Vấn đề của việc ngồi trên một con ngựa bay vào ban ngày là nếu bạn không cẩn thận, bạn có thể gây ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng trên Đường cao tốc Long Island. Tôi phải luôn giữ cho Blackjack bay trên những đám mây và rất may, chúng cũng không cao lắm vì giờ đang là mùa đông. Chúng tôi lượn quanh, cố gắng giữ chiếc xe màu trắng của Trại Con Lai trong tầm mắt. Và nếu ở dưới mặt đất là lạnh, thì trên đây là cực kỳ lạnh, với những hạt mưa đá như cứa vào da thịt.
Giá mà tôi mang theo mấy bộ đồ lót giữ nhiệt màu da cam mà họ bán trong cửa hàng của khu trại. Nhưng sau câu chuyện về Phoebe và chiếc áo phông đầy máu nhân mã, không chắc là tôi còn dám tin tưởng vào những sản phẩm đó của họ nữa.
Hai lần tôi để mất dấu chiếc xe, nhưng một cảm giác mơ hồ rằng họ sẽ dẫn đến Manhattan đầu tiên đã giúp tôi không quá khó để lại đuổi kịp họ.
Giao thông thật tệ vì những kỳ nghỉ mát và tất cả mọi thứ. Khi họ đến được thành phố thì cũng đã hết nửa buổi sáng. Tôi điều khiển cho Blackjack đáp xuống gần đỉnh toà nhà Chrysler và quan sát chiếc xe minivan trắng, đoán rằng nó sẽ vào đỗ trong nhà ga Greyhound, nhưng nó lại tiếp tục đi.
“Anh Argus định đưa họ đi đâu nhỉ?” Tôi lẩm bẩm.
Ồ, không phải Argus làm tài xế đâu, thưa sếp, Blackjack thông báo với tôi. Mà là một cô gái.
“Cô gái nào?”
Cô gái trong nhóm Thợ Săn, Với chiếc vương miện bạc trên tóc ấy.
“Zõe ư?”
Chính là cô ấy. Ô, nhìn kìa! Có một cửa hàng bánh donut. Liệu chúng ta có thể qua đó không nhỉ?
Tôi cố gắng giải thích với Blackjack rằng cưỡi một con ngựa thần vào trong một cửa hàng Drive-thru[11] sẽ khiến cho tất cả cảnh sát trong đó lên cơn đau tim mất, nhưng nó dường như không chịu tiếp thu điều đó. Trong khi ấy, chiếc xe tiếp tục lăn bánh hướng về phía đường hầm Lincoln.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc Zõe có thể lái xe. Nghĩa là cô ấy trông không giống đã mười sáu tuổi. Hơn nữa, cô ấy là người bất tử. Tôi tự hỏi không biết cô ấy có bằng lái xe ở New York hay không, và nếu có, cô ấy sẽ khai ngày sinh là bao nhiêu chứ.
“Được rồi” tôi nói “Chúng ta đi theo họ thôi.”
Chúng tôi sắp sửa rời khỏi Toà nhà Chrysler thì Blackjack hí vang báo động, suýt chút nữa hất tôi ra khỏi lưng. Có cái gì đó cuốn quanh chân tôi như một con rắn. Tôi với tay rút thanh gươm ra, nhưng khi tôi tôi nhìn xuống thì không hề có con rắn nào cả. Dây leo – những sợi dây leo của cây nho - đã vươn ra từ vết nứt giữa các tảng đá của toà nhà. Chúng đang cuốn lấy chân của Blackjack và hai mắt cá chân của tôi khiến chúng tôi không thể di chuyển được.
“Định đi đâu hả?” Ngài D cất tiếng hỏi.
Ông ta đang dựa vào toà nhà, chân đung đưa trong không khí, bộ đồ thể thao có hoạ tiết da báo và mái tóc đen của ông ta bay phất phơ theo gió.
Có thần đến đấy! Blackjack hét lên. Là gã rượu nho!
Ngài D tỏ ra tức giận. “Người hay con ngựa tiếp theo dám gọi ta là gã rượu nho sẽ có kết cục tốt đẹp trong một chai Meriot đấy nhé!”
“Ngài D” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh trong khi những sợi dây leo đang cuốn quanh chân. “Ngài muốn gì?”
“Ôi ta muốn gì ư? Có lẽ người nghĩ rằng vị giám đốc bất tử đầy quyền lực của trại sẽ không nhận thấy ngươi đã bỏ đi mà không có sự cho phép ư?”
“Ừm… có thể thế ạ.”
“Ta nên ném người ra khỏi toà nhà này, cũng con ngựa thần kia, và xem vị anh hùng của chúng ta gào thét thế nào trên đường hạ cánh xuống đất nhỉ?”
Tôi nắm chặt bàn tay lại. Tô biết nên giữ miệng ngậm chặt, nhưng ngài D sắp sửa giết chết tôi hoặc là giải tôi về trại trong nỗi xấu hổ. Và tôi không thể chấp nhận cả hai trường hợp đó. “Sao ngài lại ghét tôi đến thế? Tôi đã làm gì ảnh hưởng đến ngài ư?”
Ngọn lửa bùng lên trong mắt ông ta. “Vì người là một anh hùng, chàng trai ạ. Ta không cần lý do nào khác nữa”
“Tôi phải thực hiện cuộc tìm kiếm này! Tôi phải giúp những người bạn của tôi. Đó là điều mà ngài không thể hiểu được!”
Ừm, sếp, Blackjack căng thẳng nói. Vì cách chúng ta bị quấn trong nhưng sợi dây leo kia và treo lơ lửng giữa không trung cách mắt đất gần ba trăm mét, cậu nên nói chuyện tử tế hơn.
Những sợi dây leo thít chắt hơn nữa quanh người tôi. Bên dưới chúng tôi, chiếc xe minivan trắng của trại đang ngày càng cách xa hơn. Chẳng mấy chốc, nó sẽ khuất khỏi tầm nhìn của tôi.
“Đã bao giờ ta kể cho người về Adiradne chưa nhỉ?” Ngài D hỏi. “Nàng công chúa xinh đẹp xứ Crete? Nàng ấy cũng rất thích được giúp bạn bè. Nói tóm lại, nàng đã một mình giúp một vị anh hùng trẻ tên là Theseus, cũng là con trai của Posedion. Nàng đã đưa cho hắn một cuộn chỉ pháp thuật có thể giúp hắn ta tìm được đường thoát ra khỏi Mê Cung. Và người có biết Theseus trả ơn cho nàng như thế nào không hả?”
Câu trả lời mà tôi muốn ấy là Tôi không quan tâm! Nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ khiến câu chuyện của ngài D kết thúc nhanh chóng hơn.
“Họ lấy nhau,” tôi nói “Sống một cuộc sông hạnh phúc mãi về sau. Hết!”
Ngài D nhếch mép cười khinh bỉ.” Không hẳn . Theseus nói hắn sẽ cưới nàng ấy. Hắn đưa nàng lên tàu của hắn và trở về Athens. Nửa đường nghỉ chân, trên một hòn đảo nhỏ gọi là Naxos, hắn đã… Từ gì mà bọn người thường các ngươi hay dùng ngày này nhỉ?... hắn đã đá nàng. Ta tìm thấy nàng ở đó, ngươi biết đây. Một mình. Trái tim tan vỡ. Khóc hết nước mắt. Nàng đã từ bỏ mọi thứ, để lại tất cả những gì mình biết được, để giúp một anh hùng bảnh choẹ, kẻ mà vứt bỏ nàng như vứt bỏ một cái dép hỏng.”
“Điều đó thật sai trái,” tôi nói. “Những đó là chuyện hàng nghìn năm về trước. Nó có liên quan gì đến tôi chứ?”
Ngài D nhìn tôi lạnh lùng. “Ta đã đem lòng yêu Adriadne, cậu bé ạ. Ta dã hàn gắn lại trái tim tan vỡ của nàng. Và khi nàng chết, ta đã biến nàng ấy thành người vợ bất tử của ta trên đỉnh Olympus. Cho đến giờ nàng vẫn đang chờ đợi ta. Ta sẽ quay trở lại với nàng khi nào ta kết thúc một trăn năm bị trừng phạt ở cái trại lố bịch của các người”
Tôi nhìn ngài D. “Ngài… ngài đã có vợ ư? Thế mà tôi cứ nghĩ ngài gặp rắc rối khi đuổi theo nữ thần rừng đấy…”
“Ý của ta là bọn người hùng các người không bao giờ thay đổi cả. Các người luôn cho rằng bậc thánh như chúng ta là phù phiếm. Các người nên nhìn lại bản thân di. Các người lấy đi những gì mình muốn, lợi dụng bất cứ người nào các người cần, và sau đó phản bội lại những người xung quanh mình. Vậy nên các ngươi sẽ phải lượng thứ cho ta vì ta không có chút thiện cảm gì với bọn anh hùng cả. Họ là những kẻ ích kỉ, vô ơn. Hãy đi mà hỏi Ariadne. Hay Medea[12]. Về việc này, hãy hỏi Zõe Nightabade.”
“Ngài có ý gì khi bảo tôi đi hỏi Zõe chứ?”
Ngài D. vẫy tay thô bạo. “Đi đi. Hãy đi theo những người bạn ngốc nghếch của cậu ấy.”
Những sợi dây leo lập tức tuột khỏi chân tôi.
Tôi chớp mắt ra vẻ không tin. “Ngài… Ngài định để tôi đi ư? Đơn giản như thế sao?”
“Lời Sấm Truyền nói rằng ít nhất hai trong số các ngươi sẽ chết. Có lẽ ta sẽ gặp may và ngươi sẽ là một trong số những kẻ xấu số đó. Nhưng hãy nhớ lấy lời ta nói, con trai của Poseidon à, sống hay chết, thì cũng không chứng tỏ được rằng ngươi tốt đẹp hơn những tên anh hùng khác.”
Với câu nói ấy, Dinonysus búng ngón tay. Thân hình Ngài D. gặp lại như tờ giấy. Một tiếng pop vang lên và ông ta biến mất, để lại một mùi nho thoang thoảng cuốn đi theo gió.
Suýt chết, Blackjack nói.
Tôi gật đầu, mặc dù tôi thấy việc Ngài D. để cho tôi đi như thế này còn đáng lo ngại hơn so với việc lôi tôi về trại. Điều đó có nghĩa là Ngài D. thực sự tin rằng chúng tôi đang đứng tước nguy cơ bị nổ tung và thiêu rụi trong chuyến đi này.
“Đi nào, Blackjack.” Tôi nói, cố gắng tỏ ra lạc quan. “Ta sẽ mua bánh donut cho mày khi đến New Jersey.”
Cuối cùng, tôi vẫn không mua được bánh donut cho Blackjack ở New Jersey Zõe lái xe về phía nam như một người điên và đến tận Maryland, cô ấy mới cho xe dừng lại để nghỉ giữa đường. Blackjack lúc ấy đã quá mệt. Nó gần như rơi từ trên trời xuống.
Tôi sẽ ổn thôi, sếp, nó hổn hển nói. Chỉ… chỉ cần nghỉ lấy hơi một chút thôi.
“Ở yên đấy.” tôi ra lệnh cho nó. “Để ta đi xem xét tình hình.”
“Ở yên đấy à” tôi có thể làm được. Tôi có thể.
Tôi đội chiếc mũ tàng hình lên và đi bộ qua một cửa hàng tạp hoá. Thật khó để không phải tỏ lén lút. Tôi phải luôn tự nhắc nhở rằng không ai có thể nhìn thấy tôi. Điều này cũng thật khó bởi ngược lại tôi phải nhớ để tránh khói đường đi của người khác để họ không đâm sầm vào tôi.
Tôi nghĩ tôi nên vào bên trong cửa hàng và làm cho cơ thể nóng lên chút, có lẽ là nên mua một cốc sôcôla nóng hoặc cái gì đó. Còn một ít tiền lẻ ở trong túi. Tôi có thể để lại tiền trên quầy thanh toán. Tôi đang phân vân không biết liệu cái cốc có biến thành vô hình khi tôi cầm nó lên không, hay là liệu tôi sẽ phải gặp vấn đề với một cái cốc sôcôla nóng lơ lửng giữa không trung, trong khi đó toàn bộ kế hoạch của tội bị phá hỏng bởi vì Zõe, Thalia, Blanca và Grover sẽ trốn ra khỏi của hàng.
“Grover cậu chắc chứ?” Thalia đang nói.
“Ừ… khá chắc. Chín mươi phần trăm. Được rồi, tám mươi lăm phần trăm”
“Và anh làm điều ấy bằng chỗ quả đấu này ư?” Blanca hỏi, dường như cô ấy không thể tin được việc này.
Grover trông như thể bị xúc phạm. “Đây là một câu thần chú để theo dõi đã có từ lâu đời. Nghĩa là, tôi khá chắc chắn rằng tôi làm đúng.”
“D.C. đang cách đây khoảng một trăm mét,” Bianca nói “Nico và tôi…” Cô ấy cau mày tư lự. “Chúng tôi đã từng sống ở đó. Nơi đó…nó đã thay đổi. Tôi đã quên mất nơi đó.”
“Tôi không thích điều này.” Zõe nói.”Chúng ta nên đi thẳng về hướng Tây. Lời Sấm Truyền đã nói như vậy.”
“Hừ, có vẻ như kỹ năng theo dõi của cô đã tốt hơn rồi đó nhỉ?” Thalia càu nhàu.
Zõe bước về phía cô ấy. “Cô đang thử thách kỹ năng của tôi, đúng không hả nhóc con? Cô không biết một chút gì về Thợ Săn cả!”
“Ô hô, nhóc con ư? Cô đang gọi tôi là một nhóc con đấy hả? Nhóc con là cái chết tiệt gì hả?”
“Này hai cô gái, Grover căng thẳng xen vào, ‘Thôi nào. Đừng như thế nữa chứ!”
“Grover nói đúng đó,” Bianca nói, “D.C. mới là cuộc chiến lớn nhất của chúng ta.”
Zõe có vẻ không bằng lòng, nhưng cô ấy vẫn gật đầu miễn cưỡng. “Tốt lắm, Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
“Cô sẽ khiến chúng ta bị bắt mất, chuyện lái xe ấy,” Thalia càu nhàu. “Trông tôi ra dáng một người mười sáu tuổi hơn cô đấy.”
“Có lẽ vậy,” Zõe cáu kỉnh ngắt lời. “Nhưng tôi đã lái xe từ khi người ta phát minh ra ôtô đấy. Đi thôi.”
Khi Blackjack và tôi tiếp tục cuộc hành trình về hướng Nam, đuổi theo chiếc xe của trại. Tôi tự hỏi liệu có phải là Zõe chỉ nói đùa thôi không. Tôi không biết chính xác ô tô ra đời từ khi nào nhưng tôi đoán vào khoảng thời tiền sử - quay trở lại thời khi đó mọi người xem tivi đen trắng và săn khủng long.
Vậy Zõe bao nhiêu tuổi? Và ngài D. đang nói về điều gì chứ? Cô ấy đã trải qua điều gì tội tệ với những người anh hùng nhỉ?
Khi chúng tôi gần đến Washinton, Blackjack bắt đầu bay chầm chậm hơn và thấp dần.Nó đang thở một cách nặng nhọc.
“Cậu ổn chứ?” Tôi hỏi nó.
Tôi khóc, thưa sếp. Tôi có thể… Tôi có thể đánh bại cả một đội quân ấy chứ.
“Cậu không có vẻ ổn như thế đâu.” Rồi đột nhiên tôi cảm thấy đầy tội lỗi, bởi vì tôi đã bắt Pergasus bay cả nửa ngày trời, không ngừng nghỉ, cố gắng bắt kịp chiếc xe đang chạy hết tốc độ trên đường cao tốc. Thậm chí đối với một con ngựa bay, cũng hẳn là một việc khó khăn.
Đừng lo lắng về tôi, sếp! Tôi không phải là kẻ dễ bị đánh bại đâu.
Tôi mong rằng nó nói đúng, Nhưng tôi cũng hi vọng Blackjack không tự đâm sầm xuống mặt đất trước khi kịp than phiền, và tôi cũng không muốn như vậy.
May thay, chiếc xe cũng bắt đầu đi chậm lại. Nó đi băng qua sông Potomac để vào trung tâm thành phố Washinton. Tôi lập tức liên tưởng đến đội tuần phòng hàng không, tên lửa và những thứ tương tự như vậy. Tôi không biết chính xác những phương thức phòng thủ làm việc như thế nào, và cũng hông chắc liệu pergasus có bị máy ra-da của quân đội phát hiện ra hay không, nhưng tôi không muốn bị lộ vì bị bắn tung ra khỏi bầu trời.
“Cho tớ xuống kia.” Tôi nói với Blackjack. “Chỗ đó đủ gần rồi.”
Blackjack đã quá mệt nên cũng không con sức để phàn nàn nữa. Nó phóng về phía Tượng đài Washington để đáp xuống và thả tôi xuống bãi cỏ.
Chiếc xe chỉ cách chúng tôi vài toà nhà, Zõe đã đỗ xe bên lề đường.
Tôi quay lại nhìn Blackjack. “Tôi muốn cậu trở về trại. Hãy dành thời gian nghỉ ngơi. Gặm cỏ. Tớ sẽ ổn thôi.”
Blackjack hếch đầu lên hoài nghi. Cậu chắc chứ, sếp!
“Cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.” Tôi nói. “Tớ sẽ không sao đâu. Và ngàn lần cảm ơn cậu.”
Một ngàn đống cỏ khô đi, có lẽ thế, Blackjack mơ mộng xa xăm. Nghe thật ngon lành, Được rồi, nhưng hãy cẩn thận, thưa sếp,. Tôi có cảm giác họ không đến đây để gặp gỡ cái gì đó thân thiện và đẹp trai như tôi đâu.
Tôi hứa sẽ cẩn thận. Sau đó Blackjack bay lên, lượn hai vòng quanh đài tưởng niệm trước khi mất dạng sau những đám mây.
Tôi thám thính quanh chiếc xe. Bọn họ đã ra khỏi xe. Grover chỉ tay về hướng một trong những toà nhà lớn nằm dọc theo Công viên Mall. Thalia gật đầu và bốn người bọn họ bước đi một cách mệt nhọc trong làn gió lạnh buốt.
Tôi rời khỏi chỗ để đi theo bọn họ. Nhưng ngay lập tức ấy người tôi đông cứng lại.
Cách đó một toà nhà, cánh cửa của một chiếc xe ô tô đen kín mít mở ra. Một người đàn ông với mái tóc xám cắt theo kiểu quân đội bước ra khỏi xe. Ông ta đeo kính đen và mặc một chiếc áo choàng đen. Thời buổi này, ngay cả ở Washington, bạn cũng có thể bắt gặp những gã như thế này ở mọi nơi. Nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong tôi rằng tôi đã nhìn thấy chiếc xe hơi giống như thế này hai lần trên con đường cao tốc phía nam. Nó đã đi theo chiếc xe của trại.
Gã đàn ông mở điện thoại ra và nói gì đó. Sau đó hắn ta nhìn xung quanh, có vẻ như hắn ta đang muốn chắc chắn rằng xung quanh không có ai nhìn hắn cả, và bắt đầu đi bộ về phía Công viên Mall theo hướng của những người bạn tôi.
Điều tệ hại nhất đó là: Khi hắn quay đầu về phía tôi, tôi nhận ra khuôn mặt người ấy. Đó là Tiến sĩ Thorn, con quái vật Manticore đến từ Westover Hall.
Trong chiếc mũ tàng hình, tôi đi theo Thorn nhưng vẫn giữ khoảng cách. Tim tôi đập thình thịch. Nếu ông ta còn sống khi rơi xuống từ vách núi. Annabeth chắc hẳn phải còn sống. Giấc mơ của tôi là đúng. Cô ấy vẫn còn sống và đang bị bắt giữ làm tù binh.
Thorn tiếp tục đi theo những người bạn của tôi, thận trọng không bị lộ.
Cuối cùng, Grover dừng lại trước một tòa nhà lớn có dòng chữ Bảo tàng Hàng Không và Không Gian. Viện Smithsonian! Tôi đã đến đây với mẹ tôi từ rất lâu rồi, nhưng khi đó mọi thứ trông đồ sộ hơn nhiều so với bây giờ.
Thalia kiểm tra cánh cửa. Nó để mở, nhưng không có nhiều người vào. Trời quá lạnh, và các trường học đều đang trong kỳ nghỉ. Họ bước nhanh vào bên trong.
Tiến sỹ Thorn lưỡng lự. Tôi không biết tại sao, nhưng ông ta không theo vào trong bảo tàng. Ông ta rẽ sang hướng khác và đi băng qua Công viên Mall. Tôi mất vài giây suy nghĩ và quyết định đi theo ông ta.
Thorn sang đường và đi lên bậc cấp của Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên. Có một cái bảng lớn treo trên cửa. Ban đầu tôi nghĩ trên đó viết, ĐÓNG CỬA CHO SỰ KIỆN PHẠM PHÁP. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng chữ PHẠM PHÁP đáng ra là chữ RIÊNG TƯ.
Tôi đi theo Tiến sĩ Thorn vào bên trong, qua một căn phòng khổng lồ đầy những bộ xương của con voi răng mấu và xương khủng long. Có tiếng người nói ở phía trước phát ra từ đằng sau một cánh cửa đang đóng. Có hai lính canh đứng ở bên ngoài. Họ mở cửa cho Thorn, và tôi phải vội vàng chạy vào trong trước khi cánh cửa kịp khép lại.
Phía trong phòng, những gì tôi nhìn thấy khủng khiếp đến mức tôi suýt hét lên, mà điều này rất có thể sẽ giết chết tôi.
Tôi đang ở trong một căn phòng hình tròn lớn với một cái ban công bao quanh phòng tạo thành một tầng nữa. Ít nhất mười hai lính canh thường đang đứng ở ban công, cộng thêm hai quái vật – những người phụ nữ rồng với những cái đuôi rắn kép thay thế cho đôi chân. Tôi đã nhìn thấy chúng trước đây. Annabeth gọi chúng là Scythian dracaenue.
Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất. Đứng giữa hai nữ quái vật mình rắn – tôi có thể thề rằng anh ta đang nhìn xuống tôi – kẻ thù cũ của tôi, Luke. Nhìn anh ta thật đáng sợ. Da tái nhợt và bộ tóc vàng đã chuyển thành màu xám, như thể đã già thêm cả chục tuổi chỉ trong vài tháng. Cái nhìn giận giữ trong mắt vẫn còn đó, và cả vết sẹo dài chạy dọc trên mặt, vết tích của một con rồng đã tặng cho hắn. Nhưng vết sẹo giờ trông đỏ lên một cách xấu xí, có vẻ như mới đây nó lại bị rách ra thêm.
Cạnh anh ta, bóng tối đang che phủ lấy một người đàn ông đang ngồi. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là những ngón tay của người đó đang đặt trên hai tay ghế mạ vàng, giống như một cái ngai vàng.
“Thế nào hả?” người đàn ông ngồi trên ghế cất tiếng hỏi.
Giọng nói của ông ta giống như giọng nói mà tôi đã nghe thấy trong những giấc mơ của mình – không làm sởn gáy như giọng nói của Kronos, nhưng trầm hơn và mạnh hơn, cứ như thể phát ra từ sâu trong lòng trái đất. Nó vang vọng khắp căn phòng, mặc dù ông ta không hề hét lên.
Tiến sĩ Thorn bỏ kính đen ra. Đôi mắt hai màu của ông ta, nâu và xanh, sáng lên phấn khích. Ông ta cúi đầu chào cung kính, sau đó nói bằng cái giọng Pháp kỳ quặc: “Bọn chúng đang ở đây, thưa Tướng quân.”
“Ta biết điều đó, ta đâu có ngốc chứ,” người đàn ông nói oang oang. “Nhưng ở đâu.”
“Trong bảo tàng tên lửa.”
“Bảo tàng Hàng Không và Không Gian.” Luke cáu kỉnh sửa lại.
Tiến sĩ Thorn liếc nhìn Luke. “Đúng như ngài nói, thưa ngài.”
Tôi có cảm giác Thorn chỉ muốn lao đến đâm Luke bằng một trong những cái sừng nhọn của ông ta khi phải gọi hắn ta là ngài.
“Có bao nhiêu đứa?” Luke hỏi.
Thorn giả vờ như không nghe thấy.
“Bao nhiêu đứa hả?” Tướng quân hỏi lại.
“Bốn đứa, thưa Tướng quân.” Thorn trả lời. “Tên thần rừng, Grover Underwood. Và đứa con gái với mái tóc đen dựng đứng và – nói thế nào nhỉ - quần áo theo phong cách punk cùng với cái khiên xấu xí.
“Là Thalia,” Luke xác nhận.
“Và hai đứa con gái khác – những tên Thợ săn. Một đứa đeo vòng khuyên bằng bạc.”
“Ta biết đứa đó.” Tên Tướng quân lẩm bẩm.
Mọi người trong căn phòng đều tỏ ra khó chịu.
“Hãy để tôi đi bắt chúng.” Luke nói với tên Tướng quân. “Quân của chúng ta đông hơn, đủ để…”
“Kiên nhẫn nào,” tên Tướng quân nói. “Rồi bọn chúng sẽ không được rảnh tay rảnh chân đâu. Ta đã phái một người bé nhỏ đến giữ chân chúng rồi.”
“Nhưng.”
“Chúng ta không thể để cậu gặp nguy hiểm được, cậu bé của ta.”
“Đúng vậy, cậu bé.” Tiến sĩ Thorn nói kèm theo một nụ cười hiểm ác. “Cậu còn quá yếu ớt để đối mặt với nguy hiểm. Hãy để tôi tóm gọn bọn chúng.”
“Không.” Tên Tướng quân đứng dậy ra khỏi ghế, và lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt hắn.
Hắn cao lớn và cơ bắp, với làn da nâu bóng và mái tóc đen bóng mượt chải ra sau. Hắn ta mặc một bộ đồ vét lụa màu nâu đắt tiền giống hệt những gã trên Phố Wall, nhưng tốt hơn hết bạn đừng bao giờ nhầm cái gã bảnh bao này với một người môi giới chứng khoán. Hắn có một bộ mặt hung tợn, vai và tay rộng đến mức có thể bẻ đôi một cái cột cờ. Đôi mắt hắn sắc như đá. Tôi cảm tưởng mình đang nhìn vào một bức tượng sống. Thật lạ là hắn có thể di chuyển được.
“Ngươi đã làm ta thất vọng, Thorn,” hắn nói.
“Nhưng thưa Tướng quân…”
“Không biện minh!”
Thorn rúm người lại. Trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy ông ta trong bộ đồ đồng phục màu đen ở trường quân đội, tôi cứ nghĩ rằng Thorn thật đáng sợ. Nhưng giờ, đứng trước tên Tướng quân, Thorn trông giống như một thằng lính nũng nịu ngốc nghếch. Tên tướng quân mới đúng là điều đúng là đáng lo ngại. Hắn không cần đến đồng phục. Hắn sinh ra là để làm người chỉ huy.
“Đáng ra ta nên ném người vào đáy Tartarus vì thất bại của ngươi,” tên Tướng quân nói. “Ta phái ngươi đi bắt một trong đứa trẻ của ba vị thần lớn tuổi nhất, và ngươi mang về cho ta một đứa con gái gầy nhẳng của Athena.”
“Nhưng ngài hứa cho tôi cơ hội trả thù!” Thorn quả quyết. “Đó là lời thỉnh cầu của tôi!”
“Ta là chỉ huy cấp cao của Chúa tể Kronos.” Tên Tướng quân cao giọng. “Và ta sẽ chọn những người nào được việc để làm phụ tá cho ta! Nhờ có Luke mà chúng ta mới có thể cứu vớt lại toàn bộ kế hoạch của chúng ta. Giờ thì biến cho khuất mắt ta, Thorn, cho đến khi nào ta kiếm được một nhiệm vụ thấp hèn nào đó phù hợp với ngươi.”
Mặt Thorn chuyển sang tím với đầy sự phẫn nộ. Tôi nghĩ ông ta sắp sửa nhổ nước miếng hoặc bắn gai ra, nhưng ông ta chỉ lúng túng cúi chào và rời khỏi căn phòng.
“Bây giờ, chàng trai của ta.” Tên Tướng quân quay sang Luke. “Việc đầu tiên chúng ta phải làm là cô lập đứa con lai, Thalia. Con quái vật chúng ta đã yêu cầu sẽ xử lý cô ả.”
“Rất khó để đánh lại bọn Thợ Săn,” Luke nhận định. “Zõe Nightshade…”
“Đừng nhắc đến tên cô ta!”
Luke nuốt nước miếng. “X - xin lỗi, thưa ngài. Tôi chỉ…”
Tên Tướng quân quơ tay ra lệnh cho hắn ta im lặng. “Hãy để ta chỉ cho cậu thấy, chàng trai của ta, cách để chúng ta đánh bại bọn Thợ Săn.”
Hắn chỉ tay vào một tên lính gác đang đứng dưới mặt đất. “Những cái răng ở đây chứ hả?”
Gã đó loạng choạng bước lên phía trước với một cái chậu bằng gốm trong tay. “Vâng, thưa Tướng quân!”
“Trồng chúng đi,” hắn nói.”
Ở ngay giữa căn phòng là một đống đất lớn, tôi chắc mẩm sắp sửa có một cuộc triển lãm khủng long tại nơi đó. Tôi căng thẳng nhìn gã lính gác lôi những cái răng trắng ra khỏi cái chậu và dúi chúng vào trong lớp đất. Gã đó lấp chúng đi trong khi tên Tướng quân mỉm cười lạnh lùng.
Gã lính gác bước giật lùi ra khỏi đống đất và lau hai bàn tay. “Đã sẵn sàng, thưa Tướng quân!”
“Tuyệt lắm! Tưới nước cho chúng và chúng ta sẽ để tự chúng phát hiện ra mùi con mồi của chúng.”
Gã lính gác cầm một cái bình tưới nhỏ bên trên in hình những bông cúc. Điều này thật kỳ lạ, bởi vì thứ mà gã đó đang tưới không phải là nước. Nó lỏng, màu đỏ thẩm, và tôi cam đoan đó không phải là rượu Pân[13] của người Hawaii.
Đất bắt đầu sủi bọt.
“Chỉ ít phút nữa thôi,” tên Tướng quân cất tiếng, “Ta sẽ cho cậu thấy, Luke à, những chiến binh sẽ làm cho đội quân trên chiếc thuyền nhỏ bé của cậu trở nên thật tầm thường.
Luke nắm chặt bàn tay lại. “Tôi đã mất một năm để huấn luyện đội quân đấy! Khi con tàu Công chúa Andromeda đến ngọn núi, họ sẽ là những chiến binh tốt nhất…”
“A ha!” Tên Tướng quân bật cười. “Ta không phủ nhận rằng đội quân của cậu là những vệ sĩ xứng đáng cho Chúa tể Kronos. Và cậu, tất nhiên, cũng sẽ gánh vác một phần nhiệm vụ…”
Tôi nghĩ Luke trở nên nhợt nhạt hơn khi tên Tướng quân nói đến điều đó.
“… nhưng dưới sự lãnh đạo của ta, đội quân của Chúa tể Kronos sẽ mạnh lên gấp trăm lần, Chúng ta sẽ là những kẻ bất khả chiến bại. Nhìn đi, những cỗ máy giết người của ta.
Lớp đất đang tách ra. Tôi lo lắng bước giật lùi một bước.
Ở nơi mỗi một cái răng đã được trồng, một sinh vật đang giãy giụa để thoát khỏi mặt đất. Và rồi con đầu tiên trong số đó cất tiếng.
“Meo?”
Nó là một con mèo con. Một con mèo mướp màu da cam nhỏ xíu với những cái sọc vằn trông giống như một con hổ. Tiếp theo đó một con nữa xuất hiện, cho đến khi con số đó lên đến xấp xỉ mười hai, chạy nhảy xung quanh và nghịch đất.
Mọi người nhìn chúng với vẻ không tin được. Tướng quân gầm lên. “CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY? MÈO CON DỄ THƯƠNG ĐỂ ÔM ẤP Ư? NGƯƠI TÌM THẤY NHỮNG CÁI RĂNG ĐÓ Ở ĐU CHỨ?
Gã lính gác mà đã mang những cái răng đến co rúm người lại sợ hãi. “Từ phòng triển lãm, thưa ngài! Như ngài ra lệnh. Răng nanh hổ…”
“Không đúng, tên đần độn kia! Ta đã nói là răng của con Khủng long bạo chúa! Gom những… những con quái vật nhỏ bé lông xù trời đánh thánh vật kia và mang chúng ra ngoài ngay. Và đừng bao giờ để ta nhìn thấy bộ mặt của ngươi một lần nào nữa.”
Gã lính gác trong cơn hoảng hốt làm đánh rơi cái bình tưới nước. Gã ta lùa lũ mèo con lại và chạy vội ra khỏi phòng.
“Ngươi!” Tên Tướng quân chỉ một gã lính gác khác. “Đi lấy NHỮNG CÁI RĂNG ĐÚNG về cho ta. NGAY BY GIỜ!”
Gã lính gác mới được chỉ định lao đi để thi hành nhiệm vụ.
“Bọn đần độn,” tên Tướng quân cằn nhằn.
“Đó là lý do tại sao tôi không dùng bọn người thường.” Luke nói. “Bọn chúng không đáng tin cậy một chút nào.”
“Bọn chúng thiếu óc phán đoán, dễ bị mua chuộc, và bạo lực,” tên Đại tướng nói. “Ta thích điều này.”
Một phút sau, gã lính chạy bổ vào trong phòng, hai tay ôm đầy những chiếc răng nhọn hoắt khổng lồ.
“Tốt lắm,” tên Tướng quân nói. Hắn trèo qua lan can ban công và nhảy xuống, từ độ cao sáu mét.
Nơi hắn đáp xuống, cái sàn nhà bằng đá cẩm thạch nứt ra, kêu răng rắc dưới đôi giày da của hắn. Hắn đứng thẳng lên, cau mày, và xoa xao hai vai. “Nguyền rủa thay cái cổ cứng nhắc của ta.”
“Một cái túi chườm nóng nữa chứ, thưa ngài?” một gã lính gác hỏi. “Có cần thêm Tylenol không?”
“Không! Nó sẽ ổn thôi.” Tên Tướng quân phủi nhẹ cái áo vét lụa, rồi vội vàng cầm lấy mấy cái răng. “Ta sẽ tự mình làm việc này.”
Hắn giơ một cái răng lên và cười lớn. “Răng khủng long… Ha ha! Bọn người thường kia thậm chí không biết đến điều này khi sở hữu những chiếc răng rồng trong tay. Và đó không phải chỉ là những cái răng rồng bình thường. Chúng được lấy ra từ chính con rồng Lycedamon cổ đại. Chúng sẽ rất tuyệt đấy.”
Hắn trồng những cái răng xuống đất – cả thảy là mười hai cái. Sau đó hắn nhặt cái bình tưới nước lên. Hắn tưới cái chất lỏng màu đỏ ấy xuống đất, ném cái bình đi và dang rộng cánh tay ra. “Hãy lớn lên!”
Lớp đất rung chuyển. Một cánh tay xương xẩu bất ngờ trồi lên khỏi lớp đất, chộp vào không trung.
Tên tướng quân nhìn lên phía ban công. “Nhanh lên, ngươi có mùi hương của bọn chúng chứ?”
“Vââââng, thưa Chúa tể,” một trong số những nữ quái mình rắn trả lời. Mụ ta rút ra một tấm khăn choàng bằng vải màu ánh bạc, giống kiểu mà những Thợ Săn thường đeo.
“Khá lắm,” tên Tướng quân nói. “Một khi những chiến binh của ta đã bắt được mùi của đứa nào, chúng sẽ truy đuổi kẻ đó không thương tiếc. Không gì có thể ngăn cản được chúng, một thứ vũ khí mà chưa tên con lai hay Thợ Săn nào từng biết đến. Chúng sẽ xé nát bọn Thợ Săn và những kẻ theo phe bọn chúng thành hàng trăm mảnh. “Ném nó lại đây!”
Khi hắn vừa nói dứt câu, những bộ xương trồi lên từ dưới lớp đất. Mười hai con quái vật đang đứng đó, mỗi con được sinh ra từ mỗi cái răng mà tên Tướng quân đã trồng xuống. Trông bọn chúng không khác gì những bộ xương trong ngày lễ Halloween, hay những thứ mà bạn có thể bắt gặp trong những bộ phim điện ảnh hạng bét. Tôi chứng kiến bọn chúng dần trở nên có da có thịt, biến thành những người đàn ông, nhưng là những tên với làn da xám xỉn, mắt vàng, và trang phục hiện đại – áo phông bó sát màu xám, quần rằn ri và giày quân đội. Nếu nhìn từ xa, bạn hầu như có thể tin rằng chúng là con người, nhưng da thịt của chúng trong suốt và xương thì phát sáng lờ mờ bên dưới lớp thịt trông như những hình ảnh được chụp tia X quang.
Một trong số bọn chúng nhìn thẳng về phía tôi, đôi mắt lạnh lùng. Và tôi biết rằng không chiếc mũ tàng hình nào có thể qua mặt được nó.
Con quái vật mình rắn thả tấm khăn choàng ra và nó nhẹ nhàng bay xuống phía tay của tên Tướng quân đang đưa ra. Ngay khi hắn đưa tấm khăn cho đội quân quái vật, chúng sẽ săn đuổi Zõe và những Thợ Săn khác cho đến khi họ biến mất vĩnh viễn.
Tôi không còn thời gian để suy nghĩ. Tôi chạy một mạch đến và nhảy lên bằng tất cả sức lực của mình, lao vào giữa đội quân quái vật và chộp lấy tấm khăn giữa không trung.
“Cái gì vậy?” Tên Tướng quân gầm lên.
Tôi đáp xuống cạnh chân của một tên chiến binh xương.
“Có kẻ không mời mà đến,” tên Tướng quân hét. “Một kẻ ẩn mình trong bóng tối. Đóng tất cả cửa lại!”
“Chính là Percy Jackson!” Luke hét lớn. “Chắc chắn là hắn.”
Tôi chạy hết tốc lực ra phía cửa, nhưng nghe được âm thanh của thứ gì đó bị xé toạc và nhận ra tên chiến binh xương đã có được một mảng tay áo của tôi. Khi tôi quay người lại, nó đang đưa mảnh vải lên mũi hít ngửi, và chuyền sang cho những người bạn của nó. Tôi muốn hét lên, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi lách người qua khỏi cánh cửa vừa kịp lúc hai tên gác cửa đóng sập nó lại sau lưng tôi.
Và sau đó tôi bỏ chạy.