- Bọn hắn nói, trước đó hoàng đế lão nhi cũng có trưởng tử, chỉ là gia tộc hoàng hậu cũng không phải dễ trêu, con tư sinh này cũng không có đón về, chỉ là âm thầm chiếu cố bên ngoài mà thôi.
Thổ phỉ vẫn nói lan man không dứt:
- Nhưng chỉ cần Thái Tử vừa chết, thân phận Lạc Chấn Vũ bỗng nhiên khác hẳn... Còn trước đó ai quan tâm Lạc Chấn Vũ hắn là ai?
Triệu Trường Hà đã tê cứng cả người.
Đây chính là nguyên nhân Tứ Tượng Giáo cùng Huyết Thần Giáo diệt Lạc gia ư? Đoạn tuyệt huyết mạch hoàng đế, thiên hạ này thật sự loạn rồi.
Hiện tại vấn đề ở chỗ, thời điểm Thái Tử băng hà, lão hoàng đế chẳng phải lòng như lửa đốt tới Lạc gia đón người đi? Làm sao còn để cho Lạc Chấn Vũ tùy ý lưu lại Lạc gia... Huống chi theo thái độ Lạc gia mà nói, chính bọn hắn cũng không biết Thái Tử chết, bằng không Lạc Chấn Vũ làm gì còn tâm tình chơi cô thôn nữ được?
Có khi căn bản chỉ là thế nhân đoán mò mà thôi, Lạc gia là bị tai bay vạ gió.
Hắn cẩn thận hỏi một câu:
- Thái Tử chết lúc nào? Chết ở trước hay sau Lạc Chấn Vũ?
Thổ phỉ vỗ tay nói:
- Cái này không phải quá khéo sao, cũng liền trước mấy canh giờ lão đại ngươi giết Lạc Chấn Vũ! Khi đó Lạc Chấn Vũ vừa lúc đã thành huyết mạch hoàng đế duy nhất, cho nên một đao Triệu lão đại này thực sự là... Mở ra một phen loạn thế a, há có thể không nổi danh?
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu.
Theo thời gian cùng Huyết Thần Giáo nam tiến, bọn hắn đây là trước khi ở Thái Tử chết đã chuẩn bị giết Lạc Chấn Vũ... Chẳng lẽ là trùng hợp, hay là cái chết Thái Tử vốn là âm mưu của bọn hắn, hai bút cùng vẽ?
Câu nói của Đường thủ hiện lên trong não hải:
- Độ nghiệm trọng sự tình này, không phải ngươi có thể hiểu được... Ngươi sẽ hối hận.
Nàng vốn không nhận được cầu viện Lạc trang chủ, cũng không phải không đợi đại quân cùng tới. Căn bản liền không tồn tại đại quân gì, khả năng cao tin Lạc trang chủ cầu viện thật đúng là chưa tới kinh sư đâu... Mà là xế chiều hôm đó Thái Tử vừa chết, nàng liền hoả tốc tới đây bí mật đón người, vừa vặn đụng phải mà thôi.
Nếu nhìn theo cách này, Lạc gia không phải ngẫu nhiên gặp tai bay vạ gió mà đúng thật là có liên quan.
Chuyện này quả thật rất nghiêm trọng, nghiêm túc đến mức Triệu Trường Hà sửng sốt hơn nửa ngày, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
- Lá bài vị trí, hoàng cung, long ỷ. Nguyên lai là có mối liên hệ như thế ha ha ha! Cái liên quan có tác dụng chó gì, nữ nhân thối xem bói dám lừa đại gia!
Thổ phỉ:
- ???
Triệu Trường Hà cười híp mắt vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Việc này ta đã biết, cảm tạ huynh đệ.
Một đao chém ra loạn thế nhân gian.
Loạn thế há lại có thể do một đao của mình chém ra? Điểu dạng Lạc Chấn Vũ như vậy, nếu cho hắn đăng cơ thật, đó mới chính là thương sinh bất hạnh.
Chém liền chém, chẳng qua là trừ một tên đại tặc a!
Nghĩ đến đây, sự bồn chồn trong lòng Triệu Trường Hà nháy mắt không còn... tâm tình tự nhiên còn tốt hơn, cảm giác bí ẩn của thẻ bài cấn cấn trong lòng bấy lâu nay được giải đáp trong một buổi sáng thật sảng khoái.
Mặc dù cảm giác vẫn là có chút buồn bực, đó là thái độ Lạc gia phụ tử vẫn là rất không đúng, hơn nữa nếu như chỉ vì giết Lạc Chấn Vũ, một người tới ám sát là được rồi, hà tất lấy dao mổ trâu đi giết gà đi diet môn làm gì...
Bất kể đúng hay không, bản thân còn có lựa chọn khác sao?
Không có. Dù sao vẫn là bị truy nã, cũng không thể ra ngoài.
Còn không bằng mua cơm mang về cho Lạc Thất, dù sao vẫn phải sống a.
Hôm nay trò chuyện rất lâu, trở về trễ hơn so với hôm qua, mặt trời đã triệt để xuống núi, cũng không nhìn thấy đường. Nhưng trở lại xem xét nhà gỗ, Lạc Thất còn chưa có trở lại. Triệu Trường Hà cau mày, liền không có tâm tư tu luyện thêm, tới tới lui lui đi ra đi vào, nhìn về phía con đường lên sơn trại.
Hôm qua vốn là lo lắng Lạc Thất sẽ gặp nguy hiểm, kết quả không bị sao, nhưng cũng không đại biểu cho nguy hiểm không tồn tại, có thể phát sinh vào bất kỳ ngày nào.
Sẽ không phải là hôm nay chứ?
Triệu Trường Hà cuối cùng không nhịn được, cầm trường đao lên liền muốn đi ra ngoài. Vừa đi chưa được mấy bước, lại trông thấy Lạc Thất chắp tay sau lưng nhàn nhã trở về, thấy Triệu Trường Hà lòng như lửa đốt chạy ra ngoài, bộ dáng dường như còn có chút kinh ngạc, chợt nghĩ tới nguyên nhân, con mắt hơi cong lên:
- Trở về rồi trở về rồi.
Triệu Trường Hà cũng thở một hơi, nhíu mày:
- Hôm nay thế nào lại về muộn như vậy... Ách, không đúng...
Cái mũi hắn giật giật:
- Mùi vị ngươi không đúng a, ta trước khi đi còn ngửi thấy mùi hôi của ngươi trong gió, làm thế nào bây giờ lại không còn.
Lạc Thất lông mày còn cong hơn:
- Ra khe núi phía sau tắm rửa một cái mà thôi,cứ thúi như vậy ta chịu không được, cảm giác trên thân có thể có rận bò a.
- Tắm mùa đông a, ngưu bức.
Triệu Trường Hà cũng có chút rục rịch, lại có chút rụt rè. Chưa thử qua tắm mùa đông, cảm giác cởi quần áo ra đều chịu không được, đừng nói xuống nước. Quả nhiên nhân gia huyền quan nhất trọng chính là ngưu bức a...
- Ngươi cũng đi a, thối muốn chết ai cùng ngươi ngủ?
Lạc Thất tìm cho mình được một cái cớ:
- Đây không phải là lão tử già mồm, mà là ngươi thật sự quá hôi.
Sắc mặt Triệu Trường Hà có chút đắng:
- Lạnh như vậy, ngươi huyền quan nhất trọng có thể chịu, ta chỉ là một thái điểu a.
- Đại nam nhân a, người khác chưa từng luyện võ cũng dám đông thiên hạ thủy, ngươi tốt xấu cũng đã luyện mấy ngày, đừng nhát gan nữa.
Lạc Thất cười híp mắt đưa cánh tay ra sau lưng xuất ra một bình rượu hồ lô:
- Mang cho ngươi nhiệt tửu, tốt xấu có chút tác dụng.
Triệu Trường Hà có chút kinh hỉ:
- Nhiệt tửu này ngươi lấy ở đâu a?
- Hôm nay ta tiến vào thành, mua vài thứ.
Lạc Thất làm cái ảo thuật lấy ra một cái túi giấy dầu:
- Còn có chút thịt nướng, đồ ăn thức uống dùng để khao ngươi luyện công khổ cực.
Triệu Trường Hà ngạc nhiên nói:
- Ngươi sẽ không phải là tự móc tiền túi trả những thứ này a? Mặc kệ ngươi rời nhà mang theo bao nhiêu tiền, cũng không đủ dùng a.
- Hôm nay ta an bài bọn hắn đi săn thú... Mùa đông dã thú mặc dù thiếu, nhưng vẫn là có chút gà rừng thỏ núi để giao nộp, gắng gượng cũng ứng phó được. Cũng chính bởi vì như thế, xong việc tương đối sớm, ta liền tranh thủ đi một chuyến vào thành.
Lạc Thất nghiêm mặt:
- Người nói muốn hay không a, nói nhảm thật nhiều.
- Muốn muốn!
Triệu Trường Hà vội vàng đoạt lấy rượu hồ lô cùng túi giấy dầu, chạy ra ngoài liền nói:
- Ta trực tiếp xuống nước uống, tranh thủ uống lúc còn nóng.
Lạc Thất khoan thai vào phòng, trông thấy cơm trên bàn, khẽ mỉm cười.
Hắn lâm thời gặp biến, trên thân thật không có mấy đồng tiền, hôm nay mua những vật này liền dùng hết, chính mình căn bản cũng không ăn, bởi vì biết trở về đã có cái ăn.
Ngươi vì ta dành phần cơm, ta vì ngươi mua rượu.
Vốn là nên như thế.
Lờ mờ nghe thấy trại truyền miệng tới tiếng huyên náo, có người đang hô:
- Ban đêm không thể xuất trại!
Triệu Trường Hà âm thanh truyền đến:
- Ta thế nào lại chưa từng nghe qua lệnh cấm đi đêm a? Bớt cầm lông gà làm lệnh tiễn a, mẹ nó lão tử đi ra ngoài tắm rửa từ đâu tới nhiều tên nói nhảm như vậy!
- Ách... Triệu, Triệu lão đại...
- A, là các ngươi a, các ngươi còn có nhiệm vụ canh cổng? Được rồi được rồi đều người một nhà, nhường một chút.
- Sớm biết là Triệu lão đại, chúng ta cũng không ngăn cản a.
Âm thanh dần dần tản đi.
Đã lão đại rồi a... Nhìn trạng thái này càng ngày càng có mấy phần bộ dáng sơn phỉ rồi a. Lạc Thất đang chậm rãi ăn cơm, đột nhiên nhịn không được cười lên.
Thuần phác thiếu niên?
Chưa nói đến có phải trộm cướp hay không,trời sinh làm đạo tặc rõ ràng rất đúng a, thích ứng cái Ma Quật này còn nhanh hơn ta, mới mấy ngày liền phong sinh thủy khởi. Có trời mới biết vì cái gì tên kia lúc ban đầu tạo cho người ta ấn tượng thuần lương giản dị, thực sự quá thần kỳ.
Lạc Thất bỗng nhiên đang suy nghĩ, kỳ thực chính mình cùng Triệu Trường Hà cũng không có giao tình gì, trước khi xảy ra biến cố mọi người mới nói qua lại mấy câu a? Triệu Trường Hà đối xử với mình không tệ, chủ yếu là bởi vì thân ở tha hương Ma Quật cô độc cùng chột dạ, hắn Lạc Thất tốt xấu là người quen, cho nên tự nhiên thân thiện.
Cứ tiếp tục như cá gặp nước như thế, đều cùng mọi người quen biết hết, khi đó Lạc Thất hắn sẽ không có gì đặc biệt, nói không chừng giao tình cùng người khác còn tốt hơn so với hắn.
Cũng tốt, mỗi người đều có con đường riêng của mình.
Lạc Thất khoan thai sửa sang lại bát đũa, lại ngồi trên giường nhắm mắt luyện công.