“Xin chào mọi người, mình tên là An Tuyết
Kỳ. Mình mới tới trường trung học Tri Hiền, vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, hy
vọng sau này sẽ được mọi người giúp đỡ.”
Cô gái đứng trên bục giảng duyên dáng nhìn
thẳng vào mọi người tự giói thiệu về mình, cặp mắt đen huyền lấp lánh
ánh lên sự tự tin.
“Cô bạn mới này có vẻ là người rất tự tin
vào bản thân.” Mạc Trần Bạch ngồi sau Thu Hạ Hạ lên tiếng nhận xét vể An Tuyết Kỳ. Kể từ lần túm được cô ở nhà Âu Dương Dị, mặt cậu sa sầm đi
đằng sau bố Hạ Hạ lôi cô về nhà, cậu bắt đầu xuất hiện thường xuyên bên
cạnh cô, biến thành kẹo còn dính hon cả mạch nha.
“Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy bạn ấy
nhưng… Mạc Trần Bạch nhìn An Tuyết Kỳ, nghi hoặc chau mày rồi nói tiếp,
“nhưng điều kỳ lạ là mình cảm thấy bạn ấy rất quen”.
Ánh mắt Trương Nhã Tuyên chuyển từ An Tuyết
Kỳ đáng yêu, dễ thương sang Mạc Trần Bạch, cười mỉa: “Làm gì có mỹ nữ
nào mà cậu không thấy quen?”.
“Không phải thế! Mình thấy bạn ấy quen quen thật.” Thu Trần Bạch nhìn Trương Nhã Tuyên biện hộ với vẻ bất mãn.
Thu Hạ Hạ ngồi bên chỉ chăm chú nhìn An
Tuyết Kỳ đang cười tươi đứng trên bục giảng, hoàn toàn không tham gia
tranh luận với hai người bạn. Lúc này, tâm trạng của cô rất chán nản, cô và người con gái xinh đẹp, duyên dáng mới chuyển đến đó có mối quan hệ
trực tiếp với nhau. Cô bạn An Tuyết Kỳ này cô đã gặp hôm qua.
Chiều hôm qua, khi cô vui vẻ mang theo một
đống thực phẩm tươi ngon ấn chuông cửa nhà Âu Dương Dị, người mở cửa
chính là cô gái này. Lúc ấy, cô đã sững sờ, cái người tên là An Tuyết Kỳ này nhìn thấy cô cũng ngây người ra, sau đó An Tuyết Kỳ rất nhanh chóng lấy lại phong thái tự tin, tươi cười mời cô vào phòng khách tự nhiên
như thế căn hộ đó chính là của cô ấy.
“Mình là bạn của Âu Dương Dị, cậu ấy đang ở trên tầng hai lấy cho mình ít đỗ, mời bạn vào.
” Thu Hạ Hạ mang thức ăn, ngẩn người đi theo An Tuyết Kỳ vào phòng khách, Âu Dương Dị đang bê một cái thùng các tông để đổ gì đó từ trên lẩu đi xuống. Lúc nhìn thấy cô, ánh mắt cậu hiện rõ ngỡ ngàng.
“Hạ Hạ, sao cậu lại tới đây?”
“Mình…” Thu Hạ Hạ đột nhiên không biết phải
làm gì, cô mấp máy môi, đưa túi to túi nhỏ trong tay lên, giọng lí nhí,
“Mình mua một ít đồ ăn…”.
“Hạ Hạ!” Âu Dương Dị cắt ngang lời cô, cậu
đặt thùng đồ xuống đất rồi đi tới trưóc mặt cô, cúi đầu nhìn và nói:
“Cậu cứ về nhà đi, được không? Lát nữa mình sẽ gọi điện thoại cho cậu”.
“Nhưng…” Thu Hạ Hạ bất an nhìn An Tuyết Kỳ,
cúi đầu xắn tay áo lên rồi nói: “Những thức ăn này mà không chế biến
sớm, để muộn là không tươi nữa đâu!”. Cô biết điều mình nói ra chỉ là
cái cớ nhưng cô có cảm giác nêu bây giờ cô không ở lại thì người khác sẽ cướp Âu Dương Dị đi mất. Âu Dương Dị… Âu Dương Dị là người mà Nhã Tuyên thích, Nhã Tuyên là bạn thân nhất của cô. Cô phải có trách nhiệm giúp
Nhã Tuyên bảo vệ tình cảm của cô ấy.
“Vậy thì cậu mang về nhà, chế biến cho bác
trai vói bác gái đi! Tài nghệ bếp núc của cậu điệu nghệ như thế bác trai và bác gái nhất định sẽ rất thích.” Âu Dương Dị cười, vuốt tóc trên đầu cô sau đó đặt tay lên vai nhẹ nhàng xoay người cô hướng về phía cửa.
“Hôm nay mình có việc không thể đưa cậu về được, lần sau sẽ đưa cậu đi
đến khu vui chơi để bổi thường có được không?”
Nói xong, họ đã bước ra đến ngoài cửa.
“Nhưng…” Thu Hạ Hạ định nói điều gì đó bỗng ngừng lại ngẩng lên nhìn cậu
. Âu Dương Dị không để cô nói hết câu, vỗ vỗ lên vai rồi nói với cô: “Ngoan! Mau về nhà đi! Cẩn thận nhé!”, sau đó đóng cửa lại.
Thậm chí cậu còn không nói “tạm biệt!” với cô.
Thu Hạ Hạ sững sờ, nhìn cánh cổng sắt đóng lại trước mắt.
Cậu vội vàng để được ở một mình cùng người
con gái kia đến vậy sao? Nỗi buồn cứ từ từ xâm chiếm lòng cô, nó khiến
cô đau tới mức không thể cầm nổi mấy túi thức ăn trong tay, túi to túi
nhỏ rơi xuống đất…
“Hạ Hạ! Hạ Hạ!!” Tiếng gọi của Trương Nhã Tuyên kéo cô trở về thực tại.
“Có chuyện gì thế?” Cô ngẩng đầu bối rối nhìn Trương Nhã Tuyên, trong mắt vẫn còn sót lại chút hoảng hốt vừa thoáng qua.
Trương Nhã Tuyên nháy mắt, lặng lẽ vươn tay về phía sau cô, khẽ nói: “Cô Triệu xếp chỗ An Tuyết Kỳ ngồi sau cậu”.
Thu Hạ Hạ ngạc nhiên, vô thức quay đầu nhìn về phía sau, bắt gặp cặp mắt màu nâu sẫm tự tin đang nhìn mình.
Đối diện với ánh mắt của cô, An Tuyết Kỳ vui vẻ, đài các nở nụ cười đáp lại, thân thiện chào hỏi, “Bạn Hạ Hạ, thật
là trùng hợp!”
. “Ơ! Các cậu quen nhau à?” Không đợi được tới lúc Thu Hạ Hạ trả lời, Trương Nhã Tuyên kinh ngạc cướp lời.
Thu Hạ Hạ cắn môi, tránh ánh mắt quá tự tin của An Tuyết Kỳ, hạ giọng nói: “Tuyết Kỳ là bạn của Âu Dương Dị”.
Mạc Trần Bạch đang ngồi bên Thu Hạ Hạ giật
mình. Tên tiểu tử Âu Dương Dị cũng quen với An Tuyết Kỳ? Một đoạn ký ức
mờ nhạt khẽ lướt qua trong đầu Mạc Trần Bạch, nhanh tới mức cậu không
thể bắt kịp.
Bên này, Trương Nhã Tuyên cũng giật mình có
vẻ như ngạc nhiên về quan hệ giữa An Tuyết Kỳ với Âu Dương Dị. Ngẩn
người một lát, Trương Nhã Tuyên ngẩng đầu nhìn An Tuyết Kỳ, hào hứng
nói: “Năm ngoái, Âu Dương Dị chuyển từ trường Thanh Nhân tới, vậy trước
đây cậu cũng là học sinh trường Thanh Nhân phải không?”.
An Tuyết Kỳ gật đầu cười, kể qua về hồi ức
trong cô: “Năm lớp 10, mình với Âu Dương Dị là bạn cùng lớp. Mối quan hệ giữa chúng mình rất tốt, thường cùng nhau ăn cơm, đi học với nhau, cùng tham gia các hoạt động đoàn thể. Chúng mình còn từng hẹn hò nữa cơ! Dị
rất cưng mình, lúc nào cũng nghĩ cách đáp ứng mọi đòi hỏi vô lý của
mình. Đáng tiếc lúc đó mình không hiểu chuyện, lại vô tâm, đã làm tổn
thương cậu ấy. Cậu ấy trong lúc quá tức giận và buồn bã đã chuyển trường mà không nói một câu nào. Tại Âu Dương Dị không nói gì nên hại mình mất một năm trời mới tìm thấy rồi tới đây”.
Hóa ra nguyên nhân mà Âu Dương Dị chuyển tới trường trung học Tri Hiền là vì An Tuyết Kỳ. Suy nghĩ này khiến sắc mặt Thu Hạ Hạ chuyển thành màu trắng.
Trương Nhã Tuyên chỉ chăm chăm chú ý tới An
Tuyết Kỳ nên không phát hiện ra sự thay đổi của bạn thân, ngạc nhiên
nhìn An Tuyết Kỳ tiếp tuc hỏi: “Cậu là bạn gái trước của Âu Dương Dị?
Câu tới trường Tri Hiền là vì muốn tìm Âu Dương Dị?”.
“Ừ! Đúng vậy!” An Tuyết Kỳ cười ngọt ngào,
gật đầu, nho nhã nháy mắt tinh nghịch với Trương Nhã Tuyên, “Nhưng cậu
nói sai một từ rồi đấy!”.
“Á! Mình nói sai?” Trương Nhã Tuyên ngạc nhiên nhìn cô, thắc mắc: “Mình nói sai từ nào?”.
An Tuyết Kỳ nháy mắt kiểu dễ thương, cười duyên dáng: “Mình không phải là bạn gái trước của Dị đâu!”.
“Ơ! Không phải ư? Mình nhớ cậu vừa nói trước đây cậu với Âu Dương Dị đã từng hẹn hò với nhau.” Trương Nhã Tuyên
khẳng định. Cô không bị bệnh mất trí nhớ, cô không thể nhớ nhầm được.
“Đúng! Trước đây, chúng mình đã từng hẹn hò. Điều này không sai! Nhưng mình không phải là bạn gái trước đây của cậu
ấy”, An Tuyết Kỳ cười dịu dàng gật đầu, nhìn lướt qua Thu Hạ Hạ, giọng
rất ngọt ngào nói, “Chúng mình vẫn chưa chia tay cho nên trước đây mình
là bạn gái của cậu ấy, bây giờ vẫn là như vậy. Lần này chuyển trường tới đây, mình có thể mong cậu ấy tha lỗi. Chúng mình sẽ lại hòa thuận, trở
lại những ngày tháng ngọt ngào như xưa”.
Hóa ra… Hóa ra bọn họ là người yêu của nhau… Chả trách Âu Dương Dị không muốn đóng giả bạn trai của cô, hóa ra là
bởi vì sự tổn tại của An Tuyết Kỳ.
Nhất định Âu Dương Dị rất yêu cô ấy! Bởi vì
rất yêu, rất yêu cô ấy nên tấm lòng cậu dành cho cô ấy mới chung thủy
đến thế. Ngay cả khi An Tuyết Kỳ không ở đây, chỉ là diễn kịch trong một thời gian rất ngắn, cậu cũng không đồng ý.
Sắc mặt Thu Hạ Hạ càng lúc càng nhợt nhạt, hai tay vô thức đan vào nhau rất chặt
. “Hạ Hạ, cậu thây không khỏe à? Sắc mặt sao lại khó coi thế này?” Mạc Trần Bạch ngồi bên cạnh, im lặng hồi tưởng
quay đầu sang phát hiện Thu Hạ Hạ có điều gì đó không ổn liền đưa tay
lên sờ trán cô.
Lời nói của Mạc Trần Bạch ngay lập tức thu
hút sự chú ý của Trương Nhã Tuyên. Cô quay sang, sau nhìn thấy sắc mặt
trắng bệch và ánh ắt vô hồn của Thu Hạ Hạ, lo lắng hỏi: “Hạ Hạ, măt cậu
sao lại nhợt nhạt thế, cậu ốm à?”.
Thu Hạ Hạ kéo tay Mạc Trần Bạch xuống, cười miễn cưỡng, “Mình không sao, chỉ là trời nóng quá!”
. “Có phải trúng nắng rồi không?”
“Có cần dìu tới phòng y tế không?” Mạc Trần
Bạch và Trương Nhã Tuyên lo lắng nhìn Thu Hạ Hạ, không ai để ý tới An
Tuyết Kỳ vừa khẽ nhếch mép cười, đôi mắt màu nâu sẫm thoáng chút đắc ý.
Trong giờ nghỉ trưa, học sinh đều kéo tới nhà ăn, chỉ có Thu Hạ Hạ vô thức đang đi lang thang trên con đường mòn trong khu vườn nằm ở khuôn
viên trường. Trương Nhã Tuyên vừa bị cô nói khô nước bọt đuổi đến nhà
ăn. Lúc này, tâm trạng cô đang rất buồn bã, hoàn toàn không muốn ăn, cô
cũng không muốn khiến Trương Nhã Tuyên mệt theo.
Cô đá vào viên sỏi nhỏ trên đường, trong lòng rối bời. Không thể
không thừa nhận sáng nay cô bị ảnh hưởng bởi những lời nói của An Tuyết
Kỳ.
Nhưng cô nghĩ mãi không ra.
Âu Dương Dị chẳng là gì của cô. Cậu ấy có bạn gái hay chưa liên quan
gì tới cô? Hơn nữa, từ đầu chí cuối việc cô tiếp cận cậu đều vì muốn
giúp bạn thân bị bắt nạt trước mặt mọi người đòi lại chút công bằng. Bây giờ đến người thích Âu Dương Dị là Trương Nhã Tuyên sau khi nghe xong
chuyện còn không có phản ứng gì thì người ngoài cuộc như cô buồn bã cái
gì cơ chứ?
Thu Hạ Hạ chán nản đá viên sỏi trên đường buồn bã nhằm phía trước mà
đi, cho tới khi một đôi giày màu trắng chặn đường cô. Cô sững lại trong
giây lát, sau đó cúi đầu thử đi vòng qua, ngó lơ đôi giày thế thao màu
trắng. Nhưng chủ nhân của đôi giày ấy dường như không chịu. Cô vòng
sang, cậu cũng dịch sang chắn đằng trước. Cô lại đi vòng, cậu lại chặn!
Thu Hạ Hạ tức giận, phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt và nụ cười dịu
dàng, ấm áp của chủ nhân đôi giày thể thao màu trắng ấy, cô sững sờ.
“Tâm trạng cậu không tốt phải không?” Âu Dương Dị dịu dàng nhìn cô, quan tâm hỏi.
Thu Hạ Hạ không đáp, lại cúi đầu buồn bã đứng một chỗ đá đá mấy viên sỏi.
“Cậu vẫn còn giận chuyện hôm qua à?”
Cậu cúi đầu nhìn cô, giọng nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi! Hôm qua không giữ lời hứa gọi điện cho cậu”. Hôm qua, cậu định đợi đên lúc An Tuyết
Kỳ đi rồi sẽ gọi cho cô nhưng không ngờ sau khi An Tuyết Kỳ lấy đồ xong
lại năn nỉ cậu đưa tới trường làm thủ tục. Làm xong thủ tục lại khăng
khăng mời cậu đi ăn cơm, kết quả là đến lúc cậu về nhà, kim đồng hồ đã
chỉ sang một giờ sáng. Cậu đoán tầm ấy cô đã ngủ rồi nên quyết định
không gọi điện đánh thức cô dậy nữa.
Thu Hạ Hạ thôi không đá mấy viên sỏi nữa, nghĩ đến An Tuyết Kỳ lại
liên tưởng tới thân phận kẻ ngoài cuộc của mình, cô thở dài ngao ngán:
“Không có gì! Thực ra cậu không cẩn phải giải thích với mình. Dù sao thì mình cũng là người ngoài cuộc, cậu hãy quan tâm nhiều hơn tới bạn gái
của cậu đi!”.
Âu Dương Dị sững người, sau đó nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Tuyết Kỳ chuyển tới lớp cậu rồi phải không?”.
Tuyết Kỳ! Ha! Gọi tên mới thân mật làm sao! Thu Hạ Hạ khẽ nhếch mép,
cảm nhận thấy trong lòng có từng đợt phẫn nộ và oán giận đang trào dâng. Cô ngoảnh đầu, chăm chú nhìn cậu, cười nhạt: Có vấn đề gì sao? Bạn Âu
Dương Dị không nỡ xa rời bạn gái phải không? Có phải bạn cũng muốn
chuyển sang lớp mình không? Bạn có cần nói với khối trưởng một câu để
khối trưởng đổi lớp cho tôi với bạn không? Đằng nào thì thành tích, thể
thao của bạn cũng tốt, đã giành được không ít giải thưởng cho trường.
Yêu cầu nhỏ xíu này của cậu nhất định sẽ được khối trưởng đồng ý”.
Nhìn thái độ lạnh nhạt của cô, Âu Dương Dị khẽ cau mày, “Tuyết Kỳ đã nói gì với cậu có phải không?”.
“Cậu hy vọng mình sẽ trả lời thế nào?” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, ánh mắt
trong sáng trong mắt cô thoáng chút sắc lạnh. Cô cười mỉa mai, “Nói là
trước mặt mọi người An Tuyết Kỳ đã công khai nói với mọi người về cuộc
sống ngọt ngào trước đây của hai cậu, hay nói rằng cô ấy dịu dàng, thỏ
thẻ cậu rất yêu thương, chiều chuộng cô ấy? Cậu không sợ mình sẽ ghen tỵ rồi nói những điều không hay với cô ấy, phá hoại tình cảm của hai người sao?”.
Âu Dương Dị tức giận, nhìn chằm chằm cô, những nếp nhăn trên trán đột nhiên giãn ra.
Hai tay cậu nhẹ nhàng đặt lên vai cô, khuôn mặt lộ rõ niềm vui, hỏi
cô: “Hạ Hạ, cậu ghen vì mình phải không?” Cậu không rời mắt khỏi cô,
khuôn mặt đang cười ấy làm cô thấy nhức mắt.
Cô ghen vì cậu sao? Cô có thể phản bội lại Nhã Tuyên bằng việc thích cậu ấy ư?
Không thể được! Nhã Tuyên là người bạn thân nhất của cô! Cô không thể phản bội cô ấy được! Má của Thu Hạ Hạ đỏ rần rần, cô tức giận đẩy cậu
ra, giọng gầm ghè: “Âu Dương Dị, cậu điên vừa thôi! Mình không thể ghen
vì cậu đâu!” Nói xong, cô quay người chạy mất hút.
Âu Dương Dị thất vọng, đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng cô chạy xa
dần, cho tới khi khuất hẳn cậu mới thu ánh mắt cô đơn của mình về,
nghiêm túc nghĩ tới chuyện An Tuyết Kỳ.
Cậu biết mục đích chuyển tới trường trung học Tri Hiền của cô ấy là
vì cậu. Cậu cũng biết cô ấy không nản lòng vì cậu. Hôm qua lúc ở nhà
cậu, cô cũng nói với cậu rất rõ ràng là cô sẽ lại bắt đầu theo đuổi cậu. Nhưng chuyện tình cảm này có thể miễn cưỡng được sao? Cậu biết là không thể, cậu cũng không muốn tự làm khó bản thân.
Một năm trước cũng vì không muốn bản thân phải miễn cưỡng, cậu mới
chuyển tới trường Tri Hiền để tránh né cô. Nhưng bi kịch ấy không thể
lại xảy ra được nữa.
Hoặc là để ngăn chặn bi kịch tương tự lại xảy ra lần nữa, cậu nên làm một số chuyện định làm trước khi cô ấy hành động.
Sau khi tiết học cuối của buổi chiều kết thúc thầy giáo bị hói đầu
dạy môn địa lý vừa chân trước bước ra khỏi lớp 12A13, thì Âu Dương Dị đã chân sau bước vào. Cậu đứng ở cửa lóp, nhìn khắp cả lớp một lượt, sau
khi nhìn thấy Thu Hạ Hạ, cậu bưóc thẳng về phía cô trước sự ngạc nhiên
của tất cả mọi người.
Lúc đó, ánh dương qua cửa sổ đang mở chiếu vào trong phòng, ánh nắng
vàng trải đầy trên tóc cậu, tạo thành một vầng hào quang. Gió từ chiếc
quạt trần trong phòng học nhẹ thổi khiến quần áo của cậu bay bay, dưới
ánh sáng mờ ảo, vẻ tuấn tú của cậu giông như một chàng hoàng tử bước ra
từ trong truyện cổ tích. Cậu mỉm cười bước đến phía trước Thu Hạ Hạ thì
dừng lại.
“Hạ Hạ.” Âu Dương Dị dịu dàng cất tiêng gọi. Thu Hạ Hạ có cảm giác “da gà” cứ thi nhau nổi lên.
“Gì… Gì thế?” Thu Hạ Hạ bất an nhìn ánh mắt của đám con gái trong lớp như bầy sói sắp sửa ăn tươi nuốt sống cô.
Âu Dương Dị dường như không để ý tới ánh mắt của những người xung
quanh, bình tĩnh nói: “Mình có một số chuyện muốn nói với cậu. Lát nữa
cậu có rảnh không?”.
Câu nói này của cậu không phải là đang muốn hẹn hò với cô ư? Cậu nói
như thế không phải là có ý muốn hại chết cô hay sao? Thậm chí cô còn
nhận được ánh mắt hình viên đạn của đám con gái trong lớp. Thu Hạ Hạ co
ro run rẩy mất một lúc, cố gắng tránh tiếp xúc với ánh mắt lanh như băng ấy, rồi từ chối lời đề nghị của Âu Dương Dị không chút do dự:
“Không rảnh! Cậu có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi!”
Nếu như Thu Hạ Hạ biết Âu Dương Dị định nói gì thì cô nhất định sẽ
không nói câu này nhanh như thế. Đáng tiếc là ở đời thì không có chữ
“nếu như”.
“OK! Vậy mình nói luôn ở đây!”
Âu Dương Dị lịch sự gật đầu, cười ấm áp và nâng nhẹ bàn tay của
cô lên, đặt lên tay cô một nụ hôn mà không hề báo trước, “Thu Hạ Hạ, cậu hãy làm bạn gái của mình nhé!”.
Cậu nói xong, không gian trong lớp học yên lặng như tờ trong ba giây, sau đó những tiếng bàn tán xôn xao trong lớp liên tiếp vang lên.
Trương Nhã Tuyên ngồi trước hai người suýt chút nữa thì sặc. Cách đó
không xa, Mạc Trần Bạch giận tím mặt. An Tuyết Kỳ ngồi sau Thu Hạ Hạ
nhìn chằm chằm Âu Dương Dị, có lúc dường như hơi chướng mắt.
Kỳ lạ nhất là Thu Hạ Hạ, các cô gái khác nghe thấy lời tỏ tình thì
má đỏ như quả táo, còn cô nghe xong “bụp” một cái, mặt biến thành màu
trắng.
Sau khi lấy lại tinh thần, việc đầu tiên Thu Hạ Hạ làm không phải là
nhìn Âu Dương Dị mà là ngẩng đầu, lo lắng nhìn Trương Nhã Tuyên. Sau khi ánh mắt lo lắng của cô chạm phải đôi mắt trong veo, ấm áp của Trương
Nhã Tuyên, những ngôn từ ở trong đầu muốn nói ra đều bị mắc kẹt trong cổ họng mà không cách nào thốt ra được. Môi dưới của Thu Hạ Hạ khẽ mấp
máy, vừa buồn bã vừa lo âu nhìn Trương Nhã Tuyên. Ánh mắt lo lắng chuyển thành xin lỗi. Một giây sau, cô đã chạy ra khỏi phòng học với sắc mặt
nhợt nhạt.
Động tác ra khỏi chỗ ngồi mạnh tới mức khi chạm phải cuốn sổ tay để ở mép bàn có ảnh dán ngoài bìa là tấm hình chụp chung của Thu Hạ Hạ và
Trương Nhã Tuyên đã khiên nó rơi xuống đất, làm bụi bay lên.
Sau khi Thu Hạ Hạ từ trường chạy về nhà, cô tự nhốt mình trong phòng
không ăn không uống. Bất kể là bố hay mẹ gõ cửa, cô đều không mở. Cho
đến sáng hôm sau, cô mới tỉnh bơ mở cửa phòng, đánh răng, rửa mặt, ăn
sáng như bình thường, sau đó đi học như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy cô đang né tránh Âu Dương Dị. Cô trốn điện thoại, tin nhắn của cậu. Sau khi tan học, cô chạy nhanh như
bay về nhà. Nếu trên đường gặp phải cậu, cô sẽ đi đường vòng để tránh.
Cô tránh tuyệt đối những thứ có liên quan đến ba từ “Âu Dương Dị”. Nhưng cô không nói nên không ai biết tại sao cô lại phải làm như vậy. Cho nên người khác có muốn giúp cô thì cũng giúp không nổi.
Đối với thái độ hoàn toàn né tránh của Thu Hạ Hạ, Âu Dương Dị không
tài nào hiểu nổi. Có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ được việc thổ lộ tình cảm của cậu tự nhiên lại gây cảm giác phản cảm tới như vậy cho cô, thế
là cậu bắt đầu suy nghĩ xem có phải bản thân đã làm gì không phải để cô
tức giận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rồi đặt giả thiết này, giả thiết kia
mà đến cuối cùng cậu vẫn không nghĩ ra đáp án. Cậu cũng không muốn bỏ
mặc Thu Hạ Hạ. Cậu bắt đầu đến những nơi cô có thể xuất hiện để đợi cô,
cô tránh, cậu liền đuổi theo. Tình trạng như vậy tiếp diễn liên tục mười mấy ngày liền, kế hoạch “theo đuôi” của Âu Dương Dị mới có chút tiến
triển.
Hôm đó là thứ Sáu, tiết cuối cùng của buổi chiều là môn hóa học. Thầy giáo môn hóa học thích nói rông dài có thói quen dạy quá giờ. Chờ đến
khi thầy tuyên bố hết giờ, Âu Dương Dị sớm đã đứng chờ ở cửa lớp học.
Thu Hạ Hạ ở trong lớp, chậm rãi thu dọn sách vở, trong đầu đang nghĩ
cách làm thế nào mới có thể trốn được sự theo dõi của cậu rồi thoát ra
ngoài. Suy nghĩ như vậy nên thời gian cứ trôi qua, chờ đến khi học sinh
trong lớp đều đã về gần hết, cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì.
Lúc Âu Dương Dị bước vào lớp, trong lớp chỉ còn lại Thu Hạ Hạ, An Tuyết Kỳ và Mạc Trần Bạch.
Hơn mười ngày không gặp, Âu Dương Dị có sự thay đổi rất rõ rệt. Cậu
gầy đi, đen hơn và có chút xanh xao. Điều duy nhất không có gì thay đổi
đó chính là ánh mắt cậu nhìn cô vẫn dịu dàng như thế. Cậu làm như chỉ có hai người là cô và cậu, đi thẳng tới trước mặt Thu Hạ Hạ, dịu dàng: “Hạ Hạ, mình có vài lời muốn nói với cậu.”
Thu Hạ Hạ ôm chặt cặp sách trước ngực, không biết làm thế nào đành cúi đầu, cắn môi.
“Hạ Hạ, cậu chỉ cần cho mình mười phút là được rồi.” Âu Dương Dị chân thành, nhìn cô khẽ nói hai tay đưa ra nắm lấy tay cô. Tuy nhiên, Âu
Dương Dị còn chưa chạm vào tay của Thu Ha Hạ cô đã bị một lực rất mạnh
kéo ra xa khỏi người cậu.
Âu Dương Dị ngẩng đầu, nhìn thấy thái độ ngạo mạn và ngờ vực của Mạc Trần Bạch.
“Hành động của cậu sẽ khiến Hạ Hạ cảm thấy bị làm phiền.” Mạc Trần
Bạch nhìn thẳng cậu, môi cong lên theo thói quen, ánh mắt đen tuyền phát ra những tia sắc lạnh.
Âu Dương Dị hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn vào cổ tay trắng ngần bị Mạc
Trần Bạch nắm chặt, ở nơi tiếp xúc giữa hai người, chiếc lắc tay được
khắc tên lấp lánh những tia sáng màu bạc mềm mại. Âu Dương Dị buông tay
để trong không trung xuống, mím chặt môi nhìn Thu Hạ Hạ đang đứng sau
lưng Mạc Trần Bạch.
“Mình chỉ hy vọng nói vài lời với cậu.” Giọng cậu rất quyết tâm nhưng lại ngầm ý van nài.
Thu Hạ Hạ mềm lòng, đang định nói gì đó nhưng Mạc Trần Bạch không cho cô cơ hội mở lời.
“Âu Dương Dị!” Mạc Trần Bạch nhìn cậu, ngữ khí thoáng chút ranh mãnh, “Tôi biết cậu rất được các bạn nữ trong trường săn đón nhưng không phải tất cả các bạn nữ đều trúng “bùa” của cậu, ít nhất là Hạ Hạ không như
thế. Có lẽ từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu bị con gái từ chối, cho nên cậu thấy không cam lòng. Nhưng đây là vấn đề của riêng
cậu, tôi hy vọng cậu sẽ không tới làm phiền Hạ Hạ nữa. Chỉ có vậy thôi.
Tạm biệt!”.
Mạc Trần Bạch nói xong, kéo Thu Hạ Hạ bước ra khỏi lớp. Âu Dương Dị muốn đuổi theo nhưng bị An Tuyết Kỳ gọi lại.
“Có nhất thiết phải làm như vậy không?” An Tuyết Kỳ cười mỉa mai, khinh khỉnh nói.
Âu Dương Dị quay người lại, lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương Dị, An Tuyết Kỳ chỉ cười
rồi để tay lên bàn chống cằm, khuôn mặt dễ thương nghiêng nghiêng nhìn
cậu: “Mình biết cậu làm như vậy chỉ để phản kháng lại chuyện đã xảy ra
năm đó, nhưng hành động giận dỗi trẻ con này của cậu thật quá ấu trĩ”.
Âu Dương Dị nheo mắt, nhìn An Tuyết Kỳ rồi hỏi: “Cậu cho rằng việc
mình thổ lộ tình cảm với Thu Hạ Hạ là vì muốn chọc giận cậu hay sao?”.
“Lẽ nào không phải?” An Tuyết Kỳ nhìn cậu, cười rất “ngọt”, “Nếu
không phải thì mình cũng không cần quá lo lắng. Mình thấy trong lòng Thu Ha Hạ có “nút thắt”. Ngày nào “nút thắt” này còn chưa được gỡ ra thì cô ấy sẽ không thể nhận lời tỏ tình của cậu. Nhưng người có thể cởi bỏ
“nút thắt” ấy nhất định không phải là cậu cho nên cậu hãy từ bỏ đi hay
nói cách khác là cậu có thể kết thúc trò chơi ấu trĩ này được rồi”.
“Tuyết Kỳ, cậu rất thông minh! Nhưng đừng thông minh quá kẻo lại hóa
ngốc nghếch!” Âu Dương DỊ thờ ơ nhìn cô, không nói thêm lời nào, bước ra khỏi lớp.
An Tuyết Kỳ nhếch mép cười mỉa mai, cầm cặp sách theo Âu Dương Dị ra
ngoài. Thu Hạ Hạ bị Mạc Trần Bạch kéo ra khỏi cổng trường, liền nhẹ
nhàng gạt tay cậu ra.
“Hạ Hạ…” Mạc Trần Bạch nhìn khoảng trông trong lòng bàn tay,
ngẩng đầu lo lắng nhìn Thu Hạ Hạ, “Không phải… là cậu đã thích tên tiểu
tử Âu Dương Dị rồi đấy chứ?”.
Thu Hạ Hạ im lặng nhìn xuống đất dưới chân mình một lát, sau đó lặng lẽ trả lời: “Mình không thể thích cậu ấy được”.
“Không thể có nghĩa là hai người vì lý do nào đó mà không thể ở bên
nhau chứ không phải là cậu không thích cậu ta đúng không?” Mạc Trần Bạch vọng hỏi, giọng trầm xuống khác thường.
Thu Hạ Hạ lo lắng cắn môi, cúi đầu không biết phải nói gì. Mạc Trần
Bạch cũng không nói. Hai người cùng im lặng một lúc, sau đó Mạc Trần
Bạch mới đau khố cất lời: “Mình đã làm sai điều gì với tình cảm của
chúng ta?”.
Thu Hạ Hạ khẽ thở dài, đưa tay cởi chiếc lắc bạc ở cổ tay. Lúc ngẩng
lên nhìn cậu, tuy bờ môi có chút cay đắng nhưng giọng nói rất chân
thành: “Trần Bạch, xin lỗi cậu.
Mình nghĩ cậu xứng đáng có người bạn gái tốt hơn”, sau đó, cô đưa
chiếc lắc trong tay tới trước mặt cậu. Mạc Trần Bạch cúi đầu, cảm xúc
lẫn lộn nhìn ánh trời chiều chiêu sáng chiếc lắc tay khiến nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cậu không nhận, chỉ ngẩng lên nhìn cô, cặp mắt quyến rũ
chứa đầy sự đau khổ nhìn sâu vào mắt cô.
“Nếu không có hiểu lầm của một năm trước, cậu nói xem có phải mọi
chuyện sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ không?” Cậu nói nhỏ, âm thanh
khàn khàn bị nén lại nghẹn ngào.
Thu Hạ Hạ cúi đầu tránh né ánh mắt bóc trần mọi thứ của cậu, lòng cô
lại đau nhói. Tại sao khi cô thích cậu một năm trước, số phận lại khiến
cho họ hiểu lầm rồi xa nhau. Bây giờ khi khúc mắc đó đã được giải quyết
thì tình cảm của cô lại không còn nữa?
“Thu Hạ Hạ!” Giọng nói của Mạc Trần Bach đột nhiên lại vang lên trong trẻo, ngữ khí đau khổ cũng biến mất tựa hồ như thể chưa từng xuất hiện.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu, cầm lây chiếc lắc bạc trong tay cô, cười dễ thương, đôi mắt ngập tràn hoa đào rất đẹp nhìn cô khẽ chớp:
“Thu Hạ Hạ! Mình cũng không thích cậu nữa rồi!” Giọng nói ngọt ngào
vang lên rất rõ ràng, như thể đã nói ra hết những suy nghĩ trong lòng
nhưng bàn tay của cậu nhân lúc cô không để ý đang từ từ nắm rất chặt.
“Thế còn chiếc lắc bạc?” Trước ánh mắt sững sờ của cô, Mạc Trần Bạch
giơ chiếc lắc trong tay lên, nháy mắt cười với cô, khẽ nói: “Chiếc lắc
này mình sẽ tặng cho bạn gái sau này. Chờ tới lúc sinh nhật cô ấy, mình
có thể lấy nó làm quà tặng. Như vậy cũng có thể tiết kiệm được khối tiền cho cái ví của mình đấy!”.
Thu Hạ Hạ đã lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười.
“Cậu đúng là đồ gian manh! Cẩn thận kẻo sau này bạn gái tương lai của cậu sẽ phạt cậu ngủ dưới gầm giường đây!”
Cô dứ dứ nắm đấm giống hổi nhỏ, đấm lên vai cậu. Cũng giống hồi còn
thơ bé, cậu ôm vai bị đấm, hét lên như lợn bị chọc tiết: “Này! Con gái
con đứa gì mà vũ phu như vậy hả? Nhằm lúc mình không để ý đánh trộm! Đau quá mẹ ơi! Đau quá!!”.
Tên tiểu tử này cũng hơi khoa trương quá rồi đây! Thu Hạ Hạ bật cười, sự căng thẳng trên gương mặt bị gió thổi bay, thần sắc tươi tắn trở
lại.
Ăn tối xong, Thu Hạ Hạ nhận được điện thoại của Âu Dương Dị.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn ấn nút không nghe điện, đây là thói
quen mười mấy ngày nay của cô. Nhưng lúc cô đặt tay lên chuẩn bị ấn nút
thì trong đầu bỗng hiện ra cảnh lúc buổi chiều cùng ánh mắt van nài, đau khổ của Âu Dương Dị. Nhìn thấy tên người gọi không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Thu Hạ Hạ do dự gần mười phút mới ấn nút nghe kèm
theo sự lo lắng.
Có một số chuyện có lẽ cũng nên nói ra rõ ràng, cứ kéo dài mãi thì tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu.
“Alô!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có lẽ là khoảng thời gian thần kinh
trung ương của Âu Dương Dị còn chưa phản ứng kịp với thông tin “cuối
cùng cô ấy cũng muốn nghe điện thoại của cậu” Sau đó một âm thanh nhỏ
nhẹ vang lên: “Hạ Hạ…”.
Thu Hạ Hạ cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào nơi cổ họng,
tay giữ điện thoại run lẩy bẩy. Cô luôn cho rằng cảm giác của cô vói Âu
Dương Dị chỉ là “tình bạn” nhưng nghe xong tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, tình
cảm cô chôn chặt trong lòng đã tuôn trào, dòng chảy dào dạt trong người
đã tự tố cáo cô. Cô thích cậu! Rõ ràng là cô thích Âu Dương Dị!
Nhưng cô không thể có tình cảm với cậu được. Cậu là người mà Trương
Nhã Tuyên thích, mà Trương Nhã Tuyên lại là bạn thân của cô, cô không
thể phản bội cô ấy…
Âu Dương Dị ở đầu dây bên kia chờ mãi không thấy cô đáp lại, tưởng là cô lại dập máy, liền hốt hoảng, “Hạ Hạ, cậu vẫn nghe điện chứ? Cậu đừng gác máy được không? Mình có chuyện muốn nói với cậu.
” Thu Hạ Hạ đưa di động ra xa, bịt miệng nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh nói qua điện thoại: “Mình vẫn nghe, cậu muốn nói
gì thì nói đi!”.
Âu Dương Dị ở đầu dây bên kia im lặng lát sau khẽ lên tiếng, giọng
buồn bã vọng từ bên đó sang, “Hạ Hạ, tại sao những ngày qua cứ bỏ mặc
mình thế? Là vì hôm đó mình tỏ tình quá đường đột phải không? Nêu vì như thế thì mình xin lỗi. Cậu đừng “ngó lơ” mình nữa có được không? Thời
gian qua mình đã quen với sự tồn tại của cậu. Cậu bỗng nhiên không thèm
đoái hoài gì tới mình, mình rất buồn.
Thu Hạ Hạ bịt miệng, khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt từ mắt cô lăn xuống, rồi biến mắt qua kẽ tay cô.
Cô cố gắng dằn lòng, chôn chặt tình cảm của bản thân không muốn để Âu Dương Dị ở đầu dây bên kia phát hiện ra. Mãi tới khi lấy lại được phần
nào sự bình tâm, cô mói bình tĩnh nói: “Âu Dương Dị, chúng ta chỉ thích
hợp để làm bạn bè thôi.” Cô kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào, giọng nói có
chút run rẩy.
Bên kia, dường như Âu Dương Dị sững lại, sau đó hỏi gấp gáp: “Hạ Hạ, cậu đang khóc phải không?”.
Thu Hạ Hạ xì mũi, hắng giọng, nói nhỏ: “Không phải! Mấy hôm nay mình
bị cảm.” Cô lại sụt sịt, nói tiếp: “Âu Dương Dị, mình chỉ muốn nói với
cậu, mình… mình không thích cậu! Buổi đầu mình cũng từng nói vói cậu,
mình tiếp cận cậu là vì vụ cá cược vói Chung Ngọc Thanh.
Còn về vấn đề tại sao mình lại cá cược với Chung Ngọc Thanh thì mình
vốn không định nói nhưng mình không ngờ cậu lại thích mình nên bây giờ
mình cần phải nói cho cậu biết chuyện này.
” Cô không muốn khóc nhưng những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô càng lúc càng nhiều.
“Âu Dương Dị”, cô bỏ qua những cơn nhói đau trong tim, tiếp tục lạnh
lùng nói, “Mình với Chung Ngọc Thanh cá cược là vì Nhã Tuyên. Nhã Tuyên
là bạn thân nhất của mình. Cô ấy đã từng thổ lộ tình cảm với cậu nhưng
bị cậu cự tuyệt, cô ấy chạy về lớp khóc thì bị Chung Ngọc Thanh nhìn
thấy. Chung Ngọc Thanh cũng thích cậu cho nên sau khi biết chuyện, cô ta đã cười nhạo Nhã Tuyên trước mặt mọi người. Mình thấy rất “gai mắt” nên mới cá cược với cô ta. Bây giờ thì cậu đã hiểu rồi chứ? Bất luận là có
chuyện gì xảy ra mình đều không thể phản bội người bạn thân nhất của
mình được. Cho nên… xin cậu đừng thích mình nữa…
Sau này cũng đừng gọi điện cho mình nữa”. Đầu dây bên kia cứ im lặng
mãi, rất lâu sau, Thu Hạ Hạ tưởng điện thoại của mình bị hỏng, giọng nói của Âu Dương Dị mới chập chờn vang lên, “Xin lỗi cậu!… Tạm biệt!”.
Vài giây sau, chiếc di động bên tai vang lèn những âm thanh “tút tút” báo đầu dây bên kia đã gác máy.
Thu Hạ Hạ vẫn để máy như đang nghe điện cho tới tận khi nước mắt giàn giụa, những giọt nước mắt đau khổ lăn xuống khóe môi, động tác của cô
vẫn không thay đổi.
Từ hôm đó trở đi, quả thực Âu Dương Dị không còn gọi điện cho cô cũng không đến tìm cô nữa. Kể cả khi hai người tình cờ gặp nhau trong nhà ăn hay ở hành lang lớp học, cậu cũng chỉ mỉm cười chào cô theo phép lịch
sự rồi bước qua. Quan hệ của hai người giờ đây bỗng chốc trở nên xa cách hơn bao giờ hết, có chút gì đó gượng gạo, tất cả dừng lại ở mối quan hệ như những người bạn học.
Trước đây, khi cậu cứ đi theo thì cô cảm thấy khó chịu, phiền phức.
Bây giờ, khi cậu không còn bên cạnh nữa thì lẽ ra cô phải cảm thấy
vui mới phải chứ? Đây chẳng phải là điều mà cô mong muốn hay sao? Nhưng
giờ đây tại sao tâm trạng của cô lại càng ngày càng u sầu, trái tim của
cô càng lúc càng đau đớn thế này?
Thu Hạ Hạ càng ngày càng trở nên lầm lũi. Nếu không phải là người
quen của cô thì không ai nghĩ được rằng trước đây cô là một nữ sinh hoạt bát, năng động và mạnh dạn.
Giờ đây, cô trở nên lặng lẽ, bất kể là khi ở trường lẫn khi ở nhà,
khi đang học bài hay khi ăn cơm, cô đều lơ đễnh, không tập trung tinh
thần.
Mạc Trần Bạch vì muốn làm cô vui thường kể với cô những câu chuyện
thú vị mà cậu ta gặp khi còn ở nước ngoài bằng những lời lẽ “cường điệu” quá mức, nhưng có nhiều lúc tuy cô làm ra vẻ lắng nghe nhưng tâm hồn
lại “treo ngược cành cây”, khổ thân Mạc Trần Bạch cứ thao thao bất tuyệt ráo cả nước bọt, đên khi tạm ngừng để lấy nước uống mới thì mói phát
hiện ra tâm trí cô đã để trên mây, cũng không biết là cô lắng nghe được
bao nhiêu nội dung câu chuyện cậu kể.
Nhiều lúc, Thu Hạ Hạ thích ngổi chống cằm trầm ngâm nhìn ra cây ngọc lan nở đầy hoa trắng ngoài cửa sổ mà nghĩ ngợi.
Cây ngọc lan nằm cách cửa sổ không xa, thân lón tán rộng xanh tốt,
cao khoảng ba mét. Lá cây cỡ bằng bàn tay, dưới ánh nắng rực rỡ trông
càng thêm mơn mởn, xanh tươi, nhìn rất đẹp. Cây ngọc lan nở rộ thứ hoa
màu trắng tinh khôi cứ mỗi lần gió thổi là làn hương nhẹ nhàng lan tỏa
khắp không gian.
Thu Hạ Hạ rất thích hương thơm của ngọc lan, một thứ mùi hương vừa
nhẹ dịu vừa nồng nàn, giống như khí chất con người của Âu Dương Dị. Cô
có thể ngồi thẫn thờ cả ngày chi đế ngắm thứ hoa quyến rũ ấy.
Cả Trương Nhã Tuyên và Mạc Trần Bạch đều rất lo lắng cho Thu Hạ Hạ,
họ sợ để cô ra đường với tâm trạng thế này thì không yên tâm chút nào do vậy Mạc Trần Bạch chịu trách nhiệm hộ tống cô cả lúc đi học đên khi về
nhà, đằng nào thì họ cũng cùng đường. Còn Trương Nhã Tuyên thì lo để ý
cô lúc đi ăn trưa, và còn thường xuyên chuyện trò với cô.
Nhìn điệu bộ lúc nào cũng bận bịu vây quanh Thu Hạ Hạ của hai người,
An Tuyết Kỳ chỉ ngồi ở góc lớp không ai chú ý tới mỉm cười khinh miệt.
Tình trạng này đã kéo dài hơn hai tuần rồi mà Thu Hạ Hạ vẫn không thay đổi chút xíu nào khiến Trương Nhã Tuyên hết sức lo lắng.
Hôm nay lúc hai người đứng trò chuvện ở tầng thượng của khu lớp học,
nhìn thấy Thu Hạ Ha lại thẫn thờ lơ đãng cuối cùng Trương Nhã Tuyên cũng không giấu nổi được sự lo lắng bấy lâu mà bùng phát ra:
“Hạ Hạ, tại sao cậu lại trở thành con người như thế này chứ? Cậu có biết rằng cậu thế này khiến chúng mình lo lắng lắm không?”
“Xin lỗi…” Thu Hạ Hạ áy náy, cúi đầu buồn bã nói, “Mình cũng không
muốn thế này đâu nhưng mà thực sự mình không thể kiềm chế nổi bản thân
mình nữa..
Thấy bộ dạng buồn bã của bạn thân thì Trương Nhã Tuyên thấy “mềm
lòng”. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Thu Hạ Hạ khẽ nói: “Đừng buồn nữa, có gì thì
cứ kể với mình đế chúng mình cùng nhau san sẻ, cùng nhau nghĩ cách giải
quyết. Chẳng phải chúng ta là bạn tốt hay sao?”
Nhìn vẻ ân cần quan tâm của bạn, Thu Hạ Hạ thấy mắt mình rưng rưng.
Cô cảm thấy mình thật có lỗi với Nhã Tuyên, Nhã Tuyên đối xử với cô
tốt như vậy, luôn coi cô là người bạn thân nhất, luôn chia sẻ với cô
những điều tốt đẹp nhất nhưng giờ đây trái tím cô lại phản bội người bạn tốt ấy, không chút liêm sỉ mà thầm yêu người con trai mà người cô ấy vô ngưỡng mộ! Cô thật là xấu xa!
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hạ Hạ, Nhã Tuyên sợ hãi vội vã hỏi: “Hạ Hạ,
cậu làm sao vậy? Cậu đừng khóc nữa, có chuyện gì cứ nói với mình mình sẽ giúp cậu!”.
“Nhã Tuyên…” Hạ Hạ nhìn Nhã Tuyên nước mắt bắt đầu tuôn rơi, “Nếu
mình làm điều gì đó có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho mình chứ?”
“Cậu nói lung tung gì vậy hả đồ ngốc, nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của cậu
thế này thì có thể làm được điều gì có lỗi với mình được cơ chứ.” Trương Nhã Tuyên lại dịu dàng ôm lây Hạ Hạ, cười ấm áp.
“Không phải… Nhã Tuyên, đúng là mình đã làm điều có lỗi với câu…” Thu Hạ Hạ như thể sợ Trương Nhã Tuyên sẽ đột nhiên bỏ chạy mất, lo lắng nắm chặt lấy áo rồi gục đầu trên vai Nhã Tuyên mà khóc.
“Việc Hạ Hạ dạo này trở nên lạ lùng liệu có gì liên quan tới mình ư?” Nhã Tuyên bổi rổĩ chau mày nghĩ ngợi một hồi rồi gương mặt lại giãn ra. Cô nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Hạ Hạ: “Không sao đâu, nói cho mình biết có
chuyện gì đi”
“Mình… mình nói… cho cậu. Liệu… liệu cậu… có tha thứ cho mình không?”
Thu Hạ Hạ vừa khóc vừa nói đứt đoạn.
“Chúng ta là bạn tốt mà, tất nhiên là mình sẽ tha thứ cho cậu. Có
ai đời không phạm một sai lầm nào đâu đúng không? Là bạn bè thì phải
biết tha thứ cho nhau chứ!”
Thu Hạ Hạ bật khóc hu hu, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Trương Nhã
Tuyên, thấy Nhã Tuyên không có vẻ gì là giận cô mới bắt đầu nói môt cách khó khăn: “Mình… mình đã thích Âu Dương Dị mất rồi!”.
Nói xong, cô vội liếc nhìn Nhã Tuyên một cái rồi vội vàng nói tiếp,
“Nhưng mà thật sự mình chưa từng nghĩ là sẽ tranh cướp cậu ấy với cậu.
Mình đã nói rõ ràng là mình không thích cậu ấy rồi, mình đảm bảo là sau
này mình sẽ không gặp mặt Âu Dương Dị nữa!” Thu Hạ Hạ đau khổ nhìn
Trương Nhã tuyên nói như cầu khẩn, “Nhã Tuyên, cậu tha thứ cho mình được không?”.
Trương Nhã Tuyên nghe xong thấy mọi thứ rối tung. “Cậu thích Âu Dương Dị thì có gì là sai chứ, tại sao lại phải xin lỗi mình?”.
Thu Hạ Hạ tưởng Nhã Tuyên nói câu này ý muốn trách mình nước mắt lại
tuôn dài, nói tiếp: “Nhã Tuyên, mình biết là cậu thích Âu Dương Dị,
nhưng mình thực sự không cố ý làm thế, chỉ là mình không thế kìm chế nổi tình cảm của bản thân…”.
“Mình thích Âu Dương Dị á?” Trương Nhã Tuyên hơi bất ngờ, thì ra là vậy, nha đầu này đã hiểu lầm mọi việc mất rồi.
“Đúng thế mà! Lúc trước… cậu thổ lộ tình cảm… bị cậu ta cự tuyệt, đã
khóc rất nhiều mình… đã vì thế mà… cá cược với Chung Ngọc Thanh” Thu Hạ
Hạ dùng tay quệt nước mắt mà nói.
Thì ra cái con bé Hạ Hạ ngốc nghêch thay đổi, trở nên lạ lùng như vậy là vì chuyện này đây. Lúc này thì Trương Nhã Tuyên đã hiểu ra, cô nhìn
Thu Hạ Hạ mỉm cười không biết là nên nói Thu Hạ Hạ là con người có nghĩa khí cao thượng hay là ngốc nghếch nữa.
Hạ Hạ cúi đầu với vẻ cam chịu sẵn sàng nhận sự mắng mỏ của bạn, hồi
lâu không thấy Trương Nhã Tuyên có phản ứng gì thì ngẩng đầu rối nhìn.
Khi bắt gặp nụ cười của Trương Nhã Tuyên thì cô càng thấy rối bời hơn,
khẽ hỏi: “Nhã Tuyên, sao cậu không nổi giận?”.
“Tại sao mà mình lại phải nổi giận chứ? Cậu đâu có làm gì sai với
mình. Việc mình thổ lộ tình cảm với Âu Dương Dị đã là chuyện của nửa năm trước rồi, mình đâu còn thích cậu ta nữa.”
Á! Thu Hạ Hạ tròn mắt kinh ngạc nhìn Trương Nhã Tuyên. Cô ấy đã không còn thích Âu Dương Dị nữa rổi sao?
Vậy… vậy những lúc cô ấy đau khổ là sao chứ? Tự hành hạ bản thân sao? “Lau nước mũi của cậu đi kìa!” Trương Nhã Tuyên nhìn Thu Hạ Hạ với vẻ
cảm thông, ân cần rút khăn giấy trong túi ra đưa cho Hạ Hạ. Lúc sau cô
hơi đỏ mặt xâu hổ khẽ thú nhận: “Hơn nữa, mìmh đã thích người khác rồi…
“Hả?” Thu Hạ Hạ dừng tay lau nước mũi, kinh ngạc nhìn Nhã Tuyên: “Cậu đã thích người khác rồi?”.
“Ừ” Nhã Tuyên hơi ngượng ngùng gật đầu, “Hôm qua, cậu ấy mới hẹn mình đi xem phim đây!”
“Oa! Đã tiến triển tới mức rủ nhau đi xem phim rồi cơ à?” Thu Hạ Hạ
lập tức vui vẻ hẳn lên, phấn khích tra hỏi dồn dập Nhã Tuyên, “Anh
ta tên là gì? Có phải là học sinh trường mình không? Đẹp trai không? Mau mau khai cặn kẽ ra nêu không mình sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Cậu cũng đã gặp cậu ấy rồi đây! Cậu ấy chính là anh chàng phục vụ
đẹp trai trong nhà hang Nhã Đằng Các…” Trước sự tra hỏi dồn dập không
ngớt của Hạ Hạ, Nhã Tuyên đành đầu hàng khẽ thủ thỉ kể hết chuyện tình
lãng mạn của mình và anh chàng phục vụ đẹp trai…
Trời hôm nay không có nắng, bầu trời rộng lớn âm u bởi những đám mây
đen kịt, tụ lại thành tầng tầng lớp lớp. Gió lười biếng thổi có cũng như không, không khí đem đến cảm giác nóng bức, ngột ngạt. Nhìn trời u ám,
có vẻ như sắp mưa.
Cậu vốn mong trời có thể trút một trận mưa thật to, lớn tới mức có
thế dập tắt nhiệt huyết trong tim cậu, để lần sau lúc gặp Thu Hạ Hạ, sẽ
không còn cảm giác đau lòng nữa.
Âu Dương Dị nằm trên gác thượng, chán nản nhìn những đám mây đen dày đặc trên bầu trời.
Cậu mặc một chiếc áo phông bó sát màu đen và quần jean bạc phếch, bộc lộ phần nào tính cách lười biếng. Đối lập với vẻ dịu dàng, nho nhã của
Hoàng tử trước đây, hôm nay cậu bộc lộ vẻ chán chường uể oải. Nhưng cô
đã dám đánh cược, cậu chán chường lôi bừa một bộ quần áo trong tủ ra
khoác lên người. Có điều đẹp trai cũng có cái lợi, thậm chí mặc đồ của
ăn mày cũng thấy thời trang. Cái kiểu của cô thì mặc đổ yêu kiểu thục nữ cũng vẫn giống con khỉ. Thật sự là rất nản!
Ở phía Đông Nam, trong góc khuất của gác thượng, Thu Hạ Hạ đang như
con khỉ leo trên cột đèn gần gác thượng, thở dài ngao ngán. Sau khi thở
dài xong là lúc đi vào việc chính, Thu Hạ Hạ dang tay bám vào thành lan
can, đu người nhảy vào sân thượng, toàn thân loạng choạng, nửa thân còn
lại mất thăng bằng rồi ngã “bịch” xuống đất, nằm dán chặt xuống như chữ
cái để cỡ to ở trên giây.
Âm thanh quá to ngay lập tức thu hút sự chú ý của Âu Dương Dị. Cậu
đứng bật dậy rất nhanh, tưởng là trộm, nhòm ra ngoài nhìn thấy hình dáng một cô gái giống Thu Hạ Hạ đang nằm sóng xoài trên sàn sân thượng.
Âu Dương Dị ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô gái đang đau tới mức kêu la oai oái. Cậu không dám khẳng định, khẽ cất tiêng gọi: “Hạ… Hạ Hạ phải
không?”.
Thu Hạ Hạ đang rên rỉ lập tức im bặt.
Làm sao cô có thể xuất hiện trong tình huống oái oăm, mất mặt đến
nhường này kia cơ chứ? Mặc dù muốn được Âu Dương Dị ôm đên chết nhưng
cũng không cần phải dùng đến sáng kiên “khổ nhục kế thế này chứ? Ngã từ
cột đèn xuống đau thật!
Bộ mặt câm nín đau khổ, Thu Hạ Hạ nặn ra một nụ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Hellô dạo này vẫn khỏe chứ hả?”.
Ai nhìn cũng biết cậu không khỏe, sắc mặt trở nên xanh xao, người
cũng gầy đi nhiều khuôn mặt héo hon. Câu hỏi này của cô đúng là thừa.
Âu Dương Dị vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô chau mày nhìn cô hỏi: “Sao cậu lại ở đây hả?”.
“Ơ! À! À!” Thu Hạ Hạ nằm trên sàn nhà cười ngốc nghếch, trả lời không liên quan gì tới câu hỏi: “Thì lâu rồi không trèo cột đèn, động tác
chậm chạp quá!”.
“Cậu đừng leo cột nữa, nguy hiểm lắm. Mình đưa chìa khóa phụ cho
cậu…” Âu Dương Dị bỗng nhiên ngưng bặt, dường như vừa nghĩ tới điều gì
đó, khuôn mặt lại tối sầm, “Nhưng mình nghĩ cậu không cần dùng đến nữa
rồi…
“Ai bảo không cần dùng nữa cơ chứ!” Thu Hạ Hạ kích động đứng dậy,
không cẩn thận chạm vào vết thương, đau quá lại kêu ầm lên,. “Mẹ ơi! Con đau chết mất!”.
Âu Dương Dị nhíu mày lộ vẻ đau lòng, liền giữ lây chân cô đang nhảy
như con choi choi nhẹ nhàng: “Cậu đừng động đậy, để mình xem nào!’.
Cậu nhẹ nhàng gạt tay đang ôm chân nhảy loạn lên của cô, dịu dàng xoa nhẹ vết bầm tím mờ mờ.
“Sau này mình sẽ thường xuyên chạy tới đây. Cậu không được nuốt lời
đâu đây! Mau đưa chìa khóa sơ-cua ra đây cho mình!” Cô nói nhân lúc cậu
đang xem xét vết thương cẩn thận cho cô.
Động tác của cậu đột nhiên dừng lại, cho rằng mình nghe nhầm, nghi hoặc ngẩng lên nhìn cô, “Nhưng cậu không muốn cùng mình…
“Cậu không thể không nhắc tới việc đáng xấu hổ đó phải không?” Thu Hạ Hạ đỏ mặt, liếc xéo cậu, gầm ghè nói: “Mình thay đổi ý kiên rồi, thế có được không?”.
Âu Dương Dị vui mừng, ánh mắt đen láy trở nên có thần hơn. Cậu nắm
lấy hai tay của cô, háo hức hỏi: “Ý cậu là cậu chấp nhận lời tỏ tình của mình phải không?” Giọng cậu run run, hai tay cũng run run.
Thu Hạ Hạ đỏ mặt, né tránh cái nhìn thăm thẳm của cậu, “Đúng thế.
Đúng thế. Mình đã nói vói Trương Nhã Tuyên rồi. Cô ấy cũng đã có bạn
trai nên chúng mình… chúng mình…” Cô ngượng nghịu nói không nên lời.
Âu Dương Dị vui sướng ôm chầm lấy cô reo lên liên hồi: “Tổt quá rồi! Tốt quá rồi!
Tối nay chúng mình mời Nhã Tuyên và bạn trai cô ấy đi ăn cơm nhé!” Rõ ràng là cậu vui tới mức phát điên rồi. “Đau quá!! Cậu đè lên vào vết
thương của mình rồi! Đau chết đi được!!!” Thu Hạ Hạ hét lên, đánh vào
hai tay cậu.
“Á! Xin lỗi! Xin lỗi cậu!!”
Âu Dương Dị vội vàng xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô dậy, “Sắp mưa rồi! Chúng mình vào nhà đã! Mình lấy rượu xoa bóp cho
cậu.” Thu Hạ Hạ theo đà đứng dậy, vừa cất bước, trong đầu bỗng hiện ra
tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết tình yêu.
Thế là cô “ây da” một tiếng, giả vờ yếu đuối ngồi xuống, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Âu Dương Dị, tỏ ra đáng thương: “Chân mình
đau quá, không thể đi được!”.
Âu Dương Dị đã nhìn ra “tiểu xảo” của cô nhưng không “bóc mẽ”, chỉ
cười, phối hợp “diễn” nốt vai của mình: “Vậy leo lên lưng mình, mình
cõng cậu vào nhà.”
“Ngại quá! Làm phiền cậu rồi!” Thu Hạ Hạ miệng thì leo lẻo xin lỗi nhưng vẫn nhanh chóng leo lên lưng cậu.
Âu Dương Dị mỉm cười vui vẻ, giữ cho Thu Hạ Hạ trèo lên. Nha đầu ngốc này, xem ra đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm nên hóa thành bệnh nan y.
Bắt chước tình tiết trong truyện tình yêu nên mới chơi trò vô bổ này,
nhưng cũng là nét đáng yêu của cô.
Thu Hạ Hạ trên lưng cậu, cảm thấy rất vui, cười tít mắt đến nỗi không khép nổi miệng, trong lòng đầy những bong bóng màu hồng. Hóa ra cảm
giác làm nũng lại tuyệt như vậy! Chả trách các nhân vật nữ chính trong
tiểu thuyết tình yêu cứ thích giả vờ nhõng nhẽo.
Thu Hạ Hạ cười ngờ nghệch một lúc, phát hiện ra Âu Dương Dị đang cõng cô đi xuống cầu thang, liền lo lắng hỏi: “Dị, mình có nặng quá không?”.
“Không đâu! Cậu nhẹ hơn nhiều so với con voi.”
Âu Dương Dị thật thà nói, Thu Hạ Hạ giận dữ đánh lên đầu cậu, “Âu Dương Dị, cậu làm gì mà còn chưa đi chết đi hả?”.
Cậu đâu có nói dối, sao cô lại mắng cậu? Âu Dương Dị mặt khổ sở, cẩn thận cõng cô từng bước từng bước đi xuống cầu thang.