Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- -----------
Buổi học đấu kiếm vào sáng thứ bảy.
Trình Âm ngồi trên xe, uể oải ỉu xìu, chơi hatch.
Thật sự không hiểu sao cô vẫn phải đến câu lạc bộ. Mọi người nói từ lúc ba tuổi đã lường trước Trình Âm không thể theo con đường học tập, cha mẹ không trông mong cô có thể thi vào trường đại học tốt nên bồi dưỡng theo con đường nghệ thuật, cho dù không ra gì thì cũng có thể trau dồi tính tình.
Lúc học piano thì bị hàng xóm than phiền thiếu chút nữa phải chuyển nhà.
Mỹ thuật cũng khám phá qua, nhưng giáo viên thấy cô cầm thước đo để vẽ bóng ma thì uyển chuyển thông báo cho phụ huynh rằng đứa bé này không hề có thiên phú về hội họa.
Cho đến tận cấp hai, cha Trình và Mẹ Trình cuối cùng cũng từ bỏ con đường nghệ thuật này, rồi nghe bạn bè thân thích nói con trai dựa vào trình độ đấu kiếm xuất sắc đỗ vào trường đại học Thường Thanh Đằng, lập tức đưa Trình Âm vào câu lạc bộ đấu kiếm.
Thời gian đầu, cha Trình mẹ Trình còn thay phiên nhau đưa con gái đi học mỗi ngày. Nhưng mấy năm sau, thành tích tốt nhất của Trình Âm cũng chỉ đứng thứ mười tám trong danh sách của câu lạc bộ league, đứng thứ 79 giải cá nhân của thành phố. Thành tích như vậy đừng nói là Thường Thanh Đằng mà Dưa Đằng cũng không bò lên được.
Cha mẹ có lẽ cũng quá mệt chỉ có thể từ bỏ, sau đó tần suất Trình Âm đến câu lạc bộ cũng ít đi nhiều, tới lớp 11 thì gần như là một tuần đi hai ba lần, bây giờ là lớp 12 thì một tuần 1 lần.
Trình Thanh dừng xe lại chỉ chỉ vào trán của Trình Âm.
“Tự đi vào đi, đừng có lười biếng đến trưa anh tới đón em.”
Trình Âm lấy cái túi xuống xe, không nói một lời.
Bởi vì Trình Thanh tự lái xe đưa cô tới cho nên đến sớm hơn trước đây gần hai mươi phút.
Trong phòng thay đồ huấn luyện, hai huấn luyện viên nam vừa thay quần áo xong đi ra.
“Anh có biết trận tranh giải lần này vì sao Trần Nhiên không tham gia không?” một huấn luyện viên râu xồm nói nhỏ “Tôi nghe ông anh nói, tin tức nội bộ là hình như cậu ta bị loại khỏi đội tuyển quốc gia rồi.”
Huấn luyện viên kia trợn mắt lên, miệng dẩu giống như cá vàng, “Bị loại rồi, thật hay giả đấy, nguyên nhân là gì?”
“Không biết.” Huấn luyện viên râu xồm nói, “Ông anh tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, còn nguyên nhân cụ thể thì không được rõ.”
Hai người cảm thán lúc đi qua phòng nghỉ râu xồm nhìn thấy Trình Âm từ xa vẫy tay với cô.
“A Âm, hôm nay tới sớm như vậy.”
Vị râu xồm này là huấn luyện viên của Trình Âm, cũng là công thần giúp Trình Âm có thể viết được bài văn kinh điển kia.
Ngày thường anh ta luôn lải nhải bên tai Trình Âm là Trần Nhiên như thế nào hy vọng các học sinh của anh ta có thể lấy Trần Nhiên làm tấm gương. Ngay cả người giống như Trình Âm nghe tai nọ sang tai kia, chưa xem một trận thi đấu nào của Trần Nhiên mà cũng có thể kể được hết các thành tích của anh.
Còn một phần còn lại là chính bản thân Trình Âm gia công chế tác.
Trình Âm ngồi trên một cái ghế cao, lắc lư cái chân, nói: “Thầy ơi, hôm nay thầy rất tuấn tú đấy.”
Râu xồm cười, “Hôm nay tới sớm như vậy!”
“Vâng, anh trai đưa tới, mọi người vừa nói chuyện gì đấy?”
“Không có gì.” Râu xồm ngồi xuống bên cạnh Trình Âm, lấy từ túi ra hai hộp sữa cắm ống hút ra đưa một hộp cho cô “Lớp mười hai có mệt không?”
Trình Âm cắn ống hút, gật đầu: “Rất mệt.”
Râu xồm cũng uống sữa nói câu được câu không: “Học tập có cải thiện không?”
Sắc mặt Trình Âm khẽ thay đổi tránh né không trả lời: “Cuối học kỳ một em viết một bài văn được điểm tuyệt đối.”
“Thế cơ à, cho tôi xem nào.”
Trình Âm nhíu mày: “Bài thi bị mất rồi.”
Râu xồm cười gượng, Trình Âm bất mãn nói: “Thầy không tin, đề bài là thần tượng của em, em viết Trần Nhiên.”
Râu xồm thiếu chút nữa phun sữa ra, “Em viết về cậu ta làm gì?”
“Không phải thầy luôn nói anh ta rất giỏi sao?” Trình Âm nói, “Em lấy anh ta làm ví dụ để viết văn, giáo viên nói bài viết truyền cảm hứng rất tốt.”
Râu xồm: “......”
Em còn chưa từng xem người ta thi đấu mà cũng dám viết, hơn nữa tôi nói này cô nhóc có phải quá độc ác không khi người được viết lại đang bị loại khỏi đội tuyển quốc gia.
Trình Âm lại nói: “Đúng rồi, lớp em có một bạn học mới cũng tên Trần Nhiên, thầy nói có khéo không cơ chứ.”
Râu xồm gãi gãi đầu, “Tên này rất phổ biến.”
“Đúng vậy, người trùng tên trùng họ sao lại khác biệt nhiều như thế?” Trình Âm cúi đầu, nhìn đôi chân của mình, “Người ta là quán quân thế giới, còn anh ta là đồ Đinh Tử Hộ, mà còn là loại Đinh Tử Hổ hút thuốc uống rượu.”
Râu xồm cũng không nói chuyện tiếp với Trình Âm nữa.
Lần nào cô cũng như vậy, buổi học gần đây nhất thì nói chuyện vào nam ra bắc nghĩ cái gì nói cái đấy. Đừng tưởng Râu xồm không biết nhé cô muốn kéo dài thời gian.
“Được rồi, học đi.”
Hai tuần qua đi, Trình Âm đã bắt đầu quen với sinh hoạt của lớp 12.
Các thầy cô ngoài giành nhiều thời gian cho ôn tập, rồi giành giật từng giây mà giảng bài mới, thì ngày nào cũng giao bài tập về nhà chất đống như ngọn núi nhỏ.
Trình Âm dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Mặc dù cô không cố gắng quá nhiều.
Trái lại Trần Nhiên ngồi cùng bàn Trình Âm lại giống như khác du lịch, ngày nào cũng đến lớp sớm trình diện, không quá ba tiết sẽ biến mất.
Hơn nữa cả ba tiết kia anh cũng chỉ có ngủ mà thôi, trừ tiết của Trương Dược Hải anh sẽ cho ông chút mặt mũi giả vờ nghe một chút.
Trình Âm cảm thấy kỳ lạ, những thầy cô nghiêm khắc dạy lớp bọn họ cũng chưa bao giờ nói Trần Nhiên, coi như anh ấy không tồn tại.
Sau khi nghĩ lại Trình Âm có thể hiểu được..
Nếu cô là giáo viên gặp được học sinh Đinh Tử Hộ như Trần Nhiên, thái độ học tập còn kém như vậy thì cô cũng mặc kệ.
Giữa trưa hôm nay, Trình Âm nhìn Trần Nhiên thức dậy sau giấc ngủ, xoa xoa bả vai rồi đứng dậy rời khỏi lớp.
Tất cả mọi người đều biết, bạn Trần Nhiên đã kết thúc việc “Học tập” ngày hôm nay.
Trình Âm thở dài nhìn theo bóng dáng của anh: “Thấy anh ta như vậy, thì chờ con mình mua được nước thì anh ta cũng không đỗ đại học được.”
Tạ Dĩnh xoay người, chán ghét nói: “Cậu có thời gian ở đây lo lắng cho người khác còn không bằng lo lắng cho bản thân đi, cuối tuần thi rồi, từ đơn đã học xong chưa? Đường cong hình nón ra làm sao? Công thức hóa học bình quân như thế nào?”
Trình Âm: “......”
Nói đến kỳ thi lần này, các thầy cô rất coi trọng, kiểm tra chủ yếu các nội dung trong bài học gần đây.
Sau khi kết thúc kì thi lần này, lớp 12 bước vào chương trình ôn tập toàn diện.
Tạ Dĩnh không có thói quen ôn bài trước, thấy ngày mai đã thi rồi mà sách giáo khoa Trình Âm còn không biết lật chỗ nào, cho nên có lòng tốt ghi cho cô nội dung chính trong kì thi chỉ rõ chính xác xem công thức nào cùng với từ đơn nào.
Trình Âm kinh ngạc với cấu tạo đại não của học thần, đồng thời không quên cứu giúp thiên hạ. Cô nhìn bạn cùng bàn đang ngủ say kia, lấy một bản giấy nháp ra tỉ mỉ chép lại một phần.
Nhưng thấy Trần Nhiên ngủ quá ngon mà Trình Âm ngại đánh thức anh, mà thân hình anh cao lớn khi nằm bò lên thì chiếm gần hết cái bàn.
Trình Âm nhìn xung quanh, rồi lặng lẽ nhét tờ giấy vào trong túi của Trần Nhiên.
Cô hắng giọng, lấy sách giáo khoa ngữ văn ra bắt đầu đọc.
Vài phút sau, một nữ sinh cầm quyển vở, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào lớp, tuần tra xung quanh.
Sau đó ánh mắt cô ta dừng lại trên người Trần Nhiên rồi mạnh mẽ bước tới.
Xong rồi xong rồi, đây là học sinh trong ban kỷ luật của trường.
Bởi vì hai tuần trước khi khai giảng, đối với lớp 12 nhà trường không thể quản lý được hết những vi phạm của học sinh. Nhưng bây giờ đã khai giảng xong xuôi rồi nên các đợt kiểm tra bắt đầu, mà người đi tới có trách nhiệm kiểm tra đồng phục. Động tác cuả Trình Âm không dám quá mạnh, chỉ có thể yên lặng mà đập vào đùi của Trần Nhiên, nhưng người kia ngủ như lợn chết không có chút phả ứng nào.
“Bạn ơi.”
Không kịp nữa rồi, nữ sinh kia đã đứng trước mặt Trần Nhiên, hếch cằm dùng bút gõ lên bàn của Trần Nhiền “Bạn này, tỉnh tỉnh.”
Trình Âm yên lặng châm nến cầu nguyện cho Trần Nhiên.
Người trong ban kỷ luật có tiếng là lục thân không nhận, tóm được người sẽ báo cáo lên văn phòng.
Nhưng Trần Nhiên vẫn không phản ứng.
Nữ sinh kia hơi khó chịu, nhìn về phía Trình Âm: “Cậu ta tên là gì”
Anh à, xin lỗi anh.
“Tên là Trình......”
Chữ “Thanh” kia còn chưa kịp nói ra thì Trần Nhiên đột nhiên ngẩng lên, hai mắt vẫn nửa đóng nửa mở, ánh mắt đảo qua người Trình Âm rồi nhìn về phía nữ sinh trong ban kỷ luật kia.
“Có chuyện gì vậy”
Nữ sinh kia lập tức đỏ mặt với tốc độ mắt thường thấy dễ dàng.
“Cậu, sao cậu không mặc đồng phục”
Trần Nhiên nói: “Chưa có size của tôi nên chờ đợt tiếp theo.”
Nữ sinh gật đầu, đưa vở lên trước mặt anh.
“Cậu ký tên vào đây.”
Trần Nhiên cầm bút, xoay bút một vòng trên đầu ngón tay, cười hỏi: “Điều này cũng là lỗi của tôi à?”
Nữ sinh lắp bắp nói không nên lời, Trần Nhiên cúi đầu viết tên sau đó trả lại vở cho cô ta.
Nữ sinh cầm vở đi rồi, Trình Âm nhìn theo mà thấy tức giận, không nhịn được hừ một tiếng.
Lần trước cô bị bắt ở cổng trường vì đi muộn cũng không thấy đối xử tốt như vậy.
Bất thình lình trán Trình Âm bị gõ một cái.
Cô trợn mắt nhìn Trần Nhiên, “Làm sao!”
Trần Nhiên ngủ đủ, tinh thần rất tốt.
“Tôi họ Trần, âm mũi phía trước, không phải sau. Ngữ văn học thế hả?”
Trình Âm khinh thường nói: “Ngữ văn của tôi kém thì cũng qua năm mươi điểm, còn anh thì sao viết còn chưa đủ 40 đâu.”
Trần Nhiên lắc đầu: “Thật không.”
Nhưng tôi lại là tư liệu sống của bài văn trên 50 điểm đấy.
Trình Âm không để ý đến Trần Nhiên nữa, cầm sách lên đọc nhìn qua rất giống học bá.
Tiết học cuối của buổi sáng còn mấy phút nữa, học sinh đều đã khá mệt rồi, tiếng đọc trong lớp nhỏ dần xuống.
Lúc này, nam sinh ngồi hàng đầu tiên của lớp đột nhiên nằm sấp xuống bàn hét lên. Ngay sau đó, các học sinh vây quanh bốn phía.
Trình Âm ngước lên nhìn thấy, hình như là Khâu Kỳ Chính xảy ra chuyện.
Cô vội vàng đứng lên, “Sao thế, có chuyện gì vậy! Khâu Kỳ Chính bị làm sao thế”
Tạ Dĩnh cũng vươn cổ về phía trước, “Chắc bị bệnh.”
Trình Âm lập tức chạy lên bàn đầu, trong lúc hoảng loạn còn đá phải ghế của Trần Nhiên.
“Bị bệnh thế nào? Bệnh ở chỗ nào, có nghiêm trọng không? “
Trần Nhiên ngẩng đầu, híp mắt nhìn động tĩnh phía trước.
Trình Âm suốt ruột như kiến bò trên chảo, ngồi xổm bên cạnh Khâu Kỳ Chính hỏi han, người ngồi cùng bàn cũng không tích cực như cô.
Trần Nhiên đập ghế Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh quay đầu lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Nhiên chỉ chỉ Khâu Kỳ Chính: “Bạn trai Trình Âm à?”
Tạ Dĩnh lắc đầu: “Không phải, mà cũng không thể, bọn họ không thân quen.”
Trần Nhiên hơi nhướng mày lên: “Yêu thầm?”
Tạ Dĩnh: “Tôi cũng không biết.”
Khâu Kỳ Chính được mấy nam sinh đỡ ra ngoài, Trình Âm đi theo đằng sau.
Trần Nhiên nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, đứng dậy đi theo.
“Anh làm gì vậy vẫn còn trong giờ học.” Tạ Dĩnh quay đầu lại nói, “Thầy giáo vào ngay bây giờ!”
Trần Nhiên cũng không quay lại, Tạ Dĩnh lẩm nhẩm mấy câu rồi về chỗ.
Ngoài phòng học, Tạ Trường Tinh thấy Trình Âm đi theo, thì quay đầu lại nói: “Trình Âm, cậu về đi, cậu ấy bị viêm ruột thừa bọn mình phải đưa đến bệnh viện, cậu đi theo cũng không làm được gì.”
Trình Âm dừng chân lại, hỏi: “Vậy có đi học nữa không”
Tạ Trường Tinh vừa đi xuống cầu thang vừa nói: “Cũng không biết, chắc phải phẫu thuật.”
Trình Âm mặc dù không đi theo nhưng lòng vẫn còn dính trên người Khâu Kỳ Chính.
Cô nói vọng theo hướng bọn họ: “Khâu Kỳ Chính cậu nhất định phải khỏe lại nhé!”
Khâu Kỳ Chính đang lúc đau đớn mà lại thấy cảm động, cảm giác bụng cũng đỡ đau hơn.
Ngay sau đó, người sau lưng lại nói thêm: “Mai nhất định cậu về phải để đi thi nhé! Nếu không mình sẽ là người xếp cuối cùng! Xin cậu đấy!”
Khâu Kỳ Chính: “......”
Tôi cảm ơn cậu!!!!
Nhìn bóng dáng mấy năm sinh hoàn toàn biến mất ở góc cầu thang, Trình Âm không muốn về lớp nữa mà ngồi xuống bậc thang vẻ mặt đau khổ.
Chuyện này làm sao được, bệnh của Khâu Kỳ Chính hình như rất nặng, nếu ngày mai cậu ta không đến thi thì Trình Âm xong đời.
Trình Âm vô cùng lo lắng nên không chú ý có người đứng phía sau mình.
“Đang nghĩ gì đấy?” Trần Nhiên dựa vào tường, cúi đầu nhìn Trình Âm.
Trình Âm thở dài, không trả lời.
Giấu cũng không giấu được, khi có kết quả kiểm tra Trân Nhiên chắc chắn sẽ biết trình độ thật sự của cô.
Nhưng Trình Âm cũng không quan tâm, so với việc mất mặt thì mất mạng còn quan trọng hơn.
Trần Nhiên thấy cô không nói gì, vì thế ngồi xổm xuống, nói nhỏ: “Sợ anh ta không đến thi, thì em sẽ đứng đầu đếm từ dưới lên hả!!”
Trình Âm: “......”
Nói chuyện thì cứ nói cần gì phải ngồi gần như vậy, nỏi nhỏ như vậy làm gì, không thể bình thường được à!
Trình Âm bỗng quay đầu đưa lưng về phía Trần Nhiên.
Ở góc này của Trần Nhiên chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đỏ lên của Trình Âm.
Dù sao anh ta cũng nghe được rồi, Trình Âm cũng không giả vờ nữa.
“Tôi đã hứa với anh trai kì thi lần sau phải cố gắng đứng thứ hai hoặc ba.”
Tranh thủ tiến bộ để đạt được thành tích thứ ba từ dưới lên.
Nếu không được thì cố gắng bảo vệ vị trí thứ hai từ dưới lên.
“Không làm được thì làm sao?”
Giọng Trình Âm càng ngày càng nhỏ, còn giống như khóc nức nở: “Thôn chúng tôi chỉ có mình tôi đỗ vào cấp ba, anh trai vì tôi mà phải bỏ học đi làm, nếu tôi không đứng thứ hai từ dưới lên thì anh ấy sẽ không cho ăn cơm.”
Trần Nhiên: “......”
Biết Trình Âm đang cố sức cho thê thảm, Trần Nhiên chỉ liếc mắt cũng không muốn nhìn cô nữa, xoay người muốn đi.
Trình Âm nhìn anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì.
Tuy nói như thế không được tốt lắm nhưng cô thật sự đã quên mất còn một nhân vật như Trần Nhiên tồn tại.
Đây chính là Đinh Tử Hộ năm năm chưa thi đỗ đại học.
“Anh à! Đừng đi!”
Trình Âm đột nhiên gọi Trần Nhiên lại, đôi mắt đẫm lệ cứ nhìn anh muốn nói lại thôi.
“Không phải anh nhận tôi là em gái sao?”
Trần Nhiên: “......”
Hai người yên lặng đối diện nhau rất lâu, ánh mắt Trình Âm như muốn nói “Nếu anh không giúp tôi thì chính là đại nghĩa mà không quản người thân“.
Trần Nhiên cảm thấy nếu còn tiếp tục thì tình hình sẽ không nằm trong sự kiểm soát của anh nữa, vì thế anh bước đi luôn.
Nhưng chỉ mới nhấc chân đầu tiên lên thì chân sau đã bị người ta ôm lấy.
Trình Âm ngồi trên bậc thang, ôm cẳng chân của anh, đáng thương vô cùng nhìn anh.
Trần Nhiên: “......”
Anh rút rút chân, sức của cô gái nhỏ khá lớn.
“Buông ra.”
“Tôi không buông.” Trình Âm vừa nói lại càng dùng sức hơn, “Chính anh nói, tôi đã nhận tổ quy tông rồi.”
Trần Nhiên: “......”
Trình Âm: “Tôi đã gọi anh là anh trai, thì sao anh có thể nhẫn tâm để tôi bị đánh.”
Chuyện này đã cảnh báo cho Trần Nhiên biết, không nên thấy con gái nhà người ta còn nhỏ mà muốn đi theo xem chuyện hài, sẽ gặp báo ứng.
Trần Nhiên có thể làm gì bây giờ, cũng không thể nói với cô gái nhỏ mười tám tuổi rằng “Tôi mặc kệ, tôi muốn thi tốt hơn cô đấy“.
Sau khi bàn bạc một cách bí mật, Trần Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện có ngày mình sẽ đồng ý hứa hẹn kiểu như này.
“Anh hứa chứ”
“...... Tôi! Hứa!”
Trần Nhiên đi đến bãi đỗ xe, lúc đưa tay ra tìm chìa khóa thì thấy trong túi có một tờ giấy gấp vuông vức.
Anh ung dung mở ra, phía trên là chữ viết xinh đẹp nhìn rất quen mắt.
Trọng tâm của toàn bộ kỳ thi, chữ viết xinh đẹp sạch sẽ.
Nhìn viết nghiêm túc như vậy, Trần Nhiên lại cảm thấy không đúng lắm.
Lên xe, khởi động động cơ, Trần Nhiên mới nhớ ra, các công thức trọng điểm của kỳ thi mà ngay cả dấu căn còn không viết.
Trình độ như này mà đòi đoạt hạng hai hạng ba
Đừng đi thi nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Âm muội: “Em muốn đứng thứ nhất đếm dưới lên thôi~ được không ~ moah moah ~ cầu xin anh đấy!”
Trần Nhiên: “Mẹ nó loại chuyện này mà cũng có thể làm nũng được“.