“Hạ Hạ, cậu nhất định phải làm ô sin cho Âu Dương Dị thật sao?”
Trong lớp, Thu Hạ Hạ đang đủng đỉnh thu dọn
sách vở, Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh nhìn cô chờ đợi, Từ sau buổi trưa
lúc Âu Dương Dị thốt ra câu nói làm mọi người kinh ngạc, Trương Nhã
Tuyên đã hỏi câu này lần thứ N.
“Ừ! Mình chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi đấy!
Cậu thử nghĩ mà xem. Lúc đầu vì muốn Âu Dương Dị nhận lời làm bạn trai,
cách nào mình cũng đều thử qua rồi mà cậu ấy chẳng mềm lòng. Bây giờ cơ
hội hiếm có khó tìm tới rồi, đương nhiên là mình không thể bỏ lỡ! Sau
một tháng nữa, mình chỉ cần nghĩ tới cái bản mặt khó ưa của Chung Ngọc
Thanh phải xin lỗi cậu là trong lòng thấy sướng không chịu nổi!” Thu Hạ
hạ phấn chấn, trong đầu nghĩ đến bộ dạng của Chung Ngọc Thanh khi xin
lỗi công khai, lòng thấy rất vui sướng.
Trương Nhã Tuyên cắn cắn môi, nghiêng đầu
nhìn nụ cười rạng rỡ của Thu Hạ Hạ, do dự một hồi rồi mới nói ra suy
nghĩ trong lòng: “Hạ Hạ, thực ra việc Chung Ngọc Thanh có xin lỗi mình
không cũng không quan trọng nữa rồi, đằng nào sự việc cũng qua lâu rồi,
đúng không? Hạ Hạ, chỉ cầu cậu thấy ổn là mình thấy rất vui rồi. Cậu
không cần phải vì mình mà phải chịu tủi thân đi làm ô sin cho Âu Dương
Dị đâu. Cậu làm như vậy, mình sẽ cảm thấy rất buồn!”.
Thu Hạ Hạ dừng việc thu dọn đồ đạc lại, chăm chú nhìn Trương Nhã Tuyên rồi nở nụ cười vui vẻ, “Nhã Tuyên, cậu đừng
lo! Mình chỉ cầu nấu cơm cho Âu Dương Dị thôi mà. Ở nhà, mình cũng
thường nấu cơm cho bố, vieẹc này với mình chẳng khó khăn gì. Hơn nữa,
việc mình muốn Chung Ngọc Thanh xin lỗi không đơn thuần chỉ là vì cá
cược. Cô ta thường ngày rất ngạo mạn, trong lòng mình thấy không thích
nên nhân cơ hội này “nhổ bớt mấy cái gai”, áp chế tính khí đanh đá của
cô ta mà thôi. Nhưng những lý do trên chỉ là thứ yếu, nguyên nhân quan
trọng nhất mà mình nhất định phải làm ô sin cho Âu Dương Dị đó là mình
muốn nhân cơ hội này để xem xét tỉ mỉ nhà của cậu ta, xem xem trong nhà
có còn những cái huy hiệu bằng đồng khác nữa hay không. Nếu như thực sự
phát hiện ra một số lượng lớn huy hiệu bằng đồng thì cậu ta chắc chắn là có vấn đề!”.
“Nhưng…”, Trương Nhã Tuyên do dự chau mày,
vẫn không yên tâm, “Chỉ có hai cậu ở với nhau có vẻ không ổn lắm? Dù sao cậu cũng là con gái, sức lực không khỏe như con trai. Ngộ nhỡ Âu Dương
Dị muốn làm gì cậu thì không phải là cậu sẽ phải chịu thiệt thòi sao?”.
“Không có đâu! Không có đâu!” Thu Hạ Hạ vỗ
vỗ lên vai cô bạn thân, tiếp tục an ủi, “Nếu cậu ta thữ sự định làm điều gì kỳ quái với mình, mình sẽ dùng tới bàn chân bất khả chiến bại đã vào điểm chí mạng để cả đời cậu ta không thể sinh con, duy trì nòi
giống!!”.
“Đá vào ai để người ta cả đời không thể sinh con cơ?”
Bỗng nhiên có một cái đầu từ bên ngoài cửa sổ thò vào.
“Thì là Âu Dương…” Thu Hạ Hạ vô thúc trả lời, ngay lập tức bị Trương Nhã Tuyên bịt chặt miệng
“A! Bạn Âu Dương Dị, bạn tới từ lúc nào
thế?” Trương Nhã Tuyên nặn ra nụ cười gượng gạo, cố ý nói to để át đi
tiếng của Thu Hạ Hạ.
Âu Dương Dị nhoài hết nửa người qua cửa sổ, háo hức nhìn hai người, “Vừa rồi, các cậu đang bàn tán về vấn đề gì thế hả?”.
“À! He he!” Nhìn thấy Âu Dương Dị xuất hiện, Thu Hạ Hạ mặt nghệt ra, sau đó gãi đầu cười ngốc nghếch, hoàn toàn
không có phản ứng gì.
Trương Nhã Tuyên cứng đầu trả lời: “Không có gì! Không có gì! Chúng mình chỉ nói chuyện tào lao chút thôi”.
Thu Hạ Hạ nghe xong liền hùa theo phụ họa: “Đúng! Đúng! Chỉ là chuyện tào lao của con gái với nhau thôi à!”.
“Ồ! Vậy các cậu tiếp tục nói chuyện đi. Hạ Hạ, mình tới trước vườn hoa chờ cậu.” Âu Dương Dị thu người về, đang định quay lưng.
Thu Hạ Hạ liền gọi cậu: “Không cần đâu! Bọn mình không nói chuyện nữa đâu. Cậu chờ một chút, mình sẽ thu dọn sách vở xong ngay!”.
Nói rồi, Thu Hạ Hạ nhanh chóng cầm sách cở trên bàn cho vào trong cặp sách. Chào tạm biệt Trương Nhã Tuyên rồi đỉ ra ngoài.
“Hạ Hạ!”
Thu Hạ Hạ thấy cổ tay mình đột nhiên bị ai đó giữ lại, cô thắc mắc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Mạc Trần Bạch tái mét.
Thu Hạ Hạ cau mày, chăm chú nhìn cậu, Trần Bạch, sắc mặt cậu trông
rất khó coi, có phải bị ốm rồi không?”, cô đưa tay định sờ lên trán cậu.
Mạc Trần Bạch gạt tay cô xuống m nghiêm nét mặt chăm chú nhìn cô,
giọng gằn xuống: “Có thật là cậu muốn làm ô sin cho cậu ta hay không?”.
Thu Hạ Hạ phát hiện ra sự không đồng ý của cậu, không trả lời câu hỏi, kéo tay cậu đi ra ngoài, “Mình đưa cậu đi khám bệnh”.
“Mình không đi!”
Mạc Trần Bạch gạt mạnh tay cô, ánh mắt kiên định nhìn Hạ Hạ, “Cậu nói cho mình biết, có phải cậu thật lòng thích cậu ta, thích tới mức vì
muốn làm bạn gái cậu ta mà cậu phải chịu ấm ức làm ô sin cho cậu ta!”.
Thu Hạ Hạ chăm chú nhìn cậu một lúc, sau đó kéo tay áo cậu, có ý để
cậu cúi thấp người xuống. Mạc Trần Bạch tuy không hiểu nhưng vẫn làm
theo. Thu Hạ hạ ghé sát tai cậu thì thầm diều gì đó, sắc mặt tái xanh
của cậu dần dần trở nên bình thường, đôi mắt tồi sầm cũng từ từ sáng
lên. Cuối cùng, cậu đã hồi phục hoàn toàn phong độ quyến rũ của mình.
“Thôi được rồi! Vậy cậu với tên tiểu tử Âu Dương Dị đi về đi! Nếu
phát hiện ra Âu Dương Dị có hành vi không đứng đắn nào, mình sẽ cầm bình hoa đánh vỡ sọ cậu ta, biết chưa?” Mạc Trần Bạch ném ánh mắt nghi hoặc
về phía Âu Dương Dị, vỗ vai Thu Hạ hạ đẩy cô đi ra ngoài.
“Ừ! Mình biết rồi!” Thu Hạ Hạ cười rạng rỡ gật đầu.
Một ngày dài vô tận, mặt trời buổi chiều giống như đài sen bằng lửa
nở rộ ở phía chân trời, tạo ra một vệt son màu đỏ hồng, dễ thương trải
dài mêng mông trong biển mây, nhuộm cả bầu trời thành ráng hồn tươi
sáng.
Chiếc xe đạp màu bạc dưới sự kiểm soát cảu người con trai đang đòe
một cô gái lướt êm ru trên đường, những ráng mây trên bầu trời nhuộm đỏ
áo đồng phục của hai người, dát một màu tươi sáng lên họ. Gió khẽ thổi,
nâng nhẹ vạt váy của cô gái, mái tóc dài đen tuyền như tấm lụa đang bay
trong gió.
Thu Hạ Hạ ngồi trên yên sau chiếc xe đạp, gió thổi quần áo của Âu
Dương Dị bay lên, chất vải mề mại khẽ chạm chẹ vào mũi cô. Ha Hạ ngửi
thấy mùi xà phòng thơm nhẹ dịu, phảng phất trong không khí. Một nụ cười
dễ chịu nở trên môi cô, cô nhìn về ngôi nhà ở phía xa, ngâm nga một giai điệu tự sáng tác ra vừa thoáng qua trong đầu, những giai điệu vui vẻ
rải đầy con đường.
“Hạ Hạ!” Giọng Âu Dương Dị theo gió bay nhẹ lên.
“Ừ.” Tiếng trả lời của Thu Hạ Hạ trong trẻo, tiếp tục ngâm nga giai điệu không lời.
Âu Dương Dị ngồi phía trước lặng lẽ một hồi rồi hỏi: “Vừa rồi cậu nói gì với Mạc Trần Bạch thế?”.
“Mình nói với cậu ấy về việc cá cược với Chung Ngọc Thanh.” Thu Hạ Hạ ngồi sau khẽ đung đưa chân, cười tít mắt trả lời.
Âu Dương Dị im lặng hồi lâu, ánh mắt chuyển sang nhìn bàn tay đang
bám chặt eo cậu. Đó là một bàn tay trắng và đẹp, trên cổ tay nhỏ nhắn là một vầng sáng màu bạc, đó là một chiếc lắc tay bằng bạc, ba chữ “Mạc
Trần Bạch” được khắc trong hình trái tim đang phát ra thú ánh sáng chói
chang, nhức mắt. Cậu do dự hồi lâu mới thốt ra câu hỏi để trong lòng:
“Cậu thích Mạc Trần Bạch có phải không?”.
“Thích!” Thu Hạ Hạ cười ngây thơ, trải lòng về những chuyện đã qua:
“Quan hệ của mình với cậu ấy từ nhỏ đã rất tốt. Trừ một hiểu lầm tương
đối đặc biệt ra thì có thể nói là chúng mình chưa bao giờ cãi nhau”.
Cậu thích cậu ta có phải là kiểu nam nữ thích nhau không?” Âu Dương
Dị căng thẳng mím môi, cảm giác như thể cả bàn tay đang bóp chặt trái
tim.
“À!”
Thu Hạ Hạ không ngờ Âu Dương Dị lại hỏi thẳng thắn như vậy, mặt liền
đỏ bừng. Mấy phút trôi qua, cô mới ngượng ngùng nói: “Ngày trước mình có thích đơn phương cậu ấy, nhưng vì hiểu lầm nên chúng mình không thể ở
bên nhau. Sau đó cậu ấy ra nước ngoài du học, chúng mình không còn liên
lạc với nhau nữa. Mãi cho tới sau khi cậu ấy trở về không lâu thì hiểu
lầm của chúng mình mới được giải quyết”.
“Có nghĩa là sau khi giải tỏa được hiểu lầm thì các cậu sẽ ở bên nhau phải không?” ÂU Dương Dị cảm thấy trái tim mình càng lúc càng bị bóp
chặt hơn, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Thu Hạ Hạ nghiêng đầu, chăm chú suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:
“Mình không biết! Trong lòng sớm đã cảm thấy có gì đó thay đổi rồi, việc sau này mình không dám nói trước”, nói xong đảm mắt chuyển sự chú ý
sang Âu Dương Dị, “Đừng nói chuyện này nữa. Hay là nói chuyện khác đi!”.
“Nói gì bây giờ?”
Thu Hạ Hạ mắt sáng lấp lánh nhìn khuôn mặt của Âu Dương DỊ, hào hứng
nói: “Thì nói xem tại sao bỗng nhiên cậu lại muốn mình làm ô sin cho cậu ấy!”.
Âu Dương Dị tuột tay, chiếc xe đột ngột đi nhanh tới mức không thể kiểm soát được, suýt thì đâm vào cột đèn bền đường.
Thu Hạ hạ giật mình, sém chsut nữa thì ngã ra đường. Cô liền nắm chặt áo cậu, tức giận hỏi: “Cậu làm gì mà tự nhiên phóng xe nhanh thế hả?”.
Âu Dương Dị nhanh chóng hãm phanh, giảm tốc độ. Trước câu hỏi của Thu Hạ Hạ, cậu nhất thời không biết phải trả lời thế nào, trên khuôn mặt
trắng trẻo tự nhiên xuất hiện hai khối màu đỏ bất thường. Vài phút trôi
qua mới tìm được một cái cớ rất “chuối”, nhẹ nhàng nói: “Mình… Chân mình bị chuột rút!”
“Chân bị chuột rút và việc xe tăng tốc có mối quan hệ gì sao?” Thu Hạ Hạ nhăn mũi, nghi ngờ.
“Haizzzz!” Âu Dương Dị thở dài, đáp qua quýt: “Đại thể là khi đạp xe mà bị chuột rút thì sẽ đạp càng nhanh!”.
Có đúng là như thế không? Thu Hạ Hạ suy nghĩ mấy phút, nghĩ không ra
câu trả lời bèn bỏ cuộc. “Ừ! Vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện lúc nãy
đi! Tại sao tự nhiên cậu lại muốn mình làm ô sin cho cậu hả?”.
Âu Dương Dị khựng lại vài giây sau.
“Ôi! Ôi! Chân mình lại bị chuột rút rồi!”
Thu Hạ Hạ ngoẹo đầu nghi hoặc, nhìn chằm chằm chân cậu một lượt từ
trên xuống dưới, hỏi với vẻ rất nghi ngờ: “Cậu bị chuột rút thậ hay giả
vờ bị chuột rút hả? Không phải là đang lừa mình chứ?”.
Âu Dương Dị ngồi trước, miệng giật giật mấy cái, nhất thời không nói gì.
Thu Hạ Hạ nhăn mũi tiếp tục soi cậu, soi kỹ tới mức cậu phát hoảng.
Lúc cậu đạp xe tới cống nước, Thu Hạ Hạ gần như bất ngờ phát minh ra một chiêu mới, mắt lấp lạnh, nghiêng người rướn lên phía trước, chỉ vào má
cậu nói: “Âu Dương Dị, mặt cậu đỏ rồi kìa!”.
Kít!
Không có lời cảnh báo nào, chiếc xe đột ngột dừng lại, mũi Thu Hạ Hạ húc vào lưng của Âu Dương Dị.
Cô nhảy xuống, ôm mũi, đau quá hét ầm lên: “Âu Dương Dị, cậu đang làm cái trò quái quỷ gì thế hả? Đang yên đang lành thì phanh xe làm gì?”.
“Đến chỗ mình ở rồi!” Âu Dương Dị chỉ tay vào ngôi nhà phía trước, đoạn nhảy xuống ce.
Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ngôi nhà mà Âu Dương Dị thuê ngay ở trước mặt.
Âu Dương Dị móc chùm chía khóa từ trong túi ra, đưa cho Thu Hạ Hạ:
“Cậu vào nhà trước đi, tiện thể chuẩn bị cho công việc ô sin của cậu
luôn! Mình khóa xe xong rồi sẽ vào sau”.
Thu Hạ Hạ cầm chìa khóa, chợt nghĩ: Nhà cậu ta sạch sẽ như thế thì
còn phải gì nhỉ? Công việc ô sin mà cậu ta nói tới có lẽ là chỉ việc bếp núc thì phải! Biết đâu cái cậu Âu Dương Dị này đột nhiên lại có lòng
tốt thì sao? Không có nhẽ cậu ta đã sớm đồng ý giúp cô, cho nên mượn cái cớ “ô sin” này để nhận lời giúp cô.
Nghĩ như vậy, Thu Hạ Hạ cười hi hi như con ngốc.
Nhưng chẳng bao lâu thig Thu Hạ Hạ có muốn cười cũng cười không nổi.
Cái gì mà sớm đã đồng ý giúp cô! Cái gì mà không đành xuống nước nói
với cô! Cái gì mà mượn cớ “ô sin” để nhận lời giúp cô! Cơ bản là không
hề có chuyện đó! Những điều này đều là cô “tô màu hồng” cho cậu ta!
Thực tế là Âu Dương Dị vốn đã có ý đồ đen tối.
Câu chuyện diễn ra như sau:
Thu Hạ Hạ mở cửa, đôi dép đi trong nhà để bên cửa vào phòng khách.
Vẫn còn ánh sáng ban ngày bên cửa sổ, Thu Hạ Hạ liếc nhìn đồng hồ treo
trên tường, mới có hơn năm giờ, vẫn còn chưa tới giờ làm cơm tối. Thế là cô tự động lấy một đống đồ ăn nhẹ ở trong tủ lạnh của Âu Dương Dị, rồi
với lấy cuốn tiểu thuyết tình yêu đã đọc được một nửa trên giá sách, leo lên sofa bắt đầu đọc truyện, bất kể lúc nào đọc đến tình tiết hài hước
là cười phá lên.
Âu Dương Dị khóa xe xong, bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng Thu Hạ Hạ thảnh thơi, cuộn tròn trên sofa.
Mặt cậu không chút biểu cảm ngây người nhìn cô một lát, ngẩng đầu
nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi tới trước mặt cô, từ trên nhìn xuống hỏi: “Cậu vẫn chưa bắt đầu quét dọn nhà cửa sao?”
Thu Hạ Hạ từ trong cuốn tiểu thuyết ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn
xong quanh, sau đố ngẩng lên nhìn cậu ngạc nhiên: “Nhà cậu vẫn cần phải
quét dọn sao?”. Nói rồi chỉ tay về phía bậu cửa sổ, “Nhìn xem, kính
trong veo đến mức có thể soi gương được”, lại chỉ xuống thảm, “thảm dưới sàn sạch như thể vừa mới mua”, rồi lại chỉ về tủ ti vi ở cách đó không
xa, “cái tủ kia cũng không thấy mảy may một hạt bụi nào, dùng kính lúp
để soi cũng không thấy tí ti bụi”. Sau đó ngẩng đầu nhìn Âu Dương Dị và
tổng kết: “Nhà cậu sạch như li, cơ bản là không cần phải quét dọn gì
cả!”.
Mắt Âu Dương Dị chớp chớp nhìn cô, trong đôi mắt đen tuyền có chút
cảm giác kỳ lạ lướt qua. Đột nhiên, cậu nhìn cô nở nụ cười kỳ dị, sau đó cong người chụp lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy từ ghế sofa.
Thu Hạ Hạ giật mình, nhanh chóng đưa tay còn lại lên ôm trước ngực,
khuôn mặt xinh đẹp, thất sắc nhìn cậu hoảng hốt la lớn: “Cậu định làm
gì? Cậu đừng có làm bậy với mình! Mình… mình vẫn chưa đủ mười tám tuổi,
không thể làm chuyện kỳ quái đó được!”.
“Khì! Khì!” Âu Dương Dị buồn cười quá, cười ra thành tiếng, đôi mắt
tinh anh trở nên vui vẻ, “Cậu cho rằng mình sẽ làm chuyện kỳ quái gì với cậu?”.
Thu Hạ Hạ nghi hoặc nhìn mặt cậu, săm soi một lát, phát hiện cậu thực sự không có hành động dung tục nào. Trong lòng tự thấy hớ một vố nên
cười ngốc nghếch, hạ tay đang che trước ngực xuống, xấu hổ tránh ánh mắt trêu chọc của cậu: “Âu Dương Dị, cậu đưa mình đi đâu?”.
Âu Dương Dị nhìn cô, lại nở nụ cười đầy hàm ý, sau đó đưa cô tới phòng cậu.
“Cậu đưa mình tới đây để làm gì hả?” Thu Hạ Hạ hoảng hốt đưa mắt nhìn khắp gian phòng tràn ngập mùi của Âu Dương Dị, tim đập loạn xạ, hai má
bỗng dưng đỏ bừng lên.
Âu Dương Dị cười dịu dàng với cô, đẩy cô tới trước tủ quần áo, liếc từ xa nói với cô: “Cậu mở tủ mà xem”.
Thu Hạ Hạ hết nhìn tủ quần áo lại nhìn Âu Dương Dị mấy lần liền,
nghĩ: Lẽ nào Âu Dương Dị muốn tặng quà gì cho cô? Nghĩ như vậy, mặt Thu
Hạ Hạ đỏ rần rần, ngượng ngùng tránh ánh mắt của Âu Dương Dị. Ôm trong
lòng suy nghĩ ngọt ngào này, Thu Hạ Hạ mở tủ quần áo ra.
Tiếp sau đó, một núi quần áo từ trong tủ đổ ập xuống, Thu cô nương
đen đủi bị đè bẹp trong đó, chỉ còn lộ ra mỗi một cánh tay cầu cứu. Âu
Dương Dị tốt bụng kéo cô từ trong đống quần áo ra, trên đầu Thu Hạ Hạ
vẫn còn sót lại một “chú quần chíp” màu đen.
Thu Hạ Hạ nghiến răng kéo chiếc quần chíp xuống, giận dữ đưa ra trước mặt Âu Dương Dị hỏi: “Xin hỏi đây là cái gì?”.
“À!” Âu Dương Dị cười nhạt, cẩm chiếc quần chíp màu đen ở trước mặt
ném lại đống quần áo, lịch sự cười giải thích: “Đây là quần áo bẩn mình
thay, vẫn chưa kịp giặt”.
Làm sao mà cậu ta có thể cười nho nhã đến vậy khi nói ra những điều
này cơ chứ?! Thu Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười của cậu,
trong lòng cảm thấy rất bất bình.
Giận dữ nhìn cậu một lúc, ánh mắt của Thu Hạ Hạ chuyển sang đống quần áo sém chút nữa là đè cô chết bẹp. Trong tủ quần áo đang mở là một đống quần áo lộn xộn có quá nửa là quần áo bẩn, mép tủ treo hai cái quần thể thao chuyên dùng để chơi bóng, dưới đất là một ngọn núi quần áo “nho
nhỏ” đủ để đè chết hai con bò.
Mặt Thu Hạ Hạ lập tức sa sầm, ánh mắt gườm gườm di chuyển tới khuôn
mặt Âu Dương Dị, kìm nén sự kích động muốn siết cổ cậu tới chết hỏi:
“Xin hỏi cái đống quần áo này của cậu là tự bao giờ?”.
“Cậu chờ một phút, mình tính một lát.” Âu Dương Dị gãi gãi đầu, rồi
đột nhiên giơ tay lên ra chiều đã tính xong cho cô. Sau đó, cậu cười
nhìn cô báo cáo: “Hai mươi sáu ngày”.
Má của Thu Hạ Hạ giật giật, giọng run run hỏi: “Xin hỏi, cái đống này là trách nhiệm mà mình phải xử lý ư?”.
Âu Dương Dị cười hi hi, gật đầu, “Hạ Hạ, khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi!”.
Nếu bạn cho rằng Âu Dương Dị bắt Thu Hạ Hạ phải giặt đống quần áo đơn giản có vậy thôi thì bạn đúng là sai lầm nối tiếp sai lầm rồi!
Một lát sau, Âu Dưong Dị đưa Thu Hạ Hạ tới phòng khách, cuộn tấm thảm dày sụ lên, bụi bay mù mịt, có thể so sánh với sương mù mùa đông.
Cậu cười hì hì nói: “Việc này phiền cậu rồi. Nhớ là phải lau sạch sàn tới mức không còn hạt bụi nào nhé!”.
Sau đó, cậu lại đưa cô tới trước bậu cửa sổ, ra hiệu cho cô kéo tấm rèm dày làm bằng ni lông lên tấm rèm vừa được kéo lên…
Ngay lập tức, phân gián, xác sâu, bướm, còn có cả các bộ phận đầu
đuôi… của một vài loại côn trùng nhỏ không biết tên rơi đầy trên đầu,
trên người Thu Hạ Hạ.
Trước mặt Thu Hạ Hạ là Âu Dương Dị với cái bản mặt cô hận không thể
túm cổ cho đập đầu vào đá granite vẫn cười lịch sự, “Việc này cũng phải
nhờ tới cậu rồi!”.
Tiếp đó, Âu Dương Dị đưa cô tới phòng bếp.
Phòng bếp vẫn được tính là sạch sẽ, chỉ trừ…
Miệng Thu Hạ Hạ giật giật, tay run run chỉ về phía đống bát đĩa còn
dính đầy đồ ăn cao bằng nửa thân người trong bồn rửa, “Xin hỏi, đây cũng là nhiệm vụ của mình phải không?”.
Âu Dương Dị mỉm cười gật đầu, chân thành nắm lấy tay cô rồi nói:
“Hạ Hạ, dù sao cậu cũng là bạn học của mình, mình cũng ngại khi bắt
cậu phải làm quá nhiều việc nhà, đầu tiên cậu cứ làm mấy việc này đi đã! Phải rồi, bụng mình đói rồi, cậu đi chuẩn bị bữa tối đi! Mình vào phòng khách xem ti vi, nấu xong thì gọi mình nhá!”. Âu Dương Dị vui vẻ nói
liên thoắng rồi nhẹ nhàng bước ra phòng khách.
Ánh mắt của Thu Hạ Hạ vẫn nhìn vào chỗ cũ, trong lòng băn khoăn không biết có nên cầm chảo tự đập vào đầu mình không nữa!
Kịch bản đã hoàn thành, cuộc sông ô sin vất vả của Thu Hạ Hạ cũng chính thức khai màn.
Lúc này đây, cuối cùng Thu Hạ Hạ mới thấm thía cái gọi là “ở cả ba
phương diện: học tập, thể thao, thi đâu đều hoàn hảo; ngoại hình, tính
cách, gia thế đều đáng ngưỡng mộ” của hoàng tử Âu Dương Dị hóa ra chỉ là phù phiếm!
Thượng Đế quả nhiên rất công bằng, nhân vô thập toàn mà!
Kể từ ngày hôm đó, Thu Hạ Hạ chính thức nhậm chức ô sin độc quyền của Âu Dương Dị. Mỗi ngày, sau khi tan học buổi chiều đều phải đến nhà Âu
Dương Dị, ngay cả cuối tuần cũng không phải là ngoại lệ. Bởi vì Âu Dương Dị đã nói: Nếu biểu hiện tháng này của cô không tốt, thì tháng tiếp
theo cô lại phải tiếp tục làm ô sin cho cậu, còn nếu không thì cô đừng
có mong cậu sẽ giúp cô, cô sẽ bị Chung Ngọc Thanh làm cho tức chết!.
Thu Hạ Hạ chăm chỉ, tận tụy biểu hiện trước sau như một ở nhà Âu
Dương Dị phấn đấu đã mười một ngày liên tục. Mỗi ngày đều mệt tới mức
không thể đứng thẳng lưng được. Cuối cùng buổi chiều thứ Bảy hôm nay đã
xử lý sạch sẽ núi quần áo và đám bụi dày.
Lau sạch vệt nước bẩn còn sót lại trên tay, Thu Hạ Hạ ai oán nhìn Âu
Dương Dị đang nằm co cả hai chân trên ghế thảnh thơi đọc báo, nhìn chằm
chằm đến nỗi cậu không thể không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt oán thán của
cô.
“Cậu sao vậy?”
“Hôm nay, Nhã Tuyên và Phán Phán đi chơi ở khu vui chơi.” Thu Hạ Hạ
dẩu mỏ, nghĩ tới hôm qua bọn họ ngồi với nhau, ồn ào thảo luận về chương trình ngày hôm nay, còn cô chỉ có thể ngồi im, lạnh lùng lắng nghe, cô
thây rất bi đát.
“Các bạn ấy đi chơi có liên quan gì với cậu sao?” Cậu ngồi tựa lưng vào thành ghế sofa, im lặng nhìn cô.
Cô nhìn cậu bất mãn, giọng điệu trách móc: “Tại sao ngày nghỉ người
khác được đi chơi, còn tôi lại phải ở trong cái nhà đổ nát này làm ô
sin?”.
Âu Dương Dị lạnh lùng nhìn cô, quay đầu nhìn cửa sổ đang mở.
Bên ngoài cửa sổ là cả một biển trời trong xanh, những đám mây dày,
mềm mại nằm bất động ở phía chân trời. Hôm nay, trời không có gió, những tán lá xum xuê lặng im bên đường, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những
chiêc lá, trên thềm xi măng khô là sắc nắng vàng óng. Tuy không có gió
nhưng mặt trời bị những tầng mây dày che khuất, ánh nắng không quá gay
gắt, cũng có thế nói thời tiết này dành cho việc ra ngoài đi chai là rất lý tưởng.
“Thời tiết hôm nay có thể coi là rất tuyệt, chúng mình ra ngoài đi dạo đi!” Âu Dương Dị bỏ tờ báo trong tay xuống bàn.
Thu Hạ Hạ mừng quá liền gật đầu đồng ý.
Cô nghĩ rằng từ “đi dạo” của cậu có nghĩa là đi dạo ở nơi có bán đồ
ăn vặt, đi dạo ở phố mua sắm, đi dạo trong trung tâm thương mại… Mọi
người thường đi dạo ở những nơi đó. Thế nhưng sự thật là, họ đi dạo ở
chợ!
Xung quanh đều là những nhân vật nội trợ luống tuổi, những âm thanh
bên tai đều là tiếng mặc cả, tiêng trẻ con khóc, còn có cả các bà các cô đang ầm ĩ bàn chuyện tào lao, rồi đến cả không khí cũng bốc lên mùi
tanh khó chịu…
“Tại sao chúng ta lại đến chợ?” Thu Hạ Hạ chán nản nhìn Âu Dương Dị
đang ở bên cạnh, trán cô phủ đầy nếp nhăn. Tuy cô vẫn nghĩ cậu sẽ không
đưa cô tới những chỗ lãng mạn nhưng cũng không nhất thiết là phải đến
chợ chứ?
“Không phải cậu muốn ra ngoài đi dạo sao? Chợ rất thú vị mà!”
Âu Dương Dị tiện tay cầm một quả ớt đỏ tươi từ quầy rau quả lên, nhìn
với vẻ rất hứng thú.
Cô muốn đi dạo, nhưng cô không nói muốn đi dạo ở chợ! Hơn nữa, chợ thì có cái gì thú vị kia chứ?
Nhìn trước nhìn sau, đều là các loại rau màu xanh, màu đỏ, màu vàng;
hải sản đang nhảy loạn lên; thịt màu đỏ thẫm của máu. Hoặc là các bà các mẹ tay cầm làn thức ăn, những người bán thịt giơ tay cầm dao chặt thịt
dính đầy mỡ, đến một nửa của hot boy cũng tìm không thấy. Nơi này có gì
hay ho để đi dạo kia chứ? “Âu Dương Dị, chúng ta đi dạo ở trung tâm
thương mại được không? Ở đó vui hơn chỗ này.”
Thu Hạ Hạ kéo tay áo cậu, thử thỏa thuận với cậu. Cô không muốn thăng cấp cuộc đời ô sin trở thành bà nội trợ.
“Không được!” Âu Dương Dị lắc đầu không do dự, “Chúng ta đi chọn thực phẩm tươi ngon đi! Tối nay chúng mình sẽ nấu món thịt bò sốt với khoai
tây nghiền và món đậu phụ cuốn thịt chiên. Lần trước cậu chế biến mây
món đó, hương vị rất tuyệt!”.
“…”
Có vẻ như anh chàng này đã có chủ ý từ trước, cho nên mới đồng ý ra
ngoài “đi dạo” cùng cô thì phải? Thu Hạ Hạ chán nản, buông tay khỏi áo
Âu Dương Dị, quay người đi về.
“Cậu sao thê?” Âu Dương Dị liền đặt quả ớt trong tay xuống để kéo cô lại.
“Mình không đi dạo nữa, cậu tự đi một mình đi!”
Thu Hạ Hạ giận dỗi gạt tay cậu rồi tiếp tục quay đi. Âu Dương Dị liền đi theo. “Sao thế? Cậu không thích thịt bò sốt với khoai tây nghiền và
món đậu phụ cuốn thịt chiên à? Hay chúng ta làm món khác?”.
Thu Hạ Hạ dừng lại, tức giận nhìn cậu, “Không phải là chuyện mấy món ăn!”.
“Vậy thì là chuyện gì? Cậu nói đi!” Thu Hạ Hạ phồng mang trợn má, bắt đầu kể lể tội của cậu: “Cậu nói xem có ai đi dạo lại tới chợ không? Tuy chúng ta không phải hai người yêu nhau, tôi cũng không mong cậu sẽ đưa
tôi đi dạo ở những nơi lãng mạn nhưng chí ít cậu cũng nên đưa tôi tói
những nơi bình thường chứ! Đến những tiệm bán đồ ăn vặt, chợ hoa hoặc là công viên cũng được mà! Nhưng tại sao cứ phải là chợ?”.
Thu Hạ Hạ nói liến thoắng, Âu Dương Dị nghe mà hoa mắt chóng mặt, chỉ còn chú ý tới hai từ “lãng mạn”. Được thôi! Vì món thịt bò sốt với
khoai tây nghiền, nếu cô ây muốn lãng mạn, cậu sẽ cho cô sự lãng mạn! Có điều bình thường mây bộ phim trên ti vi diễn tiên như thế nào nhỉ? Âu
Dương Dị vắt óc suy nghĩ một hổi. A! Có rồi…
“Hạ Hạ, cậu đã ăn bữa tối dưói ánh nến bao giờ chưa?” Âu Dương Dị vui vẻ hỏi.
Không phải bọn họ đang nói về việc đi dạo sao? Tại sao lại nhắc tới
bữa tối dưới ánh nên cơ chứ? Tuy Thu Hạ Hạ nghi hoặc nhưng vẫn thật thà
trả lời: “Chưa”. Đến mối tình đầu cô còn chưa trải qua, làm gì có người
con trai nào mời cô đi ăn một bữa tối có nến kia chứ! Cô không thể tự
mình mời mình được!
“Hạ Hạ, mình mời cậu ăn một bữa tốì dưới ánh nến được không?” Âu Dương Dị nhìn cô chớp mắt, tay trái đặt lên vai cô.
“Hả? Nhưng chúng ta không phải một đôi yêu nhau.” Nghe lời mời đột
ngột này, Thu Hạ Hạ vô thức buột miệng nói ra suy nghĩ ở trong lòng.
Chỉ có điều cô rất muốn thử qua cảm giác dùng bữa với ánh nến. Bạn
của cô đều đã từng ăn những bữa như vậy với bạn trai, đến Trương Nhã
Tuyên hay thẹn thùng mà cũng từng cùng anh bạn hàng xóm mà cô ấy thầm
thương trộm nhớ ăn tôi dưới nến, chỉ có cô là chưa từng. Bực mình thật!
“Ai quy định chỉ có những người yêu nhau mới được ăn tối dưới ánh nến? Bạn bè cũng có thể mà! Cậu nói có phải không?”
Âu Dương Dị nói có vẻ đúng! Thu Hạ Hạ nghiêng đầu, nghĩ một lát, sau
đó vui vẻ nói: “OK! Chúng mình đi ăn tối dưới nến. Có điều chúng mình
tới nhà hàng nào? Đừng chọn nơi đắt quá nhé!”.
“Vậy thì ở nhà đi! Trong tiểu thuyết lãng mạn mà cậu thích, có rất
nhiều người ăn tối dưới ánh nến ở nhà, đúng không? Cậu nấu cơm, mình bố
trí bàn ăn, thế có được không? Nếu mà làm tốt còn lãng mạn hơn là ở nhà
hàng ấy chứ! Ăn xong bữa tối dưới ánh nến, mình còn mời cậu đi xem phim
nữa đấy!”.
Âu Dương Dị vừa từ từ nói ra ý tốtt để dụ dỗ vừa nhân lúc cô không
chú ý kéo cô đi về phía cửa hàng bán thịt bò. Lúc này, Thu Hạ Hạ vân còn đang cười ngốc nghếch nghĩ về bữa tối dưới ánh nến.
Vâng! Khi đối mặt với sự lãng mạn, con gái luôn luôn mất đi lý trí.
Dưới sự mê hoặc của bữa tối dưới ánh nến, buổi tối hôm đó, Thu Hạ Hạ
nấu ăn rất cần mẫn, thậm chí cô còn tỉ mẩn, nhẫn nại xếp những cánh hoa
và lá bạc hà viền xung quanh đĩa, những kỹ năng và tinh hoa của đôi bàn
tay mà cô có đều được đem ra trưng dụng hết. Nhưng tới lúc dùng bữa, mắt cô đờ đẫn.
Lẽ… lẽ nào đây gọi là bữa tối dưới ánh nến?
Trên bàn ăn hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn là khăn trải bàn màu
xanh kẻ ca rô, bát ăn cơm vẫn là loại bát sứ màu trắng thông thường, đũa cũng là đũa ăn thường dùng, sự khác biệt duy nhất là trên bàn có thêm
một cây nến. Là loại nên vẫn dùng để cúng tổ tiên trong lễ thanh minh.
Thậm chí đến chân để nến cũng chỉ là một miếng xốp. Trừ những thứ đó ra, từ bàn ăn đên nhà bếp hoàn toàn không có gì khác lạ.
“Tiên sinh Âu Dương Dị, xin hỏi ngài gọi đây là bữa tối dưới ánh nến
phải không?” Thu Hạ Hạ không thể tin nổi chỉ tay vào cây nến hỏi.
Âu Dương Dị mỉm cười gật đầu, tự hào tới mức đáng ngạc nhiên, nói:
‘Thế nào? Sáng kiến của mình rất tuyệt đấy chứ hả? Người khác đi trên
tuyến đường lãng mạn, còn mình thì đi hẳn tuyến đường “khủng”. Đây có lẽ là sáng kiến đầu tiên trên toàn quốc, rất mới mẻ đúng không?”
. Đúng thế! Đúng là mới mẻ thật! Nhưng mới mẻ thì có con dở nào cần
cơ chứ! Cô cần sự lãng mạn chứ cần quái gì đên tuyến đường “khủng”!!!!!
Đồ ăn bữa tối nay rất ngon, nguyên liệu rất tươi nhưng Thu Hạ Hạ thây rất nhạt nhẽo, vô vị. Ngồi trước cây nên đỏ chuyên dùng để cúng bái
người chết, ai có thể nuốt nổi cơ chứ? Âu Dương Dị thì ngược lại, ăn đến “thủng nồi trôi rế”, thậm chí đến nước canh cũng không để sót một giọt, tất cả đổ ăn đều vào bát rồi xuống dạ dày hết.
Kết thúc bữa tối là đến giờ đi xem phim, mặc dù bữa tối dưới ánh nến
vừa rồi không hề như mong muốn nhưng bộ phim sau giờ cơm vẫn được Thu Hạ Hạ rất chờ đợi, dù gì thì cũng là lần đầu tiên cô đi tới rạp chiếu phim để xem phim với bạn trai mà chỉ có hai người với nhau.
Vì ảnh hưởng của bữa tối dưới ánh nến vừa rồi nên trong lòng Thu Hạ
Hạ có phản ứng chuỗi với sự sợ hãi, sau khi xác định cụm từ “xem phim”
trong miệng của Âu Dương Dị không phải là xem ti vi, không phải xem đĩa
DVD, cũng không phải đi trên tuyến đường “khủng” xong thì cô mới hoan hỉ lỉnh vào nhà vệ sinh chỉnh lại đầu tóc, sau khi chải chuốt xong còn
ngắm mình trong gương mãi rồi mới ngượng nghịu bước ra phòng khách, đứng trước mặt Âu Dương Dị đang xem ti vi, nắm tay cậu nói: “OK rồi! Chúng
ta có thể xuất phát đi xem phim được rồi”.
Âu Dương Dị cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lây tay cậu một giây
rồi mới từ sofa chầm chậm đứng dậy, đưa Thu Hạ Hạ tới… phòng đọc sách
của cậu. Thu Hạ Hạ bối rối nhìn xung quanh một lượt, chủ yếu toàn là
sách, cô lúng túng nhìn Âu Dương Dị, “Cậu đưa mình tới đây làm gì?”.
Âu Dương Dị nhìn cô cười hiền dịu rồi ngồi trước bàn máy tính, thành
thục khởi động máy. Chờ máy tính khởi động xong, cậu kéo một chiêc ghế
ra trước bàn máy tính, có ý bảo Thu Hạ Hạ ngồi xuống.
Thu Hạ Hạ nghi hoặc chau mày, nghiêng đầu nhìn Âu Dương Dị hỏi:
“Không phải chúng ta đi xem phim sao? Tại sao lại tới đây? Lẽ nào cậu
muốn thử tìm xem có bộ phim nào hay rồi mới đi đến rạp chiếu phim?”.
Âu Dương Dị không nói gì, chỉ nhìn cô cười bí ẩn, di chuột click vào
cái gì đó, sau đó một trang web hiện ra, bàn tay cậu lướt trên bàn phím
đánh một hàng chữ và một trang phim hiện lên.
Thu Hạ Hạ ngẩng lên nhìn trời đêm, tận hưởng không khí mát mẻ mà
những cơn gió đêm đem tới, những hơi thở phập phồng trên ngực cũng dần
trở lại nhịp đập bình thường.
“Hóa ra không có sao thì bầu trời đêm vẫn rất đẹp!” Cô thốt lên tán thưởng, sự tức giận trong lòng cũng dần tiêu tan.
Âu Dương Dị cũng nhìn trời, môi nhẹ nhàng nở một nụ cười, “Không có
sao, bầu trời càng thuần khiết. Mình thích trời đêm như thế này”.
Thu Hạ Hạ quay đầu nhìn cậu, thắc mắc: “Cậu không thích những vì sao ư?”.
“Những vì sao rất đỏng đảnh. Chúng thích xuất hiện thì xuất hiện,
không thích xuất hiện thì trốn biệt. Mình không thích những thứ đỏng
đảnh như thế!” Âu Dương Dị nhìn bầu trời bao la khẽ cười, đôi mắt đen
huyền ánh lên những tia sáng dịu dàng trong đêm tối.
Thu Hạ Hạ quay đầu nhìn bầu trời đêm, khẽ thì thầm: “Suy nghĩ kỳ lạ!
Hóa ra cũng có người không thích ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao”.
Âu Dương Dị chí cười mà không đáp lại.
Bầu trời chỉ là một màu đen ngút ngàn, yên tĩnh, tinh khiết, không có chút ánh hào quang nào, thậm chí những đám mây nhấp nhô cũng không hề
xuất hiện. Cả bầu trời êm ả như đại dương không gợn sóng.
Đôi mắt của Âu Dương Dị được phủ một lớp sương đêm, ánh mắt dần trở nên mờ nhạt.
Trước đây, trong một đêm yên tĩnh như thế này, cậu cũng nằm trên sân
thượng ngắm bầu trời ở một thành phố khác. Đêm đó, bầu trời cũng yên
tĩnh, không gạn bóng mây nào, chỉ có người đứng bên cậu là một cô gái
khác. Người con gái đó nói, cô ấy thích những vì sao, cô ấy không thích
màu đen trầm mặc của cái chết này, thế là cậu chạy một vòng thành phố
mua một chùm đèn nhấp nháy hình ngôi sao, tự tay kết một bầu trời đầy
sao trên sân thượng.
Nhưng những thứ quá đẹp thì lại chẳng bao giờ bền.
Âu Dương Dị thở dài, im lặng quay sang nhìn cô gái nằm cạnh, “Hạ Hạ, cậu có thích ngắm sao không?”.
Rất lâu mà cô gái bên cạnh vẫn chưa trả lời. Không gian tĩnh lặng bao trùm hai người, cho tới khi có tiếng ngáy khẽ vang lên.
Âu Dương Dị ngạc nhiên, chăm chú nhìn Thu Hạ Hạ đang ngủ, một lúc sau hiểu ra, cười khổ não, bế cô lên rồi đưa vào trong nhà.
Gió đêm khẽ thổi, trời mát lạnh như có hơi nước.
“Hạ Hạ, cậu có thích xem phim gì?” Dưới ánh trăng mờ ảo, Âu Dương Dị nắm lấy tay cô dịu dàng, đắm đuối nhìn cô.
“Mình thích xem những bộ phim tình cảm do các diễn viên là thần tượng đóng, nhân vật nam chính đẹp trai như cậu ấy!” Thu Hạ Hạ nắm lấy tay
cậu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nho nhã như hoàng tử dưới ánh trăng mờ ảo.
Âu Dương Dị mỉm cười, mắt lấp lánh những tia sáng kỳ lạ, “Phim thần
tượng xem nhiều quá không tốt đâu. Hay là chúng ta đi tới con đường
“khủng”?”.
“Á!” Cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì Âu Dương Dị đang ở
trước mặt bỗng biến mất. Sau đó, trước mặt cô xuất hiện một miệng giếng, có một cái đầu lấp ló rồi một người từ đó đang trèo ra. Cô nhìn kỹ thì
hóa ra gương mặt đó là của Âu Dương Dị!!!
Thu Hạ Hạ giật mình, đùng một cái bật dậy.
Trong đầu tạm thời trống rỗng, tim đập nhanh, mấy giây trôi qua cô
mới nhận ra mình vừa mơ thấy ác mộng. Thu Hạ Hạ dụi dụi mắt, ngây người
nhìn quanh tứ phía, không gian không lạ lẫm nhưng khiến cô nhất thời
không biết mình đang ở đâu.
Hơi nóng của ánh nắng lọt qua nửa cánh cửa sổ đang mở chiêu khắp căn
phòng, ánh sáng chói chang khiên Thu Hạ Hạ chau mày, nhíu mắt.
Cửa phòng kêu “cách” một tiếng rồi mở ra, Âu Dương Dị cười dịu dàng nhòm qua khe cửa nhìn vào
. “Hạ Hạ, cậu dậy rồi à? Mình mua mỳ thịt nạc băm và trứng muối cho cậu, cậu mau mau dậy ăn đi!”
Thu Hạ Hạ chớp mắt, ngây người nhìn bầu trời tràn ngập ánh nắng bên ngoài cửa sổ rồi hỏi: “Bây giờ là mấy giờ vậy?”.
Âu Dương Dị nhìn đồng hồ treo tường ở trong phòng, nhẹ nhàng trả lời: “Hơn tám giờ sáng rồi”.
Thu Hạ Hạ giật mình, nhìn Âu Dương Dị, thất thanh hét lên: “Sáng rồi? Mình đã ngủ ở đây một đêm?”.
Âu Dương Dị gật đầu, sau đó nói đùa: “Cậu không cần gào lên khủng bố thế đâu! Mình không làm gì cậu cả!”.
“Cậu thì hiểu gì! Đó không phải là điều mình lo lắng!” Thu Hạ Hạ liếc cậu “cháy lông mày” rồi lại tiếp tục hoảng hốt: “Điều mình lo sợ là bố
mẹ mình. Họ không bao giờ đồng ý cho mình qua đêm ở ngoài, đặc biệt
không bao giờ đồng ý để mình và một người con trai ở cạnh nhau mà không
có người thứ ba. Nếu để họ biết được đêm qua mình đã ngủ ở nhà cậu…”.
“Kính cong! Kính cong!”
Thu Hạ Hạ đột ngột ngưng bặt, ánh mắt sợ hãi càng lúc càng mở to.
Chuông cửa tầng một bị ai đó ấn kêu “kính cong” liên hồi, hai người im
bặt, trong phòng tạm thời yên ắng, chỉ có tiếng chuông cửa chói tai vang lên.
“Không phải là bố tìm tới tận cửa chứ?”
Sắc mặt của Thu Hạ Hạ trắng bệch, môi cô run run, im lặng nhìn Âu Dương Dị. Hai người nhìn nhau không nói năng gì.
Bỗng nhiên Âu Dương Dị mỉm cười dịu dàng, trấn an cô: “Đừng nghĩ lung tung! Có lẽ là ông Trần ở cạnh nhà lại đem bữa sáng tới rồi. Mình xuống mở cửa, cậu đi rửa mặt đi đã”. Cậu nhìn cô mỉm cười, ý tứ đóng cửa
phòng giúp cô.
Tiêng dép lê của Âu Dương Dị xa dần, tiếng chuông cửa dưới nhà vẫn
vang lên, âm thanh lảnh lót như tiếng nhảy nhót của chú thỏ con, khiến
tâm trạng bất an của Thu Hạ Hạ thấp thỏm không yên.
Người ấn chuông cửa có thật là ông Trần ở cạnh nhà không? Nêu là bố
mẹ thì cô phải làm thế nào? Nhảy từ ban công xuống chạy trốn hay là đi
ra xin lỗi đây?
Trong khi Thu Hạ Hạ đang bất an, phỏng đoán lung tung thì có tiếng kéo cổng sắt vọng lên, sau đó tiêng chuông liền ngừng lại.
Thu Hạ Hạ nghiêng đầu lắng nghe một cách thận trọng, cũng không biết
có phải nhịp tim đập quá lớn của cô át hết cả những âm thanh khác hay là do hiệu quả cách âm của căn phòng quá tốt mà cô chẳng nghe thấy bất cứ
tiêng động nào. Thu Hạ Hạ chau mày, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, bò
tới bên cửa, dán chặt tai vào cánh cửa để nghe ngóng.
Nhưng cô vẫn chẳng nghe thấy gì.
Tại sao một chút âm thanh cũng không có? Chăng lẽ người ngoài hành
tinh vừa ấn chuông, Âu Dương Dị đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc ớ
cửa? Thu Hạ Hạ lại nghĩ lung tung một lúc, tay đặt lên tay cầm ở cửa,
quyết định mở cửa phòng để xem xét.
Cửa vừa mở, Thu Hạ Hạ lập tức thấy hối hận.
Chỉ nhìn thấy bên ngoài cửa, bố cô mặt tối sầm đang nhìn chằm chằm,
mắt long sòng sọc nhìn cô tự chui đầu vào rọ, mẹ cô đứng đằng sau lưng
bố cô đang khoa chân múa tay ra hiệu cái gì đó. Cuốỉ cùng là gương mặt
ăn năn tội lỗi của Âu Dương Dị, Trương Nhã Tuyên đầu cúi gằm và Mạc Trần Bạch đang mặt nặng mày nhẹ.
Bây giờ cô nhảy xuông ban công để chạy trốn còn kịp không? Thu Hạ Hạ
và những người đứng ngoài cửa nhìn nhau một giây, tay trái của cô nhanh
chóng đóng cửa phòng lại thì bị Mạc Trần Bạch nhanh tay chặn lại.
Cô không cam tâm dùng toàn bộ sức lực kéo cửa vào trong, cánh cửa gỗ
đỏ không hề nhúc nhích, cuối cùng cô vẫn không địch nổi sức mạnh của Mạc Trần Bạch.
Thu Hạ Hạ buông tay khỏi nắm đấm cửa, phẫn nộ nhìn chằm chằm Mạc Trần Bạch. Tên tiểu tử đáng chết này, hắn ta không nhìn thấy bố cô đang giận đùng đùng hay sao? Vậy mà lúc này còn nhúng tay vào! Có phải hắn ta cảm thấy bình thường bắt nạt cô còn chưa đủ, chưa nhìn thấy cô bị bố đánh
cho một trận tơi bời thì hắn ta còn chưa cảm thấy dễ chịu đúng không?
“Thu Hạ Hạ! Con cho rằng bố chết rồi có đúng không?”
Ông Thu trừng mắt nhìn con gái, vươn tay véo tai lôi đi.
“Bố! Bố! Sự việc không phải như vậy đâu! Bố cứ bỏ tay xuống, chúng ta từ từ nói!!!”
Thu Hạ Hạ ôm lấy bàn tay đang kẹp chặt tai cô, vừa đi theo bố, vừa
kêu như giãy chết, trong lòng dự tính chỉ cần bố cô buông tay, cô sẽ bỏ
chạy.
Đáng tiếc là trứng không khôn hơn vịt, bố cô chỉ cần nhìn lướt qua
mặt là biết ngay mưu ma chước quỷ của cô. Thế là tay càng kẹp chặt tai
cô hơn kéo cô xuống cầu thang, Thu Hạ Hạ đau tới mức la hét gọi mẹ ầm
trời.
“Á! Đau quá! Bố ơi! Bố! Tay bố nhẹ hơn chút đi, tai của con gái bố
rất mềm mại, mong manh! Bố cũng không muôn con gái bố còn trẻ mà đã
không còn tai đúng không?”
Thu Hạ Hạ kêu la thảm thiết bị bố kéo ra khỏi cầu thang, Mạc Trần
Bạch và Trương Nhã Tuyên theo sát phía sau. Âu Dương Dị cũng muốn đi
theo nhưng bị mẹ Thu Hạ Hạ lặng lẽ kéo lại.
“Cháu à, một khi cơn giận của bố Hạ Hạ bốc lên tận đầu thì có nói gì, ông ấy cũng không nghe đâu. Bây giờ cháu giải thích vói ông ấy thì chỉ
tổ bị ăn mắng. Cháu có giấy ở đây không? Bác cho cháu số di động của Hạ
Hạ, lát nữa cháu hãy gọi cho nó!”
“Cảm ơn bác gái.” Âu Dương Dị có chút giật mình vì được đối xử tốt
liền gật đầu lia lịa, lập tức lấy bút và giấy ở trên bàn đưa ra.
Mẹ Hạ Hạ nhận lấy, cầm bút viết lên giấy mấy con số, rồi đưa lại cho cậu.
“Bác gái biết con cũng giống như Mạc Trần Bạch đều là những đứa trẻ
ngoan. Hạ Hạ có thể quen biết với các con thì đó là may mắn của nó. Chỉ
có điều bố của Hạ Hạ có tư tưởng tương đố cổ hủ, đối với sự việc cũng
như con người luôn luôn có chút định kiến. Con cũng đừng trách ông ấy,
xuất phát điểm của ông ấy cũng là để bảo vệ Hạ Hạ. Con hãy thông cảm cho suy nghĩ của ông ấy. Dù sao sau này mọi người cũng còn gặp nhau nhiều,
tránh được căng thẳng cũng tốt.”
Âu Dương Dị ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn mẹ Hạ Hạ. Lẽ nào mẹ cô ấy biết cậu có tình ý với Thu Hạ Hạ?
Đối diện với ánh mắt băn khoăn đang nhìn mình mẹ Hạ Hạ chỉ cười, nhìn cậu hiền từ, dịu dàng nói: “Con và Mạc Trần Bạch, bác không thiên vị ai cả. Chỉ cần các con đối xử tốt với Hạ Hạ mà nó cũng thích các con là
được”. Cuối cùng, mẹ cô còn nhìn cậu nháy mắt trẻ trung, “Bất luận là
tình cảm bạn bè hay là yêu đương cũng đều phải cố gắng nhé!”.
Ý của mẹ Hạ Hạ là không phản đối việc cậu theo đuổi Hạ Hạ sao?
Âu Dương Dị ngây người, kích động gật đầu như băm thịt, “Vâng! Cháu sẽ cố gắng! Bác gái, cháu cảm ơn bác!”.
Bố Hạ Hạ ở dưới nhà hình như đã phát hiện ra vợ “nửa đường biên mất”, từ dưới nhà gọi ầm lên chừng thiếu kiên nhẫn: “Mẹ nó đâu? Bà vẫn còn ở
trên đấy làm gì? Còn không mau xuống đây?”.
“Biết rồi!”
Mẹ cô nói vọng xuống dưới nhà, sau đó quay lại vỗ vỗ lên vai Âu Dương Dị động viên, dịu dàng nói: “Bác phải đi rồi! Con cố gắng lên nhé!”.
Âu Dương Dị đưa tay lên đầu, trịnh trọng đồng ý: “Vâng! Bác gái, để cháu tiễn bác ạ!”.
“Lần này đừng tiễn các bác. Bố Hạ Hạ đang giận lắm! Lần sau đi cùng
Hạ Hạ đến nhà bác ăn cơm nhé! Bác sẽ làm món thịt bò sốt với khoai tây
nghiền cho con, Hạ Hạ nói con thích ăn món này. Bố nó còn đang chờ bác
dưới nhà, bác đi trước. Tạm biệt!” Mẹ Hạ Hạ cười, vẫy vẫy tay với cậu
rổi đi xuống cầu thang.
“Dạ! Tạm biệt bác gái.” Âu Dương Dị vẫy tay, ánh mắt nhìn theo hình dáng mẹ Hạ Hạ khuất dần phía cầu thang.
Tuy mẹ Hạ Hạ không để cậu tiễn họ nhưng Âu Dương Dị vẫn không nén được, chạy lên gác thượng.
Cậu đứng ở góc khuất trên gác thượng, nấp sau lan can nhìn xuống
dưới, trông thấy Thu Hạ Hạ bị bố véo tai lôi đi, xung quanh là Trương
Nhã Tuyên, Mạc Trần Bạch và mẹ cô, vừa đi vừa kêu la rồi khuất dần,
những cái bóng dần dần trở nên bé xíu như cái chấm nhỏ.
Lúc đó, suy nghĩ trong đầu Âu Dương Dị càng kiên định hơn.
Lần này, cậu sẽ không bỏ cuộc để giành lấy quyền được hạnh phúc của mình!
Thu Hạ Hạ bị quản thúc tại nhà!
Kể từ sau hôm Thu Hạ Hạ bị bố cô túm được ở nhà Âu Dương Dị rồi lôi
về nhà, bố cô áp dụng một đống nguyên tắc rất vô lý dành cho cô.
Ví dụ: ở trường không được tiếp xúc với Âu Dương Dị; Mạc Trần Bạch sẽ đưa đi học và đưa về sau khi tan học; thời gian nghỉ phải ở trong nhà,
không được ra ngoài; trong trường hợp bất khả kháng phải ra ngoài thì
nhất định phải có Mạc Trần Bạch đi cùng… Thế là hiệp ước “ô sin” cũng vì Thu Hạ Hạ bị quản thúc mà không thể không hủy bỏ.
Tóm lại, có thể coi như cô đã hoàn toàn mất tự do.
Nhưng việc này cũng chẳng thấm vào đâu, điều khiến Thu Hạ Hạ lo ngại
nhất là: thời gian này không thể gặp Âu Dương Dị, cô bỗng thấy hơi nhơ
nhớ cậu ta! Bất kể là lúc lên lớp, ăn cơm hay đi ngủ, khuôn mặt vói nụ
cười dịu dàng đáng chết ấy của cậu ta cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu cô khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí đến cả lúc ngủ gật
trong lớp cũng gọi tên cậu, hại cô gây ra không ít chuyện cười trước mặt các bạn cùng lớp.
Thu Hạ Hạ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra tại sao cô lại có thể nhớ cậu.
Cô với cậu không phải một đôi bạn sống chết có nhau, thân tới mức có
thể ăn chung một bát, uống chung một ly trà lạnh, cũng không phải một
đôi yêu nhau chết đi sống lại. Thậm chí lúc đầu nguyên nhân cô tiếp cận
cậu là do Trương Nhã Tuyên thích cậu, cũng vì lý do này mà cô không được phép quên là cho dù sự việc có như thế nào thì cô cũng không thể thích
Âu Dương Dị.
“Ông xã” của bạn, không thể đùa, trí tuệ của cô dù không hẳn tốt thì cô vẫn hiểu được đạo lý này.
Nghĩ đến đây, lòng Thu Hạ Hạ quặn lên cảm giác đau xót. Thế nhưng cơn đau này nhanh chóng bị cô ghìm xuống, không cho nó có cơ hội kéo dài.
Sau đó, cô lại nghĩ tới Mạc Trần Bạch. Cô đưa tay lên, mân mê chiếc lắc tay bạc.
Mạc Trần Bạch là người mà cô thầm thương từ nhỏ, lần này cậu về nước
thật không dễ dàng gì, hiểu lầm giữa hai người cũng đã giải quyết ổn
thỏa, cậu ấy lại còn thú nhận tấm lòng của cậu với cô (bài hát Ở lại bên anh cũng có thể coi như đã thú nhận tất cả rồi phải không?). Có thể nói cô cũng rất vui mừng khi đón nhận điều đó, lẽ ra nên đốt mấy tràng pháo để chúc mừng mới phải.
Vậy tại sao trừ giây phút cảm động ấy, về sau lại không có chút phản ứng nào khác nữa? Lẽ nào cô không còn thích cậu nữa rồi?
Thu Hạ Hạ vật vã nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra điều gì cả. Cuôì
cùng, cô chỉ có thể tự nhủ lòng mình, đổi với Âu Dương Dị, cô nhớ cậu là bởi vì hệ quả của “hiệu ứng thói quen”.
Những ngày qua, cô đã quen với việc đi cùng Âu Dương Dị, bỗng nhiên xa cậu nên việc nhớ cậu là điều đương nhiên.
Điều này cũng giông như việc cô nuôi một con thú cưng, bỗng nhiên một ngày nó chết thì cô cũng sẽ đau lòng như vậy.
Còn về Mạc Trần Bạch, cô nghĩ rằng có lẽ cậu mất tích lâu như vậy rồi bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt nên cô chưa kịp thích ứng ngay, chờ
tới sau khi thích ứng thì mọi chuyện lại tốt đẹp thôi. Thu Hạ Hạ thầm
nói với bản thân như vậy.
Trong lúc Thu Hạ Hạ cho rằng thời gian này không thể liên lạc được dưới mọi hình thức với Âu Dương Dị thì cậu lại gọi điện tới.
“Làm sao mà cậu có số di động của mình thế hả????”
Thu Hạ Hạ nhận điện thoại, một lúc lâu mới hoàn hồn. Cô nhớ là cô
không đưa cho Âu Dương Dị số điện thoại của cô, cậu cũng không đưa số di động của cậu cho cô, nêu không thì cô sớm đã gọi cho cậu rồi, chứ không ngồi đây đại tới lúc nơ ron thần kinh chết đến quá nửa!
“Bác gái cho đấy!”
Á!? Từ “bác gái” trong miệng cậu ta có phải để chỉ mẹ cô không? Thu
Hạ Hạ ngạc nhiên, há hốc miệng. Sau khi luyên thuyên mây câu với Âu
Dương Dị, tắt điện thoại rồi mói chạy đi hỏi mẹ.
Câu trả lời của mẹ còn “khủng” hơn.
“Chỉ cần trước có chiến lược, sau có đối sách, Hạ Hạ, con đừng sợ bố! Chỉ cần con thích Âu Dương Dị, mẹ sẽ ủng hộ con đến cùng! Đừng nói đến
việc cho Âu Dương Dị số di động của con, đến việc cho cậu ta lẻn vào
phòng con để hẹn hò mẹ cũng làm được!”
Đây có được coi là một hiệp ước chính thức không?
Đây gọi là thỏa hiệp thì phải!
Thu Hạ Hạ suýt chút nữa nghẹn nưóc bọt mà chết, theo sau đuôi mẹ cô giải thích nửa ngày trời, mẹ cô chỉ cười với cô.
Xem ra việc giải thích này đã tốn công vô ích rồi!
Tuy nhiên, kể từ hôm đó trở đi, Thu Hạ Hạ và Âu Dương Dị thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Mỗi ngày buôn chuyện một, hai tiếng
là bình thường. Đến ngày nghỉ, thậm chí Thu Hạ Hạ còn trốn trong phòng
nói chuyện với Âu Dương Dị cả ngày trời. Buôn chuyện về tiểu thuyết,
buôn về truyện tranh, buôn về hot girl mới chuyển tới trường cạnh đó…
Hai người với cả đống chuyện có thể buôn mãi không chán. Bản thân Thu Hạ Hạ cũng rất ngạc nhiên. Cô không ngờ là cô với Âu Dương Dị lại có thể
có nhiều chủ đề chung để nói đến vậy! Đáng thương cho những “em” tiền
trong ví của Thu Hạ Hạ, tất cả đều không cánh mà bay hết rồi!
Hôm nay, lúc Âu Dương Dị nhận điện thoại của Thu Hạ Hạ, cậu đang xem lại những tấm ảnh cũ ở trong phòng khách.
Gió thổi làm tâm rèm cửa màu xanh kẻ ca rô bay lên rồi hạ xuống như
những đợt sóng, một bức ảnh đã vàng ố, một khuôn mặt thân thuộc khiến
trái tim Âu Dương Dị u sầu.
Những ký ức đã qua như một bộ phim đang phát lại, thì lúc ấy, chiếc di động màu bạc để trên bàn nước rung lên tiêng “ri ri”.
Âu Dương Dị ngây người, đặt cuốn album trên tay xuống rồi cầm chiêc
điện thoại đang rung không ngừng lên. Khi cậu nhìn thấy cái tên quen
thuộc hiển thị trên màn hình di động, môi cậu nở nụ cười dịu dàng.
Cậu ấn nút nghe, đưa điện thoại sát tai, giọng nói lẫn nụ cười hỏi:
“Hôm nay lại nói về anh chàng phục vụ đẹp trai mới tới làm ở Nhã Đằng
Các phải không?”. Nằm cách trường trung học Tri Hiền không xa, nhà hàng
Nhã Đằng Các mới có một nhân viên mói đẹp trai như Aaron. Kể từ sau khi
Thu Hạ Hạ phát hiện ra, ngày nào cô cũng lôi cậu tới đó uống nước, ngắm
hot boy. Một cốc sinh tố xoài 500 cc cũng phải mất tới hơn hai giờ đồng
hồ thì cô mới uống xong. Mượn lời cô nói là vì đồ ở Nhã Đằng Các quá
đắt, phải ngắm anh chàng hot boy đó nhiều một chút mới bõ với số tiền bỏ ra.
“Không phải như thê? Gần đây, cái anh chàng đẹp trai đó không biết
tại sao mà nhìn thấy mình từ xa là tót lên tầng hai phục vụ. Mình leo
lên tầng hai uống nước là anh ta lỉnh xuống tầng một phụ giúp. Mình thấy buồn ghê cơ, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà uống cái thứ nước đắt cắt cổ ấy!”
Giọng nói chán chường của Thu Hạ Hạ từ đẩu dây bên kia vọng tói, Âu
Dương Dị gần như đã tưởng tượng ra bộ dạng đang nhăn mũi, dẩu môi của cô khi nói chuyện.
“Có lẽ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ấy của cậu khiến anh ta sợ quá
chạy mất.” Âu Dương Dị khẽ cười thành tiêng, từ từ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ngoài cửa rất đẹp, ánh sáng màu vàng rơi đầy trên cành lá um tùm, tốt tươi tạo thành những vệt sáng và tối in bóng xuông sàn bê
tông, cả không gian thoảng mùi hương nhẹ nhàng của cây lá.
Giọng nói phẫn nộ của Thu Hạ Hạ từ đầu giây bên kia vọng lại: “Âu Dương Dị, tại sao cậu còn chưa đi chết hả?!!”.
Âu Dương Dị cười, nhanh nhảu đáp lại: “Nếu mình chết rồi thì làm gì
còn ai có thể gọi điện thoại buôn chuyện tào lao với cậu cả ngày trời cơ chứ?”.
Thu Hạ Hạ ở đầu kia có vẻ rất giận dữ, hai người ngày thường vẫn
thường như thế vừa cãi nhau rồi làm lành một lát, cô cắt ngang giọng
điệu trêu chọc của cậu.
“Chúng ta đừng có nói đùa nữa. Âu Dương Dị, mình có một tin tốt lành
muôn thông báo cho cậu!” Thu Hạ Hạ đổi chủ đề trong điện thoại, xúc động nói. “
Là tin tốt lành gì thê? Lẽ nào anh chàng phục vụ đẹp trai cầu hôn với cậu rồi?”
“Không phải! Âu Dương Dị, cậu thử đoán xem hiện giờ mình đang ở đâu!” Thu Hạ Hạ càng nói càng phấn khích.
“Cậu ngoài việc ở trong nhà ra thì còn có thể đi đâu.” Âu Dưong
Dị thu lại ánh nhìn bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh cầm cốc nước ở trên bàn
uống trà uống một ngụm.
“Không phải!!! Cuối cùng thì ông bố ngoan cố của mình đã bị bà mẹ vĩ
đại của mình thuyết phục trả lại tự do cho mình rồi!!! Âu Dương Dị, cậu
đoán xem mình đang ở đâu đi mà!”.
Âu Dương Dị cười, đang nghĩ xem nói gì thì tiếng chuông cửa vang lên. Cậu sững người rồi cười không biết làm sao, đứng lên đi ra cửa.
Xem ra nha đầu Thu Hạ Hạ “nhiễm” mấy bộ phim thần tượng, lại bắt
chưóc tình tiết trong phim rồi bày ra cái trò trẻ con này đây mà!
Có điều, nhân dịp hôm nay cô vừa được giải phóng, cậu sẽ dẫn cô đi chơi, coi như chúc mừng cô cuối cùng đã được tự do.
Nghĩ vậy, Âu Dương Dị vừa đi ra cửa, vừa cười nói với người ở đầu dây bên kia: “Ở trường? Ở nhà Nhã Tuyên? Hay ở trên sao Hỏa?”.
“Không phải!! Âu Dương Dị, cậu không thể nói có trọng tâm được sao? Cậu nghiêm túc đoán đi!”
Giọng nói của Thu Hạ Hạ nói liền không nghỉ từ phía bên kia truyền tới tai cậu, tay cậu nắm lấy tay cầm mở cửa…
Một xíu nữa cô nhìn thây cậu, cô có giật mình không nhỉ?
Âu Dương Dị phân khích với suy đoán trong đầu, khẽ cười kéo cổng ra.
Gió mùa hè mang hơi nóng bay ngang qua, thổi tóc mái trên trán cậu. Ánh nắng mặt trời khiên cậu tạm thời bị chói mắt.
Mắt cậu nhìn người đứng ngoài cửa, nụ cười trên miệng đóng băng,
chiếc điện thoại di động trong tay cậu trượt xuống, từ từ rơi xuống đất, làm bụi bay lên…
“Thôi! Đừng đoán nữa, nói cho cậu biết mình đang ở trong siêu thị mua đồ ăn cho cậu! Buổi chiều mình tới nhà làm món thịt bò sốt với khoai
tây nghiền cho cậu ăn…” Giọng nói trong trẻo của Thu Hạ Hạ vẫn vang lên
trong điện thoại, nhưng Âu Dương Dị đã không nghe thấy gì nữa.
Cậu sững sờ nhìn cô gái đứng trước cửa, không gian xung quanh yên tĩnh lại, có mùi thơm nhẹ dịu lan tỏa trong không khí.
Gió nâng vạt váy màu xanh của cô gái.
Cô khẽ ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu sẫm tự tin nhìn vào mắt cậu, cười ngọt ngào, “Dị, lâu rồi không gặp!”.