Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- -----------
Trong mỗi kỳ thi đều có một loại người như vậy, họ luôn là người đến phòng thi sớm nhất, thước kẻ bút chì com pa được đặt đầy đủ trên bàn, trong quá trình thi nhất quyết không bao giờ để xảy ra chuyện tiêu chảy hay đi nhà WC.
Nhưng thành tích lại chẳng ra gì.
Trình Âm chính là loại người này.
9 giờ thi, 7:30 vẫn là tiết tự học như cũ, nhưng giáo viên không đến để học sinh tự ôn tập.
Trong lớp học rất yên tĩnh, mọi người đang giành giật từng giây để bổ sung thêm kiến thức, Trình Âm lại kiểm tra xem các dụng cụ của mình đã đầy đủ hay chưa.
Xác nhận đã đầy đủ mọi thứ rồi, cô lại bắt đầu nghĩ sao bạn cùng bàn của mình còn chưa thấy tới.
Sắp đến 8 giờ rồi, anh ta không đến thật à.
Trình Âm nơm nớp lo sợ chờ cho đến 8:30, cuối cùng Trần Nhiên cũng từ từ bước vào bằng cửa sau của lớp.
Trình Âm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Trần Nhiên ngồi xuống, nhìn xung quanh và chuyện đầu tiên làm là mượn Trình Âm bút để thi.
Trình Âm càng yên tâm.
Nhìn xem cái người mà đến bút cũng không mang thì chắc chắn ngồi ở vị trí số một từ dưới đếm lên.
Trình Âm lấy chiếc bút tốt nhất trong túi đựng bút ra đưa cho Trần Nhiên.
“Cố lên nhé!”
Nói xong, cô lại cảm thấy không đúng, nếu Trần Nhiên cố lên thì không phải sẽ đến lượt cô đứng thứ nhất từ dưới lên à.
Vì thế Trình Âm lại nhíu mày nói thêm: “Anh vẫn đừng nên cố.”
Trần Nhiên: “......”
Nói xong rồi, Trình Âm lại cảm thấy lương tâm hơi bứt rứt.
Người ta đã 5 năm không thi đậu đại học mà cô còn hy vọng người ta đứng bét, mặc dù đó là trình độ thật sự của anh ta, nhưng Trình Âm vẫn cảm thấy mình hơi xấu xa.
Để vãn hồi lại chút hình tượng, Trình Âm quyết định rót cho Trần Nhiên chút canh gà.(ý nói là nịnh nọt anh ý một chút)
“Này anh có biết Trần Nhiên không” Trình Âm hỏi, “Tôi đã từng nói với anh là biết một vận động viên trùng tên họ với anh.”
Trần Nhiên chống cằm, nhìn Trình Âm.
“Không biết.”
Trình Âm nói: “Anh ấy mười ba tuổi đã vô địch quốc gia.”
Trần Nhiên nhướng mắt: “Lợi hại như vậy à”
Trình Âm lại nói: “Mười bảy tuổi là nhà vô địch châu Á.”
Trần Nhiên: “Oa!”
Trình Âm: “Hai năm sau đạt vô địch thế giới!”
Trần Nhiên: “Thật trâu bò!”
Trình Âm: “Đúng thế, anh cũng cảm thấy anh thật trâu bò đúng không, anh xem hai người trùng tên trùng họ mà cuộc sống lại chênh lệch nhau quá nhiều,nhưng anh phải tin rằng vận mệnh hai người có mối liên hệ đặc biệt nào đó, nói không chừng anh cũng giống anh ta chỉ không giỏi trong việc học mà thôi.”
Trần Nhiên xoay bút, hỏi: “Sao em biết anh ta không có thiên phú trong việc học”
Trình Âm mở to mắt, nói, “Tôi chỉ đoán mà thôi, nếu học tập của anh ấy cũng tốt thì người trùng tên họ như anh có sống được không”
Trần Nhiên sờ sờ cằm, muốn nói mình vẫn sống tốt, kết quả còn chưa kịp nói thì Trình Âm lại đặt thêm một bát canh gà nữa.
“Cho nên nếu kỳ thi lần này anh đứng cuối thì cũng không cần chán nản thất vọng, biết đâu anh lại có tài năng ở lĩnh vực khác”
Thấy Trần Nhiên không nói nên lời, Tạ Dĩnh cũng không nghe nổi nữa chuyển sang nói với Trình Âm: “Tớ xin cậu đấy, tự lo cho mình chút đi, thành tích người ta kém cũng đã 5 năm rồi, đến lợn dạy năm lần đường cong hình nón như nào còn biết sao có thể đứng bét được.”
Trần Nhiên: “......”
Không đúng rồi, hai chị à, thế tôi nên thi đứng cuối hay không đây.
Không thi được đứng cuối được thì cô gái nhỏ này lại khóc chết đi sống lại thì phải làm sao đây.
Nếu thi đứng cuối vậy mọi người nghe xem, Tạ học bá đang nói tiếng người sao, cô thử dạy heo năm năm xem nó có biết đường cong hình nón không, nó mà học được về sau tôi gọi cô là Tạ Nhiên.
Kỳ thi ở Tam Trung chỗ ngồi dựa vào thành tích, Trần Nhiên chưa có thành tích nên được sắp xếp trong phòng học tại tòa thực nghiệm.
Trần Nhiên không biết phòng học kia ở đâu nhưng anh biết cứ đi theo Trình Âm là chuẩn rồi.
Quả nhiên, sau khi đi theo Trình Âm vào một phòng thì anh tìm được tên mình ở góc phòng.
Anh ngước lên nhìn Trình Âm, vẫn còn được ngồi phía trước không cách xa lắm.
Chỉ một lát sau các học sinh khác cũng từ từ đi vào
Sự khác biệt của phòng thi này với các phòng thi khác là các học sinh đi vào như đi chợ, tốp năm tốp ba kề vai nhau cười nói rất thoải mái.
Trần Nhiên vốn đang nằm bò xuống bàn ngủ lại bị tiếng cười ồn ào của đám nam sinh này đánh thức.
Anh ngước lên đối diện với chỗ ngồi của Trình Âm.
Cô đang bị mấy nam sinh vây quanh, trong đó một đứa cao ráo nhất đang chống tay trước mặt cô nói chuyện, Trình Âm cúi đầu, không trả lời mặt đỏ lên.
Nam sinh kia cười rất xấu xa, còn đội một cái mũ lưỡi trai trên đầu.
Đúng lúc này giám thị đi vào, mấy nam sinh vây quanh Trình Âm tản hết ra nhưng nam sinh đội mũ lưỡi trai lại ngồi ngay phía sau cô.
Giáo viên mặt không thay đổi đứng trên bục giảng sắp xếp lại bài thi, những người phía dưới vẫn không yên lặng, có người thì đang sắp lại phao thi, người thì chơi điện thoại.
Mũ lưỡi trai ngồi như đại gia chỉ nhìn chằm chằm sau gáy Trình Âm.
Trần Nhiên đổi tư thế dựa vào tường nhìn thẳng vào mũ lưỡi trai.
Từ góc này của anh đúng lúc nhìn thấy nụ cười xấu xa của mũ lưỡi trai, sau đó cậu ta chen chân đá vào ghế của Trình Âm.
Trình Âm quay đầu lại lườm thì cậu ta mới dừng lại.
Sau khi Trình Âm quay lên mũ lưỡi trai lại đá.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Trần Nhiên nhìn phát chán.
Đúng lúc Kỷ Hoài Tân gửi tin nhắn WeChat.
“Nghe nói hôm nay ngài thi“.
Trần Nhiên không trả lời.
Kỷ Hoài Tân lại không biết mệt thể hiện sự chế giễu của mình.
“Cảm giác quay lại thời đi thi thế nào, ngài nhất định phải nói lại cho chúng em biết về cuộc sống cấp ba bây giờ như thế nào, có giống ngày xưa không?”
Kỷ Hoài Tân gửi xong tin này không nghĩ Trần Nhiên sẽ trả lời anh.
Anh ta chủ yếu là muốn trêu đùa mà thôi.
Kết quả Trần Nhiên nhìn thấy tin này, cười một cái rồi không quan tâm cầm điện thoại lên quay lại động tác của mũ lưỡi trai đang đá Trình Âm không biết mệt gửi cho Kỷ Hoài Tân.
“Nhìn đi đây là cuộc sống cấp ba bây giờ, kịch bản cũng không phát triển tý nào.”
Video gửi đi thành công, Trần Nhiên xoay bút hai vòng ngước lên lại nhìn thấy mũ lưỡi trai bắt đầu nghịch đuôi tóc của Trình Âm.
Trình Âm rất tức giận còn mũ lưỡi trai thì lại cười sung sướng.
Bút rơi xuống, Trần Nhiên không nhặt lên mà đứng dậy đi đến chỗ của mũ lưỡi trai. Lúc này mũ lưỡi trai vẫn đang trêu Trình Âm rất vui vẻ đột nhiên có một cái bóng phía sau cậu ta.
Ngay sau đó gáy cậu ta bị người nào đó ấn xuống.
“Bị tăng động đúng không, bay giờ mày thử động tay động chân nữa xem“.
“Mày là thằng chó nào đấy!”
Mũ lưỡi trai nhảy lên, giơ tay đánh vào Trần Nhiên lại bị anh tránh được.
“Đổng Chinh em đang làm gì đấy!” Thầy giám thị đập mạnh lên bàn “Có biết đang trong phòng thi hay không!”
Mũ lưỡi trai này tên Đổng Chinh, là khách quen của phòng kỷ luật, đánh nhau trốn học cái gì cũng có, không quản được, các thầy cô cứ nhắc đến lại đau đầu, gần như bỏ qua. Cho nên khi thầy giám thị nhìn thấy cậu ta trêu bạn nữ cũng không muốn quan tâm, nhưng bây giờ có người đứng ra, ông không thể nhắm một mắt mở một mắt như trước được.
Thầy giám thị vung tay lên: “ Về chỗ ngồi hết cho tôi! Phát bài thi! Đổng Chinh! Nói em đấy! Nếu tiếp tục còn làm phiền các bạn học khác thì đến phòng kỷ luật viết kiểm điểm đi!”
Trình Âm vừa rồi tức mà không dám nói, thấy có người chống lưng là bắt đầu tự tin hẳn. Mím môi lại nhịn không rơi nước mắt muốn nói lại thôi nhìn về phía thầy giáo.
Vẻ mặt Đổng Chinh ngạc nhiên, mẹ nó chứ muốn khóc là khóc được ngay, kinh ngạc đến mức cậu ta không kịp để ý đến chuyện tính toán với Trần Nhiên.
May mắn Trần Nhiên vẫn chưa đi, anh quay người ấn đầu Trình Âm xuống rồi về chỗ.
“Thi cho tốt đi.”
Đừng diễn nữa.
Bàn tay của anh ấm áp, lòng bàn tay thì hơi thô ráp chạm vào gương mặt non mịn của Trình Âm cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Trình Âm biến sắc, cúi đầu, nhẹ nhàng sờ lên mặt mình một chút.
“À, biết rồi.”
Buổi chiều thi toán xong còn phải học một tiết tự học nữa mới được về.
Tạ Dĩnh về lớp liền cầm ngay sách giáo khoa lên, quay lại nói với Trình Âm: “Tớ nói này hình học không gian là đề đầu tiên hả, cậu nhìn đi tớ tìm được rồi đây này, đây là bài mẫu trong sách.”
“A”
Trình Âm vội vàng lấy sách giáo khoa ra xem, “Đúng đề đầu tiên luôn, sao mình không có chút ấn tượng nào nhỉ.”
Tạ Dĩnh không biết nói gì, lại hỏi Trần Nhiên: “Anh có làm được không”
Trình Âm lo lắng nhìn Trần Nhiên.
Trần Nhiên liếc nhìn Trình Âm rồi thản nhiên nói: “Không.”
Vừa nói xong, Tạ Dĩnh thì không nói nhưng ngay cả Trình Âm cũng dùng ánh mắt “Dạy heo học năm năm còn biết” nhìn Trần Nhiên.
Trần Nhiên: “......”
Mẹ nó chứ......
Tiếng bàn luận ầm ĩ trong lớp, sách vở của mọi người đươc đặt trong tủ đựng, lúc này mọi người đã mang ra đặt hết lên trên bàn.
Đột nhiên, cửa sau của lớp bị một người đá văng ra, tiếng động lớn làm cho mọi người yên tĩnh lại rồi nhìn ra phía cửa.
Đổng Chinh mang theo hai ba đứa đàn em đứng ở cửa dáng vẻ kiêu ngạo.
Xung quanh mọi người nhỏ giọng bàn tán.
“Đổng Chinh sao lại đến đây nhìn thật đáng sợ.”
“Ai động phải cậu ta vậy, lớp chúng ta từ trước tới nay vẫn nước giếng không phạm nước sông với lớp cậu ta mà.”
“Có phải đến gây sự không? Thế tìm ai?”
“Nhìn đến không có ý tốt rồi, lớp chúng ta lại có người gặp họa rồi.”
Trong lòngTrình Âm biết rõ chuyện thế nào, Đồng Chinh lại hùng hỗ dẫn người tới đây chắc chẳn vì buổi sáng Trần Nhiên ấn gáy của cậu ta xuống.
Quả nhiên, Đổng Chinh chỉ vào Trần Nhiên, lạnh lùng nói: “Mày, tan học đừng có về.”
Nghe xem, lời mở đầu quen thuộc mức nào.
Cả lớp càng yên tĩnh hơn, ngoài Tạ Dĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Trần Nhiên.
Trần Nhiên và Đổng Chinh nhìn nhau, tất cả mọi người đều thấy hình ảnh giương cung bạt kiếm, tàn sát khốc liệt, bên tai như nghe thấy tiếng trống vang lên giục giã còn trước mắt như hiện lên cảnh mưa bom bão đạn.
Trong khi mọi người chờ xem phản ứng của Trần Nhiên thế nào thì chỉ thấy anh chống cằm, nhướng mắt lên.
—— sau đó ngáp một cái thật to.
Lúc này không khí trong lớp đã không dùng đến hai từ im lặng nữa rồi.
Chỉ có Tạ Dĩnh, “Bộp” một tiếng mở mạnh quyển sách ngữ văn ra, bắt đầu lớn tiếng đọc bài: “Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng, tả dắt hoàng, hữu Kình Thương ——”( nghĩa là Lão phu kể chuyện cậu thanh niên điên cuồng, trái mang khiên vàng, phải mang Kình Thương)
Trần Nhiên cùng Tạ Dĩnh cùng dùng kỹ năng để chế giễu đã chọc giận Đồng Chinh, cậu ta điên lên muốn xông vào bên trong thì lại bị mấy thằng đàn em giữ lại kéo ra ngoài.
“Giáo viên kỷ luật tới! Chạy mau!”
Bọn họ vừa mới hút thuốc, nếu bị giáo viên ngửi được thì chắc chắn sẽ bị nói cả buổi luôn.
“Mẹ nó!” Đổng Chinh quay đầu giơ ngón giữa lên với Trần Nhiên “Mày cứ chờ đấy cho ông!”
Nhóm Đổng Chinh vừa mới chạy đi, thì giáo viên kỷ luật đã đi đến cửa lớp năm.
Đứng ở cửa sổ nhìn lướt qua, thấy các học sinh đều đang nghiêm túc đọc sách, lúc này mới vừa lòng đi sang lớp tiếp theo.
Thấy mọi người đi rồi, Trình Âm lấy sách che mặt, hỏi Trần Nhiên: “Làm sao bây giờ?”
“Sao phải làm sao bây giờ?”
“Tan học anh có đi không?”
“Không.”
Trình Âm lo lắng cô cầm lấy tay áo của Trần Nhiên nặng nề thở dài nói: “Anh đứng lấy đá chọi đá với bọn chúng làm gì, ở trường này mấy đứa nó tung hoàng quen rồi, cả ngày chỉ biết đánh nhau gây chuyện, thầy cô cũng không làm gì được, các bạn đều sợ chúng nó.”
Trần Nhiên lười biếng đứng lên, gõ nhẹ trên đầu Trình Âm.
“Em đã bao giờ thấy tôi chờ đến tan học mới về chưa”
Nói xong, anh xoay người đi ra lối cửa sau.
Nghịch sáng, nhẹ nhàng tự tại, giống như đi chợ mua thức ăn.
Có vẻ như anh không thèm quan tâm tới đám nam sinh trung học này, nên đơn giản là mặc kệ.
Từ lớp 10 đến lớp 12, Trình Âm nghe không ít sự tích về Đổng Chinh, cô thật sự sợ bọn họ làm gì Trần Nhiên, vì dù sao anh cũng thế đơn lực mỏng, không giống như Đổng Chinh có một đám tay sai, hơn nữa nghe nói chúng nó có đi lại với bọn xã hội đen, năm trước đã ép một nam sinh phải nghỉ học.
Trình Âm biết rằng do cô đã liên lụy đến Trần Nhiên, nên lúc này đang nghĩ làm thế nào để giúp anh bây giờ.
Nói cho giáo viên thì chắc chắn không được rồi, 99% nam sinh mà gặp phải chuyện này đều không muốn thầy cô biết.
Nếu báo cảnh sát lại càng không được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Âm quyết định dùng chính sách dụ dỗ để đàm phán với Đổng Chinh.
Trình Âm nói suy nghĩ của mình cho Tạ Dĩnh, lại nhận được ánh mắt xem thường của đối phương.
“Cậu không thấy Trần Nhiên người ta chạy mất rồi sao, chỉ cần anh ta chạy nhanh thì sẽ không bao giờ bị đánh.”
Trình Âm nói: “Nhưng Trần Nhiên cũng không phải là chó mà mỗi ngày phải trốn như vậy.”
“Có gì mà không thể, cậu không thấy tiểu Hoàng trông cổng trường ngày nào cũng chạy theo xe hiệu trưởng mà có làm sao đâu.”
“Sao lại không có chuyện gì, cậu không phát hiện tiểu Hoàng gầy như nào rồi sao”
“Trần Nhiên cao to như vậy sẽ không gầy, cậu cứ để cậu ta chạy đi.”
“......”
Cuối cùng cái vấn đề về “Chó” này bị Nhiếp Nam ngồi cùng bàn với Tạ Dĩnh cắt ngang.
Nhiếp Nam cảm thấy nếu mà tiếp tục nghe nữa thì chắc sẽ tin Trần Nhiên chính là một con chó mất.
Tạ Dĩnh cảm thấy Trình Âm không thể uốn nắn được, một cô gái nhỏ như cô thì thích mạnh mẽ cái gì chứ.
“Cậu phải thực sự cảm thấy mình có khả năng khuyên giải được thì hãy đi, nếu không đến lúc đó bị Đổng Chinh quấn lấy thì đừng có hối hận, không phải cậu không biết cậu ta thích cậu, còn là học sinh hư nữa chứ.”
Bình thường Trình Âm ghét nhất chuyện người khác nói Đổng Chinh thích cô, mặc dù ở Tam Trung ai cũng biết nhưng cô lại cảm thấy rất xấu hổ.
“Cậu nói chuyện này làm cái gì, bạn ngồi cùng bàn vì tớ mà bị đánh, chẳng nhẽ tớ không được giúp đỡ”
“Nếu cậu không biết tự lượng sức mình thì cứ đi, cậu cho rằng mình có thể bảo vệ được Trần Nhiên.”
Trình Âm hơi khó chịu đeo cặp trên lưng rồi đi.
Lớp 9 của Đổng Chinh ở trên tầng, Trình Âm theo tiếng chuông tan học đi tới cửa lớp của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Trình Âm chủ động xuất hiện lớp 9, đa số mọi người trong lớp này đều biết cô, không ít người muốn xem chuyện vui, còn một số người lại thổi huýt sáo.
“Anh Chinh, Trình Âm nhà anh đến tìm kìa.”
Trình Âm yên lặng trợn mắt.
Đổng Chinh đi ra rất nhanh, cậu ta vẫn mang mũ lưỡi trai dựa vào khung cửa, cà lơ phất phơ nhìn Trình Âm.
“Em tìm tôi có chuyện gì?”
Một số người trong lớp đang hóng chuyện, Trình Âm cảm thấy không được tự nhiên vì thế đi đến chỗ ngoặt trên hành lang.
Đổng Chinh đi theo phía sau.
Tới góc hành lang, chỗ này gần như không có người, Trình Âm mới nói: “Cậu vì chuyện trong phòng thi nên mới gây sự với Trần Nhiên đúng không?”
Đổng Chinh hất cằm, không trả lời câu hỏi của cô, “Sao, em muốn tới xin à?”
“Tôi không phải tới xin.” Trình Âm thấy khoảng cách với cậu ta càng ngày càng gần, theo bản năng lui xuống một bước, “Tôi tới muốn nói chuyện với cậu.”
“À, con người của tôi không thích nói đạo lý.”
“Vậy cậu muốn như nào mới tha cho Trần Nhiên“.
“Em để ý đến nó như vậy à, hai người có quan hệ gì thế?”
“Bạn học của tôi nên tôi phải quan tâm“.
“Thật không?” Đổng Chinh nhìn Trình Âm một lượt rồi nói, “Vậy em làm bạn gái tôi thì tôi sẽ đồng ý tha cho nó.”
Trình Âm bỗng ngây người, “Có lựa chọn nào khác không?”
“Không có.”
Trình Âm không biết trả lời thế nào.
Đổng Chinh từ từ đến gần cô, “Nghĩ xong chưa?”
Trình Âm gật đầu.
“Tôi nghĩ xong rồi.”
Khi Đổng Chinh chuẩn bị đưa tay ra ôm Trình Âm, thì cô đột nhiên dịch sang bên xoay người xuống tầng.
“Đánh người đừng đánh vào mặt.”
Đổng Chinh: “...”
Như vậy là nghĩ xong rồi sao.
“Từ từ.”
Trình Âm quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì?”
Đổng Chinh chỉ cặp sách của cô, “Em có mang ô không?”
Lúc này Trình Âm mới để ý bên ngoài trời đang mưa nhỏ.
Đầu thu mưa nhỏ kéo dài, đa số mọi người đi trên đường cũng không mang ô.
Đổng Chinh không chờ Trình Âm trả lời, vì thế quay đầu vào trong lớp nhìn xung quanh.
“Mẹ kiếp.”
Bình thường bọn họ đi học cặp sách còn không mang chứ nói gì đến ô.
“À.” Đổng Chinh bỗng đi lên, tháo mũ trên đầu mình xuống đội lên đầu Trình Âm.
Không đợi Trình Âm phản ứng, cậu ta quay lại phất tay với mấy đàn em “Đi, đánh nhau thôi!”
Trình Âm “xì” cười.
Người cũng chạy rồi, mình ở đây làm gì.
Nhóm Đổng Chinh hùng dũng oai vệ đi lên tầng đánh nhau, Trình Âm ba bước thành hai chuẩn bị về nhà, ai ngờ đến góc quẹo thì thấy Trần Nhiên ung dung dựa vào tường đứng ở cầu thang.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước lên đối diện với ánh mắt của Trình Âm.
Trình Âm: “......”
“Anh, sao anh lại quay lại?”
Trần Nhiên nhìn cô thản nhiên nói: “Tôi về lấy ví.”
“Vậy ví anh đâu?”
Trần Nhiên lựa chọn im lặng.
Mẹ nó chứ, còn muốn trả lời thế nào, chẵng nhẽ nói cho cô ấy biết mình về tìm ví thì nghe thấy Tạ Dĩnh nói cô đến đàm phán với Đồng Chinh, sau đó mình sợ cô ấy bị đánh nên ví cũng không cầm chạy đi tìm cô, kết quả lại nghe thấy cô bảo Đồng Chinh đừng đánh vào mặt mình.
Trần Nhiên liếc nhìn cái mũ lưỡi trai trên đầu cô, cảm thấy cô gái nhỏ khá mạnh mẽ, cảm thấy tiểu cô nương còn rất có cốt khí, xá nhân vì mình thời điểm một chút đều không hàm hồ.
Anh cười hỏi: “Em tình nguyện để tôi bị đánh cũng không chấp nhận làm bạn gái người ta“.
Mẹ nó, quả nhiên nghe thấy!
Đối mặt với vấn đề khó giải quyết này, đáp án tốt nhất chính là vứt lại cho đối phương.
“Vậy anh tình nguyện để tôi làm bạn gái người khác cũng không muốn bị đánh“.
Là đàn ông thì đều phải biết trả lời thế nào, anh hiểu ý tôi chứ.
Trần Nhiên đứng thẳng, cúi người tới gần Trình Âm, khẽ nói: “Cô gái nhỏ, đừng giả vờ nghĩ cho tôi.”
“Tôi sẽ không bị đánh.” Anh bỗng giơ tay lên, lấy cái mũ lưỡi trai trên đầu Trình Âm “Cũng sẽ không để em phải làm bạn gái người khác.”