Loạn Thế Thư

Chương 49: Chương 49: Mượn đầu ngươi dùng tạm




Triệu Trường Hà tức giận vì thất bại, trong mắt vẫn còn vẻ tàn bạo của Huyết Sát, bước dài đến chỗ cái bẫy.

Đây là bẫy trong trại, nằm ngay bên cạnh võ trường, trước đây Triệu Trường Hà đích thân sai người đào, nói rằng không ai ngờ được ở chỗ này lại có bẫy, Nhạc Hồng Linh đứng bên cạnh nghe thấy... Không ngờ bẫy này lại bắt được cá.

Nhưng sau đó Nhạc Hồng Linh đã sai người tháo hết gai nhọn ở các bẫy trong trại, chỉ dùng để nhốt kẻ địch, xem như kẻ tập kích đêm nay may mắn, nếu là trước đây thì có lẽ đã bị gai nhọn đâm thành cái sàng rồi, sao có thể giằng co được…

Triệu Trường Hà đến bên nhìn, thấy một đám thổ phỉ cầm giáo dài vây quanh cái hố sâu, liên tục đâm xuống, trong hố có ánh kiếm lóe lên, dù có bao nhiêu giáo đâm xuống cũng không thể làm tổn thương một sợi tóc của người bên dưới.

Kiếm của đối phương dường như là bảo kiếm, nhiều giáo vừa đâm xuống đã bị chém đứt, chỉ còn lại một nửa cán giáo trơn bóng trên tay. Nhưng người quá đông, cứ thế xông lên đâm loạn xạ, đối phương cũng không thoát ra được.

Triệu Trường Hà rất bất lực, chỉ nhìn cảnh tượng này thôi thì thấy chán không chịu được.

Nhốt người ta trong hố rồi, các ngươi chỉ làm vậy thôi à? Giày vò gần nửa canh giờ rồi mà vẫn còn đâm ở đó à?

Người bên dưới cũng vậy, nhìn kiếm pháp và bảo kiếm thì hẳn là có truyền thừa cao siêu, cảm giác như cũng có tu vi nội gia ở cảnh giới Huyền Quan Nhị Tam Trọng, tu vi như vậy mà khi rơi vào bẫy không phải nên phát hiện ra ngay sao, dùng khinh công bay lên là đi được rồi? Sao lại có thể rơi xuống hố được, ngươi cũng giống Nhạc Hồng Linh, bị kiếm khí trong cơ thể làm hỏng chuyện à?

Kinh nghiệm chiến đấu và khả năng ứng biến của hai bên này là do chó dạy à?

- Lão đại!

- Lão đại đến rồi!

- Xem con nhóc này còn vênh váo nữa không!

Một đám người nhường đường cho Triệu Trường Hà đi qua, chỉ trong chớp mắt, kiếm khí lạnh lẽo bùng phát, lao thẳng ra ngoài, suýt chút nữa thì thoát được.

Một vầng trăng máu xuất hiện, đao quang từ trên không trung bổ xuống:

-Một tiếng cự hưởng, kèm theo một tiếng rên khẽ, kiếm quang lại rơi xuống hố.

Triệu Trường Hà đứng bên hố nhìn xuống, một thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có vẻ không phục, cũng có chút sợ hãi.

Thiếu nữ trông khá thảm, toàn thân ướt sũng, nước chảy ròng ròng trên đầu và mặt, có vẻ như khi rơi vào hố đã chạm vào cơ quan nên bị dội một thân nước đá. Tháng hai dù sao cũng là mùa xuân ấm áp, nhưng cũng lạnh lắm, tu vi của nàng ta có đủ để chống chọi không?

Lúc này Triệu Trường Hà đang rất bực bội, cũng lười nghĩ nhiều, trực tiếp nói:

- Cho ngươi hai con đường, một là tiếp tục chống cự, chúng ta sẽ lăn một tảng đá lớn đến đây đẩy xuống hố, ngươi có thể biến thành bùn xuân để bảo vệ hoa.

Thiếu nữ tỏ vẻ không phục, mặt đơ ra.

Xong rồi, còn tưởng nàng ta có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa, ca ca phát hiện nàng ta mất tích chắc chắn sẽ đến tìm, nhưng mà…

Những tên thổ phỉ bên cạnh đỏ mặt tía tai.

Giằng co gần nửa canh giờ, hóa ra lại đơn giản như vậy.

Triệu Trường Hà tiếp tục nói:

- Hai là, ngươi ném kiếm ra ngoài, đầu hàng. Lão tử đang thiếu một phu nhân áp trại.

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, tức giận nói:

- Ngươi giết chết ta đi! Thà chết chứ không đầu hàng!- Chậc, bản lĩnh không lớn, tính khí không nhỏ.

Triệu Trường Hà bắt đầu cởi thắt lưng:

- Xem kiếm pháp của ngươi còn chưa đến mức nước chảy thành sông, vừa rồi ta đi tiểu đêm không kịp, trước tiên ta đi tiểu tiễn ngươi một đường.

Thiếu nữ trợn tròn mắt:

- Ngươi thật đê tiện! Không phải, chờ đã, chờ đã…

- Ừm?

- Đừng tiểu! Ta, ta đầu hàng.

Bọn thổ phỉ xung quanh:...

Sao chúng ta lại không nghĩ ra chiêu này nhỉ?

Không phải, chiêu này sao có thể có tác dụng được chứ?

Thiếu nữ lẩm bẩm:

- Ngươi, ngươi không được động vào ta, ta là người của triều đình.

Thiếu nữ này mới từ ổ vàng nào chui ra vậy? Ngây thơ đến thế.

Người của triều đình? Thật khéo, chúng ta là thổ phỉ, chuyên chơi với người của triều đình.

Nhìn thiếu nữ vô lực ném kiếm ra, mọi người trong lòng đã tưởng tượng ra vô số cốt truyện tiểu thuyết diễm tình.

Người của triều đình ở đây có chút tác dụng với Triệu Trường Hà, nhưng cũng không phải hữu dụng lắm, ngược lại sự ngây thơ của thiếu nữ lại khiến hắn rất muốn cười, cơn bực bội và hung bạo vừa rồi đã tiêu tan đi nhiều.

Hắn nhặt thanh kiếm của thiếu nữ lên, ngắm nghía một lúc:

- Các ngươi về đi, việc gì thì làm việc nấy, không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy.

Mọi người nháy mắt ra hiệu rồi tản đi, Triệu Trường Hà điểm huyệt đạo của thiếu nữ, một tay xách nàng ta lên:

- Đi thôi cô nương vào nhà với ta.

- Ngươi không được biến ta thành phu nhân áp trại.

Thiếu nữ phẫn nộ nói:

- Đợi ca ca ta đến, hắn sẽ giết sạch toàn bộ sơn trại của các ngươi!

- Ồ, có chỗ dựa à?

Triệu Trường Hà thật sự buồn cười:

- Thôi đi cô nương, ta không phải người tốt, nhưng cũng không phải là kẻ ấu dâm, không hứng thú với thân hình không có hai lạng thịt của ngươi, chỉ là từ trước đến nay chưa từng gặp người của triều đình, ta có vài chuyện muốn tìm hiểu.

Thiếu nữ thà chết chứ không chịu khuất phục:

- Ngươi hỏi gì ta cũng sẽ không nói.

- Xì.

Triệu Trường Hà cười khẩy một tiếng, giả vờ cởi thắt lưng.

Sắc mặt thiếu nữ đại biến:

- Ngươi dám!

- Lúc ngươi đầu hàng chẳng lẽ không nghĩ đến, thứ này mặc dù sẽ không đổ lên đầu ngươi, nhưng sẽ đổi một vị trí khác?

- Ngươi đê tiện! Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!

Triệu Trường Hà đương nhiên chỉ muốn dọa nàng ta một chút, thấy vậy đang định thêm chút nữa, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa:

- Lão đại, lão đại!

Triệu Trường Hà cau mày:

- Chuyện gì?

- Phương đạo chủ đến rồi, nói bắt được người của triều đình, sơn trại không được tự ý xử lý, phải nộp lên phân đạo, đây là quy củ.

- Mẹ nó!

Triệu Trường Hà cười lạnh:

- Hắn có thể bay à? Sao đến nhanh thế? Chắc là có người báo tin cho hắn từ nửa canh giờ trước rồi, rõ ràng là cố ý đến đây cướpnư nhân với ta, đến đây mới biết là người của triều đình, giả vờ cái gì chứ?

Ngoài cửa không dám lên tiếng.

- Được rồi, hắn ở đâu?

- Đang ở trên đường lên núi, sắp đến trại rồi.

- Biết rồi, ta sẽ tự mang nữ nhân này đến đó.

Ngoài cửa không còn tiếng động nữa.

Triệu Trường Hà quay đầu nhìn thiếu nữ, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt nhìn hắn.

- Hừ, biết đầu hàng có hậu quả gì rồi chứ?

Triệu Trường Hà kéo nàng ta ra ngoài, đi thẳng đến cổng trại.

- Triệu Trường Hà! Ta tưởng ngươi là một tráng nam tử hán! Khúm núm nịnh bợ Phương đạo chủ, ngươi không xứng... Ơ? Lời còn chưa dứt, thiếu nữ phát hiện huyệt đạo của nàng ta đã được giải, thanh kiếm bị tịch thu cũng được nhét lại vào tay mình.

- Ngươi ngốc à, ai bảo ngươi trại sơn tặc chỉ có một cửa? Đây là cửa sau!

Triệu Trường Hà vẫy tay:

- Mau đi, với cái bộ dạng ngu ngốc này của ngươi, theo Đường Thủ Tọa luyện thêm ba năm nữa rồi hãy nói đến chuyện ra ngoài làm nhiệm vụ. Đừng tưởng rằng bọn cướp gặp được đều dễ nói chuyện như ta.

Thiếu nữ ngây người nhìn hắn:

- Ngươi... ngươi biết ta là ai sao?

- Không phải Đường Thủ Tọa phái đến sao?

- Ừ, đúng vậy.

- Vậy thì được rồi.

Triệu Trường Hà không kiên nhẫn nói:

- Kệ ngươi là ai phái đến, lão tử cũng sẽ không làm chuyện hạ cấp như vậy. Ban đầu nghe nói là người của triều đình, còn định hỏi ngươi vài chuyện, nhưng đã không đúng lúc thì thôi, mau cút đi, lão tử còn có việc phải làm, đừng ở đây làm mất thời gian của lão tử.

Thiếu nữ nói:

- Ngươi, ngươi là đạo chủ Huyền quan tứ trọng, ngươi còn chưa phá được tam trọng. Ngươi thả tù binh của triều đình, nếu hắn biết được, ngươi sẽ phải làm sao…

- Ồ? Lúc này thì thông minh ra rồi sao?

Triệu Trường Hà bật cười:

- Được rồi, lão tử tự có chủ trương, ngươi đừng ở đây cản trở là được.

Thiếu nữ cúi đầu, mím môi lẩm bẩm một lúc, đột nhiên móc ra từ trong túi hai viên đan dược ướt sũng:

- Viên đan dược này có thể giúp ngươi đột phá tam trọng. Cảm ơn ngươi, ta, ta sẽ lập tức đi tìm người đến giúp ngươi!

Nói xong, nàng ta dậm chân một cái, xoay người bay đi. Nhìn cũng biết trình độ của nàng ta chỉ là cản trở, vậy thì chỉ có thể đi tìm cứu binh.

Triệu Trường Hà sửng sốt một chút, khinh công này phiêu dật, ưu mỹ lại vô cùng nhanh nhẹn, tuyệt đối là xuất thân danh môn, danh môn nào lại để cho một đệ tử ngây thơ như vậy ra ngoài làm nhiệm vụ chứ, thật là... khoan đã... danh môn gần đây, Thôi Nguyên Ung có một muội muội.

Hắn cúi đầu nhìn viên đan dược trong tay, thuốc của Thôi gia sao?

Đưa lên mũi nhẹ ngửi để cảm nhận một chút, rất nhanh đã phát hiện đan điền có chút động đậy.

Rõ ràng đây là đan dược nội gia, có thể giúp ích cho Hạ Cơ bát luyện, không phải Huyết Sát Công..., nhưng hiện tại, hắn tạm thời dùng Hạ Cơ bát luyện như chất hỗ trợ và chất đẩy cho Huyết Sát Công, cũng có thể thử xem sao?

Thôi kệ, Phương Bất Bình đã đến rồi.

Triệu Trường Hà ngửa đầu nuốt một viên đan, mặc cho khí tức đan điền bắt đầu xoay chuyển, sải bước đi về phía đại sảnh.

Vương Đại Sơn và những người khác đang bày rượu bày thức ăn trong đại sảnh, đón tiếp Phương Bất Bình đến chỉ đạo, thấy Triệu Trường Hà đi vào, đều sửng sốt một chút:

- Lão đại, nữ nhân kia đâu?

Triệu Trường Hà như vô tình đi tới, cười nói:

- Chuyện của nữ nhân lát nữa nói, ta muốn mượn ngươi một thứ.

Vương Đại Sơn không hiểu ý, cười nói:

- Lão đại muốn gì thì cứ lấy, nói gì mà mượn chứ? Không biết muốn mượn thứ gì?

- Ta muốn đột phá Huyết Sát Công tam trọng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu Huyết Sát Chi Khí hỗ trợ.

Triệu Trường Hà vừa nói vừa đột nhiên rút đao ra:

- Đặc biệt đến mượn đầu ngươi dùng một chút!

- Xoẹt!

Đao quang lóe lên, máu tươi phun ra.

Đầu Vương Đại Sơn bay lên, trong không trung còn đọng lại ánh mắt kinh ngạc không tin.

Hắn, hắn sao dám?

Phương đạo chủ đã đến rồi...Cả sảnh kinh hãi, nhìn Triệu Trường Hà không còn che giấu vẻ hung bạo đẫm máu, lòng người run rẩy, chân đều run rẩy.

- Ầm ầm!

Triệu Trường Hà nhìn vào đan điền, hiệu quả của viên đan dược vừa rồi vô cùng khủng khiếp, luồng khí thành xoáy, nhanh chóng lưu chuyển, tản ra khắp kinh mạch, thông suốt các huyệt đạo. Hắn vốn không định đột phá Huyền quan tam trọng của nội gia là huyệt Đản Trung, vậy mà lúc này lại đột phá một cách dễ dàng.

Mà đồng thời, người phát sát khí, Huyết Sát Chi Khí dâng lên mạch tim, thẳng tới linh đài, khí huyết như thủy triều cuồn cuộn, hung hăng xông tới gân màng trước đó bị tắc nghẽn.

Chân khí nội gia vừa đột phá lập tức được triệu hồi, hòa hợp với Huyết Sát Chi Khí, gân màng trong cơn đau dữ dội đột nhiên thông suốt.

Triệu Trường Hà ngửa mặt lên trời gào một tiếng, át đi cơn đau dữ dội khi đột phá, lại giơ đao chém nát biển hiệu đại sảnh, cười lớn bỏ đi:

- Nói là hành đạo mà không có đạo, gọi là tụ nghĩa mà không có nghĩa, giữ lại làm gì! Hẹn gặp lại sau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.