Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 34: Chương 34: Cậu dám chiếm tiện nghi mình!




Bất ngờ được Giang Ấu Di khen đáng yêu, trái tim nhỏ của Nhan Vị mất khống chế đập loạn.

Cô trấn an trái tim bé bỏng của mình, đáp: “Không có, cậu mới đáng yêu.”

Giang Ấu Di như bị lời này làm bất ngờ, hai mắt hơi mở to, có chút ngốc, sau đó bên tai đỏ ửng, ôm ly nước uống cạn, nhỏ giọng nói: “Đáng yêu mà nói vậy sao? Quá giả dối, mình biết lượng sức lắm, cậu không cần như vậy.”

Oa, ngây thơ, đáng yêu quá.

Khi Nhan Vị đang thầm nghĩ đã quên mất trái tim suýt đập loạn muốn bay khỏi lồng ngực vừa rồi của mình.

Giang Ấu Di không dám tiếp tục đề tài này, ném ly giấy vào thùng rác: “Mình muốn về, mùi ở đây khó ngửi quá.”

Nhan Vị một vừa hai phải, đỡ Giang Ấu Di đứng lên.

Chạy đường dài là hoạt động cuối cùng của hôm nay, lớp trước đã xin nghỉ giúp các nàng, không cần đến sân thể dục tập hợp, cả hai có thể trực tiếp về ký túc xá.

Nhìn Giang Ấu Di khập khiễng bước đi, cô hơi lo lắng đầu gối trầy da của nàng sẽ đau, đề nghị: “Nếu không mình cõng cậu nha?”

Giang Ấu Di nhấp môi: “Cậu cõng nổi mình?”

“Cậu không thử sao biết?”

Nhan Vị đỡ Giang Ấu Di, vòng qua trước nàng, bước xuống hai bậc thang, nửa ngồi xổm bảo Giang Ấu Di leo lên lưng mình.

Giang Ấu Di đỡ bả vai Nhan Vị, chần chờ nói: “Cậu thật sự muốn cõng mình?”

Trả lời nàng là tiếng Nhan Vị thúc giục: “Cậu mau lên đi!”

Bên tai của Giang Ấu Di hồng hồng, gương mặt cũng đỏ ửng, may mắn Nhan Vị đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng.

Người phía sau cọ đến cọ lui mãi, Nhan Vị liên tục thúc giục, Giang Ấu Di cuối cùng động, nàng cúi người bò lên lưng cô, cánh tay khẽ vòng lấy cổ cô, ngại ngùng nói: “Không cõng nổi thì cậu đừng miễn cưỡng.”

Nhan Vị cũng cho rằng với thể chất hiện tại của mình cõng một người lớn hẳn sẽ rất mệt.

Nhưng trên thực tế, khi cô cõng Giang Ấu Di đi về trước vài bước, chỉ cảm thấy rất nhẹ.

Giang Ấu Di không thấp, nàng cao 1m6, nhưng cõng lại rất nhẹ không có chút nặng.

“Cậu nặng bao cân vậy?” Nhan Vị hỏi.

Giang Ấu Di lo sợ, bất an: “Mình nặng lắm sao? Nếu không cậu thả mình xuống đi. Mình đi từ từ cũng được.”

“Không phải.” Nhan Vị lắc đầu: “Là cậu quá nhẹ.”

Nhẹ đến mức khiến cô đau lòng, cánh tay vòng qua cổ cô của Giang Ấu Di cũng hơi cộm.

Nhan Vị vừa đi vừa nói: “Quá gầy cũng không tốt, gió lớn chút sẽ thổi bay cậu, có phải cậu không thích ăn thịt không?”

Nàng nhớ rõ Giang Ấu Di thích đồ ngọt, hơn nữa còn thường xuyên vận động nhưng vẫn gầy như vậy, có lẽ là vì thể chất.

“Cũng không phải không thích.” Giang Ấu Di ghé vào vai Nhan Vị, trộm nhìn nốt ruồi nhỏ trên vành tai cô, nghe vậy đáp: “Có lẽ vì mình thường ăn không đúng giờ lại còn hay ăn vặt.”

“Cậu đừng ăn như vậy.” Nhan Vị lải nhải: “Cậu phải ăn bữa chính, không thể ăn vặt cho qua bữa, cậu còn đang tuổi lớn.”

Giang Ấu Di dở khóc dở cười: “Giọng cậu y như mẹ mình.”

“Vậy con gái ngoan, con phải nghe lời mẹ.” Nhan Vị lập tức tiếp lời.

“Mẹ!” Giang Ấu Di đánh vào vai Nhan Vị: “Cậu dám chiếm tiện nghi mình!”

Nhan Vị cười lớn: “Cậu đánh mình hỏng, lát nữa mình buông tay thì đừng trách đó!”

“Mình có thể tự đi!” Giang Ấu Di lớn tiếng phản bác nhưng không có ý muốn xuống, ngược lại còn ôm sát cổ Nhan Vị.

Hô hấp của nàng tràn ngập hương tóc của Nhan Vị.

Bả vai của Nhan Vị không rộng cũng chẳng dày nhưng cô cõng nàng lại rất chắc chắn.

Ngoài miệng nói không muốn làm phiền Nhan Vị nhưng khi ghé lên lưng Nhan Vị, Giang Ấu Di chỉ ước con đường này có thể kéo dài mãi..

Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa phòng y tế và ký túc xá không xa, ngày thường chỉ đi năm phút là đến, dù Nhan Vị cõng Giang Ấu Di, tốc độ chậm lại, các nàng trò chuyện cậu được câu không, vẫn đến ký túc xá.

Trên đường càng lúc càng nhiều học sinh từ sân thể dục về như đang nhắc nhở Giang Ấu Di nên tỉnh giấc mộng ngắn này.

“Cậu mau thả mình xuống, cậu đã cõng mình đi xa vậy rồi, chắc chắn rất mệt, hơn nữa cũng sắp đến cầu thang rồi.” Thấy đã gần đến cầu thang, Giang Ấu Di muốn xuống tự mình đi.

Nhan Vị không buông tay, bước chân vững vàng bước lên cầu thang: “Đường bằng mình đã không cho cậu đi, cậu còn muốn chạy lên cầu thang?”

Giang Ấu Di bị logic của Nhan Vị làm ngây ngốc, chờ nàng phản ứng, Nhan Vị đã gần đến lầu hai.

Ký túc xá của các nàng có ba tầng, được phân từ trên xuống dưới, từ cao nhất đến cao tam.

Nhà trường sắp xếp như vậy là vì thời gian tự học tối của cao nhất ít nhất rồi đến cao nhị cuối cùng là cao tam là dài nhất và để tránh làm ồn các học sinh khối khác nghỉ ngơi.

Thấy đã đến nơi, Giang Ấu Di cũng không tiếp tục đòi xuống, để Nhan Vị đưa nàng đến cửa phòng, ở trước mặt bạn cùng phòng đặt nàng lên giường.

Phòng của Giang Ấu Di gồm nhiều lớp ở, nữ sinh lớp mười một tính cả Giang Ấu Di chỉ có hai người, một người khác ở bên ngoài trường, mỗi ngày chỉ đến ký túc xá nghỉ trưa, buổi tối không đến.

Nên khi các bạn cùng phòng thấy Giang Ấu Đi được Nhan Vị cõng về, trên đùi còn có băng gạc vô cùng kinh ngạc, các nàng vẫn chưa biết việc Giang Ấu Di thi chạy bị ngã, mọi người kéo đến an ủi nàng.

Bạn cùng phòng nghe Giang Ấu Di vì sự cố bất ngờ mà mất cơ hội giành giải, đều cảm thấy khó thể tưởng nổi, sau khi biết rõ chân tướng thì tức giận.

“Mẹ, sao lại như vậy?”

“Lưu Giai thật không biết xấu hổ! Thì ra nhỏ là dạng người này!”

“Mình cho cậu gói khoai lát, Tiểu Giang Giang hãy mau chóng khỏe lên.”

Nhan Vị nhìn Giang Ấu Di nhận gói khoai lát đã ăn được một nửa, bản thân chưa ăn được hai lần, nữ sinh an ủi nàng đã cậu một miếng mình một miếng giải quyết hết.

Giang Ấu Di nhìn mãi cũng quen, thậm chí còn cống hiến bao quà vặt của mình, mở gói ra, việc đầu tiên là đưa cho Nhan Vị.

Nhan Vị dở khóc dở cười, nhập gia tùy tục nếm thử một miếng, trò chuyện cùng các nàng trong chốc lát, cảm giác bạn cùng phòng của Giang Ấu Di nhiệt tình hơn sao với khi học cao nhất.

“Mình nghe nói.” Có một nữ sinh bỗng nhớ đến gì đó nói: “Lưu Giai của lớp ba tuy được giải nhất nhưng lại bị người ta đánh, nghe nói người đánh nhỏ lợi hại lắm, đám lớp ba cũng không cản được.”

Một nữ sinh khác tiếp lời: “Mình cũng nghe nói, Lưu Giai chưa tính là gì, hài nhất là Quách Tân muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả răng suýt nữa không còn.”

Nhóm nữ sinh lập tức cười thành tiếng, Giang Ấu Di nhìn Nhan Vị, muốn cười lại không dám quá lộ liễu.

Nhan Vị nhìn thấy ánh mắt chứa ý cười của nàng, ma xui quỷ khiến khẽ véo tai nàng.

Giang Ấu Di sửng sốt.

Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc xa lạ, Nhan Vị đột nhiên bừng tỉnh, lập tức quên mất vì sao muốn làm vậy nhưng cô vẫn nắm lấy vành tai của Giang Ấu Di, hơi lạnh như bị điện giật, tê dại chảy vào lòng cô.

Hiện tại rụt tay thì quá mức đột ngột, Nhan Vị bình tĩnh hai giây, bày ra biểu cảm hung tợn: “Cậu muốn cười thì cười đi, không cần nhịn!”

Giang Ấu Di hoảng hốt vì đầu ngón tay của Nhan Vị quá nóng làm vành tai nàng cũng nóng theo.

Nàng cong môi cười, ra vẻ tự nhiên vỗ tay Nhan Vị, quay đầu nói với bạn cùng phòng: “Các cậu đừng cười nữa, chính chủ đang ngồi ở đây này!”

Bạn cùng phòng nghe vậy chưa hiểu, sau đó một người hét lên, vẻ mặt khiếp sợ: “Cậu nói người đánh nhỏ kia là Nhan Vị?”

“Nếu không thì còn ai.” Giang Ấu Di cười tít mắt: “Có phải các cậu đã quên mình từng nói Nhan Vị và mình cùng chạy 1600m không? Nữ thần văn võ song toàn, vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng, các cậu có hâm mộ hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.