Lời Ngọt Ngào Từ Địa Ngục

Chương 7: Chương 7




- Hy Hy, cậu đi căn-tin chung với mình đi - Hoàng Yến Nhi khều khều cô bạn bên cạnh đang ngủ say sưa.

- Ồn quá, đừng có làm phiền mình, với lại cậu cũng đừng gọi mình là Hy Hy, nghe sến chết đi được - Lăng Tiểu Hy cố gạt bỏ cái tay đang quấy rầy trên người mình ra.

- Nghe hay mà, Hy Hy

Dưới sự kiên cường, bền bỉ, ăn vạ của Hoàng Yến Nhi cuối cùng cũng kéo được Lăng Tiểu Hy ra ngoài phòng học.

Nhưng không may lại gặp phải một đám người không có ý muốn để cho bọn cô đi.

- Mày giỏi lắm Lăng Tiểu Hy, mới vô trường một tháng mà đã cướp đi Lâm của tao - Bạn này nhìn có chút quen mắt, hình như học chung lớp với cô, nhưng cô lại không nhớ rõ tên lắm.

- Cậu là Liên Đan...hay Liên Sen..Liên Mai,.... - Lăng Tiểu Hy kể hàng loạt cái tên, cô phát hiện càng kể khuôn mặt bên kia càng đen lại nên im bặt không nói nữa.

- Tao tên Liên Hoa 

- À, Liên Hoa, tìm có chuyện gì không ?

- Tất nhiên là có, dạy cho mày một bài học để mày không còn đi dụ dỗ Lâm của tao nữa 

- Lâm ??? Là ai ?

Hoàng Yến Nhi bên cạnh giật giật tay áo Lăng Tiểu Hy đang có vẻ mặt u mê, chưa tỉnh ngủ.

- Trần Hoàng Lâm đó, thôi mình tránh đi, đừng gây chuyện với chúng nó, kẻo lại gặp rắc rối

Hai người chuyện trò to nhỏ, không phát hiện có một cánh tay đang lao đến. Lăng Tiểu Hy chỉ kịp đẩy Hoàng Yến Nhi ra một bên, nhanh chóng nhích người xuống dưới nhưng vẫn không tránh khỏi móng tay cào qua sướt một bên má trái.

Ánh mắt Lăng Tiểu Hy từ từ thay đổi, dạo này không thấy cô làm gì nên tưởng cô là con cọp giấy sao ?

Chỉ thấy không đầy một phút, đám người ra oai hồi nãy giờ nằm rạp hết xuống đất, tay đều ôm bụng chỗ vừa bị đá, nặng nhất là Liên Hoa, trên tay trên bụng trên mặt chỗ nào cũng có vết bầm.

- Mốt mà nhớ đừng có chọc chị

Sau đó Lăng Tiểu Hy và Hoàng Yến Nhi đang rời đi, mọi người xung quanh vỗ tay rần rần, không ai có ý định giúp đám người nằm rạp xuống đất. Bởi vì trong trường người bị họ ăn hiếp rất nhiều, cứ ỷ lại mình là con trưởng nên muốn làm gì thì làm.

- Nhìn cái gì mà nhin, tránh ra coi - Liên Hoa hét lên với đám người xung quanh đang xem kịch vui, gượng dậy bước đến phòng hiệu trưởng.

Về đến nhà, Lăng Tiểu Hy chạy vọt lên phòng lấy quyển sổ ra nói chuyện với Jason.

“Bữa nay gặp một chuyện không thoải mái ==' “

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay gặp một đám người bị não phẳng chặn lại đánh ghen, nhưng mà đã giải quyết được hết, chỉ bị xây xát nhẹ trên mặt thôi”

“Cái gì ? Cậu bị thương sao ? Có bị nặng không? Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa ?” - Bên kia ánh mắt hắn tối sầm lại, nổi lên cuồn cuộn lốc xoáy.

“Chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da thôi, không có gì quan trọng đâu ^^”

“Ai làm cậu bị thương?”

“ Cũng không nhớ nữa, Liên Hoa hay Liên Sen gì đấy “

“ Tớ bận một chút việc, mai tớ sẽ nói chuyện tiếp với cậu”

Cậu ta sao vậy nhỉ? Lúc nào chỉ cần cô nói chuyện thì sẽ trả lời lại ngay lập tức, nay lại kết thúc cuộc trò chuyện đầu tiên. Haiz.. khó hiểu quá đi !!

-----

- Chết tiệt! Điện thoại rơi đi đâu rồi 

Liên Hoa đi đọc theo dãy hành lang tầng 4, quan sát xung quanh để tồn điện thoại. Ả vừa đi gặp ba mình xong, tưởng có thể đuổi học con nhỏ Lăng Tiểu Hy ai dè lại còn bị mắng cho một trận. Nói cái gì mà ba Lăng Tiểu Hy đã đầu tư cho trường mình rất nhiều số tiền, không nên chọc vào.

Đã bị mắng mà giờ còn làm rơi cái điện thoại không biết chỗ nào, bực thiệt!

Tìm hoài mà không thấy, Liên Hoa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Bỗng có một tiếng bước chân vang lên, ngày càng tiến sát vào nhà vệ sinh. Liên Hoa có một dự cảm không lành, Liên Hoa vội trốn vào một phòng trong nhà vệ sinh, im lặng chờ tiếng bước chân đi xa.

Nhưng tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, đi được một lúc thì tiếng bước chân dừng lại ngay phòng Liên Hoa đang trốn. Ả nín thở không dám phát ra tiếng động, trên lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi. 

“Cốc, cốc” Có tiếng gõ cửa vang lên liên hồi. Có lẽ thấy không ai đáp lại, nên người đó dừng lại việc gõ cửa và xoay người bỏ đi.

Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp mừng trong lòng thì bỗng có một bàn tay xuyên qua cửa. Ả trừng mắt nhìn cánh tay đó, rồi từ từ là thân hình một người. Hai mắt ả trợn trắng lên, vẻ mặt kinh hoàng, nhìn thấy từ trong tay người đó xuất hiện một con dao giải phẫu.

Hết chap 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.