Nhan Vị lâu mồ hôi ở mắt, mở mắt nhìn đường băng đang bị mọi người vây quanh, trọng tài phó cũng đến, giải tán các học sinh đang vây xem.
Chu Hiểu Hiểu kéo tay Giang Ấu Di, đỡ nàng lên.
Đầu gối của Giang Ấu Di chảy máu đầm đìa, còn có cát bám trên miệng vết thương, chỉ nhìn thôi đã thấy đau.
Các tuyển thủ phía sau lần lượt chạy qua người Nhan Vị, Giang Ấu Di khẽ đẩy Chu Hiểu Hiểu ra, không cần ai giúp đỡ, nàng khập khiễng đi đến chỗ Nhan Vị: “Còn cách không bao xa, mình chạy xong rồi nói.”
Nhan Vị nhìn vết thương ghê người trên chân của Giang Ấu Di, vành mắt đỏ lên: “Cậu còn chạy? Mau đến phòng y tế đi! Cậu có thể đi không? Không thể mình cõng cậu đi!”
Cô nói rồi quay người để Giang Ấu Di leo lên lưng mình nhưng Giang Ấu Di lại nắm chặt tay cô: “Nhan Vị.”
Nhan Vị quay đầu lại, Giang Ấu Di nghiêm túc nhìn cô: “Mình muốn chạy xong.”
Đây là lần đầu tiên các nàng tham gia hoạt động, vừa khéo nhận được bảng số vô cùng ý nghĩa, dù trên đường băng có sự cố bất ngờ nhưng nàng vẫn muốn hoàn thành, về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội như vậy.
Có vài người đuổi theo, khi đi ngang qua các nàng chỉ nhìn thoáng, lộ ra biểu cảm khác nhau rồi chạy đi.
Nhan Vị không tiếp tục khuyên, cô kéo tay Giang Ấu Di, cùng nàng đi những bước cuối cùng, bước qua vạch đích.
Còn thứ tự của cuộc thi lần này đã không còn quan trọng.
Văn Đàm dẫn các bạn làm công tác hậu cần đến, mấy nam sinh muốn đưa Giang Ấu Di đến phòng y tế.
Nhan Vị đã không còn nhiều sức hỗ trợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đưa Giang Ấu Di đi, cô cố đuổi theo vài bước rồi dừng lại.
Chu Hiểu Hiểu đang tranh chấp cùng trọng tài, từ xa đã nghe thấy tiếng nàng tức giận hét lớn: “Cậu ta rõ ràng đẩy người! Vừa rồi có rất nhiều người nhìn thấy! Sao còn ghi thành tích của cậu ta!”
Trọng tài chưa kịp lên tiếng, nữ sinh giành hạng nhất đã cãi với Chu Hiểu Hiểu: “Lớp mấy người nắm tay nhau chạy là gian lận! Trọng tài không nói mấy người phạm quy thì thôi đi, bây giờ còn đến kiếm chuyện, mấy người có biết xấu hổ hay không?”
“Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?” Chu Hiểu Hiểu tức giận đến đỏ mặt, Trương Vũ Đồng cũng không giữ được nàng.
Hai bên không ai nhường ai, mắt thấy đã sắp đánh nhau.
Trọng tài không khống chế được, lập tức nhờ người tìm chủ nhiệm lớp của cả hai.
Trong tiếng ồn ào cãi vã, đột nhiên có người đẩy mọi người ra, đi đến trước mặt nữ sinh nọ, khi mọi người chưa kịp phản ứng, tiếng “bốp” vang giòn bao phủ tiếng khắc khẩu làm xung quanh lập tức im lặng.
Má trái của nữ sinh sưng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Cậu dám đánh tôi?”
Nàng chưa dứt lời, Nhan Vị đã trở tay đánh vào má còn lại của nàng.
Nhan Vị im lặng không đáp nhưng hai mắt đỏ bừng và vẻ mặt tức giận không thể nghi ngờ đang biểu lộ sự phẫn nộ ngay lúc này của cô.
Những người khác rốt cuộc phản ứng, hành động của Nhan Vị không khác nào chọc vào tổ ong, học sinh lớp nữ sinh nọ lập tức vây lấy, bị Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng ngăn cản, hai bên hết kéo lại xả, không ngừng văng tục.
Đối phương có nam sinh phải bảo vệ nữ sinh, từ trong đám đông bước đến đẩy bả vai của Nhan Vị.
Kiếp trước Nhan Vị từng học kickboxing, có nam sinh đến, cô theo phản xạ, giơ tay lên, khuỷu tay đánh vào cằm của đối phương, hàm trên hàm dưới va nhau tạo ra tiếng giòn vang.
Nam sinh ăn đau biểu cảm vặn vẹo, hai tay che cằm ngồi xổm xuống.
Các bạn học còn lại sợ ngây người bao gồm cả Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng, ai cũng không ngờ một nữ sinh thoạt nhìn hiền lành khi phẫn nộ, sức chiến đấu lại đáng sợ như vậy.
Lúc này nữ sinh đẩy người sợ đến mức mặt trắng bệch, hai cái tát Nhan Vị đánh nàng vẫn nhẹ hơn cú đánh khuỷu tay nam sinh kia.
Nhan Vị đi về trước, nữ sinh lập tức lui về sau, các bạn xung quanh muốn hỗ trợ, lại sợ bị đánh, khi đang do dự, Nhan Vị đã nắm lấy tay của nữ sinh nọ: “Nếu hôm nay cậu không xin lỗi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu!”
Nữ sinh kia bị biểu cảm của Nhan Vị dọa sợ lập tức bật khóc.
Nhan Vị vốn không thương hoa tiếc ngọc, kéo nàng lảo đảo đến phòng y tế.
Giáo viên ở xa đã đến, bạn học đối diện thấy vậy lấy hết can đảm chặn trước mặt Nhan Vị, ngăn cản không cho cô đi.
“Tránh ra!” Nhan Vị mất kiên nhẫn nói: “Các cậu còn ngăn tôi, tôi sẽ lập tức xé rách mặt cậu ta!”
Dù ai nghe thấy lời này cũng biết tuyệt đối không phải đùa.
Hiện tại Nhan Vị đang nổi nóng, không ai biết cô sẽ làm ra hành động quá khích nào.
Người chặn đường đứng như cọc gỗ, khi Nhan Vị cố chấp đẩy bọn họ, giáo viên đã chạy đến kéo nữ sinh nọ đi.
...........................
“Nhan Vị, rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không?” Ở hành lang phòng y tế, cô Từ tức giận giọng cũng lớn hơn nói: “Em là lớp phó học tập đáng ra phải làm gương cho lớp. Vì sao lại dùng bạo lực để giải quyết vấn đề?”
Giang Ấu Di với miếng băng gạc trên chân đang ngồi ở ghế dài, Nhan Vị cúi đầu đứng cạnh nàng, cô đã bị cô Từ phê bình mười phút.
Lúc này các nàng vẫn chưa kịp gỡ bảng số xuống.
Nữ sinh bị Nhan Vị kéo lúc trước đã đến phòng y tế xin lỗi Giang Ấu Di, không bao lâu sau đã được giáo viên đưa đi, trước khi đi vị giáo viên nọ còn nói sẽ báo vụ việc Nhan Vị đánh người lên phòng giáo vụ, bảo cô chờ bị phạt.
Nhan Vị bĩu môi, lạnh mặt phản bác: “Rõ ràng là cậu ta động thủ trước, đẩy người thì nên xin lỗi! Chân Giang Ấu Di bị thương thành vậy, cậu ta cầm hạng nhất còn đắc chí, nói một câu xin lỗi thì xem như giải quyết xong? Nào có chuyện dễ như vậy!”
Giang Ấu Di trộm nhìn bên cạnh, tầm mắt dừng trên sườn mặt của Nhan Vị, thật lâu không rời mắt.
“Em ấy đẩy người phải xin lỗi nhưng việc này đương nhiên sẽ có thầy cô xử lý, em là học sinh, nhiệm vụ của học sinh là học tập! Em đánh người là sai! Em không chỉ đánh Lưu Giai còn đánh cả Quách Tân, sai càng thêm sai!” Sắc mặt cô Từ nghiêm túc, hơi thở gấp gáp.
Nhan Vị im lặng không đáp.
“Cô Từ.” Giang Ấu Di nói: “Em hơi khát, cô có thể cho Nhan Vị giúp em lấy chút nước không ạ?”
Có lẽ vì mắng mệt, cô Từ thở dài: “Em về viết kiểm điểm một nghìn chữ, sáng mai theo cô đi xin lỗi, đã hiểu chưa?”
“Dạ hiểu rồi.” Nhan Vị đáp.
Cô Từ: “Vậy em đi đi.”
Nhan Vị khom người với cô Từ, xoay người cầm ly giấy rót nửa ly nước ấm cho Giang Ấu Di.
Nhìn cô Từ rời đi, Giang Ấu Di không vội uống nước mà hai tay cầm ly giấy nhỏ giọng nói với Nhan Vị: “Cô có mấy lời nói mãi, cậu đừng để trong lòng, hôm nay cảm ơn cậu, cậu làm hay lắm. Nhưng...... lỡ như thật sự truyền đến phòng giáo vụ thì phải làm sao?”
Nàng lo lắng Nhan Vị bị ghi tội.
Nghe thấy vậy, Nhan Vị ngồi cạnh nàng: “Không sao, sẽ không có đâu?”
“Sao lại không?”
“Nhóm của Chu Hiểu Hiểu đã thấy cậu ta đẩy cậu, chuyện này nếu làm lớn cũng bất lợi cho cậu ta, nếu thật sự muốn nói cho phòng giáo vụ vậy hạng nhất mà cậu ta vất vả có được sẽ là đồ bỏ, cậu ta chắc chắn sẽ không để giáo viên giải quyết.”
“À.” Giang Ấu Di vẫn hơi không yên tâm, nàng nghĩ lát nữa sẽ hỏi cô Từ thử xem.
“Cô Từ nói không sai, mình đánh người là không đúng.” Nhan Vị thành thật nhận sai, sau đó nói: “Nhưng có vài người không cho họ vài cái bạt tai, họ sẽ không biết đau! Nếu còn gặp lại cậu ta, mình sẽ đánh thêm mấy cái nữa!”
Khi Nhan Vị đánh người thì đã biết thế nào cũng bị mắng, khi bị cô Từ phê bình hồi lâu, cô cũng rất bình tĩnh nhưng nhìn thấy băng gạc trên đầu gối của Giang Ấu Di, cô vẫn đau lòng, vẫn giận, chỉ tiếc lúc ấy nhiều người, không thể tát thêm hai cái.
Giang Ấu Di nhìn Nhan Vị tức giận thì bật cười, Nhan Vị lập tức trừng nàng: “Cậu cười cái gì?”
“Mình không có.” Giang Ấu Di lắc đầu, không chịu nói.
Nhan Vị tiếp tục trừng, dùng ánh mắt sắc bén với ý định ép nàng trả lời.
Giang Ấu Di cắn môi, ngừng cười nhưng vẫn không nói.
Nhan Vị nhìn nàng trong chốc lát, bất đắc dĩ nhụt chí nói: “Thôi.” Thấy Giang Ấu Di đang bị thương nên cô không so đo với nàng.
Không ngờ, Nhan Vị vừa muốn từ bỏ, Giang Ấu Di lại nói: “Mình cảm thấy cậu rất đáng yêu.”
- ------------------------------
Nhan Vị: “Không, cậu đáng yêu.”