Ngày hôm sau, khi Lâm Duy đang ngồi uống rượu cùng mấy người Hà Vinh và Lâm Phong, thì anh bị một cô gái tiến tới hất đầy rượu vào người và la hét om sòm. Cô ta vừa nói vừa hùng hổ sắn tay áo định lao vào Lâm Duy.
- Tên lưu manh chết tiệt này, làm con gái người ta có bầu rồi bỏ mặc sao? Hôm nay tôi phải thay trời hành đạo, phải cho anh một bài học mới được.
Nhóm người Hà Vinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lâm Duy lại nhận ra cô gái này, chính là người đã hát cùng “cô ấy” ở đây, có lẽ là bạn của “cô ấy”. Cô gái này nói vậy, không lẽ cô ấy mang thai sao? Lâm Duy tiến tới tóm chặt tay Huyền Diệp, anh hớn hở hỏi:
- Cô ấy có thai sao? Là của tôi sao?
Nghe anh hỏi như vậy, lại còn thái độ vô cùng sung sướng, tất cả mọi người đều nhìn anh với một ánh mắt khó tin. Nhất là Huyền Diệp, theo như cô được biết thì anh ta bắt Lam Lan ký đơn ly hôn và rời Việt Nam cơ mà. Sao bây giờ lại tỏ thái độ vui vẻ như vậy, cô tròn mắt nhìn anh, một lúc sau mới lắp bắp đáp:
- Đúng...đúng...vậy.
Nghe được đáp án này, tim anh cũng phập phồng, anh ngoác miệng cười, nói với đám người Hà Vinh:
- Ha ha..các cậu nghe thấy không? Tôi sắp làm ba, sắp làm ba rồi.
Nói xong anh chạy vụt ra ngoài, lái xe như bay tới căn hộ của cô. Nhưng cô không có nhà, đương nhiên là không có nhà rồi. Vì bây giờ cô đang ở trong căn biệt thự của anh để thu dọn quần áo, chuẩn bị rời đi. Khi cô đang chuẩn bị kéo vali ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của anh, nhưng là đến số điện thoại chính mà cô hay dùng chứ không phải là số mà ba cô mua cho. Trái tim cô thắt lại, nắm chặt chiếc điện thoại, một lúc sau mới ấn nút nghe.
- A lô?
- Lan Lan, em đang ở đâu?
- Ở nhà. Có chuyện gì?
- Anh đang ở trước cửa nhà em. Mở cửa cho anh được không?
- Để làm gì?
- Anh muốn nói chuyện với em.
- Vậy được rồi, anh hãy đến quán cafe bên đường đợi tôi đi. Tôi đang có chút việc, lát nữa sẽ tới.
- Ừ, anh chờ em.
Cúp điện thoại,Lam Lan kéo va li quay trở về phòng. Lấy ra bộ váy màu đen hở vai cô mới mua mà chưa kịp mặc. Cô trang điểm thật đẹp, thật lộng lẫy, đeo trên người bộ trang sức sa sỉ. Cô muốn lần cuối cùng gặp anh với vai trò là người tình cũng phải thật đẹp.
Bước vào quán, cô ngay lập tức thu hút bao ánh nhìn. Ngồi xuống đối diện anh, đôi mắt đẹp yên lặng như nước hồ thu không chút gợn sóng. Khi anh còn đang bị vẻ đẹp của cô hớp hồn, cô lạnh lùng phá vỡ khoảnh khắc mơ mộng của anh.
- Anh muốn gặp tôi có chuyện gì không?
- Đương nhiên là có rồi. Bảo bối, tại sao em không nói với anh chuyện em có thai?
- Xin lỗi, tôi không có nhiệm vụ phải nói điều đó với anh. Nếu anh gọi tôi ra đây chỉ để hỏi chuyên này thì thật sự xin lỗi, tôi rất bận.
Nói xong cô cũng đứng dậy cất bước đi ra ngoài, anh vội vàng đặt tờ năm trăm nghìn xuống bàn rồi chạy theo cô.
- Lan Lan, em sao vậy.
Cô vẫn tiếp tục đi, không trả lời câu hỏi của anh.
Lâm Duy vội chạy tới níu tay cô lại.
- Lấy anh nhé?
Lâm Duy cầu hôn Lam Lan, một cô gái kém anh 13 tuổi ngay chốn đông người. Không quan tâm tới các ánh nhìn xung quanh, anh đưa chiếc nhẫn kim cương 20karats hướng về phía Lam Lan, khẳng định lại lời cầu hôn của mình:
- Lan Lan, làm vợ anh nhé?
Lam Lan không nói, khóe miệng hơi nhếch, không hẳn là cười.
- Làm vợ anh? Chẳng phải anh là người đã có gia đình rồi sao? Tôi không muốn làm vợ bé của anh đâu.
- Lan Lan, anh hứa sẽ cho em một vị trí xứng đáng. Hãy tin anh.
- Ồ, vậy là vì tôi mà anh sẽ ly hôn với vợ sao?
- Anh và cô ấy ly hôn rồi.
- Ồ, thì ra là vậy. Vừa mới ly hôn với người cũ mà anh đã muốn kết hôn với người mới rồi sao? Đúng là “chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc”. Đàn ông các người thật tham lam.
- Bảo bối, đừng suy nghĩ lung tung. Anh và cô ấy chỉ là kết hôn theo mong muốn của hai bên gia đình. Cô ấy cũng đã có sự chọn lựa cho riêng mình rồi. Từ trước đến nay anh chỉ coi cô ấy như em gái thôi.
- Ồ, em gái thôi sao?
- Đúng vậy.
Nghe anh khẳng định lại lần nữa, trong lòng cô không khỏi chua xót. Cố kìm nước mắt, cô cười mỉa mai.
- Ha ha…. Lâm tổng, hôm nay anh cầu hôn tôi vì nghĩ rằng tôi đã mang thai đứa con của anh sao?
- Bảo bối…
- Rất xin lỗi đã làm anh thất vọng rồi. Đứa bé không phải củ anh. Anh chắc cũng thừa hiểu, với những người như tôi thì đâu thể nào chỉ có một người đàn ông là anh được, phải không.
- Không thể nào, chính tai anh đã nghe bạn em nói rằng em đang mang thai con của anh.
- Ha ha, chỉ nghe vậy mà anh tưởng thật sao? Tôi không quan tâm anh biết việc tôi mang thai như thế nào. Nhưng xin lỗi anh vì tôi sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của anh, ba đứa bé sẽ chăm sóc cho mẹ con chúng tôi.
Cô hất tay anh ra, xoay người bắt taxi rời đi.
Trước khi cô lên xe, anh cố níu keo một cơ hội cuối cùng.
- Em có chắc đứa bé là con anh ta không? Nếu nó là con anh thì sao? Chúng ta…
- Đủ rồi, vậy nếu như nó thực sự không phải con anh thì sao? Anh có thể yêu thương nó như con ruột hay không?
Nghe Lam Lan hỏi vậy, anh đứng yên bất động. Anh nhớ tới vợ mình. Đúng vậy, cô ấy cũng mang thai của một người đàn ông khác, anh cũng không thể yêu thương con của người đàn ông khác nên mới quyết định để cô ra đi. Như vậy, nếu đứa bé này cũng không phải con anh thì sao? Anh có thể yêu thương nó sao? Anh lưỡng lự, tại sao đối với hai người phụ nữ khác nhau thì anh lại có những quyết định khác nhau đến vậy?
Thấy biểu hiện bất động của anh, cô biết anh đang dao động. Anh sẽ không thể nào chấp nhận đứa bé của người đàn ông khác. Cô ngồi lên xe, đóng cửa, ra lệnh cho tài xế đưa cô tới nhà của Huyền Diệp.
Anh vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn theo chiếc taxi màu xanh đang ngày càng đi xa.
Nhìn anh qua gương chiếu hậu, nước mắt cô cũng từng giọt, từng giọt tý tách rơi xuống. Trời cũng bắt đầu lất phất những hạt mưa phùn. Anh vẫn đứng đó, nhưng hình ảnh ngày càng mờ nhạt. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau. Ngày mai cô sẽ cùng Huyền Diệp qua Pháp, đến một nơi thật xa, bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống cho chính cô và đứa trẻ, một cuộc sống không có anh.
Tình yêu không bao giờ biết trước khoảng cách để gặp. Nhưng càng yêu càng làm tổn thương người mình yêu, loại tổn thương này chẳng biết đã có từ khi nào. Giống như một bộ phim Trung Quốc trước đây cô đã từng xem: “Anh rẽ trái, em rẽ phải”, dù có ở ngay cạnh nhau nhưng vĩnh viễn lại không gặp nhau.