiện đại cùng thế giới này không quá tương thích, nhất là loại này ổ thổ phỉ này, thực sự không hợp nhau. Hắn đã xem là người tương đối hung hãn, hơn nữa nhiều lần “Giết người trong mơ “, sớm đã quen cảm giác giết người. Đổi đồng học bình thường một chút tới đây, thật đúng là không biết lăn lộn như thế nào.

Suy nghĩ một hồi, Triệu Trường Hà hỏi:

- Nơi này vẫn là doanh địa nhà mình, có một số việc cũng nên xử lý đúng mực a... Nếu đều xử lý như hôm nay...

Tôn giáo tập lạnh lùng nhìn hắn nửa ngày:

- Ngươi đã thân tại giang hồ rồi.

Dứt lời quay người rời đi:

- Một canh giờ sau, đến chỗ ta học đao pháp. Về sau mỗi ngày buổi sáng luyện công, buổi chiều luyện đao, buổi tối tự luyện.

Triệu Trường Hà đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, hé miệng không nói gì.

Đây không phải giang hồ mà ta muốn.

...

Một canh giờ sau, Triệu Trường Hà đúng giờ xuất hiện tại diễn võ trường.

Tôn giáo tập buồn cười nhìn hắn một cái. Tiểu tử này vừa rồi trông bị tiêu hao quá sức mà suy yếu, hơn nữa chưa ăn cơm, cả người bơ phờ như mớ cải bầm dập, lúc này lại tinh thần sung mãn.

Hắn có nghe báo cáo, biết nãy giờ Triệu Trường Hà đã làm gì.

Thằng nhãi này đem Trương Toàn đồng bạn toàn bộ đánh một trận, đoạt cơm ăn của bọn chúng, ước chừng ăn ba chén lớn, so với phần trước kia của mình còn nhiều hơn, tiếp đó yên tâm thoải mái đi nghỉ trưa.

Một tiểu tử lễ phép cái còn định giảng hòa khí nội bộ, cấp tốc chuyển biến thành một tên lục lâm hãn phỉ a.

Người trong giang hồ, chính là như thế, đem ngươi ném vào bể mực, cuối cùng sẽ thành một mảnh đen kịt đi ra.

Tôn giáo tập cũng không khỏi có chút than thở :

- Đến đây đi, trước hết cùng mọi người học đao pháp cơ sở.

Triệu Trường Hà vẫn giữ thói quen xếp hàng, thành thật đi đến đằng sau đội ngũ nghe giảng.

Kết quả mọi người thấy hắn tới, toàn bộ đều run một cái, vô ý thức tách ra một con đường, tựa như cung tiễn hắn đến hàng phía trước. Triệu Trường Hà xùy một tiếng, liền cũng không khách khí bước nhanh đến phía trước, trực tiếp đứng mặt đối mặt với Tôn giáo tập, mọi người lúc này mới một lần nữa xếp hàng đàng hoàng đứng ổn đinh như cũ.

Trong mắt Tôn giáo tập như có ý cười, cũng không đánh giá, trực tiếp giảng dạy:

- Trong tất cả binh khí, động tác đao pháp cơ sở tương đối ít, chỉ có đâm với chém, biến hóa bao nhiêu bản chất cũng không thay đổi, đao pháp có cao cấp đến đâu cũng chạy không thoát khỏi quy luật này. Mà kiến thức cơ bản quyết định tiềm lực lớn nhất sau này của các ngươi, có thể nhanh cỡ nào, chuẩn bao nhiêu, ổn cỡ nào, đều xem ngươi có nắm vững những thứ cơ bản này không, đỉnh cấp pháp môn nào dạy cho ngươi cũng chỉ có như vậy.

- Tựa như buổi sáng hôm nay quay người lại trảm, bất luận sử dụng đao pháp gì để đối phó với địch nhân sau lưng, đều biến hóa từ một chiêu chém cơ bản mà ra, hoặc cường điệu vận kình, hoặc biến hóa góc độ, hoặc chuẩn bị nhiều chiêu số khác phía sau, đó là cách xử lý của mỗi người, nhưng xuất đao ổn hơn cùng chuẩn hơn, vẫn xem cơ sở ngày hôm nay của ngươi. Mặt khác, chỉ cần thành thục các phần cơ bản, vô luận sau này luyện bất kỳ đao pháp nào, cũng có thể nhanh chóng hiểu thấu tinh hoa trong đó, trở thành đao pháp của bản thân.

- Rất nhiều người nói ma công chúng ta tốc thành... Nhưng tốc thành không ở chỗ này, kiến thức cơ bản không có cấp tốc học thành được, cơ bản học là quá trình không phải là kết quả, dục tốc bất đạt!

Ánh mắtTôn giáo tập đảo qua giữa sân, nhìn ra được ánh mắt phần lớn mọi người lộ vẻ thất vọng. Học ma công ai chẳng muốn vì đường tắt mà thành? Kết quả vẫn bảo cần ngày ngày đặt nền móng, cùng môn phái khác không có bao nhiêu khác biệt...

Chỉ có vài người ánh mắt rạng rỡ, nhìn qua có vẻ đem mấy lời hắn nói để trong lòng.

Trong đó có Triệu Trường Hà.

Tôn giáo tập cười cười:

- Bây giờ dạy một lần chém thẳng và chém ngang, đừng tưởng giống như mấy đứa con nít tùy tiện cầm cây đao là chơi được... Giống với động tác quay người lại chém, môn đạo trong đó cũng nhiều. Nhìn kỹ!

Triệu Trường Hà không chớp mắt cố gắng nhìn Tôn giáo tập thực hiện các động tác cố ý làm chậm, cánh tay vô ý thức mô phỏng theo, hắn cảm thấy đi học cả đời cũng chưa bao giờ chăm chú như hôm này... Trước kia có thể tập trung như vậy, nói không chừng đã đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại.

Trời sinh làm đạo tặc?

Có lẽ là vậy.

Sẹo trên mặt như nhắc nhở mình, trên thế giới này, luyện đao pháp còn quan trọng hơn Thanh Hoa, Bắc Đại.

Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, mặt trời đã xuống núi, Triệu Trường Hà mệt mỏi co quắp ngồi trên tảng đá trong sân nghỉ ngơi, hai tay tự động xoa bóp cánh tay đau nhức không ra cái dạng gì. Huyết Sát Công vẫn lưu chuyển như cũ, tự động giảm bớt sự đau nhức, cực kỳ thần kỳ.

Tôn giáo tập thong thả bước đến bên cạnh hắn:

- Ngươi quả thật có ngộ tính, đến trưa đã có chút dáng vấp... Đi về nghỉ ngơi đi, cơm tối của ngươi còn có một miếng thịt ... Quy củ của nơi này, luyện tốt nhất đều có thể thêm một miếng thịt, xem bản thân ngươi có thể được ăn thịt mấy ngày.

Triệu Trường Hà cũng có chút kỳ quái:

- Chúng ta có thể một mực luyện võ ăn thịt ở nơi này sao, không cần làm việc?

Tôn giáo tập cười như không cười:

- Dạy các ngươi võ nghệ, cho các ngươi thịt ăn, đương nhiên là để các ngươi phát huy tác dụng, ngươi cho rằng nuôi các ngươi làm cảnh

Triệu Trường Hà thử hỏi dò:

- Vậy...

Lời nói chưa ra khỏi miệng liền bị Tôn giáo tập cắt đứt:

- Cho nên thừa dịp những ngày này liều mạng luyện tập đi. Bằng không chết trong nhiệm vụ, ta cũng chỉ có thể đem thi thể của ngươi kéo đi cho chó ăn.

Triệu Trường Hà ngậm miệng lại.

Tôn giáo tập khoan thai rời đi:

- Ngươi là người có công, trước mắt được ưu tiên vài phần. Người huynh đệ ở cùng ngươi kia đã đi làm nhiệm vụ, cũng không biết nhà kia của ngươi về sau có phải ở một mình hay không, rộng rãi chút cũng tốt.

Triệu Trường Hà trong lòng căng thẳng.

Chẳng thể trách giữa trưa trở về không thấy Lạc Thất, nguyên lai là đã đi làm nhiệm vụ.

Từ khi nhập ma giáo, đã có sự khác biệt về bản chất so với ở Lạc gia là phải bán mạng... Cũng không biết bây giờ đã trở về chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.