Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 26: Chương 26




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

- ----------

Thấy ba mẹ ngày mai đã phải đi rồi cho nên trên bàn cơm Trình Âm nói như một cái máy, suốt bữa cơm không ngừng chút nào.

Trình Thanh từ trước đến nay không phải người nói nhiều nên chỉ yên lặng nghe.

“Kỳ thi lần này con xếp hạng hơn 30, thầy giáo phát cho con 400 tệ!”

“Hơn nữa con cảm thấy lần này vẫn còn chưa phát huy tốt cho lắm, lần sau sẽ tranh thủ lấy thêm 400 tệ!”

Cha mẹ cười như nở hoa rồi vừa nghe vừa như diễn viên phụ họa theo khen cô.

Đến cuối, Trình Âm cứ khăng khăng muốn dùng 400 tệ kia để thanh toán.

Nhưng lúc nhìn thấy hóa đơn mới biết học bổng của mình còn chưa đủ số lẻ, vì thế im lặng nói: “Thôi để con mời cả nhà đi xem phim nhé.”

Nói chung lớp 12 rồi cho nên ăn từ lúc 8 giờ tối đến khi xong cũng đã muộn, cha Trình mẹ Trình thanh toán rồi để Trình Âm về nhà làm bài, phim thì để mời sau.

Phòng khách trở nên yên tĩnh, Trình Thanh ngồi đó rót nước cho cha mẹ.

Cha Trình ngồi trên ghế sô pha, nhìn mặt Trình Thanh nói: “Hình như con gầy đi.”

Trình Thanh không trả lời, mẹ anh lại nói thêm: “Tài liệu đã nộp chưa?”

Trình Thanh lắc đầu, há miệng muốn nói mà không nói nên lời.

Mẹ anh lại nói: “Giữa tháng 10 rồi, trước tháng 11 phải nộp rồi mà con chưa chuẩn bị xong sao?”

“Đề cương Luận văn tốt nghiệp vẫn còn chưa chuẩn bị xong.” Trình Thanh bê nước cho hai người, “Không cần quá lo.”

Cha Trình nhìn anh mấy giây rồi bình tĩnh hỏi: “Con vẫn chưa xác định có muốn học tiến sỹ đúng không?”

“Không, nghĩ kỹ rồi.” Trình Thanh nói, “Sự thật là đề cương luận văn tốt nghiệp vẫn chưa sửa xong.”

Cha Trình gật đầu, nhưng hình như vẫn còn muốn nói gì nữa.

Mẹ Trình đứng lên nói: “Em đi xem A Âm.”

Bà đứng ngoài phòng Trình Âm gõ cửa nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì.

Vì thế đẩy cửa ra, thấy Trình Âm đang đeo tai nghe viết gì đó.

Tưởng đang làm bài nên mẹ cô yên lặng đứng phía sau Trình Âm cầm tai nghe của cô ra.

“A Âm, mẹ vào xem con làm bài tập......”

Trình Âm đột nhiên che quyển vở trước mặt lại, hoảng loạn khép vào sao đó mới tháo tai nghe ra.

“Mẹ, mẹ, sao mẹ lại đột nhiên vào thế?”

Mẹ cô liếc nhìn quyển vở, “Mẹ gõ cửa nhưng con không nghe, đang viết gì đấy?”

Quyển notebook tinh xảo xinh đẹp, mặt bìa cứng phía trên rõ ràng không phải vở bài tập.

“Đang viết nhật ký ạ, cô giáo ngữ văn nói ngày nào chũng con cũng phải viết bài tư liệu sống.”

“Như vậy à, có thể cho mẹ nhìn được không?”

Trình Âm cong môi nhưng không đồng ý.

“Được rồi, mẹ không xem đâu.” Mẹ Trình Âm cầm một cái ghế ngồi vào bên cạnh Trình Âm “Nghe nói lần thi này con tiến bộ rất nhiều, để mẹ nhìn bài thi toán của con nào.”

Trình Âm vội vàng lấy bài thi vừa rồi ra

“Con, bài thi toán của con không được tốt lắm.”

Mẹ cô nhìn rồi khen: “Khá tốt rồi, những bài cơ bản đều đạt khó hơn một chút không làm cũng không sao, cứ từ từ.”

Trình Âm cười gật đầu: “Đều nhờ Tạ Dĩnh, cậu ấy đưa sổ ghi chép cho con xem, con nhìn là hiểu được ngày.”

Mẹ Trình Âm lại nhìn các bài thi khác, thấy cơ bản đều không vấn đề gì thì không quấy rầy Trình Âm nữa.

Nhưng vừa đi đến cửa, bà bỗng dừng lại nói: “A Âm, tháng sau sinh nhật con đấy.”

Chuyện này không cần nhắc, Trình Âm nhớ rất rõ.

“Mẹ còn chưa nghĩ ra mua quà gì cho con.”

“Mẹ không cần đâu ạ.” Cô cười nói, “Mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành như mẹ ý, nên có bí mật gì cũng có thể chia sẻ với nhau.”

Trình Âm ngẩn người, gật đầu nói được.

Nhưng chờ mẹ đi ra ngoài cô lại lẩm bẩm: “Con không thể chia sẻ được.”

Lại mở quyển notebook ra, viết mấy chữ trên trang đầu tiên.

Chữ viết rất xinh đẹp nhưng hơi xiên xẹo.

Đặc biệt là câu cuối cùng “Sao em lại gặp được anh như thế, aiya” gần như là nghiêng 45 độ.

Trình Âm chống cằm, thở dài liên tục.

Chiều nay Trần Nhiên nói thế là có ý gì chứ.

Anh nói “Tôi đành phải ăn cơm một mình thôi, không có ai ăn cùng” nghe mà đáng thương, cái người tên Giang Văn Văn chắc không phải bạn gái anh nếu không thì sao lại một mình chứ.

Nhưng chẳng may người ta đi dự sinh nhật nên không có thời gian thì sao.

Ai, Trình Âm rất hối hận, đáng nhẽ cô nên hỏi cho rõ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Âm cảm thấy như vậy không được cô phải hỏi cho rõ.

Nhưng biết hỏi như nào đây.

Trình Âm nghĩ mãi thì trong đầu chợt lóe lên.

Có.

Cô vội vàng lấy ngay điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Trần Nhiên.

“Vào ngày mùng ba của tháng tiếp theo, đến Wanda Haidilao, có một bữa tiệc sinh nhật được diễn ra. Đàn hiền tất đến, thiếu trường hàm tập( ý là nơi tụ tập rất nhiều anh tài). Nơi đây sẽ có mao bụng hoàng hầu, thịt bò lạp xưởng, lại có nùng canh kích thoan (canh nóng làm kích thích), làm nổi bật mọi phía, dẫn cho rằng lưu thương khúc thủy, liệt ngồi tiếp theo. Tuy vô đàn sáo quản huyền chi thịnh, một thương một vịnh (mặc dù không đàn sáo vang vọng chỉ có uống chén rượu với ngâm thơ), cũng đủ để tạo mối tình sâu sắc.”

(Editor: Mình để nguyên không dịch xuôi cho đúng với ý của bạn Âm. Có kèm theo hiểu bên cạnh cho các bạn nhé!)

Rất nhanh, Trần Nhiên đã nhắn tin lại.

“Nói tiếng người.”

Trình Âm cầm di động nằm lên trên giường.

“Mùng ba tháng 11 là sinh nhật tôi đến Wanda Haidilao ăn lẩu lúc đến có thể mang theo người nhà!”

Trần Nhiên hình như chỉ tập trung ở câu cuối.

“Em muốn vào ngày sinh nhật nhìn thấy mẹ tôi à!”

“Không không không! Cái đấy không tính, anh có thể mang theo bạn gái!”

Đợi một lát, Trần Nhiên vẫn không nhắn tin lại.

Trình Âm căng thẳng không chịu được lại gửi một tin nữa.

“Bạn trai cũng được.”

“Tôi không có bạn gái.”

“Cũng không có bạn trai.”

Khi nhận được hai tin nhắn một lúc kia, Trình Âm sung sướng mà lăn lộn trên giường.

Không có bạn gái!!!

Cũng không có bạn trai!!!

Tuyệt vời!!!

Bốn bỏ năm lên cô chính là bạn gái của Trần Nhiên!

Ngày mai có thể đi đăng ký kết hôn luôn được!!

Nhưng mà niềm vui này còn chưa được năm giây, Trần Nhiên lại gửi một tin nữa không khác gì một gáo nước lạnh đổ ập vào đầu Trình Âm.

“Ngày đấy trùng với sinh nhật một người bạn của tôi, nên chắc không đến dược rồi.”

-

Ngày hôm sau, Trình Âm vẫn trong trạng thái buồn bực không vui.

Lúc lại thở dài, lúc lại bĩu môi.

“Cậu làm sao vậy.” Tạ Dĩnh thuận miệng hỏi, “Thất tình!”

“Aizz.”

Trình Âm cảm thấy, Trần Nhiên từ chối tham dự sinh nhật mười tám tuổi của cô tương đương với từ chối lời mời kết hôn với cô.

“Còn chưa tỏ tình thì lấy đâu ra thất tình.”

Tạ Dĩnh liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Trần Nhiên, nói: “Vậy cậu tỏ tình rồi à.”

Trình Âm ngơ ngẩn: “Hả, tỏ tình á!!”

“Đúng vậy.” Tạ Dĩnh nhiệt tình nói, “Thích thì đương nhiên phải tỏ tình, cậu không nói thì làm sao anh ta biết cậu thích anh ta, chẳng may anh ta không cảm giác được cậu thích lại thích người khác thì sao. Hơn nữa cậu nghĩ xem, không nói thì cũng chỉ là yêu đơn phương mà thôi, nếu cậu đi tỏ tình thì mới có thêm hy vọng.”

Nói xong, Tạ Dĩnh lại bổ sung thêm một câu: “Cơ bất khả thất, thời bất tái lai( bỏ lỡ cơ hội bây giờ thì khó có cơ hội khác), bây giờ lớp 12 rồi sắp phải tốt nghiệp, nếu hai người không học chung một trường đại học, cơ hội gặp nhau ít đi thì cậu càng khó thổ lộ hơn.”

Trình Âm cảm thấy có lý, nhưng......

“Tớ không nói ra được!”

“Vậy cậu có thể uyển chuyển hơn!! Nói quanh nói co! Không cần phải nói thẳng ra em thích anh mà có thể thử hỏi anh có muốn tìm bạn gái không v..vv.”

Trình Âm nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó gật đầu.

Sự tin tưởng giữa người và người là như thế nào? Chính là một người giáo bá (học giỏi) độc thân từ trong bụng mẹ còn một người là học tra cũng độc thân từ trong bụng mẹ.

Một người dám nói, một người dám nghe.

Chỉ một lát sau, Trần Nhiên tới.

Không cần ngước lên nhìn chỉ nghe tiếng bước chân Trình Âm cũng biết là anh.

Đi theo người anh là mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể.

Trình Âm căng thẳng không dám nhìn anh nên tất nhiên cũng hông thấy cái túi trong tay anh.

May mắn hôm nay đến anh không nói chuyện với cô chỉ yên lặng ngồi xuống lấy tạp chí ra đọc.

Hết một tiết, Trình Âm rất khác thường không nói với Trần Nhiên câu nào.

Cho đến tận khi tan học, cô thấy thời cơ đến rồi mới quay đầu nhìn Trần Nhiên.

“Trần Nhiên.”

Trần Nhiên ngẩng đầu, ý bảo Trình Âm nói.

Trình Âm toát mồ hôi tay nắm chặt tay áo lo lắng mà nhìn Trần Nhiên.

Ánh mắt thiếu nữ quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không che đậy được chút cảm xúc nào.

Trần Nhiên thở dài.

Anh cảm thấy mình không phải là người rồi.

Con gái người ta còn chưa đủ mười tám tuổi đâu, vất vả lắm thành tích mới khởi sắc được một chút, nếu vì anh mà không thi được đại học thì anh thật sự phải xin lỗi người ta.

Nhưng ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, cho đến tận khi tối qua về đến nhà anh đã nghĩ thật kỹ, mình đối với Trình Âm thật sự khác bình thường.

Chưa từng đối xử với cô gái nào như vậy.

Rất chiều chuộng cô, bình thường không động tay động chân thì cũng nhăn mày nhéo mũi véo mặt cô.

Nhưng Trần Nhiên vẫn cảm thấy tự trách, mặt khác lại cảm thấy cũng không thể trách anh hoàn toàn được.

Gặp được cô gái như Trình Âm thì ai có thể nhịn được chứ.

Trong lòng anh nghĩ đến đủ loại lý do để biện minh cho mình, rồi tình huống như thế nào để không làm Trình Âm đau lòng và nói chuyện thật tốt với cô.

Cho đến tận khi vào tiết, Trình Âm cũng không thể nói ra được.

Tiết này là tiết ngữ văn, không giảng bài mới mà chỉ giám định nhận xét và thưởng thức các bài thơ.

Trình Âm ngồi ngay ngắn nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Trần Nhiên.

Làm sao bây giờ, cô phải nói như thế nào đây!

Nửa ngày, Trình Âm mới nghẹn ra một câu: “Trần Nhiên, tôi nói nhỏ một câu được không?.”

Trần Nhiên liếc mắt thấy Trình Âm đỏ mặt, trong lòng thở dài.

Anh nghiêng người qua nói: “Em nói đi.”

Trình Âm cầm bút bi nắm chặt trong tay.

“Chuyện này...... anh đã lớn tuổi như vậy rồi, tôi có chuyện không biết có nên nói không. Con trai của một họ hàng nhà tôi bị giục kết hôn mấy lần vì mãi không có bạn gái, năm nay tìm được bạn gái thì mãi không có thai, sau khi đi khám thì phát hiện ra bị vô sinh, bác sỹ nói phát hiện sớm một chút thì tốt hơn.”

Trần Nhiên: “...”

Trình Âm ấp úng, đầu óc muốn đứt ngắn ra, “Cho nên anh có muốn nhanh chóng tìm một người bạn gái không, tôi sợ anh bị tuyệt hậu.”

Trần Nhiên: “......”

Tạ Dĩnh ở đằng trước ngồi yên nghe mà chỉ muốn lật bàn.

Tớ không dạy cậu như vậy!!!

Đến khúc quanh phải giảm tốc độ kết quả là cậu đột nhiên thay đổi 180 độ!!!

Không sợ lật xe sao!!!

Đằng sau yên lặng mất mấy giây.

Ngay sau đó, giọng Trần Nhiên vang lên: “Không phải lo.”

Thế là có ý gì?

Trần Nhiên lại nói: “Em cũng lớn như vậy.”

A!

Giống với ý nghĩ của cô đúng không!

Trình Âm cảm giác như tim mình sắp nhảy lên cổ họng rồi.

Nhưng cô vẫn phải rụt rè.

“Anh, anh có ý gì?”

Trần Nhiên giơ tay, sờ đầu cô.

“Ngoan, gọi ba đi.”

Trình Âm: “......”

Trần Nhiên vẫn nhìn cô cười!

Vẻ mặt đầy tình thương của cha!

Ô ô ô!

Trình Âm không muốn nghĩ đến tình thân nữa!

Cô đang muốn tình yêu mà!

Tạ Dĩnh ngồi trước đã tuyệt vọng.

Đây không phải tình trạng mà cô muốn nhìn thấy.

Cũng không phải Cp như cô nghĩ.

Như này chưa thể hoàn thành được.

Trần Nhiên nhớ tới gì đó, anh lấy cái túi từ trong ngăn kéo ra.

Bên trong là một chồng bài thi.

“Mẹ tôi bị bệnh, không thể khỏe ngay được bài thi này mỗi ngày em làm một bộ, mỗi ngày tôi sẽ kiểm tra.”

Trình Âm: “......”

Trần Nhiên: “Tôi sẽ giảng cho em, hãy ghi chép cẩn thận, không được bỏ qua làm đề tiếp theo không cho làm sai.”

Trình Âm: “......”

Yêu đương cái gì mà yêu đương chứ.

Phi!

- -

GBB: úi dồi ôi sắp yêu dồi các bác ơi tui hóng dài cả cổ ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.