CHƯƠNG 17
[Không phải chữ “Vạn”]
.
Dùng điểm tâm xong trở lại nha môn, hình cáo thị cơ bản đã hoàn thành rồi, Bao đại nhân không biết là tự tay vẽ hay nhờ họa sư giỏi, nói chung căn cứ theo miêu tả của Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường để vẽ ra chân dung, mà trông còn rất giống.
“Ân…” Triệu Phổ cầm bức họa của Tô Đồ Lục nhìn nhìn, “Rất giống, nhưng ánh mắt phải hung dữ hơn một chút.”
Bạch Ngọc Đường cần bức họa Dương Thái Sinh nhìn nhìn, “Cũng tạm, nhưng ánh mắt hình như không hung dữ như vậy.”
Công Tôn nhìn nhìn hai người, “Bức tranh này kỳ thật là cùng một người, bất đồng kiểu tóc và trang phục, sao nghe hai ngươi nói, cứ như một người hung hãn một người ôn hòa nga?”
“Ân…” Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cùng nhau xem bức họa —— Dù sao cũng là cảm giác, không biết có chuẩn xác hay không.
Công Tôn giúp sửa lại theo yêu cầu của bọn họ, sau khi sửa xong đặt cùng một chỗ xem lại…
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều cảm thấy rất tương tự với người kia trong ấn tượng của mình, thế nhưng hai bức họa này, nhìn thế nào cũng không giống như một người.
Triển Chiêu bế Tiểu Tứ Tử ở phía sau xem náo nhiệt, chờ tranh họa xong, Tiểu Tứ Tử cầm một bức nhìn trái nhìn phải, thốt ra một câu, “Người này ta từng thấy rồi.”
Tất cả mọi người sửng sốt, tiến tới, phát hiện Tiểu Tứ Tử nói chính là bức họa của Tô Đồ Lục.
Vì tầm nhìn của Tiểu Tứ Tử không giống mọi người, cho nên quả thật có khả năng nhìn thấy kẻ mà mọi người không ai chú ý tới. Bé thường ngày khi đi với mọi người thì hay nhìn ở giữa, khi được bế, thỉnh thoảng nhìn lên trên, nhìn xung quanh bốn phương tám hướng, tầm nhìn rộng hơn mọi người rất nhiều. Tô Đồ Lục coi như có đặc trưng rất rõ ràng, nếu như Tiểu Tứ Tử từng thấy, lại nhớ kỹ hắn, điểm này cũng không kỳ lạ.
“Ngươi thấy ở đâu?” Triển Chiêu vội hỏi.
“Ân…” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, “Hình như gọi là, cái gì hoa lâu đó.”
“Cái gì hoa lâu?” Tất cả mọi người sửng sốt.
Bao Chửng gọi một lão bộ khoái tới, bộ khoái vừa nghe, “Cái gì hoa lâu, Vạn Hoa lâu sao?”
Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, “Có phải chữ Vạn không nha…”
“Vạn Hoa lâu…” Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, cái tên nghe rất điển hình a! Vừa nghe là biết chỗ nào rồi.
“Là kỹ viện?” Triệu Phổ hiếu kỳ hỏi.
Lão bộ khoái gật đầu, “Nơi duy nhất trấn Đao Phủ.”
Đang nói, tất cả mọi người cùng nhau nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói sao Tiểu Tứ Tử lại nhìn thấy Tô Đồ Lục ở Vạn Hoa lâu, chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, lại đồng loạt kinh ngạc mà nhìn Công Tôn.
Công Tôn cả kinh, thấy mọi người ánh mắt phức tạp, tức giận, “Ta chưa từng đi ngang qua đó!”
Triệu Phổ nhướng nhướng mày, “Đi rồi cũng không dám thừa nhận sao, nam nhân mà, cũng chả có vấn đề gì… Tê!”
Triệu Phổ còn chưa nói dứt lời, đã bị Công Tôn hung hăng đạp mấy cái, sau đó đuổi theo đánh.
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Người duy nhất đánh được Triệu Phổ, dĩ nhiên là Công Tôn!
Triệu Phổ cũng không có cách nào đánh lại, hoặc là nói hắn căn bản không hề nghĩ tới chuyện đánh lại hay nên đánh lại, vừa trốn vừa chọc Công Tôn, “Đúng rồi, nương của oa oa nhà ngươi có bộ dáng như thế nào a? Ta thấy với phẩm vị của ngươi, sao lại… Ai nha!”
Công Tôn đánh tới đau cả tay, lấy kim châm đâm Triệu Phổ một trận.
“Oa…” Triệu Phổ xoa xoa bên vai, “Ngươi làm gì vậy? Trong châm này có độc không a?”
“Có a! Độc chết ngươi.” Công Tôn giơ chân muốn đá hắn, chưa kịp đá đã bị Tiểu Tứ Tử ở phía sau túm áo lại, “Phụ thân không nên như vậy!”
Công Tôn bị Tiểu Tứ Tử túm lại thì cũng lãnh tĩnh hơn một ít, mọi người lúc này mới phát hiện, thì ra tính tình của Công Tôn rất là táo bạo, rất dễ mất khống chế, bất quá mỗi lần Tiểu Tứ Tử đều có thể ngăn cản y.
Triệu Phổ túm lấy Âu Dương Thiếu Chinh làm tấm chắn thịt, để tránh một hồi Công Tôn không vui lại phóng châm hay gì gì đó vào hắn.
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi bé, “Ngươi thấy người này ở nơi nào của Vạn Hoa lâu?”
“Hắn ở cửa sổ lầu hai, ngày hôm qua ta và phụ thân từ bên dưới đi ngang qua, ta ngẩng mặt vừa lúc nhìn thấy, người kia hình như đang nhìn chúng ta, bất quá thấy ta liền xoay người đi vào, trông hình dạng là lạ nên ta mới nhìn lâu một chút.” Tiểu Tứ Tử nắm ngón tay nghiêng đầu —— Có phải là Vạn Hoa lâu không a? Là chữ “Vạn” sao? Bé biết chữ “Vạn” nha, có vẻ không phải viết như vậy.
Nhưng lúc này đã không ai để ý biểu tình nghi hoặc của Tiểu Tứ Tử, đều tụ tập lại, nghĩ nếu như Tô Đồ Lục trốn ở Vạn Hoa lâu, quả thật chính là lựa chọn rất thông minh, nhưng vậy thì ai đi tìm hắn? Không thể cứ khơi khơi dẫn bộ khoái vào bắt người, đả thảo kinh xà là không tốt, chỉ có thể giả làm khách làng chơi đến kỹ viện ngầm điều tra…
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nhìn Bàng thái sư —— Dù sao, lão hẳn là người không đứng đắn nhất ở đây.
Bàng thái sư tức giận đến méo mũi, giậm chân, “Các ngươi muốn chết, niên kỷ của lão phu đã lớn thế này rồi, nói ra gọi người chê cười, yêu cầu của lão phu rất là cao đó!”
Bao Chửng giật giật khóe miệng, “Lời này ta nên ép ngươi viết ra.”
Bàng Cát trừng lão.
Âu Dương Thiếu Chinh giơ tay, “Ta đi!”
Thấy hắn hăng hái bừng bừng, Triệu Phổ đỡ trán.
“Thêm vài người nữa đi, một người đi kỹ viện thì kỳ lắm!” Âu Dương Thiếu Chinh đề nghị.
“Ta đi!” Tử Ảnh khai khai tâm tâm cười nói, Giả Ảnh túm áo hắn một cái, “Ngươi mới bao nhiêu, đi cái thí!”
Tử Ảnh hơi bị bất mãn rồi đó.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng giơ tay, “Ta cũng đi…” Còn chưa dứt lời, Công Tôn lập tức đánh mông nó.
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Triệu Phổ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triệu Phổ khoanh tay, “Ta nhận thức Tô Đồ Lục, cùng đi thôi.”
Vì vậy xác định đi là Âu Dương Thiếu Chinh và Triệu Phổ, rồi Bao Chửng lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu giơ tay, bất quá câu hắn nói không phải là “Ta đi”, mà lại chỉ vào Bạch Ngọc Đường, “Hắn đi!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Vì sao ta phải đi?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, từ dùng để miêu tả thần tình trên mặt hẳn là “E sợ thiên hạ bất loạn”, lên tiếng trả lời đến lẽ thẳng khí hùng, “Hấp dẫn chú ý!”
Bạch Ngọc Đường có chút không rõ, “Có ý gì?”
Triển Chiêu cười bí hiểm, “Một hồi ngươi sẽ minh bạch thôi!”
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, “Vậy ba người các ngươi đi đi!”
Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn hắn, “Vậy sao ngươi không đi?”
Bị Bạch Ngọc Đường hỏi, Triển Chiêu có chút xấu hổ, “Cái này sao… đủ người rồi!”
“Thiếu.” Triệu Phổ cười nói, “Bốn người đi vừa đủ, cứ quyết định thế đi!”
Mọi người nhìn lại Triển Chiêu, lúc này từ dùng để miêu tả hắn hẳn là, “Bê đá đập trúng chân mình”, gãi đầu lẩm bẩm, “Tính sai a.”
“Tính sai cái gì?”
Triển Chiêu ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường không biết từ lúc nào đã sấn tới gần.
“Không a.” Triển Chiêu ưỡn ngực, giơ tay vỗ, vỗ quá mạnh nên ho khan liên tục, bỏ lại một câu, “Gia chẳng sợ gì!” Nói xong, đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi hắn.
“Kỹ viện a!” Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, “Không dám đi?”
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười cùng hắn đối mặt một hồi, cuối cùng lên tiếng, “Ban ngày, kỹ viện không mở cửa.”
…
Triển đại hiệp rất xấu hổ, sờ sờ mũi, “Vậy ta đi giúp dán cáo thị.” Nói xong thì chuồn nhanh ra ngoài.
Bao Chửng vuốt chòm râu hắc hắc cười, lắc lắc đầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Tính cách Triển hộ vệ tương đối ngại ngùng, khi bản phủ bảo hắn tuần nhai đi ngang khu phố hoa, có người nói, rất chật vật.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhướng mi, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, “Sao lại chật vật như vậy?”
Bao Chửng cười bí hiểm, lộ ra một hàm răng trắng, “Hồi sau các ngươi sẽ biết, thập phần thú vị.” Nói xong cười xấu xa mà đi.
Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn bặm môi, “Phụ thân, Cửu Cửu bọn họ sẽ đi làm chuyện thú vị, chúng ta không đi sao?”
Công Tôn xấu hổ, sao lại nói với y chứ, ai ngờ Triệu Phổ vươn tay nhấc Tiểu Tứ Tử qua bế, “Tiểu Tứ Tử, bằng không ta mang ngươi đi mở mang tầm mắt?”
“Hảo nha!” Tiểu Tứ Tử không hề nghĩ ngợi mà vỗ tay, Công Tôn hung hăng đạp Triệu Phổ một cước, cướp nhi tử về, ôm vào trong phòng.
Triệu Phổ xoa xoa bắp chân bị đá nói thầm, “Thư sinh này mắc mao bệnh gì vậy a, mình tuổi trẻ lại còn sinh oa nhi rồi, còn không cho oa oa đi mở mang kiến thức nữa.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Phổ, “Tiểu Tứ Tử không phải thân sinh của Công Tôn.”
Tất cả mọi người sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Bạch Ngọc Đường và Công Tôn là người quen, liền hỏi, “Nói rõ xem nào?”
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người vẻ mặt bát quái, bèn nói, “Ta cũng không phải rất rõ ràng, bất quá Tiểu Tứ Tử là Công Tôn tiên sinh nhặt về, có vẻ khi nhặt được thì nó vẫn là anh hài (trẻ sơ sinh).”
“Nga…” Tất cả mọi người minh bạch.
Triệu Phổ vuốt cằm, “Cũng đúng a, thư sinh này thường ngày thì dáng vẻ nghiêm trang hiền lành, cũng không giống như người đã sinh hài tử.”
.
Vừa lên ngọ, hình cáo thị đã được dán khắp thành, trấn Đao Phủ này là trấn nhỏ, lần đầu tiên phát lệnh truy nã phạm nhân, lại còn là khâm phạm triều đình, vì vậy dư luận xôn xao một trận, tất cả mọi người nhốn nháo thảo luận hai tên tặc này là thần thánh phương nào, cư nhiên lại khiến Khai Phong phủ phải dán cáo thị truy bắt.
Buổi trưa qua đi, trời đột nhiên trở nên u ám, rất nhanh đã hạ mưa to.
Dưới mái hiên khóa viện nha môn, Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt, nhìn giọt nước mưa rơi xuống mái hiên, đan thành một bức màn mưa, ngẩn người.
(khóa viện: sân nhỏ bên cạnh sân chính, nhà ngày xưa có khá nhiều sân lớn nhỏ)
Đang ngẩn ra, bèn cảm giác bả vai bị người vỗ một chút.
Sau đó truyền đến tiếng cười thanh thúy, cười đến ngọt lịm, là tiếng cười đặc biệt của tiểu hài tử.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, vừa vỗ mình một cái hiển nhiên là Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn hai người, thần sắc ôn hòa mà chính hắn cũng không thể nào lý giải.
Triển Chiêu đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đặt Tiểu Tứ Tử lên tọa ỷ (ghế dựa) trên hành lang, Tiểu Tứ Tử vịn lưng ghế đứng lên, vươn tay hứng hạt mưa rơi xuống.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sánh vai đứng một hồi, thấy hắn không nói lời nào, liền hỏi, “Ai, nghĩ cái gì đó?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Ngươi đoán.”
“Đoán trúng có thưởng không?” Triển Chiêu cười tủm tỉm.
“Ngươi muốn được thưởng cái gì?” Bạch Ngọc Đường từ tốn hỏi hắn.
“Ân… Ta nghe nói cua ở Hãm Không đảo đặc biệt nổi danh!”
Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn, sau đó mỉm cười, “Hải sản ở Hãm Không đảo đều rất tuyệt, cua, tôm, ốc và bào ngư đều ngon.”
Ánh mắt Triển Chiêu sáng vài phần, “Thảo nào.”
“Thảo nào cái gì?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.
Triển Chiêu rất muốn nói nhất phương khí hậu dưỡng nhất phương nhân* a, Bạch Ngọc Đường vừa nhìn chính là từ nhỏ ăn hải sản cho tới lớn, bất quá không dám xấu hổ mà nói ra.
*(Nhất phương khí hậu dưỡng nhất phương nhân: hoàn cảnh nhất định tạo ra loại người nhất định, khí hậu tốt được ăn hải sản thường xuyên thì người không những khỏe mà còn đẹp nữa ^^)
“Ngươi đoán đúng, ta cung (tài trợ) hải sản cho ngươi ăn.” Bạch Ngọc Đường đáp lại một câu.
“Cung bao lâu?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi muốn ăn bao lâu?”
“Muốn ăn bao lâu thì có thể ăn bấy lâu?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhún vai một cái, “Ăn tới khi nào ngươi ngán thì thôi.”
“Nga, ta từ nhỏ đã thích ăn hải sản rồi, sợ rằng cả đời này cũng không ngán đâu.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Ngươi sẽ mắc nợ lớn a.”
Bạch Ngọc Đường nhưng lại rất hào phóng, “Không sao, ngươi muốn ăn thì ăn cả đời cũng được.”
Triển Chiêu híp mắt, có chút kinh ngạc lại có chút hài lòng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, cười hỏi, “Ngươi thường tùy tiện hứa hẹn cả đời với người khác a.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Đương nhiên không phải, nếu không chẳng phải rất nhanh sẽ bị ăn sạch hay sao.”
Triển Chiêu khoanh tay, “Nga…”
“Ngươi đoán trúng rồi tính.” Bạch Ngọc Đường lại suy nghĩ một chút, “Vậy nếu ngươi đoán sai thì sao? Ta có được thưởng hay không?”
“Ân…” Triển Chiêu ngẩng mặt, “Ta nghĩ hơi bị tổn thất a!”
“Cho ngươi ăn cả đời còn than tổn thất?” Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử mải vịn lan can hứng nước mưa đến tay áo ướt sũng nhích vào trong một chút, hai mắt thì lại không rời Triển Chiêu, “Thường Châu phủ có đặc sản gì không?”
Triển Chiêu giật giật khóe miệng, “Ngươi thích ăn cái gì?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Uống rượu đại loại…”
“Vậy là dễ làm rồi.” Triển Chiêu khoanh tay, khuỷu tay nhẹ nhàng huých cánh tay Bạch Ngọc Đường, dáng vẻ tâm chiếu bất tuyên*, “Ngươi cũng biết lão gia tử kia ở nhà ta là rượu si, cùng lắm thì cung ngươi uống hảo tửu cả đời.”
*(Tâm chiếu bất tuyên: hiểu ngầm trong lòng, ý hợp tâm đầu, tâm linh tương thông)
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, gật đầu, “Thành giao.”
“Nè, ngươi không được ăn gian a, một hồi ta đoán đúng ngươi không được nói ta đoán sai.” Triển Chiêu còn rất cẩn thận.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Trên chiếc ghế phía trước, Tiểu Tứ Tử lấy khăn vừa lau tay vừa nghe Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đối thoại, gãi gãi đầu —— Hai người bọn họ hứa hẹn cái gì cả đời vậy ta?
“Ngươi đang nghĩ về…” Triển Chiêu nhìn những hạt mưa càng rơi càng lớn kia, “Câu ‘Ngoan thạch điểm bất hóa’ của sư phụ ngươi đúng không?”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn nhìn Triển Chiêu, tán thưởng gật đầu, “Rất thông minh, đoán đúng một nửa.”
“Còn có một nửa?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có muốn đoán tiếp không?”
Triển Chiêu sờ cằm, “Khó lắm a!”
“Vậy chỉ cung ngươi ăn cua nửa đời thôi…”
“Không được!” Triển Chiêu có ý kiến, “Ngươi buôn bán không thể quá chính xác như vậy được, mua một tặng một đi.” (mua cua tặng người đi =)) )
“Vậy chẳng phải lỗ vốn?” Bạch Ngọc Đường bật cười.
“Cùng lắm thì có qua có lại.” Triển Chiêu nói, “Ngươi cung ta ăn cua, ta cung ngươi hảo tửu.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Có lợi.”
Tiểu Tứ Tử vò đầu —— Lại hứa một đời nữa a, vậy không phải hai đời sao? Bé vươn ngón tay nhỏ bé tính tính xem đến tột cùng là mấy đời.
“Ngươi ngoại trừ nghĩ về câu nói của sư phụ, còn đang nghĩ tới gì nữa?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, “Ta đang suy nghĩ, sư phụ ta có biết bức thư của Dương Thái Sinh là giả hay không.”
“Ân, điều này đáng phải suy nghĩ đó.” Triển Chiêu chắp tay sau lưng, “Sư phụ ngươi thế nhưng lại bảo ngươi mang thi thể Dương Thái Sinh về, nếu như hắn không biết thì thôi, nếu như hắn biết, vậy chẳng phải là bảo ngươi đi giết Dương Thái Sinh?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Khi hắn nói lời này với ta thì rất nghiêm túc.”
“Thiên Tôn hẳn không phải là người nghiêm túc chứ?” Triển Chiêu hỏi.
“Thỉnh thoảng, lúc đầu ta cho rằng hắn thương tâm vì đồ đệ đã chết, bất quá hiện tại nhớ tới… Cũng có thể là hắn tức giận.” Bạch Ngọc Đường có chút khó xử, “Thực sự khó nắm bắt.”
Triển Chiêu cũng cảm khái, “Đúng vậy… Tâm lão đầu như châm đáy biển.” Vẻ mặt cảm động lây.
Vì vậy, mưa to vẫn rơi cả buổi chiều, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đứng tại hành lang cả buổi chiều, hai người nhất ngôn nhất ngữ không biết nói cái gì, xa xa vài tiểu nha đầu len lén ngắm nhìn, màn mưa cách thật xa, nhưng vẫn có thể thấy rõ nụ cười của cả hai.
Xa hơn một chút tại cửa sổ phòng khách, Tử Ảnh nâng cằm, lắc đầu thở dài, “Ai…”
Giả Ảnh và Âu Dương đều hỏi hắn, “Sao vậy?”
Tử Ảnh “Chậc” một tiếng, “Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu a.”
Giả Ảnh và Âu Dương đều không nói gì mà liếc mắt nhìn nhau —— Quả nhiên trọng điểm quan tâm lại lệch rồi.
Mà lúc này, Tiểu Tứ Tử đang lắc lư cẳng chân nhỏ phì đếm ngón tay tính tính —— Đã mấy đời rồi nha? Hai người bọn họ từ con cua cho tới bánh bao gạch cua, từ Lê Hoa Bạch (một loại rượu) cho tới Hạnh Hoa tửu, cứ hứa cả đời, nhiều thật là nhiều.
.
Đợi khi mưa tạnh, trời cũng tối rồi. Bầu trời đêm sau cơn mưa trong sạch như vừa được gột rửa, vô số vì sao lấp lánh treo trên cao.
Mọi người xuất môn, chạy tới Vạn Hoa lâu tra án, Triệu Phổ sắc mặt như thường, Âu Dương hăng hái bừng bừng, Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ diện vô biểu tình, Triển Chiêu thì ngược lại có chút bi tráng.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ra cửa đưa tiễn bốn người.
Thấy người đi xa Công Tôn có chút dở khóc dở cười, “Bốn người này có gây ra náo loạn gì không đây?”
Ôm Tiểu Tứ Tử đến thư phòng Bao Chửng, Bao đại nhân đang viết chiết tử (sổ nhỏ), Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghiêng đầu, vươn tay chỉ vào một chữ trên chiết tử hỏi Bao Chửng, “Tiểu Bao Tử cái này đọc thế nào nha?”
Bao Chửng nhìn nhìn, nói, “Giáng [绛].”
“Quả nhiên không phải chữ ‘Vạn’ [万]!” Tiểu Tứ Tử vò đầu.
Công Tôn sửng sốt, “Cái gì?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn dẩu ra một cái, “Chỗ kia không phải Vạn Hoa lâu, là Giáng Hoa lâu.”
Công Tôn há to miệng, “Giáng Hoa lâu?”
Tiểu nha đầu bưng trà nghe được, “Giáng Hoa lâu là cầm các nha, là nơi uống trà nghe đàn, rất lịch sự tao nhã, tiên sinh muốn đi a?”
Lúc này, Bao Chửng cũng há to miệng, hàm răng trắng tinh lộ rõ, nha hoàn kia cả kinh run tay lên, suýt nữa làm rơi cái chung.
“Nói như vậy Giáng Hoa lâu không phải kỹ viện?” Bàng Cát hỏi.
“Đương nhiên không phải!” Tiểu nha hoàn lắc đầu thật mạnh, “Trong đó đều là người đứng đắn!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Không xong rồi! Vậy chẳng phải ngộ sấm thanh lâu?!
.
.
______________________
Ngộ sấm thanh lâu như thế nào? Mời xem chương sau sẽ rõ