Nhìn khí thế kia, Nhạc Hồng Linh vốn cho rằng là nhân vật cộm cán trong sơn trại tới, nói không chừng là sơn trại chủ tới.
Nhưng khi đại hán tới gần, nàng liền trợn tròn mắt, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, nghẹn họng ngơ người.
Triệu, Triệu Trường Hà?
Bộ râu quai nón thật lớn này, trên mặt Triệu Trường Hà có thẹo... Nhìn qua xa lạ như vậy.
Triệu Trường Hà hết sức thôi động Huyết Sát Công lao như bay tới, phát hiện ra mặc dù không có học qua không công gì, tốc độ này lại thật sự nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà nhược điểm chính là rất nhanh mất sức. Sơn trại cách Trương gia trang bên này kỳ thực tương đối gần, ước chừng chạy khoảng mười mấy phút là đến, thế mà thôi động công pháp này chạy tới đã mệt mỏi thở lên thở xuống.
Hắn đầu đầy mồ hôi ngăn ở trước mặt Lạc Thất,vừa nhìn Nhạc Hồng Linh vừa muốn nói cái gì,nhưng lại thở hổn hển trong thời gian ngắn nói không nên lời.
Còn về biểu tình Nhạc Hồng Linh vẫn rất dễ thương...
Bông tuyết bay qua, bầu không khí nhất thời yên tĩnh, Lạc Thất sau lưng Triệu Trường Hà nghiêng nghiêng đầu.
Thần sắc kinh ngạc của Nhạc Hồng Linh chậm rãi biến mất, có một chút lạnh lùng:
- Thì ra là thế, ngươi cư nhiên ở Bắc Mang phân đà, ta ngược lại không nghĩ qua ngươi ở đây.
Triệu Trường Hà nói:
- Phản ứng của ngươi đầu tiên là tới tìm Tiết giáo chủ đòi người?
- Lúc đó ta cho là ngươi đã chết.
Nhạc Hồng Linh cũng không giấu giếm:
- Ta rất hối hận, vừa mới cứu một thiếu niên chất phác ra khỏi miệng sói, lại đưa vào hang hổ, ta vốn là có thể mang ngươi đi, ngươi đã từng muốn bái ta làm sư, ta vì không muốn bản thân bị ràng buộc, đặt ngươi ở Lạc gia trang... Cho nên lúc nghe tin Lạc gia trang bị diệt môn, cơn phẫn nộ cùng tự trách trong khoảng khắc ấy rất khó chịu. Ta không biết ta có phải là đối thủ của Tiết Thương Hải hay không, nhưng nếu ta không đi tới cửa đòi một lời giải thích, lòng ta không yên.
Quả nhiên.
Trong đêm Loạn Thế Thư lóe sáng ấy, Nhạc Hồng Linh ngàn dặm truy đuổi Tiết Thương Hải... Trận chiến kia thật là vì Triệu Trường Hà hắn.
Triệu Trường Hà thở dài:
- Về sau ngươi chắc cũng nghe thấy Sát Nhân Giả Triệu Trường Hà, lúc đó ngươi nghĩ sao? Có hối hận đưa đồ hỗn trướng như ta đến Lạc gia, hại Lạc Chấn Vũ không?
Nhạc Hồng Linh an tĩnh nhìn hắn nửa ngày, khẽ thở dài một cái:
- Không có. Ta đã nghe mọi người kể lại lời ngươi nói trong đêm hôm đó, biết sự tình Triệu Thố do Lạc Chấn Vũ làm, ngươi chỉ là báo thù. Cho nên ta cảm thấy ngươi đi theo Huyết Thần Giáo là bất đắc dĩ, đó không phải là nơi ngươi nên tới, ta những ngày này đi khắp nơi nghe ngóng tìm kiếm hang ổ Huyết Thần Giáo, muốn mang ngươi trở về... Nhưng chưa từng nghĩ, ngươi thế mà ở Bắc Mang.
Triệu Trường Hà cổ họng giật giật, thấp giọng nói:
- Cảm ơn.
Lạc Thất tại sau lưng nghiêng đầu nhìn xem, cảm thấy đổi lại mình là Triệu Trường Hà cũng sẽ cảm động, đáng tiếc mình không phải Triệu Trường Hà, bây giờ chỉ cảm thấy khuôn mặt Nhạc Hồng Linh càng ngày càng đáng ghét.
Ngươi cùng nam nhân này căn bản cũng không quen, nghĩa khí như thế làm gì? Hồn nam nhân bị câu đi ngươi có chịu trách nhiệm hay không?
Lại nghe Nhạc Hồng Linh nói:
- Nhưng hôm nay gặp, ngươi ở đây cũng không tệ? Luyện Huyết Sát Công, tựa hồ còn đăng đường nhập thất... Chỉ một tháng...
Triệu Trường Hà thấp giọng nói:
- Không học ma công, không thể tự vệ.
Nhạc Hồng Linh nói:
- Chỉ là như thế... Ngươi bây giờ nhập ma không sâu, còn có thể quay đầu. Lệnh truy nã kia qua chút thời gian cũng không ai để ý nữa, ngươi che giấu một chút, mai danh ẩn tích, vẫn có thể trải qua cuộc sống của người bình thường.
- Mai danh ẩn tích?
Triệu Trường Hà bỗng nhiên bật cười:
- Nhạc tỷ... Nhạc cô nương, ta không dối gạt ngươi. Không nói đến bây giờ có thể quay đầu không, chỉ nói mai danh ẩn tích, cũng không phải là điều ta mong muốn. Triệu Trường Hà đến thế giới này, không phải hướng tới hồi hương an hưởng tuổi già.
Sát Nhân Giả, Triệu Trường Hà!
Trong lòng Nhạc Hồng Linh thoáng hiện qua sáu chữ này.
Chỉ một tháng, thiếu niên chất phác kia đã chết rồi sao? Không, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là thiếu niên chất phác gì.
Cho nên giang hồ gặp lại,không còn được nghe một tiếng tỷ tỷ kia rồi.
- Cho nên... Đây chính là nguyên nhân ngươi hôm nay đến đây trợ giúp thổ phỉ?
Con mắt Nhạc Hồng Linh dần dần sắc bén:
- Có phải ngươi muốn nói, người trong Ma Quật, thân bất do kỷ?
Triệu Trường Hà bình tĩnh trả lời:
- Không, chỉ đơn giản phía sau ta là nàng.
Lạc Thất khóe miệng không tự chủ nhếch lên mỉm cười.
Nhạc Hồng Linh có thể nghe không ra sau lưng ta là cái gì giới tính,ngược lại cho rằng Triệu Trường Hà giảng nghĩa khí:
- Người này là hảo hữu của ngươi?
Triệu Trường Hà nói:
- Sống chết cùng nhau.
Lạc Thất cười hì hì.
Nhạc Hồng Linh phút chốc không nói gì, thấp giọng than thở:
- Người này chưa từng đả thương người, nữ quyến trong trang viên cũng không việc gì... Các ngươi đi đi... Ngươi và ta đã từng có nhân duyên, từ này thành người dưng, thiếu niên ta truy tìm một tháng này đã chết. Lần sau cướp bóc nếu để ta đụng phải, đừng nói là hắn, chính là ngươi, ta cũng sẽ không khoan dung.
Nói xong trở mình lên ngựa, liền muốn rời đi.
Nàng một tháng này phong sương mưa tuyết, vạn dặm bôn ba, tìm kiếm thiếu niên kia, lần này tới Bắc Mang cũng là thử thời vận... Nhưng không ngờ khi gặp lại là như vậy, thiếu niên mình đang tìm kiếm vì người khác ngăn trước mặt nàng, chỉ thiếu chút nữa rút đao khiêu chiến với mình.
Lạc Thất lúc này cũng có chút ý than tiếc, nhìn về bộ y phục màu đỏ kia, luôn cảm thấy tiêu điều khó tả.
Lại nghe Triệu Trường Hà cất giọng nói:
- Nhạc cô nương, có một số việc cũng không giống như ngươi tưởng tượng, cũng tỷ như Trương gia trang này, ác tích đầy mình, không kém gì Lạc Chấn Vũ, huynh đệ ta trước đó đã tìm thấy rất nhiều chứng cứ, ngươi thật cũng không nhất thiết vì sự kiện này mà bất an trong lòng. Còn những cái khác...
Nhạc Hồng Linh ghìm ngựa nhìn lại, muốn xem xem hắn còn có thể nói cái gì.
Triệu Trường Hà dừng một chút, bỗng nhiên cười nói:
- Ngày khác tại giang hồ gặp lại, câu tỷ tỷ kia đoán chừng ta là thực sự hô không ra miệng, bởi vì ta hỏi qua mọi người mới biết được, ngươi kỳ thực so với ta nhỏ hơn hai tháng.
Nhạc Hồng Linh:
- ...
Triệu Trường Hà cười cười:
- Nhưng người lạ ngược lại là chưa hẳn... Trong lòng ta vẫn cảm thấy rất may mắn, lần đầu tiên nhìn thấy cái giang hồ này, đó chính là sự hào hiệp trượng nghĩa Nhạc Hồng Linh, vì vậy cho dù thế đạo này cho ta thế giới quan như thế nào, giang hồ trong lòng vẫn như cũ ở ngày đó.
Nhạc Hồng Linh ánh mắt có chút ngạc nhiên, bỗng nhiên nở nụ cười, giục ngựa rời đi:
- Vậy tại hạ chờ xem, Triệu Trường Hà trong miệng thế nhân một đao chém ra loạn thế, danh tiếng sau này trên giang hồ là như thế nào.
- Loạn thế vốn dĩ đã có sẵn.
Triệu Trường Hà bình tĩnh trả lời:
- Ta nhiều nhất chỉ là lật ra trang đầu tiên Loạn Thế Thư mà thôi.
Lời này quả thật rất có hương vị, không chỉ có Nhạc Hồng Linh, ngay cả Lạc Thất cũng giống như mới quen biết hắn và ở sau lưng dò xét, nhìn bộ dáng này đơn giản là muốn vỗ vỗ bả vai của hắn khen câu không tệ a có chút văn hóa, lại sinh sinh nhịn xuống.
Cảm giác lúc Triệu Trường Hà đối mặt với Nhạc Hồng Linh, đặc biệt có mấy phần văn thanh chi khí( khí chất người đọc sách)... Mà rõ ràng bản thân Nhạc Hồng Linh cũng không phải người có văn hóa gì, thuộc loại người giang hồ điển hình, căn bản thuộc loại không có đọc qua bao nhiêu cuốn sách kia.
Thật là kỳ quái.
Nhạc Hồng Linh muốn nói cái gì, lại cảm thấy không còn lời nào để nói. Nói đã đến mức này rồi, còn lại nhìn hành động là được, nhiều lời vô ích.
Nhưng giục ngựa không có rời đi bao xa, mây tàn phương xa phía chân trời bỗng nhiên giống như lửa đốt, mãnh liệt chiếu đỏ rực nửa bầu trời, tiếp đó nháy mắt biến mất, mặt trời nhanh ngả về phía Tây, rất nhanh trời tối.
Nhạc Hồng Linh khẽ cau mày, thấp giọng nói:
- Chu Tước... Nàng cũng tới Bắc Mang? Ở đây rốt cuộc có bí mật gì...
Triệu Trường Hà trong lòng hơi động, lớn tiếng hô:
- Nhạc cô nương.
Nhạc Hồng Linh quay đầu, chỉ nghe Triệu Trường Hà hỏi:
- Nhạc cô nương, ngươi hành tẩu giang hồ kiến thức rộng rãi, có biết nếu như là trận pháp hình Thanh Long Thất Tinh, bình thường trận nhãn ở nơi nào không?
- Bình thường ở Tâm Tinh.
Nhạc Hồng Linh thuận miệng đáp một câu, cũng không có tâm tư nói chuyện nhiều, rất nhanh đã đi xa.
Nhạc Hồng Linh cũng không phải hạng người lỗ mãng, lấy thực lực của nàng, nếu bị Chu Tước Tôn giả chặn lại, hơn phân nửa sẽ hỏng việc.
Nàng chỉ là cường giả trên Tiềm Long Bảng, mà Chu Tước Tôn giả là... Địa Bảng.
Đó là tông sư đứng đầu toàn bộ thiên hạ, cộng lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đưa mắt nhìn Nhạc Hồng Linh biến mất ở trong bóng đêm, Triệu Trường Hà cuối cùng xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Thất.
ánh mắt Lạc Thất cũng sáng quắc nhìn hắn.
Triệu Trường Hà vì mình, không sai biệt lắm xem như quyết liệt với Nhạc Hồng Linh...
Giang hồ trong mộng, nữ hiệp trong mộng... không sánh bằng Lạc Thất nàng.
Nói thật, ý nghĩ của Nhạc Hồng Linh, dù ai cũng không cách nào đoán được, chuyện này ngọn nguồn là gì, tra cứu kỹ càng mọi người căn bản không có giao tình gì, ngược lại là Triệu Trường Hà thiếu ân tình của nàng.
Nhìn nàng thất vọng lớn như vậy, rút kiếm bổ Triệu Trường Hà cũng không kỳ quái, Triệu Trường Hà hoàn toàn là bất chấp tính mạng che ở trước mặt nàng.
Trong lòng Lạc Thất ấm áp, nàng cảm thấy bây giờ Triệu Trường Hà sẽ nói vài câu dễ nghe, nếu để người ta cao hứng, như vậy buổi tối… buổi tối cho ngươi ôm ngủ cũng không có gì.
Lại nghe Triệu Trường Hà mở miệng nói:
- Nàng tám chín phần mười là tới chủ trì khai quật bí mật kia, đêm nay chúng ta lập tức hành động, chậm thì không kịp.
Sắc mặt Lạc Thất trở nên kỳ quái, cắn chặt môi dưới.