Lời Ngọt Ngào Từ Địa Ngục

Chương 6: Chương 6




Thấm thoát đã trôi qua một tháng kể từ lúc Lăng Tiểu Hy bước vào ngôi trường mới, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, đến trường ngủ một giấc rồi lại xách balo đi về. Chỉ có một cái khác là buổi tối cô càng ngày càng nói chuyện nhiều hơn với Jason, có đôi khi đến tận lúc sáng, thế nên cô thường ngủ bù trong các giờ học.

- Đã một tháng rồi và không có chuyện gì xảy ra với cậu, thật kì lạ - Hoành Yến Nhi nhìn cô bạn bên cạnh mình đang mắt nhắm mắt mở nhìm chằm chằm lên bảng.

- Cậu muốn tớ xảy ra chuyện gì lắm sao ? - Lăng Tiểu Hy huých Hoàng Yến Nhi một cái.

- Tất nhiên là không, chỉ là ...

- Chỉ là tin đồn nhảm thôi, không có thật đâu, cậu thấy đấy, tớ vẫn bình thường này 

Đột nhiên có một cái đầu chồm qua bàn phía cô.

- Các cậu có chuyện gì mà cứ thầm thì với nhau quài vậy ? - Thì ra là Trần Hoàng Lâm.

- Tránh ra coi, thầy đang nhìn kìa - Lăng Tiểu Hy đạp một cái lên đùi Trần Hoàng Lâm khiến anh mém té khỏi ghế, chỗ bị đạp hiện lên dấu giày rất rõ ràng.

- Không kể thì thôi - Trần Hoàng Lâm trở về chỗ của mình, ra sức phủi phủi dấu giày dính trên quần. 

Tối hôm đó

“Cậu muốn tớ đến nhà cậu xem tình hình ba mẹ cậu sống như thế nào sao ?” - Cô vừa gặm táo vừa nói chuyện với Jason.

“Phải, đã mấy năm rồi, không biết họ sống có tốt không. Cậu không phiền chứ?”

“Mai là chủ nhật, tớ rảnh cả ngày, tớ có thể đến thăm họ, đồng thời có thể giúp họ làm một ít công việc” 

“Vậy tốt quá, cảm ơn cậu”

“Không có gì, chuyện nhỏ mà” 

“Tớ sẽ nói địa chỉ nhà cho cậu, nơi này có chút hẻo lánh, tìm sẽ hơi khó một chút”

“Không sao, tớ sẽ hỏi người dân nơi đó”

Sáng hôm sau

Quả thật không phải một chút hẻo lánh, mà là cực kì hẻo lánh. Cô nhìn đông nhìn tây hòng tìm ra được hơi thở con người nhưng mà đành bó tay. Chú tài xế đưa cô đến một ngọn đồi nhỏ rồi kêu cô tự mình đi lên do xe hơi không thể chạy vào. Cô tưởng sẽ có người sinh sống ở đây nhưng đi một hồi vẫn chưa thấy ai.

Giữa lúc muốn dừng lại nghỉ chân một chút thì thấy xa xa có một căn nhà đang đứng sừng sừng ở đó. 

“Nhà tớ là một ngôi nhà cổ kính, gồm hai tầng, tường được sơn màu nâu vàng, mái ngói màu đỏ, xung quanh ngôi nhà được bao bọc bởi những cây cổ thụ to lớn.”

Còn nói gì nữa thì cô đã quên, nhìn chung thì có thể là nhà đó rồi. Nãy giờ cô đang tự hỏi là không biết cậu ta đi học như thế nào? Có lẽ cậu ta đi mướn một nhà trọ gần trường, còn ba mẹ cậu ấy thì thích sống ở nơi yên tĩnh.

Đứng trước cửa ngôi nhà, cô tìm chuông cửa rồi bấm vào. Vài giây sau đã có người ra mở cửa.

- Xin chào, đây có phải là nhà của Jason không?

- Sao cậu biết anh tôi? Còn biết tên tiếng anh của anh ấy ? Cậu là ...

- Tôi là Lăng Tiểu Hy, là em gái của bạn học của anh cậu, anh tôi có việc bận nên nhờ tôi đến đây thăm hỏi ba mẹ của anh Jason

Cậu ta nhìn cô có chút nghi ngờ. Tất nhiên rồi, chính cô cũng cảm thấy lí do của mình vô lí. Bạn học đã mất nhiều năm mà giờ mới đến thăm ba mẹ cậu ta, không khỏi kì lạ đi. Thông cảm cho chỉ số thông minh của não cô chỉ có thể nghĩ được như vậy.

- Ba mẹ tôi đã di cư sang nước ngoài hết rồi, chỉ còn tôi ở đây thôi. Đã đến đây rồi thì vào nhà đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa hé ra cô mới nhìn rõ đựơc hết khuôn mặt cậu ta. Dáng người cao thẳng, hơi gầy chút xíu, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt sâu hun hút, nhìn vào bên trong cô cảm giác như bị cuốn hut vào bên trong đó, giật mình lại cô mới phát hiện nước da cậu ra có vẻ kì lạ.

- Này, da cậu bị sao thế? Sao lại trắng bệch và xanh xao vậy?

- Không có gì, chỉ là bị cảm nhẹ thôi - Cậu ta đang mặc một chiếc áo dài tay, nghe cô hỏi vậy cậu ta liền kéo áo tay xuống. Cô không để ý lắm, dù sao chỉ gặp có một lần rồi say goodbye. 

Căn nhà được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ,  cô cũng không biết làm gì nữa đành ngồi phòng khách xem ti vi. Cậu ta bưng ra một ly nước cam, mời cô uống. Cô cũng không khách khí mà uống hết nguyên ly. Một lúc sau, cảm giác mí mắt đang có dấu hiệu đống lại, cô cố gắng mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. 

Cô đang ngủ thì có người gọi cô dậy,  hình như nói là đã đến chiều rồi. Cô còn lơ mơ mới giật mình bừng tỉnh, đến nhà người khác mà còn ngủ quên. Cô hối hả ra về nhà, cậu ta có đề nghị dẫn cô xuống nhưng cô từ chối.

Chờ đến khi bóng cô mất dần, người thanh niên mới nở nụ cười quỷ dị, tiếng thì thầm thổi vào trong gió - Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, Tiểu Hy.

Hết chap 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.