Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 27: Chương 27




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

- ------------

Vương Huệ Duẫn vốn đã bị amidan, sau khi cảm nhiễm thì bệnh lại nặng thêm, chuyển thành viêm phổi.

Bệnh này cần phải tĩnh dưỡng, thứ hai là bệnh nguy hiểm cho nên toàn bộ học sinh phải nghỉ học, xem tình trạng cơ thể bà như thế nào thì mới quyết định học tiếp được.

Nhưng đây không phải chuyện tốt với Trình Âm.

Tên đàn ông thối Trần Nhiên này cứ như bị điên rồ, ngày nào đến trường cũng bắt cô nộp bài, tan học còn bắt cô phải ngồi sửa để.

Trình Âm không biết mình đã làm gì sai nữa.

Là cô không được xinh đẹp à.

Là cô không được đáng yêu à.

Vì sao người khác có thể ngọt ngào yêu đương mà cô chỉ có thể ôm bài thi liều chết mỗi ngày.

Không làm bài thì cũng không có tình yêu.

Mà làm bài thì khả năng có tình thân mà thôi.

Ngôn tình không hề viết như vậy mà.

“Aizzz.” Trình Âm thở dài, “Cuộc sống quá khó khăn.”

Tạ Trường Tinh sóng vai đi cùng cô, “Ai nói không phải chứ.”

Lúc này đúng thời gian nghỉ giữa giờ, cô cùng Tạ Trường Tinh đi đến tòa tổng hợp để lấy phấn vẽ báo bảng cho học kỳ mới.

Bởi vì chữ viết của Trình Âm khá đẹp, Tạ Trường Tinh thì vẽ tranh, cho nên trong ba năm tiếp theo này báo bảng cơ bản đều do hai người họ nhận thầu.

“Cậu đang buồn chuyện gì à?”

Tạ Trường Tinh hỏi.

“Nói cậu cũng không hiểu.” Trình Âm bước dài ra, Tạ Trường Tinh đi cũng không nhanh lắm.

Nơi lấy phấn là văn phòng ở cuối tầng ba, hai người đều đã rất quen rồi, ngựa quen đường cũ mà đi vào đường tắt.

Nhưng lúc đi qua một lớp học ở tầng ba thì hai người nghe được tiếng cười vang vọng từ nơi ấy ra .

Trong trường mà nghe được tiếng cười như thế cũng không hiếm lắm, lạ ở chỗ là phát sinh tại tòa tổng hợp ít người đến.

Trực giác nói cho Trình Âm biết có chuyện không hay phát sinh.

Trình Âm trao đổi ánh mắt với Tạ Trường Tinh, đi đến chỗ phát ra tiếng nói.

Là một lớp không có người học.

Một số bàn học đã cũ chất đồng xung quanh vách tường, ở giữa thừa ra một chỗ trống.

Năm sáu nam sinh đang đứng riêng bống phía, vừa cười vừa vứt một quyển sổ rất dày cho nhau.

Người này vất cho người kia, người kia vất cho người này, không có quy tắc gì cả, một nam sinh đứng ở giữa như một con rối gỗ bị giật dây chạy chỗ này đuổi chỗ kia để lấy quyển sổ.

Nhưng mấy nam sinh kia cố ý muốn chỉnh cậu ta làm sao để cậu ta lấy lại được.

Bọn họ càng chơi càng hăng say, cười càng to hơn, một nam sinh trong đó lấy được quyển sổ vẫy tay với nam sinh đeo kính đứng giữa.

“Mày tới đây mà lấy này.”

Nam sinh kính đen thật sự đi qua, nam sinh kia lập tức ném cho người phía sau cậu ta.

Trình Âm ở bên ngoài nhìn mà cực kỳ tức giận.

“Bọn họ bị bệnh à!”

Tạ Trường Tinh nhìn xung quanh, nói: “Nam sinh ở giữa kia là Triệu Duy Lâm, cái người Đinh Tử Hộ năm năm không thi đỗ ý.”

Hóa ra là cậu ta.

Trình Âm đã nghe đến rất nhiều nhưng lần đầu tiên gặp anh ta bên ngoài.

“Mấy người kia là học sinh lớp bảy, năm nay Triệu Duy Lâm học lại lớp bọn họ.”

Tạ Trường Tinh nói xong, Trình Âm đã đẩy cửa lớp học ra.

“Này!” Không ngăn được, Tạ Trường Tinh đành phải đi vào theo.

Mấy người bên trong nhìn thấy Trình Âm, đều nhìn chằm chằm vào cô.

Trong đó một đứa cà lất cà phơ nhất nhảy xuống bàn rồi nghiêng người dựa vào cạnh bàn “À, đây không phải hoa hậu giảng đường của chúng ta sao.”

Ngay sau đó Tạ Trường Tinh đi đến, người kia lại nói: “Hội trưởng Hội Học Sinh cũng tới.”

Lúc lớp 11 Tạ Trường Tinh là hội trưởng Hội Học Sinh, cho nên đa số mọi người đều nhận ra cậu.

Khi cậu ta đang nói chuyện thì Triệu Duy Lâm nhanh chóng nhặt quyển sổ lên, chuẩn bị rời đi.

Nam sinh cạnh cửa chặn chân để ngăn anh lại.

“Đi cái gì đi, ai cho mày đi”

Giọng Nam sinh quá kiêu ngạo, Trình Âm nghe không thoải mái chút nào.

“Các cậu làm gì đấy?”

Mấy nam sinh cười tủm tỉm nói: “Chúng tôi đang chơi với nhau thôi.”

Triệu Duy Lâm ôm quyển sổ đứng trong góc, cúi đầu, ánh mắt hiền lành.

Loại chuyện này trong lòng mọi người đều biết cho dù có nói toạc ra cũng không vấn đề gì.

Chẳng lẽ lại nói “Mấy người bắt nạt bạn học, tôi sẽ mách với thầy cô sao!”

“Các cậu đi nhanh đi.” Tạ Trường Tinh nói, “Về lớp ngay lập tức, hôm nay là thứ tư, hiệu trưởng sẽ đi kiểm tra lớp đấy.”

Người không thú vị.

Mấy nam sinh này đương nhiên biết Tạ Trường Tinh và Trình Âm đang giải vây cho Triệu Duy Lâm, nhưng bọn họ vẫn cho Trình Âm mặt mũi.

“Đi đi.”

Người đi đầu nói một tiếng, mấy người còn lại lười biếng đi sau.

Triệu Duy Lâm vẫn ôm quyển sổ đứng trong góc.

Trình Âm đi đến chỗ nam sinh kia vừa ngồi.

Trên đất là cặp sách của Triệu Duy Lâm, hình như đã bị dẫm vì phía trên có mấy dấu chân.

Trình Âm nhặt cặp sách lên, vỗ bụi bẩn rồi đưa cho Triệu Duy Lâm.

“Bọn họ lấy sách của anh thì anh không cần để ý đến bọn họ là được, để bọn họ trêu chọc làm gì.”

Triệu Duy Lâm cận rất nặng, mắt kình dầy như cái điện.

Vóc dáng anh ta rất cao nhưng lưng lại còng cho nên thoạt nhìn không hề có tinh thần chút nào.

“Quyển sổ này rất quan trọng.”

“A” Trình Âm mặc dù khiếp sợ, nhưng cũng không hỏi nhiều, “Vậy anh đi nhanh lên sắp vào học rồi.”

Triệu Duy Lâm nói tiếng “Cảm ơn”, rồi xoay người đi.

Lúc đi qua người Tạ Trường Tinh, dừng lại nói “Cảm ơn“.

Trình Âm chỉ nghe qua đôi lời về Triệu Duy Lâm đa phần toàn những lời không hay.

Có người nói anh ta EQ thấp, không hề giao lưu với người khác.

Cho dù thế mọi người cũng không nguyện ý chơi cùng anh ta.

Cũng có người nói chỉ số thông minh của anh thấp, trên lớp mỗi một câu nói của giáo viên đều ghi chép tỉ mỉ nhưng 5 năm vẫn không thi đậu khoa chính quy.

Hơn nữa đôi mắt dưới kính lúc nào cũng vô thần, người lại gầy khô, ăn mặc quê mùa lại càng ứng với đánh giá “Chỉ số thông minh thấp“.

Tạ Trường Tinh nói đến chỗ này thì bĩu môi, “Tớ mà là anh ta nếu không thi được đại học thì đi học kỹ thuật gì đó cũng được mà.”

“Haiz, ai biết anh ta nghĩ như thế nào chứ.”

Nốt nhạc nhỏ này chỉ chậm trong chốc lát thôi, bước chân hai người bước nhanh hơn lấy phấn xong thì nhanh chóng về lớp học.

Mấy ngày sau, Trình Âm thường xuyên gặp được Triệu Duy Lâm ở trong trường.

Trình Âm coi như hai người đã quen biết cho nên lúc nhìn thấy cũng chào hỏi với anh ta.

Ngay từ đầu Triệu Duy Lâm ngốc nghếch không trả lời sau đó cũng dần dần mà cười lại với cô.

Có một ngày Trình Âm đi ăn cơm với Tạ Dĩnh.

Các cô đi hơi chậm nên lấy cơm xong quay lại đã không còn một chỗ trống nào.

Hai người bê đồ ăn tìm chỗ ngồi thì có người bỗng gọi một tiếng “Trình Âm“.

Trình Âm và Tạ Dĩnh đều cùng quay đầu lại, thấy người gọi cô là Triệu Duy Lâm.

Triệu Duy Lâm đang ngồi một mình trong góc.

Mặc dù gọi Trình Âm, nhưng lúc cô quay đầu lại anh ta lại không dám ngẩng lên.

Hối hận muốn chết.

Chỗ này nhiều người nhìn như vậy, chắc chắn Trình Âm sẽ không đến đây.

Ai mà muốn ngồi ăn cơm với anh chứ......

Hơn nữa người kia còn là hoa hậu giảng đường vừa mới quay phim tuyên truyền ngày kỷ niệm thành lập trường.

Còn một người là niềm tự hào của hiệu trưởng và các giáo viên —— cả năm đều đứng thứ nhất.

Tiếng ồn ào trong nhà ăn được phóng đại vô hạn trong tai Triệu Duy Lâm, đầu cũng nóng lên, cả người như không có trọng lượng.

Anh ta chỉ muốn bê khay cơm mà chạy trốn.

“Bao giờ trường mới xây thêm căng tin nữa nhỉ? Chỉ biết tuyển sinh thôi? Nếu còn tiếp tục như vậy thì có khi còn phải xếp hàng để ăn cơm đấy.”

—— Tạ Dĩnh nói.

Triệu Duy Lâm ngẩng ngay đầu lên, Trình Âm và Tạ Dĩnh đã ngồi trước mặt anh ta.

“Nghe nói học kỳ tới có khả năng trường học sẽ bắt đầu ăn trưa theo đợt.” Trình Âm vặn một chai nước trái cây, rồi ngước lên nói với Triệu Duy Lâm “Cảm ơn anh.”

Không những ngồi đây còn nói cám ơn với anh ta.

Triệu Duy Lâm không có phản ứng gì, đôi mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu.

“Haizz, tháng sau phải bắt đầu ôn tập lại nội dung toán lớp 11 một chút, sách toán tớ không tìm được, anh có không?”

“Này, ngẩn người làm gì đấy”? Trình Âm giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.

“A cậu đang nói chuyện với tôi à.” Triệu Duy Lâm phản ứng lại nhưng vẫn muốn xác nhận “Cậu đang hỏi tôi?”

Không chỉ Trình Âm, mà Tạ Dĩnh cũng nhìn anh ta một cách kỳ lạ.

“Bàn này của chúng ta có người khác à?”

Triệu Duy Lâm cảm thấy mình lại mất mặt, nghẹn đỏ cổ, nói: “Có có.”

Lúc anh học lại lần thứ ba đã chuyển sang một trường khác, học lớp đặc biệt, trường học lại phát một bộ sách nữa.

“Thế có thể cho tôi mượn được không?” Trình Âm hỏi.

“Có thể có thể.” Triệu Duy Lâm gật đầu liên tục, “Cuối tuần tôi mang cho cậu.”

Tuần thứ hai, Triệu Duy Lâm cầm sách giáo khoa lớp mười một đi tới cửa lớp 5.

Lúc này Trình Âm đang chỉnh sửa báo bảng.

Vừa rồi Tạ Dĩnh phát hiện cô viết có mấy chữ bị sai, cho nên cô dọn bàn của Trần Nhiên dẫm lên để sửa.

Triệu Duy Lâm nhút nhát sợ sệt đứng ở cửa lớp, muốn gọi Trình Âm, lại sợ bị mọi người chú ý vì thế lén lút đi vào đặt sách dưới chân Trình Âm.

“Sách lấy cho cậu này.”

Trình Âm một tay cầm phấn viết, một tay lau bảng, cúi đầu cười nói: “Cảm ơn anh, tôi dùng xong sẽ trả lại cho anh.”

Mặc dù Triệu Duy Lâm đã cực kỳ khiêm tốn, nhừn vẫn có mấy người phía sau để ý tới anh ta chụm đầu bàn tán.

Triệu Duy Lâm lập tức quay đầu đi.

Trình Âm lại tiếp tục sửa báo bảng.

Bị lấy mất bàn, Trần Nhiên ngồi lẻ loi một mình hỏi: “Ai đấy?”

Trình Âm vừa viết vừa nói: “Lớp bảy.”

“Bạn mới.”

“Ừ!”

Âm cuối Trình Âm hơi cao lên nghe có chút đắc ý.

Trần Nhiên không hiểu sao lại có chút khó chịu.

“Nhìn anh ta hình như rất lo lắng.”

Trình Âm người hai tuần liền bị bắt làm đề thi còn bị bóp chết hạt giống tình yêu trợn mắt với bảng đen.

“Già giống anh.”

Trần Nhiên ngước mắt nặng nề nhìn Trình Âm.

Anh cầm mắt cá chân của Trình Âm.

Nhỏ nhắn không khác gì với cổ tay của cô lắm. Cầm còn dư ra rất nhiều.

“Em chê tôi già?”

Phấn viết trong tay Trình Âm rơi ngay xuống, cô cảm thấy mắt cá chân của mình giống như bị điện giật.

Không đứng vững.

“Anh, anh thả ra!” Cô dậm chân nói, “Đừng kéo tôi!”

Trần Nhiên dùng sức kéo rồi hỏi lại lần nữa: “Em chê tôi già?”

Hảo hán phải biết tránh thiệt thòi trước mắt.

“Không chê không chê.” Trình Âm nói, “Tôi nói sai rồi.”

Trần Nhiên hơi cong môi, thả mắt cá chân của cô ra.

Trình Âm lập tức muốn đi xuống.

Cô xoay người đưa lưng về phía bảng lúc chuẩn bị nhảy xuống thì bàn lại lung lay.

Bàn học ở trường cũng được mấy năm rồi nên không phải quá chắc chắn.

Cô hơi do dự.

Ngay lúc cô chuẩn bị ngồi xuống chống bàn bò xuống dưới thì Trần Nhiên đứng ngay dậy đỡ lấy eo cô ôm xuống.

Hơi thở trên người Trần Nhiên lập tức rất gần rất gần.

Gần đến mức Trình Âm cảm thấy hô hấp của mình như hòa cùng với anh.

Xong rồi.

Trình Âm cảm thấy, nếu mỗi ngày đều bắt cô làm bài thì cô cũng muốn được yêu ô ô ô.

Khoảng khắc cái ôm này kết thúc ngay lúc chân Trình Âm đặt lên mặt đất.

Trần Nhiên thả tay ra, tay Trình Âm vẫn để trước ngực Trần Nhiên.

Cô cúi đầu, giọng nhẹ nhàng nói nhỏ: “chuyện...... Cuối tuần sinh nhật tôi, anh không tới thật à?”

Trần Nhiên nhìn cô trong mắt có một chút xin lỗi.

“Không phải không muốn đi mà ngày đấy sinh nhật một người bạn rất quan trọng, tôi cần phải có mặt.”

Giọng anh sát bên tai, trầm thấp, lại rất dịu dàng.

Nhưng Trình Âm vẫn thấy không vui.

Cô chun chun mũi.

Hơi muốn khóc.

Sinh nhật mười tám ruổi, rất muốn có anh bên cạnh.

Anh lại không đến.

Trần Nhiên thấy rõ mất mát trong mắt cô, tim cũng trở nên mềm mại hơn.

Anh vô thức gọi một tiếng “A Âm“.

Xưng hô này chỉ những người thân thiết nhất mới gọi.

“Ngoan nhé.”

Trình Âm khẽ nâng tay lên nắm lấy ngón út của anh cố gắng hỏi lại.

“Thật sự không đi à!”

Suýt chút nữa, Trần Nhiên định thay đổi ý định.

Lúc này, Tạ Dĩnh bỗng ho khan một tiếng.

Trần Nhiên nhìn lên thấy Trương Dược Hải đang bước từ cửa vào.

Trình Âm tất nhiên cũng thấy.

Cô buông tay ra ngồi vào chỗ của mình.

Thay đổi biểu cảm còn nhanh hơn cả tự chụp.

A.

Một Trần Nhiên dịu dàng đã tan thành mây khói.

Lá gan như này còn muốn yêu sớm.

Anh kê bàn của mình về, ngồi xuống.

Trình Âm vẫn còn đỏ mặt, nhìn về phía Trần Nhiên mấy lần nói: “Tôi......”

“Đừng gây rắc rối nữa.” Trần Nhiên ngắt lời cô, “Đề hôm qua em mới làm được một nữa, buổi trưa tan học làm nốt hết đi.”

Trình Âm: “......”

Đồ đàn ông thối.

Không đi.

Thiếu một người tôi càng tiết kiệm.

Ai thèm!

Cô mang sách giáo khoa ngữ văn ra đặt lên trên bàn rồi chọc chọc lưng Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh xoay người xuống hỏi, “Chuyện gì đấy?”

“Thứ sáu tuần sau, Wanda Hadilao, nhớ chưa.”

Tạ Dĩnh gật đầu.

Trình Âm lại nói: “Ăn xong rồi chúng ta đi hát.”

Tạ Dĩnh: “Ừ.”

Trình Âm lại nhìn Nhiếp Nam: “Cậu cũng phải đến.”

Nhiếp Nam cũng không từ chối, “Còn có ai nữa?”

Trình Âm nói: “Tớ còn định gọi cả Tần Huyên Dương và Vương Chiêu Chiêu.”

Hai cô gái này quan hệ khá tốt với Trình Âm ở trong lớp.

“A” Nhiếp Nam nói, “Toàn con gái tớ đi thì xấu hổ lắm, cậu không bảo nam sinh sao?”

Trình Âm “Hừ”, “Có gọi chứ! Tớ muốn gọi Tạ Trường Tinh, còn có, còn có......”

Còn ai nữa nhỉ.

Cô cũng không có bạn nam.

Tạ Dĩnh bổ sung: “Triệu Duy Lâm đi, nghe nói anh ta không có bạn bè gì ở trong lớp, quá đáng thương.”

“Được.” Trình Âm đột nhiên nghĩ ra một người, “Đúng rồi, tớ còn phải gọi Trương Tư Khải!”

“A! Trương Tư Khải!” Tạ Dĩnh cũng phối hợp với Trình Âm, “Chính là đàn anh đẹp trai ở câu lạc bộ đấu kiếm của cậu đúng không!”

Trình Âm gật đầu.

“Đúng đúng đúng, chính anh ấy!”

Hừ.

Trần Nhiên hờ hững mà liếc các cô.

Trẻ con diễn xiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.