Loạn Thế Thư

Chương 22: Chương 22: Nhạc Hồng Linh vs Lạc Thất




Cho dù là thế nào, Tôn giáo thực sự rất thưởng thức Triệu Trường Hà,chỉ dạy Triệu Trường Hà rất tậm tâm và xem như đệ tử đắc ý nhất của hắn. Trong lòng Triệu Trường Hà cũng có chút phức tạp, tạm thời vứt bỏ chuyện trận pháp sang một bên, chuyên tâm học tập Huyết Sát Đao.

Dù sao cũng không dám truy vấn quá nhiều về vấn đề trận pháp, bằng không nhất định làm cho người ta hoài nghi.

Huyết Sát Đao nguyên bản là một bộ đao pháp bên trong Huyết Sát Công, dùng phương pháp thôi động khí huyết của Huyết Sát Công để vận đao thì lực lượng càng mạnh hơn, lực bộc phát vô cùng mãnh liệt, đao thức bên trong rất ít hoa chiêu, thuộc về loại đao pháp trực tiếp mà thực dụng. Luyện đến thâm sâu, riêng phần chém đã có thể phóng ra sát khí làm cho cỏ cây khô héo, đối thủ hơi yếu một chút có thể tử vong ngay lập tức, uy lực cực mạnh.

Đó là thuộc về tuyệt chiêu, thực lực trước mắt vẫn không dùng được, hoặc là miễn cưỡng dùng cũng sẽ tiêu hao hết sức lực, mất đi khả năng chiến đấu.

Một hệ thống tu luyện vừa có công pháp, chiêu thức lại vừa có tuyệt chiêu dần dần hình thành.

Bao gồm cả bộ pháp phối hơp, đã có bắt đầu chú trọng đến việc di chuyển qua lại, tự nhiên cùng trận pháp tri thức bắt đầu có chỗ liên quan.

Triệu Trường Hà học rất nghiêm túc.

Cho dù muốn làm gì... Cũng phải có thực lực rồi mới từ từ thực hiện được.

Chỉ nói về cá nhân thì, hắn cũng thật sự thích loại đao pháp bá khí mãnh liệt này, chỉ tiếc cây đao này quá nhẹ, không biết đi chỗ nào để tìm được một cái trọng đao...

Lúc nghỉ ngơi Triệu Trường Hà vô thức đưa tay vào túi, nhẹ nhàng cầm vào viên Định Huyết Đan mà mình vẫn chưa sử dụng.

Tôn giáo tập chắc chắn nghĩ không ra, chuyện này đối với loại người như Triệu Trường Hà mang lại tâm lý phản nghịch nghiêm trọng đến mức nào.

...

Buổi tối về phòng, phát hiện Lạc Thất không ở trong phòng.

Triệu Trường Hà khẽ nhíu mày.

Tiết đông chí này, quan trọng không chỉ ở chỗ Triệu Trường Hà hắn đột phá, việc phát hiện cửa ngầm ở đầm nước, Lạc Thất đồng thời cũng ở trong một thời điểm quan trọng không kém.

... Mọi người tới đây một tháng, từ đầu đến cuối không có cướp bóc thương nhân các loại, cũng không có đi cướp bóc thành trấn thôn trang. Bây giờ sơn trại lớn như vậy lại nhiều người đi săn thú, nhưng trời đông giá rét này lấy đâu ra nhiều thú để săn, săn hơn một tháng càng ngày càng khó tìm, hai ngày này càng ngày càng nhiều người tay không mà về.

Thế này còn có bộ dạng thổ phỉ không a? Rõ ràng là cùng đám thợ săn ngoài núi cướp miếng ăn, còn cướp không được, dù sao mọi người cũng không chuyên nghiệp.

Nếu không phải là đám thợ săn e ngại bọn hắn là thổ phỉ nên không dám xâm nhập vào sâu thì chỉ sợ bọn hắn lúc trước cũng săn chẳng được con nào a.

Tạo thành loại tình huống này, chủ yếu là bởi vì Phương Đà chủ cùng rất nhiều chấp sự khác tâm tư đều không có ở việc này, Tôn giáo tập chức trách cũng chỉ là truyền pháp. Nhưng thành tích đáng xấu hổ trong một tháng của sơn trại này cũng làm cho Phương Đà chủ cảm thấy rất mất mặt, vài ngày trước hạ xuống tử mệnh, nhất định phải làm sơn trại đi vào quỹ đạo.

Lạc Thất đã sớm bắt đầu nghiên cứu tình hình xung quanh, thật sự theo ý tưởng Triệu Trường Hà, đi điều tra thôn trấn ngoài núi xem có quan gia làm giàu bất nhân hay không, để đi thay trời hành đạo một hồi.

Hắn thật đúng là tìm được một thân hào nông thôn cực kỳ ác độc, mấy ngày trước đã chuẩn bị hành động, như vậy xem ra hôm nay có thể chính là ngày Lạc Thất hành động.

Triệu Trường Hà trong lòng có chút ấm áp. Lạc Thất lúc trước trong mồm nói hắn ngây thơ, nhưng hành động thực tế lại dựa theo ý tưởng của hắn mà làm. Dù là ý nguyện của bản thân Lạc Thất hắn, hay là chiếu cố tấm tình của Triệu Trường Hà, đều làm cho Triệu Trường Hà ấm áp trong lòng.

Qua thời gian thời ở chung ngủ chung, cùng với tối hôm qua đi tắm lại phí sức hộ pháp cho hắn, Triệu Trường Hà biết, cho dù miệng vẫn nói đối đãi nàng như nam nhân, nhưng nội tâm thật sự đã coi nàng là người nhà.

Hoặc có thể càng thẳng thắng hơn một chút, là thê tử.

- Triệu lão đại, Triệu lão đại, không xong!

Một thổ phỉ giao hảo tốt với hắn vội vã chạy tới:

- Vừa rồi có một đội huynh đệ đi tới Chấp Sự đường hồi báo, bọn hắn nhìn thấy có người đi ngang qua...

Triệu Trường Hà nhất thời không rõ ràng cho lắm:

- Có người đi ngang qua nói với ta làm gì? Muốn cướp người cũng không cần hưng phấn như vậy a...

- Hưng phấn cái gì a lão đại!

Cái kia thổ phỉ dậm chân nói:

- Người đi ngang qua chính là Nhạc Hồng Linh a! Đây chính là kẻ khó chơi ngay cả giáo chủ đều đánh không lại a, ai lại chán sống như vậy chọc giận nàng! Hồi báo cho Tôn giáo tập, giáo tập cũng co chân rút người đi rồi!

Triệu Trường Hà giật mình, còn không có phản ứng lại điều này có ý vị gì, liền nghe đạo tặc kia nói tiếp:

- Nhạc Hồng Linh đi về hướng Trương gia trang, nhìn bộ dáng là có ý định ở bên đó tá túc. Vị Lạc huynh đệ cùng ngươi ở chung kia, hôm nay không phải đi cướp Trương gia trang sao? Cho nên huynh đệ tới tìm ngươi báo tin a, ngươi định xử lý như thế nào!

Lời còn không có nói xong, Triệu Trường Hà sớm đã như gió lốc nhảy ra ngoài sơn trại, một đường vọt ra khỏi sơn đạo.

...

Hôm nay Lạc Thất hành động vốn đang rất thuận lợi.

Ở một thị trấn hẻo lánh ngoài núi, còn có một địa chủ điền trang ngoài thị trấn, chổ khỉ ho cò gáy này sao có thể có cao thủ tọa trấn? Lạc Thất Huyền quan nhất trọng, mang theo mười mấy tên đạo tặc hung thần ác sát ngang tàng đi xâm nhập thật là dễ như trở bàn tay.

Chỉ ở trong khoảnh khắc, trong trang viên có người phản kháng đều bị Lạc Thất điểm huyệt gục ngã, vung tay nhỏ lên hô:

- Đi lục soát đồ vật, không vọng động nhân gia nữ quyến, ai động một chút, ta liền chặt chân chó của hắn!

Bọn phỉ đồ thần sắc đều giống như ăn phân, đều tới đây làm chuyện này, còn không thể chơi gái? Vậy chúng ta vẫn là thổ phỉ sao? Ngươi còn cho rằng ngươi thực sự là đại hiệp cướp phú tế bần thay trời hành đạo a!

Nhưng lại không ai dám phản kháng Lạc Thất. Chỉ có những người đi theo Lạc Thất mới biết, Lạc Đầu gầy gò yếu ớt này kỳ thực so với Triệu lão đại danh tiếng vô song trong trại còn ác hơn.

Mấy ngày trước có một tên ngốc uống quá chén, nhìn Lạc Đầu mi thanh mục tú nói năng lỗ mãng, nói nếu không phải là phía trên an bài Lạc Thất làm đầu mục, bộ dạng mỏng manh này cũng chỉ hợp để phục dịch cả đoàn người chơi. Nếu chỉ nói vài câu cũng thoi, hắn còn tính động tay động chân.

Tiếp đó tên này bị Lạc Thất xách tới huyệt đạo bên vách núi, cứ như vậy mặt đổi sắc từ từ buông tay, trơ mắt nhìn tên này ngã xuống trở thành thịt nát. Khi đó ánh mắt lạnh nhạt, thực sự là làm người xung quanh ớn lạnh.

Quả nhiên không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa, cũng là nhân vật hung ác như Triệu lão đại mới có thể ở cùng phòng với nhau, hai người còn gắn bó như keo sơn a.

Lạc Thất hồi báo trong trại, chỉ nói người kia trượt chân ngã xuống sườn núi, trong trại cũng không tích cực đi thăm dò loại án này, cứ thế thành thực sự trượt chân rơi xuống vực.

Thời loạn thế nhân mạng như cỏ, chính là người trong trại cũng giống vậy.

Ai dám phản kháng loại đầu lĩnh này? Thành thành thật thật đi lục soát đồ vật.

Chuyện này Triệu Trường Hà cũng không biết, cho dù biết đoán chừng đều cảm thấy người khác phóng đại. Trong lòng hắn Lạc Thất cũng không phải là kẻ hung ác như vậy...

Lạc Thất thần sắc lạnh lùng nhìn về toàn gia thân hào bị điểm huyệt trước mắt, lần thứ nhất làm loại chuyện này nàng trong thời gian ngắn không biết có nên giết người hay không.

Kỳ thực trên lý luận đạo tặc cướp bóc không phải lúc nào cũng giết người, không gặp phải phản kháng kịch liệt, thì không cần làm lớn việc thêm. Cũng không phải đạo tặc thiện tâm, mà là để chăn heo.

Những thứ này ở tại ngoài núi cư trú, rất khó tùy tiện di chuyển cả tộc, đoạt lấy một lần bọn hắn vẫn sẽ ở đây sinh hoạt, cũng chính là đem tài phú giấu đi kĩ hơn, tiếp đó báo quan để tiễu phỉ các loại. Dạng này lần sau tới vơ vét vẫn có đồ vật để cướp... Càng có chút ăn ý là, lần sau ngươi đến hắn cũng rất quang minh chính đại giao phí bảo hộ, nhờ vào đó đáp lên quan hệ, ngược lại đem đạo phỉ trở thành viện trợ của mình, càng thêm ngang ngược trong thôn.

Bọn đạo phỉ cũng ăn ý, sẽ không tùy tiện cướp trụi tiền tài dưới chân núi, nói không chừng gặp chuyện còn có thể chiếu cố một hai a.

Cho nên rất nhiều sơn phỉ cũng rất khó diệt, bởi vì trên thực tế khắp nơi đều là cơ sở ngầm của bọn hắn.

Nhưng Lạc Thất cảm thấy có chút là lạ... Bởi vì nàng là đã điều tra tên thổ hào thân sĩ vô đức đầy mình ác đức trước, chạy tới đây để thay trời hành đạo, cũng không phải tới chơi trò này cùng thân hào nông thôn, cho nên có phải nên giết mới đúng? Theo kịch bản có phải xuất hiện đại hiệp tương trợ, cho ta mượn kịch bản xem xem?

Trong lúc do dự, chợt nghe nơi xa có tiếng vó ngựa truyền tới.

Lạc Thất nhíu mày, đi ra ngoài liếc mắt nhìn, liền gặp được một bộ váy đỏ tại dưới trời chiều phi mã mà đến.

- Mẹ nó thật đúng là đụng vào đại hiệp!

Lạc Thất chuyển thân liền chạy:

- Là Nhạc Hồng Linh! Mau rút lui!

Nhưng làm sao kịp?

Chỉ nháy mắt, Nhạc Hồng Linh đã ngăn ở trên đường đi.

Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua Lạc Thất, lúc này một đám đạo phỉ đang từ trong trại lao ra, tính toán chạy trốn.

- Đạo phỉ của Huyết Thần Giáo sao...

Nhạc Hồng Linh thở dài:

- Trước đó vài ngày có chuyện quan trọng, ta đã sớm biết phụ cận Mang Sơn có sơn trại, sớm nên tới diệt trừ mới đúng...”

Chẳng biết tại sao, rõ ràng trong lòng rất sợ Nhạc Hồng Linh, nhưng nhìn dáng vẻ hiệp nghĩa của nàng, trong lòng Lạc Thất liền bốc lên ngọn lửa, cười lạnh:

- Giả bộ đại hiệp cái gì, mỗi ngày ngươi hành tẩu giang hồ, lấy đâu ra lộ phí? Thường ngày chi tiêu ở đâu ra? Còn không phải giống như chúng ta cướp phú tế bần.

Nhạc Hồng Linh giật mình, có chút buồn cười nói:

- Ta đúng là cũng cướp, bất quá ta cướp là các ngươi.

Lạc Thất:

- Móa....

Lại nói Nhạc Hồng Linh này cũng không giống như loại đại hiệp xụ mặt thuyết giáo trong tưởng tượng... thật có chút giống Triệu Trường Hà. Cũng không biết tính tình của Triệu Trường Hà có mấy phần trời sinh, lại có mấy phần cố ý bắt chước Nhạc Hồng Linh?

Nhạc Hồng Linh buồn cười xuống ngựa, rút kiếm nói:

- Đạo tặc dám lý luận với ta không nhiều, ngươi vừa vặn là một cái. Không biết kiếm của ngươi so với mồm mép thì như thế nào.

Lạc Thất căm tức rút kiếm, bày tư thế phòng ngự. Kỳ thực chuyện này rõ ràng còn có thể lý luận, chỉ là không biết vì sao, nàng căn bản không muốn lý luận với Nhạc Hồng Linh, nhìn thấy Nhạc Hồng Linh liền không vừa mắt.

Đúng lúc này, phảng phất như cuồng phong cuốn qua, từ xa đã cho người ta cảm giác huyết sát hung lệ ập tới.

Khuôn mặt của Nhạc Hồng Linh hơi động, quay đầu nhìn lại, một đại hán giống như tuấn mã đạp tuyết đi đến.

Trong lòng Lạc Thất kinh ngạc, nhưng bỗng nhiên lại có chút buồn cười.

Tới thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.