Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 8: Chương 8: Tôi có một lời hứa nguy hiểm




Blackjack đưa tôi xuống bãi biển, và tôi phải công nhận rằng điều này thật tuyệt. Ngồi trên một con ngựa biết bay, bay lướt qua phía trên những con sóng với vận tốc hàng trăm dặm một giờ trong khi gió thổi phần phật trên tóc và bọt nước biển hất vào mặt – này, một ngày nào đấy nó sẽ hơn đứt trò lướt ván.

Đến nơi rồi. Blackjack giảm tốc độ và lượn một vòng. Thẳng ngay bên dưới.

“Cám ơn.” Tôi nhảy ra khỏi lưng nó và lao xuống mặt nước biển lạnh buốt.

Tôi cảm thấy ngày càng thoải mái hơn khi làm những việc như mạo hiểm thế này cách đây một vài năm. Tôi đã có thể di chuyển dễ dàng theo bất cứ cách thức nào tôi muốn khi ở dưới nước, chỉ ra lệnh bằng suy nghĩ cho những dòng hải lưu chuyển động xung quanh và chúng sẽ đẩy tôi đi. Tôi có thể thở khi ở dưới nước, không có vấn đề gì cả. Và quần áo của tôi không bao giờ bị ướt trừ khi tôi muốn chúng ướt.

Tôi nhanh chóng phóng mình vào vùng nước tối tăm bên dưới.

Sáu mét, chín mét, mười hai mét. Áp lực nước không làm tôi khó chịu. Tôi chưa bao giờ cố gắng chống lại áp lực đó – để xem liệu có một giới hạn độ sâu nào đó dành cho tôi hay không. Tôi biết người bình thường không thể lặn xuống sâu quá sáu mươi mét mà không bị bẹp dúm như một cái vỏ lon. Tôi cũng có thể bị mù, ở độ sâu này dòng nước tối om như đang ban đêm. Nhưng tôi có thể nhìn thấy nhiệt lượng của những thực thể sống, và… những dòng hải lưu lạnh buốt. Thật khó diễn tả thành lời. Nó không giống như việc nhìn thấy bình thường, nhưng tôi có thể chỉ ra từng thứ một ở đâu.

Khi tôi đến gần đáy đại dương hơn, tôi trông thấy ba con ngựa biển – những con ngựa có đuôi cá – đang bơi thành một vòng tròn quanh một chiếc thuyền bị đắm. Những con ngựa biển trông tuyệt đẹp. Những đuôi cá của chúng tỏa sáng bảy sắc cầu vồng, phát ra anh sáng lân tinh. Bờm chúng trắng toát, và rồi chúng phi nước đại qua những dòng nước như những con ngựa đang hoảng hốt vẫn thường làm trong cơn dông bão. Có điều gì đó khiến chúng hoảng sợ.

Tôi bơi lại gần hơn và phát hiện ra nguyên nhân. Một bóng đen – của một loài động vật nào đó – bị mắc kẹt một nửa ở bên dưới con tàu và bị quấn trong cái lưới đánh cá – một trong những loại lưới lớn được dùng trên những con tàu đánh cá bằng lưới rà để bắt mọi thứ cùng một lúc. Tôi ghét những thứ này. Đã quá tồi tệ khi họ giết hại cá voi và cá heo, nhưng đôi khi những con vật thần thoại cũng bị sa vào lưới. Khi lưới bị rối, một số ngư dân lười biếng sẽ cắt bỏ chỗ lưới đó và để những con vật bị mắc kẹt trong đó chết.

Chắc hẳn sinh vật khốn khổ này đang vi vu quanh đáy biển Long Island Sound và bằng cách nào đó tự quấn mình vào tấm lưới của con tàu đánh cá bị đắm này. Nó đã cố tìm cách thoát ra và lại càng bị quấn vào tấm lưới không có cách nào gỡ ra, trong quá trình đó còn nhấc lên luôn chiếc tàu bị đắm. Giờ thì cái xác tàu đắm, nằm dựa vào một tảng đá lớn, đang bập bênh và có nguy cơ đổ sập xuống đầu con vật bị mắc kẹt.

Những con ngựa biển đang bơi xung quanh một cách điên cuồng, muốn giúp nhưng không biết làm bằng cách nào. Một con đang cố gắng cắn tấm lưới, nhưng răng ngựa biển lại không dùng để cắt dây thừng. Ngựa biển rất khỏe, nhưng chúng không có tay và không (nói nhỏ thôi) đủ trí thông minh.

Hãy giải phóng cho nó, cậu chủ! Một con ngựa biển nói khi nhìn thấy tôi. Những con khác cũng đồng tình cầu xin tôi.

Tôi bơi lại gần hơn để quan sát sinh vật đang bị mắc kẹt. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là một chú ngựa biển con. Trước đây tôi đã từng giải cứu một vài con. Nhưng sau đó tôi nghe thấy một thứ âm thanh lạ trong đầu, một cái gì đó không thuộc về lòng biển sâu:

“Mooooooo!”

Tôi đến bên cạnh con vật và nhận ra đó là một con bò. Nghĩa là… Tôi đã từng nghe về bò biển, giống như lợn biển và những loài khác, nhưng đây thực sự là một con bò với nửa thân sau là phần thân sau của con rắn. Nửa thân trước của nó mang hình dáng của một chú bê non với bộ lông đen, đôi mắt nâu to rầu rầu và cái mõm trắng. Nửa thân sau của nó là một cái đuôi uốn khúc màu nâu và đen với những lớp vảy chạy dọc từ đầu đến cuối đuôi, trông giống như một con lươn khổng lồ.

“Nào, bé con,” tôi nói. “Bé từ đâu đến thế?”

Con vật nhìn tôi rầu rĩ. “Moooo!”

Nhưng tôi không thể hiểu suy nghĩ của nó. Tôi chỉ có thể nói chuyện với các con ngựa biển.

Chúng tôi không biết nó là con vật gì, cậu chủ, một trong những con ngựa biển nói. Rất nhiều con vật lạ đang trở nên kích động.

“Ừ,” tôi thì thầm. “Ta nghe thấy rồi.”

Tôi mở nắp cây Thủy Triều và thanh gươm to dần lên trong tay tôi. Lưỡi thiếc của nó sáng lên trong bóng tối.

Con bò biển trở nên phấn khích và bắt đầu vùng vẫy trong tấm lưới, đôi mắt chứa đầy nỗi kinh hoàng. “Nào!” Tôi nói. “Ta sẽ không làm mi đau đâu! Chỉ để ta cắt tấm lưới thôi.”

Nhưng con bò biển lại càng quẫy đuôi mạnh hơn và càng mắc kẹt thêm. Con tàu bắt đầu tròng trành, khuấy lớp bùn đọng dưới đáy biển lên và sắp sửa đổ ập xuống con bò biển. Những con ngựa biển hoảng hốt hí vàng và quẫy đạp trong nước, điều đó cũng không giúp được gì cả.

“Được rồi, được rồi!” Tôi nói. Tôi ném thanh gươm ra chỗ khác và bắt đầu nói chuyện một cách bình tĩnh hết sức để những con ngựa biển và bò biển thôi khiếp sợ. Tôi không biết liệu nó có húc điên loạn ở dưới nước hay không, nhưng tôi không thực sự muốn tìm hiểu điều ấy. “Tốt rồi. Không gươm. Thấy không? Không có thanh gươm nào cả. Bình tĩnh nào. Rong biển đây. Bò mẹ. Thuyết ăn chay.”

Tôi ngờ rằng chú bò biển không hiểu những gì tôi đang nói, nhưng nó có phản ứng tốt với âm điệu trong giọng nói của tôi. Những con ngựa biển vẫn đang lồng lộn, nhưng chúng đã thôi không còn bơi vòng quanh tôi rối rít nữa.

Hãy giải cứu cho nó, thưa cậu chủ! Chúng cầu khẩn.

“Được rồi,” tôi nói. “Ta nghe thấy rồi. Ta đang tính.”

Nhưng làm cách nào tôi có thể đưa con bò biển ra khi nó tỏ ra khiếp sợ thanh gươm như thế chứ ? Có vẻ như trước đây nó đã từng nhìn thấy thanh gươm và biết mức độ nguy hiểm của thứ vũ khí này.

“Được rồi,” tôi nói với những con ngựa biển. “Ta cần tất cả các ngươi hợp lực đẩy chính xác theo cách ta chỉ dẫn.”

Đầu tiên chúng tôi bắt đầu với con tàu. Việc này không dễ chút nào, nhưng với sức mạnh của ba con ngựa, cuối cùng chúng tôi cũng dịch chuyển được cái xác tàu để nó không đè bẹp con bò biển. Sau đó tôi xử lý tấm lưới, gỡ từng phần một, tháo những móc câu, kéo những nút thắt quanh móng con bò biển ra. Công việc này kéo dài vô tận – với tôi, nó còn tệ hơn cái lúc tôi phải ngồi gỡ lõi dây thép của cái máy chơi game. Trong suốt thời gian đó, tôi không ngừng trò chuyện với con bò biển, nói với nó rằng mọi chuyện sẽ ổn trong khi nó hết kêu la rồi lại rên rỉ.

“Không sao đâu, Bessie à,” tôi nói. Đừng hỏi tại sao tôi lại bắt đầu gọi nó như thế. Chỉ là vì đó dường như là một cái tên hay cho một con bò thôi. “Bé ngoan. Bé đáng yêu.”

Cuối cùng, tấm lưới cũng lỏng ra, con bò biển đạp nước vùng bơi ra khỏi tấm lưới và nhào lộn một cách sung sướng.

Những chú ngựa biển hân hoan hí vang. Cám ơn cậu chủ!

“Moooo!” Con bò biển rúc vào lòng tôi và giương đôi mắt to màu nâu nhìn tôi.

“Được rồi,” tôi nói. “Không sao nữa rồi. Bé đáng yêu. Được rồi… Tránh xa khỏi rắc rối nhé.”

Chợt nhớ ra, không biết tôi đã ở dưới nước bao lâu rồi nhỉ? Ít nhất là một giờ đồng hồ rồi. Tôi phải quay lại nhà trước khi anh Argus hay những con yêu quái mình người cánh chim phát hiện ra tôi đang vi phạm lệnh giới nghiêm.

Tôi bơi thẳng lên trên và lao ra khỏi mặt nước. Ngay lập tức, Blackjack sà xuống và để tôi bám vào cổ nó. Nó cất cánh bay lên không trung và đưa tôi quay trở lại bờ biển.

Có thành công không, sếp?

“Ừ. Chúng ta đã giải cứu cho một cô bé… đại loại là như vậy. Hơi mất thời gian một chút. Nó gần như bị hoảng loạn.”

Những việc làm tốt thường hay nguy hiểm, thưa sếp. Sếp đã cứu cái bờm đàng thương của tớ, đúng không ạ?

Tôi không thể không nghĩ về Annabeth trong những giấc mơ của mình, suy sụp và không còn sức sống trong cánh tay của Luke. Ngay tại đây tôi vừa mới giải thoát cho một con quái vật con, nhưng tôi lại không thể cứu người bạn của mình.

Khi Blackjack bay trở lại nhà của tôi, tình cờ tôi thoáng nhìn vào sảnh ăn. Tôi trông thấy một bóng người – một cậu bé đang núp mình sau một cái cột trụ Hy Lạp, như thể đang lẩn tránh ai đó.

Đó là Nico, nhưng giờ vẫn chưa phải là bình minh mà. Càng không phải gần đến giờ ăn sáng. Cậu bé đang làm gì ở đây chứ?

Tôi lưỡng lự. Điều cuối cùng trên đời tôi muốn là mất thêm thời gian chỉ để nghe Nico về cái trò Lá bài thần thoại của cậu ấy. Nhưng có gì đó không ổn. Tôi có thể khẳng định điều ấy qua cách cậu ấy đang giấu mình.

“Blackjack,” tôi nói, “cho ta xuống ở đằng kia được không? Ở đằng sau cái cột ấy.”

Tôi gần như làm hỏng mọi thứ.

Tôi lại bước đến gần Nico, chỉ cách cậu bé vài bước chân. Cậu bé hoàn toàn không nhìn thấy tôi. Nó đang đứng sau cái cột, ẩn mình lén lút ở một góc phòng, tất cả sự chú ý của cậu bé đều dồn về phía sảnh ăn. Tôi chỉ còn cách cậu bé hơn một mét rưỡi và sắp sửa nói, Câu đang làm gì thế, thật to, thì tôi nhận thấy cậu ấy đang nghịch một bức tượng trên tay: Cậu ấy đang theo dõi Thợ Săn.

Có vài giọng nói – hai cô gái đang nói chuyện với nhau ở một trong những cái bàn ăn. Vào thời điểm không tiện chút nào lúc sáng sớm tinh mơ ư? Ồ, trừ khi bạn là nữ thần bình minh thôi, tôi đoán thế.

Tôi lấy cái mũ của Annabeth trong túi ra và đội lên đầu.

Tôi chẳng thấy có gì khác biệt, nhưng khi đưa hai tay lên, tôi không thể nhìn thấy chúng. Tôi đã trở nên vô hình.

Tôi rón rén đi về phía Nico và cũng lặng lẽ đứng bên cạnh cậu ấy. Tôi không thể nhìn thấy rõ hai cô gái trong bóng tối. Nhưng tôi nhận ra giọng nói của họ: Zoẽ và Bianca. Họ đang ngồi bên bàn ăn ngoài trời và có vẻ như đang cãi nhau.

“Nó không thể chữa trị được,” Zoẽ nói. “Dù sao đi nữa thì nó không thể nhanh chóng lành lại.”

“Nhưng sao chuyện đó lại xảy ra?” Bianca hỏi.

“Một trò chơi khăm ngu ngốc,” Zoẽ cằn nhằn. “Mấy thằng nhóc nhà Stoll ở nhà thần Hermes ấy. Máu Nhân mã giống như axit. Ai cũng biết điều ấy. Bọn chúng phun nó vào bên trong chiếc áo phông Tour Đi Săn của Nữ Thần Artemis.”

“Thật khủng khiếp!”

“Cô ấy sẽ sống,” Zoẽ nói. “Nhưng cô ấy sẽ phải nằm liệt giường trong vài tuần với những vết bỏng rất nặng. Kiểu gì cô ấy cũng không thể đi được. Việc tìm kiếm này giờ chỉ còn trông chờ vào ta… và em.”

“Nhưng còn Lời Sấm Truyền”, Bianca nói. “Nếu Phoebe không thể đi, chúng ta sẽ chỉ có bốn người. Chúng ta sẽ phải chọn thêm một người khác.”

“Không còn thời gian đâu”, Zõe nói. “Chúng ta phải rời phải rời khỏi đây khi tia sáng đầu tiên ló rạng. Đó là điều phải làm ngay lập tức. Hơn nữa, Lời Sấm Truyền nói rằng chúng ta có thể sẽ mất một người.”

“Ở vùng đất không mưa”. Bianca đáp lại, “chứ không phải ở đây”.

“Có lẽ thế” Zõe nói, mặc dù giọng cô ấy nghe có vẻ như đã bị thuyết phục. “Khu trại có những ranh giới phép thuật. Không điều gì, thậm chí cả cả thời tiết, được điều ra mà không có sự cho phép. Đây có thể là một vùng đất không mưa”.

“Nhưng…”

“Bianca à, nghe chị nói này” Giọng Zõe đầy căng thẳng. “Chị - chị không thể giải thích được, Nhưng chị có cảm giác rằng chúng ta không nên chọn thêm ai khác nữa. Điều này quá nguy hiểm. Họ sẽ có một cái kết còn thảm hại hơn cả Phoebe. Chị không muốn Chiron chọn một trại viên làm bạn đồng hành thứ năm của chúng ta. Và… chị không muốn một Thợ Săn nào phải gặp nguy hiểm nữa”

Bianca im lặng. “Chị nên kể cho Thalia về đoạn còn lại trong giấc mơ của chị”

“Không Nó không giúp ích gì đâu”

“Nhưng nếu những suy đoán của chị đúng, về Tướng quân…”

“Chị đã bảo là không nói về điều đó nữa mà.” Zõe nói. Cô ấy thốt lên đầy đau khổ. “Chúng ta sẽ tìm ra sớm thôi. Giờ thì đi thôi. Bình minh đang lên rồi.”

Nico lẻn ra khỏi hướng đi của họ. Cậu ta nhanh hơn tôi.

Khi hai cô gái vội vàng chạy xuống thềm, Zõe suýt đâm phải tôi Cô ấy khựng người, đôi mắt nheo lại. Tay cô ấy lần tới cây cung, nhưng đúng lúc đó Bianca nói, “Đèn ở Nhà Lớn bật lên rồi. Nhanh lên!”

Và Zõe theo cô ta ra khỏi sảnh ăn.

Tôi có thể biết những gì Nico đang nghĩ. Cậu ta hít thật sâu và định chạy theo sau chị gái mình ngay khi tôi cởi cái mũ tàng hình ra và nói. “Chờ đã.”

Cậu bé suýt trượt ngã trên những bậc thềm đóng băng lúc quay người lại tìm tôi “Anh ở đâu đến thế?”

“Anh đã ở đây trong suốt cuộc nói chuyện. Tàng hình.”

Cấu nói bằng khẩu hình từ tàng hình. “Ô hô. Tuyệt thật.”

“Làm sao cậu biết Zõe và chị cậu ở đây?”

Cậu ta đỏ mặt. “Em nghe thấy họ đi ngang qua nhà thần Hermes. Em không… Em ngủ không được say lắm khi đi cắm trại. Nên em nghe thấy tiếng bước chân, và tiếng họ thì thầm. Và vì vậy em quyết định đi theo họ”

“Và giờ em đang tính đến chuyện theo họ trong cuộc tìm kiếm” tôi suy đoán.

“Sao anh biết điều ấy?”

“Bởi vì nếu ai đó là chị gái anh thì có lẽ anh cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Nhưng em không thể đi cùng được.”

Cậu ta tỏ vẻ thách thức. “Bởi vì em quá nhỏ ư?”

“Bởi vì họ sẽ không để em làm thế. Họ sẽ tóm được em và đưa về đây. Và… đúng, bởi vì em còn quá nhỏ. Em nhớ con Manticore chứ? Sẽ có nhiều thứ hơn thế. Nguy hiểm hơn. Một vài người hùng sẽ phải hi sinh”

Hai vai cậu ta chùng xuống. Cậu ta chuyền từ chân này sang chân khác. “Có lẽ anh đúng. Nhưng… nhưng anh có thể đi thay em”

“Em nói gì chứ?”

“Anh có thể tàng hình. Anh có thể đi theo họ!”

“Thợ săn không thích con trai.” Tôi nhắc lại cho cậu ta “Nếu họ phát hiện…”

“Đừng để họ phát hiện. Đi theo họ một cách tàng hình. Hãy để mắt đến chị ấy! Anh phải làm điều ấy. Xin anh đấy!”

“Nico à…”

“Dù sao anh cũng định đi khỏi đây, đúng không?”

Tôi muốn nói rằng không. Nhưng cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, và không hiểu sao tôi không thể nói dối cậu ta.

“Đúng vậy,” tôi nói, “Anh phải đi tìm Annabeth. Anh phải giúp họ, thậm chí nếu họ không muốn.”

“Em sẽ không kể với ai về việc này” cậu ta hứa “Nhưng anh phải hứa bảo vệ chị em”

“Anh… Điều này thật khó để hứa, Nico ạ, trong một chuyến đi như thế. Hơn nữa, cô ấy còn có Zõe, Grover và Thalia nữa…”

“Hứa đi” cậu ta nài nỉ.

“Anh sẽ cố gắng hết sức” Tôi hứa.

“Hãy đi ngay đi!” cậu ta nói. “Chúc may mắn!”

Điều này thật điên rồ. Tôi chưa chuẩn bị gì cả. Tôi không có gì ngoài cái mũ tàng hình, thanh gươm và quần áo đang mặc trên người. Tôi cứ hi vọng sáng nay sẽ trở về nhà ở Manhattan. “Nói với bác Chiron…”

“Em sẽ lo liệu mọi việc.” Nico mỉm cười tự mãn. “Em giỏi việc đó lắm mà. Đi đi!”

Tôi chạy đi, đội mũ của Anhabeth lên. Ngay khi mặt trời lên, tôi đã biến mất. Tôi leo lên đến đỉnh Đồi Con Lai kịp lúc nhìn thấy chiếc xe của trại đang dần biến mất dạng trên đường – có lẽ là anh Argus đưa đoàn người làm nhịêm vụ đi vào thành phố. Sau đó họ sẽ đường ai nấy đi.

Tôi cảm thấy cắn rứt tội lỗi, và sự ngớ ngẩn của mình nữa. Làm cách nào tôi có thể đuổi kịp họ chứ. Chạy ư?

Ngay lúc đó tôi nghe thấy tiếng đập cánh lớn. Blackjack đáp xuống bên cạnh tôi. Như mọi khi, nó bắt đầu đánh hơi đám cỏ mắc kẹt dưới lớp băng.

Nếu tôi đoán không lầm, thưa sếp, thì chắc chắn cậu cần một con ngựa để chạy trốn. Cậu thích không?

Ngực tôi trào dâng cảm giác biết ơn, nhưng rốt cục tôi chỉ nói, “Ừ. Bay thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.