Loạn Thế Thư

Chương 17: Chương 17: Thói quen




Kỳ thực đứng tấn luyện công còn tốt, tại thời điểm đắm chìm trong công pháp, quả thật có thể quên đi mọi chuyện xung quanh.

Lúc ngủ mới là thật khảo nghiệm.

Thời điểm không xác định còn xem như không sao đi, cũng lười suy nghĩ nhiều. Bây giờ biết rất rõ là nữ hài tử, còn cùng mình ngủ chung một giường, làm sao còn có thể giống như trước không nghĩ gì a!

Càng chí mạng hơn là, hôm nay tất cả mọi người đều đã tắm qua, Lạc Thất vào thành thậm chí còn thay qua quần áo, bây giờ còn một mùi thơm ngát nhàn nhạt, quanh quẩn ở chóp mũi.

Triệu Trường Hà đã quen nằm ngửa bụng lên trời hôm nay cực kỳ hiếm có mà xoay người quay mặt ra ngoài, co ro nằm, nằm hơn nửa canh giờ con mắt vẫn mở to, căn bản ngủ không được.

Ngược lại là Lạc Thất an tĩnh nằm ngửa, hai mắt hơi khép, nhìn như đang bình tâm tĩnh khí tu luyện.

Kỳ thực sao có thể tu luyện a? Trong lòng cũng đang mắng con mẹ nó.

Đúng là hại người mà, tu luyện nội tức quan trọng nhất là phải ngưng thần tĩnh khí, nhưng bây giờ làm thế nào ngưng thần, làm thế nào tĩnh khí đây?

Không tẩu hỏa nhập ma đã không tệ rồi...

Lạc Thất đôi khi tự hỏi, nếu như lén lén giết giết Triệu Trường Hà sớm một chút, rất nhiều chuyện bí mật của mình cũng sẽ không bị hắn biết... Nàng vốn là có lý do giết hắn.

Nhưng lúc trước trong thời gian ngắn không dám, nàng còn cần “Công lao” Triệu Trường Hà dẫn dắt nàng, bằng không nàng cũng không chắc chắn có thể lưu lại nơi này. Chính vì nhất thời không có giết, kết quả đã biến thành dạng này... Kể từ lúc hắn mang cơm cho mình, lúc đó thật muốn giết cũng rất khó hạ thủ.

Tìm người trong sơn trại đổi phòng cho mình? Nhưng lại biết đổi không được. Phòng đơn vốn là đãi ngộ trung tầng cao tầng, nàng còn chưa tới mức đó.

Nếu đổi lại mội phòng đôi khác, lấy đâu ra nữ nhân cùng ngươi ở? Nghĩ hay thật. Phân tới ở cùng nam nhân khác... vậy trăm phần trăm sẽ giết hắn.

Quay đi quay lại, thật sự đã biến thành kết cục như vậy. Không thể rời đi, cũng không thể trốn tránh.

Buồn cười ở chỗ hôm nay trong lòng nàng ngược lại không còn cảm giác căng thẳng như tối hôm qua. Dù sao cũng ngủ chung qua, dần dần quen rồi, hắn quả thật cũng sẽ không loạn đụng, có thể tín nhiệm.

Vậy cứ như vậy đi.

trong lòng Lạc Thất bỗng nhiên có chút cảm giác khủng hoảng. Nàng không ngờ rằng bản thân có một ngày bình tĩnh tiếp nhận cảm giác ở cùng một nam nhân lại còn chung giường chung gối?

Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ.

Bất tri bất giác, tiếng ngáy Triệu Trường Hà mơ hồ vang lên, Lạc Thất giống như nhận được tín hiệu, tự nhiên buông lỏng trong lòng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

...

Hôm sau trời vừa sáng, âm thanh đầu bếp ngoài cửa đến từng nhà như cũ đưa bánh ngô làm cho Lạc Thất bị đánh thức.

Phản ứng đầu tiên chính là thấy không đúng, cái gối đầu cứng như đá sao trở nên thoải mái như vậy.

Nàng mơ màng mà mở to mắt, lộp bộp trong lòng.

Nào phải là cái gối đầu gì?

Lúc này nàng là đang tựa vào hõm vai Triệu Trường Hà, một tay còn vòng qua ôm eo của hắn, chỉ thiếu chút nữa đem chân gác qua.

Lạc Thất cẩn thận từng li từng tí rút về.

Lúc trước còn đang suy nghĩ hắn có thể hay không trong lúc ngủ mơ vô thức ôm qua đây, kết quả nhân gia Triệu Trường Hà ngược lại là ngủ thành thành thật thật, kẻ vô ý thức loạn ôm lại chính là mình.

Lạc Thất như sắp khóc tới nơi, đáng ra không nên uống rượu a!

Nhưng vẫn còn may, Triệu Trường Hà trước kia dễ tỉnh như nàng, hôm nay lại tựa hồ còn chưa tỉnh, vẫn như cũ còn đang ngủ say. Lạc Thất nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ bình tĩnh đem gối ôm đẩy trở lại, an tĩnh chờ đầu bếp tới gõ cửa phòng.

Quả nhiên chờ đầu bếp vừa gõ cửa, Triệu Trường Hà liền như là lò xo bật dậy, cấp tốc tỉnh lại, duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn Lạc Thất, hướng nàng nở nụ cười:

- Chào buổi sáng.

Hết thảy như thường.

Trái tim đang căng như dây đàn của Lạc Thất cuối cùng cũng thả lỏng, cười híp mắt vỗ vai Triệu Trường Hà:

- Đi lấy bánh đi.

Triệu Trường Hà ngược lại có chút do dự về chuyện này, do dự một hồi không cam lòng mà xuống giường, sau đó khom người đi lấy bánh ngô.

Lạc Thất mặt không biểu tình, nàng hiểu tình hình rồi.

Vừa rồi tên này hẳn là đã sớm tỉnh dậy, lại giả vờ không biết... Bằng không lòi ra thứ đồ vật bên dưới chăn của hắn sẽ có chút xấu hổ.

- Phi.

Lạc Thất khẽ nhổ một ngụm, trên mặt không tự chủ được đỏ lên.

Chỉ đến thế thôi sao?

Rõ ràng cũng rất háo sắc a!

Nhưng vẫn rất biết làm người, tốt xấu bây giờ hai người đối mặt cũng đỡ xấu hổ.

Cái này kêu là... Ta là giả bộ, hắn biết ta là giả bộ, ta biết hắn biết ta là giả bộ, hắn biết ta biết hắn biết ta là giả bộ, tiếp đó mọi người ăn ý tiếp tục giả bộ.

Cái này là kịch bản gì a...

Triệu Trường Hà cầm bánh cao lương tới, cũng không biết chính mình nên làm ra cái biểu tình gì, dứt khoát mặt không đổi sắc đem bánh cao lương ném qua:

- Ta đi luyện công. Ngươi săn thú cũng chú ý một chút, loại sự tình này cũng không phải không có nguy hiểm. Chờ ta cùng Tôn giáo quen hơn, xem có thể đem ngươi điều sang vị trí khác...

Lạc Thất mỉm cười:

- Biết rồi, ngươi đi đi.

Triệu Trường Hà có chút chật vật chạy, nhìn tư thế có chút khó chịu của hắn, Lạc Thất tức giận đem bánh ngô nắm chặt xé thành từng mảnh, phảng phất như bóp thịt mềm bên hông Triệu Trường Hà.

- Háo sắc như thế, còn giả bộ thẳng nam!

Triệu Trường Hà oan uổng muốn chết a, nam tử hán huyết khí phương cương, cho dù chuyện gì đều không phát sinh, buổi sang thường thường cũng sẽ chào cờ a, cùng sắc hay không có quan hệ gì?

Huống chi đại sư huynh này sau khi tắm còn thơm như vậy, khi nãy nàng tựa vào, xúc cảm mềm mềm trên cánh tay kia... lão cẩu độc thân Triệu Trường Hà nào chịu nổi a!

- Triệu Trường Hà!

Tôn giáo tập căm tức âm thanh truyền đến.

- A...

Triệu Trường Hà phảng phất trở lại phòng học bị giáo thụ trên giảng đường quát, lúng túng nói:

- Giáo tập...

- Hôm qua mới khen ngươi chăm chỉ học tập, hôm nay liền thất thần rồi? Nói một chút trọng điểm một thức tà liêu (chém chéo) vừa rồi ta dạy nằm ở đâu?”( Liêu đồng âm với từ trêu chọc trong TQ)

Trêu chọc? Ta chưa trêu chọc nàng a, là nàng trêu chọc ta... Ách đợi đã...

Triệu Trường Hà:

- ...

Cho nên nói nữ nhân sẽ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện a? Ngươi nhìn tối hôm qua trung bình tấn liền đứng tấn đến loạn thất bát tao, buổi sáng hôm nay tâm tư cũng là loạn thất bát tao.

Thật con mẹ nó.

- Phiền phức giáo tập lại truyền thụ một lần, ta hôm nay tự phạt, luyện ba ngàn lần!

Triệu Trường Hà tuyên thệ ác ngôn, tính dùng toàn tâm toàn ý đi luyện công để làm bớt đi tâm tư nam nữ, nhưng sự thật chứng minh, kỳ thực cũng không cần như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.