CHƯƠNG 18
[Ngộ nhập ‘cái gì lâu’…]
.
Thanh lâu luôn luôn là một nơi thần kỳ, thanh lâu mỗi nơi đều có những tập quán bất đồng, các diêu tỷ (gái lầu xanh) cũng mỗi người mỗi khác, có nhiệt tình có lạnh lùng, bất quá xét đến cùng, vẫn là nơi để đám nam nhân tầm hoan tác nhạc, đương nhiên… Cũng có vài nam nhân trước giờ chưa từng đến, tỷ như bốn vị lần này tới.
Triệu Phổ chưa từng tới thanh lâu, điểm này thật ra cũng không kỳ quái, Triệu Phổ tuy rằng thoạt nhìn có chút lưu manh, nhưng dù sao cũng là một vị vương gia chính quy hơn nữa còn là nguyên soái, không sợ nghịch thiên mà nói một câu, Triệu Phổ so với Triệu Trinh còn có khí phách đế vương hơn. Theo lời vài vị đại thần, một thân khí phách của hắn so với thái tổ chỉ có hơn chứ không có kém, đương nhiên… Ai dám nói ra những lời này thì tự gánh lấy hậu quả.
Bất quá lưu manh cũng có giới hạn, Triệu Phổ liếc mắt nhìn qua chính là cái loại lưu manh có chí hướng, lưu manh có cái nhìn cao, cộng thêm cứng đầu, chưa từng tới thanh lâu cũng không kỳ lạ.
Âu Dương Thiếu Chinh thoạt nhìn rất giống loại người thường đến thanh lâu tầm hoan tác nhạc, mặt búp bê cộng thêm tác phong luôn cợt nhả không có gì đứng đắn, bất quá hắn quả thật chưa từng đến, lý do so với Triệu Phổ còn đơn giản hơn. Khi còn bé gia giáo tương đối nghiêm, phụ mẫu không cho hắn đi, sau đó tới biên quan lại không có kỹ viện… Bất quá Âu Dương làm người từ trước tới giờ luôn có nguyên tắc lớn nguyên tắc nhỏ, nguyên tắc lớn chính là theo Triệu Phổ xông pha, nguyên tắc nhỏ chính là không có nguyên tắc. Vì vậy hắn không ngại tìm cơ hội để đi thử một lần, đến kỹ viện ngắm tỷ tỷ xinh đẹp cũng là một chuyện thú vị, nhìn ngắm lại không cần trả tiền!
Mà Bạch Ngọc Đường… không biết nên hình dung như thế nào, hắn không hề đến thanh lâu.
Trên giang hồ đồn rằng, Bạch Ngọc Đường là một người rất có duyên với nữ nhân, những mỹ nữ nổi danh trên giang hồ đều tự xưng là bằng hữu của hắn, về phần nhận thức như thế nào cũng không có ai biết, mà các hoa khôi trong vài thanh lâu nổi danh cũng đều tự xưng là bằng hữu của hắn, bất quá lại chưa ai thấy Bạch Ngọc Đường chân chính đi vào thanh lâu hoặc xuất hiện ở kỹ viện nào, cho nên không ai biết tin đồn có phải thật hay không.
Mặt khác, nhìn mặt Bạch Ngọc Đường thật sự không giống người sẽ dạo thanh lâu, bởi vì dạng người này một khi đi vào phỏng chừng sẽ tạo ra không ít rối loạn, hơn nữa cũng thật sự không thể nói rõ là đến để chiếm tiện nghi người ta hay là mời người ta chiếm tiện nghi.
Cuối cùng là về Triển Chiêu, Triển Chiêu thường xuyên đến thanh lâu… Đương nhiên, đến thanh lâu cũng không phải để tầm hoan tác nhạc, mà là tra án, cho nên, hắn cũng chưa từng chân chính dạo thanh lâu.
Kỹ nữ là một chức nghiệp rất nguy hiểm, ngoại trừ tự thân có nguy hiểm, thì trong thiên kỳ bách quái khách nhân cũng không biết chừng sẽ có khâm phạm triều đình a, giang dương đại đạo (cường đạo) các loại…
Triển Chiêu nguyên bản khi vừa vào giang hồ, cũng không ôm bất luận cảm giác sợ hãi nào với thanh lâu, ban đầu, nữ nhân ở đâu, hắn đi vòng qua chẳng phải được rồi sao? Nhưng từ sau khi đến Khai Phong làm việc cho Bao đại nhân, hắn thường xuyên phải đến thanh lâu tra án.
Vừa vào thanh lâu mới biết được cái gì gọi là nữ nhân mạnh như hổ, hắn cũng hoàn toàn nhận thức được, yếu tố đầu tiên để làm bộ khoái không phải là công phu tốt cũng không phải giỏi phân tích, mà là da mặt phải dày.
Nhưng mệt cái, hắn là một con mèo da mặt mỏng tới gần như trong suốt, các cô nương đó vừa vây quanh là cái tai hắn đã đỏ rực lên, vừa nói hai ba câu thì tới cái mặt cũng đỏ lên, các cô nương cùng nhau dỗ dành nói một câu “Ngươi hảo suất”, Triển đại nhân liền xấu hổ, cúi người đáp lại người ta một câu “Cảm tạ, quá khen…”
Vì vậy các cô nương cùng nhau nói hắn khả ái… Hắn vội vàng nói lời cảm tạ rồi xua tay, “Không dám nhận không dám nhận…”
Kết quả thường là các cô nương trực tiếp hành động, hắn đành vận dụng khinh công bay lên trời đào tẩu, lúc này tinh thần đồng đội cuộn trào mãnh liệt, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cùng tiến lên làm tấm chắn thịt cho hắn, cũng không có cách nào ngăn cản đám cô nương tay trói gà không chặt nhưng lại bị kích phát ra tình thương của mẹ.
Từ đó về sau, thanh lâu đã để lại bóng ma nghiêm trọng trong tâm trí Triển đại hiệp, tuy rằng hắn nghĩ lần này có đảm bảo nhất định, dù sao cũng có Bạch Ngọc Đường cùng đi!
Bốn người cùng nhau sóng vai đi, biểu tình cũng không quá như nhau.
Triệu Phổ là nhất quán vô tâm vô phế, Âu Dương Thiếu Chinh thì nóng lòng muốn mở mang kiến thức, Bạch Ngọc Đường rất bình tĩnh không có biểu tình gì, mà Triển Chiêu thì có chút mất tự nhiên.
Bạch Ngọc Đường lén nhìn hắn, nghĩ rất hảo ngoạn, không hiểu sao lại có chút chờ mong biểu hiện của Triển Chiêu một hồi nữa.
.
Tới cửa Vạn Hoa lâu.
Nói thật ra, trấn Đao Phủ nhỏ như vậy, lại lấy tên Vạn Hoa lâu, đương nhiên không phải thanh lâu đặc biệt xa hoa, không thể so với những thanh lâu được cao quan hậu lộc chống lưng, hay được môn phái giang hồ đỡ đầu ở Khai Phong.
Bất quá cũng may, coi như có chút thưởng thức.
Lại nói tiếp, mấy ngày nay thanh lâu không làm ăn gì được, trước đây vẫn rất thịnh vượng, quang cố đến chơi cũng đại thể là vài vị quan to quý nhân. Chỉ là gần đây trong thành xảy ra chuyện, hơn nữa tất cả mọi người biết Bao đại nhân đang ở tại trấn Đao Phủ, vì vậy những khách quen xưa nay đều ngủ ở nhà, để tránh ăn trát đao của ông.
Cho nên thanh lâu lạnh tanh, chỉ có vài người tán công (lao công) lau bàn, các cô nương tụm năm tụm ba, có đánh bạc có nói chuyện phiếm, buồn chán muốn chết.
Chính lúc này, hỏa kế ngoài cửa lắp bắp hô một câu, “Có… Có khách tới… tới.”
Cô nương ngồi gần cửa nghe được mừng muốn hoảng, “Ta nói, đã lâu lắm rồi mới có khách nhân đúng không a, sao lại nói lắp… rồi… rồi…”
Những cô nương khác đều thấy vui, dạo gần đây nói lắp cũng truyền nhiễm sao?
Mà cô nương nọ vẫn chỉ tay ra cửa ý bảo mọi người mau nhìn.
Lúc này, tú bà ở lầu hai cũng hưng phấn mà vọt xuống, vóc người to mọng đột nhiên trở nên uyển chuyển đến khó tin, động tác rất mạnh, “U! Bốn vị thỉnh vào trong.”
Các cô nương đều kinh ngạc, có tới bốn người nhiều như vậy a? Cùng nhau quay đầu lại muốn nhìn xem kẻ nào không sợ chết mà dám tới thanh lâu trong thời gian này, vừa nhìn, tập thể há hốc mồm.
Đi ở trước nhất chính là Triệu Phổ, dù sao hắn cũng quen dẫn đầu rồi, nghênh ngang tiến đến, khí phách cực kỳ a.
Triệu Phổ còn nhìn khắp xung quanh, tâm nói đây là kỹ viện a? Rất nhiều nữ nhân, bất quá đám người Tô Đồ Lục ở nơi này không chê phiền hay sao? Ở đây nhiều người nhiều miệng, hình tượng của Tô Đồ Lục lại quái dị, xung quanh còn dán nhiều cáo thị như vậy, không sợ bị phát hiện?
“U, vị đại nhân này!” Tú còn có chút nhãn lực, liếc mắt đã nhìn ra Triệu Phổ phỏng chừng có chút địa vị, vội xông lên bắt chuyện, chỉ là vừa ngẩng mặt nhìn thì cả kinh lui về sau một bước.
Triệu Phổ thấy một đại thẩm đẫy đà xông lên, bèn cúi đầu nhìn nàng một cái, đánh giá từ trên xuống dưới, lên tiếng, “Ngươi chính là lão bản?”
Tú bà gật đầu, tâm nói vị này là ai a? Khí phách như thế…
Các cô nương phía sau tụ tập đến —— Khẩu khí của hắn thật là oai! Rất có nam nhân vị a!
Âu Dương Thiếu Chinh thấy Triệu Phổ suýt chút nữa dọa tú bà ngã sấp, bèn vỗ vai hắn, híp mắt nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngươi làm gì vậy? Dạo kỹ viện thì ôn nhu một chút!”
Triệu Phổ nhíu mày, tâm nói gia đã rất hòa khí, còn muốn thế nào nữa?!
Đám kỹ nữ vừa nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh, một đám lại tụ tập đông hơn —— Người này cũng suất! Tóc đỏ a!
Âu Dương nhìn lướt qua một chút —— Hoàn phì yến sấu đều có, thật là náo nhiệt!
Bất quá còn một nhóm các cô nương chưa manh động, cùng tụ tập ở một bên, nhìn hai người đang đi vào phía sau Triệu Phổ.
Bạch Ngọc Đường theo thường lệ mặc một thân bạch, phong lưu phóng khoáng đi vào, khí tràng của quý công tử, một đám diêu tỷ nhìn đến mục trừng khẩu ngốc, nhìn lại dáng vẻ của hắn… Tất cả mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu —— Vị công tử này có phải đi nhầm chỗ rồi hay không? Tuyệt đối không phải dạo kỹ viện đâu? Thuận tiện lau nước bọt.
Bạch Ngọc Đường đi vào thoáng quan sát xung quanh một chút, thấy mọi người đều đứng thì có chút khó hiểu bèn hỏi, “Có nhã gian không?”
“Có có…” Tú bà dụi dụi mắt, tâm nói thần tiên hạ phàm rồi, vội vã mời lên lầu.
Bất quá còn có một nửa số cô nương không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ra cửa.
Triển Chiêu là người cuối cùng đi vào, vì muốn điệu thấp, hắn mặc một thân lam bố sam, chắp tay sau lưng tận lực giữ bình tĩnh.
…
Bốn người này mỗi người đều có khí thế có đặc sắc, bất quá có vài điểm bất đồng chính là, ba người đi vào đầu tiên, khí tràng đều rất mạnh mẽ, có vẻ không dễ tiếp cận, bất quá Triển Chiêu thì lại…
Quá lễ độ, thoạt nhìn có vẻ rất dễ dụ dỗ.
Lúc này, toàn bộ thanh lâu hơn vài chục cô nương đều tụ tập tới cùng một nơi, cùng nhau nhìn tú bà, ý là hỏi —— Xác định là khách nhân sao?
Tú bà cũng lau mồ hôi, hỏi một lần, “Bốn vị quý khách, biết nơi này là nơi nào sao?”
Triệu Phổ ngẩn người, nhìn Âu Dương, Âu Dương Thiếu Chinh cảm thấy kỳ quái, hỏi ngược, “Không phải là thanh lâu sao?”
“Phải!” Một đám diêu tỷ đồng thanh trả lời.
“Vậy thì đúng rồi.” Âu Dương cười xấu xa, “Chúng ta là khách nhân!”
“Nha a!”
Theo câu trả lời của Âu Dương Thiếu Chinh, chính là một trận thét chói tai.
Triển Chiêu hơi sửng sốt, trước mắt bóng trắng nhoáng lên, không đợi hắn hiểu được, Bạch Ngọc Đường đã tới phía sau tú bà, lên lầu hai, động tác thật là nhanh a.
Một đám diêu tỷ vồ hụt khoảng không, vừa lúc đều lao tới trước mặt Triển Chiêu.
Triệu Phổ cũng cả kinh, tâm nói tình huống gì thế này?
Âu Dương kéo hắn nhanh chóng lên lầu hai, bất quá lúc này, một nửa nhóm cô nương cũng xông lên lầu hai đuổi theo Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh bị kẹp ở giữa, Bạch Ngọc Đường tựa hồ có kinh nghiệm phong phú, hai ba bước đã lên tới nơi.
Dưới lầu Âu Dương đi phía sau Triệu Phổ, bỗng nhiên nhảy dựng lên, “Ai nha, có người sờ ta!”
Triệu Phổ còn hiếu kỳ, “Sờ chỗ nào?”
Âu Dương xấu hổ, xua tay lùa các cô nương phía sau, “Không nên quá chủ động a, nam nữ thụ thụ bất thanh.”
Các cô nương trầm mặc một hồi, đột nhiên lại “Nha” lên một tiếng, “Đến thanh lâu mà nói nam nữ thụ thụ bất thanh oa!”
Triệu Phổ cũng lắc đầu, nghĩ Âu Dương Thiếu Chinh thật đúng là não tàn. Lúc này, Âu Dương nhanh như chớp vòng qua bên người Triệu Phổ, tới trước mặt hắn, lấy Triệu Phổ làm tấm chắn. Triệu Phổ đi lên trên, lúc này liền cảm giác phía sau có người vỗ lưng một cái, hắn quay đầu lại trầm giọng hỏi, “Chuyện gì?”
Một đám cô nương thiếu chút nữa lăn xuống lầu, mỗi người đều che miệng —— Người này thật suất có điều đáng sợ quá đi!
Triệu Phổ còn khó hiểu, rõ ràng có người vỗ mình mà, bèn hỏi lại, “Vừa nãy ai vỗ ta?”
Đám kỹ nữ liều mạng lắc đầu, tư thế này của Triệu Phổ, cứ như ai sờ ông ông sẽ chặt tay cho chừa.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường ở lầu hai đột nhiên tựa vào lan can, bật cười một tiếng.
Các diêu tỷ ngẩng mặt, đều cảm thấy tim mình “Thình thịch” đập liên tục, cười rồi a! Cười rộ lên cũng cực kỳ đẹp.
Triệu Phổ và Âu Dương xoay mặt về phía Bạch Ngọc Đường đang nhìn, tựa hồ không phải đang cười bọn họ, vì vậy cũng ngó qua…
Chỉ thấy phía sau một mảnh hỗn loạn.
Triển Chiêu kinh nghiệm không đủ thành thục, có lẽ nói Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường bỏ rơi để một mình đối mặt “địch nhân”, nên bây giờ rất thảm.
Phía sau hơn hai mươi diêu tỷ xúm xít vây quanh hắn chặn mọi đường lui, Triển Chiêu đột phá vòng vây bốn phía không có kết quả, mặt đỏ bừng. Các cô nương kia cũng không sợ hắn giận, vươn tay muốn nhéo tai hắn, miệng nói, “Ai nha, xấu hổ kìa!”
Triển Chiêu cả kinh “Vèo” một tiếng, khinh công cũng dùng tới, trực tiếp nhảy lên cao, thiếu chút nữa đụng vào xà nhà, chân tay hoảng loạn đáp xuống lan can, bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Ngồi xổm xuống lan can hắn còn dư kinh chưa tiêu, gương mặt trắng xanh hai vành tai đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm các cô nương dưới lầu. Thần tình này, làm Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ tới con mèo đen có bộ móng trắng tinh mà bọn nha hoàn ở Hãm Không đảo không biết tìm thấy ở chỗ nào về nuôi. Chú mèo nhỏ kia cực kỳ xinh đẹp, một thân hắc mao bồng bềnh mềm mại, mắt to mặt tròn, toàn thân đen óng lại có bốn móng vuốt trắng như tuyết, thân thể nhẹ như chim yến phi diêm tẩu bích (vượt nóc băng tường).
Ngày đó không biết tại sao nó lại trêu chọc một tiểu cẩu vừa ra đời chưa bao lâu ở trù phòng, bị bảy tám con cẩu đuổi bắt chạy tán loạn khắp nhà, sau đó lại hoảng loạn mất phương hướng mà chạy tới thư phòng của hắn, ngồi xổm sau bút nghiên trên bàn nhìn đám tiểu cẩu bên dưới gâu gâu sủa, thần tình đó… Cũng là trừng lớn đôi mắt tròn xoe, hiển nhiên là bị dọa.
Triển Chiêu hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, thì thấy Bạch Ngọc Đường hai tay đan chéo gác lên lan can, cong người cười đến không ngừng được.
Triển Chiêu xấu hổ sờ sờ cái tai —— Cái kia nóng a! Bất quá cũng không thiệt thòi, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên có thể cười đến như vậy, thật sự khiến người ngoài ý muốn.
Cửa thang lầu ở lầu hai có Triệu Phổ tọa trấn, các cô nương kia đều muốn lên lầu đuổi theo Bạch Ngọc Đường, thuận tiện sờ sờ cái đầu tóc ngắn ngủn của Âu Dương Thiếu Chinh, bất quá không dám… Triệu Phổ thật đáng sợ!
Triệu Phổ nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, “Sao lại loạn như vậy a, xếp hàng!”
Các cô nương hai mặt nhìn nhau.
Triệu Phổ vươn tay chỉ về phía tây, “Y phục nhạt màu thì bước qua bên này.” Lại chỉ về phía đông, “Y phục đậm màu thì bước qua bên này.”
Các cô nương đều chia làm hai hàng, có chút hỗn loạn, sau đó cũng phân không rõ màu nhạt hay màu đậm, Triệu Phổ miết nhẹ khóe miệng, “Ngay cả màu sắc cũng không phân rõ được thì làm sao làm binh a, đếm tới ba còn đứng không đúng chỗ con mẹ nó đem chém…”
Một câu nói khiến các diêu tỷ cả kinh, trong nháy mắt xếp thành hai hàng thẳng tắp.
Âu Dương Thiếu Chinh ở phía sau nhè nhẹ túm túm Triệu Phổ, “Ngươi thu liễm chút…”
Triệu Phổ hơi nhướng mi, chỉ vào các diêu tỷ kia, “Phải chú ý sách lược, thang lầu này tổng cộng có hai lối đi, một nửa y phục nhạt màu đi canh giữ lối đi bên kia!”
Một nhóm kỹ nữ mặc y phục màu nhạt vội vã chạy đến lối đi bên kia.
“Một nửa còn lại canh giữ bên này tránh cho bọn họ nhảy lầu.” Triệu Phổ tiếp tục chỉ huy.
Các cô nương lại tản ra.
“Còn lại y phục đậm màu, một nửa truy đuổi lam y phục, một nửa truy đuổi bạch y phục.” Triệu Phổ nói xong, vươn tay chỉ về phía lầu hai, “Lên! Xuất ra khí thế đi.”
Được Triệu Phổ “bài binh bố trận” một phen, các cô nương lập tức tăng sức chiến đấu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cả kinh, lúc này mới hiểu mình đã bị vây khốn, không đường nào đào thoát… Hai người vội vã chạy ào vào một nhã gian ở lầu hai, đóng cửa.
Các cô nương đập cửa ngăn chặn bên ngoài, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Triệu Phổ quá không phải người!
Triệu Phổ nghênh ngang lên lầu, Âu Dương phía sau lắc đầu, một hồi trở về bảo Công Tôn xem thử cho Triệu Phổ, xét theo một trình độ nào đó thì hẳn là có bệnh rồi.
Tú bà thấy náo nhiệt bèn cùng Triệu Phổ đi lên, “Khách quan không phải người địa phương? Khí phái thật lớn.”
Triệu Phổ nhìn nàng một cái, đi tới lầu hai, thấy các cô nương ngoài cửa cũng nháo đủ rồi, bèn nói, “Một hồi bảo các nàng quy củ một chút, ngươi theo ta vào nhã gian, ta có lời muốn hỏi ngươi!”
Phàm là mở thanh lâu, đại đa số đều hiểu quy củ, có vài người không giống khách làng chơi tiến đến, hơn phân nửa là vì hỏi thăm tin tức, hơn phân nửa đại thể là tìm người. Vừa nhìn thân thủ tư thế của bốn người này thì biết không thể sơ suất, tú bà vội bảo các cô nương đều tản ra, theo Triệu Phổ vào phòng.
.
Trong phòng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xấu hổ ngồi đó, cửa sổ mở ra… Ý là, tùy thời có thể cướp đường mà chạy.
Triệu Phổ liền lắc đầu —— Hai vị đại hiệp này cũng biết sợ.
Nha hoàn dâng trà, tú bà khoanh tay đứng bên bàn, hỏi bốn người, “Bốn vị đại nhân, có gì phân phó?”
Âu Dương lấy ra bức họa của Tô Đồ Lục, hỏi tú bà, “Từng gặp chưa?”
Tú bà sáng nay đã thấy bức tranh này dán bên ngoài, bèn lắc đầu, “Chưa.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau —— Tiểu Tứ Tử rõ ràng nói thấy mà, tú bà này sao lại trả lời như đinh đóng cột thế kia, chẳng lẽ có quan hệ gì với Tô Đồ Lục.
Triệu Phổ khẽ híp mắt, “Nhìn kỹ đi.”
Tú bà sợ đến run rẩy, cầm lấy nhìn kỹ vài lần, “Thật sự không biết a đại nhân, người này trông kỳ quái như vậy, nếu từng đến ta nhất định nhận ra! Hơn nữa mấy ngày nay nơi này không có làm ăn gì, không ai đến.”
Triệu Phổ lại nhíu mày.
Âu Dương hỏi, “Không bằng hỏi các cô nương này một chút.”
Triệu Phổ nhìn thoáng qua tú bà, tú bà vội đi ra ngoài gọi mười mấy cô nương tiến đến, phỏng chừng trước khi vào cửa đã răn dạy trước, bảo các nàng đừng mê trai, hảo hảo đáp lời.
Âu Dương cầm bức họa cho các nàng nhận thức một vòng, mỗi một người đều nhìn qua, trong óc mọi người lúc này đều hiện lên một ý niệm —— Có thể bị nhầm chỗ nào không?
Mà đúng lúc này, nghe được dưới lầu rối loạn một trận, rồi có tiếng thét chói tai truyền đến.
Tất cả mọi người không hiểu nổi, ra ngoài vừa nhìn, chỉ thấy một đám cô nương dưới lầu lại không biết đang vây quanh ai đó, chỉ nghe trong đám người có tiếng hô, “Ai nha, ta đến tìm người, không tìm nữ nhân, tìm nam nhân!”
Triệu Phổ vừa nghe cũng thấy mới mẻ, “A ha, khẩu vị nặng thật.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Sao thanh âm này nghe quen tai quá?”
Lúc này, chỉ thấy trong đám người, có một thân ảnh nho nhỏ cố sức chui ra, vỗ ngực liên tục thở dốc, “Oa… Thật nhiều người.”
Mấy người hơi sửng sốt —— Cái viên tròn vo này, không phải Tiểu Tứ Tử sao? Nói như vậy, người bị vây quanh hẳn là… Mọi người lại nhìn về phía đám đông.
Bấy giờ, Tiểu Tứ Tử cũng thấy mấy người trên lầu, vội vã ngoắc, “Cửu Cửu, mau tới cứu phụ thân nha, phụ thân bị sàm sỡ rồi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khóe miệng đều giật giật —— Cái này ai dạy nó?
Mà lúc này, Triệu Phổ cũng không biết vì sao lại phản ứng nhanh như vậy, “phấn đấu quên mình” bổ nhào xuống dưới, đứng ngoài đám đông hét to một tiếng, “Nãi nãi nó, buông cây măng kia ra!”
Một tiếng sư tử hống, đông đảo các cô nương đều cả kinh lui về sau một bước.
Công Tôn bị vây ở trung gian vội vàng xông lên trước, còn không quên đá Triệu Phổ một cái, “Cây măng nào?”
Triệu Phổ đỡ lấy y nhìn trên nhìn dưới, thấy vẫn hoàn chỉnh không bị sứt mẻ gì, thả hơi, cười làm lành, “Vậy thì cái gì Tôn, Công Tôn sao, Công Tôn!”
Công Tôn khinh bỉ lườm hắn một cái, chỉnh lý y phục.
Triệu Phổ giật giật mí mắt, không phải thật sự bị sàm sỡ rồi chứ?
“Công Tôn, sao ngươi lại tới đây? Còn dẫn theo Tiểu Tứ Tử nữa.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng xuống tới.
Âu Dương ôm lấy Tiểu Tứ Tử, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Sáng sớm nói với các ngươi sai rồi, không phải Vạn Hoa lâu, là Giáng Hoa lâu.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau —— Giáng Hoa lâu?!
Triệu Phổ nhụt chí, mất công cả nửa ngày té ra là nhầm chỗ.
Kỳ thật, sau khi Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử nói sai, liền khẩn trương chạy bước nhỏ đi báo tin, không ngờ vừa mới chạy vào, đã bị các cô nương vây quanh.
Triệu Phổ có chút mất hứng, “Làm cả nửa ngày thì ra là nhầm, đi thôi.”
Mọi người muốn đi, Bạch Ngọc Đường cho tú bà một đỉnh nguyên bảo, “Quấy rầy.”
Tú bà nâng nguyên bảo há to miệng, một lát mới nói ra lời, bất quá thấy mọi người đều muốn đi, nàng tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó, đuổi theo vài bước, “Các vị đại gia, xin dừng chân.”
Mọi người dừng bước quay đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy các cô nương ban nãy còn rất hưng phấn, giờ đây cũng an tĩnh lại, đây đó nhìn nhau, tựa hồ đang trao đổi ánh mắt.
Triển Chiêu liền nhìn ra trong đó có cổ quái. Hắn tuy rằng sợ thanh lâu, bất quá tại Khai Phong đã xử lý vài vụ án liên quan đến thanh lâu, thông thường diêu tỷ ở những nơi này đều rất cẩn thận, các nàng đại thể đều không có người thân bạn bè không có chỗ dựa, mạng nhỏ như bèo trôi trong gió, không cẩn thận nói sai hoặc đa quản nhàn sự (nhiều chuyện) thì tùy thời tính mệnh khó giữ.
“Các ngươi không phải có chuyện sao?” Triển Chiêu hỏi tú bà, “Nếu không ngại thì cứ nói.”
Tú bà cẩn cẩn dực dực hỏi, “Các ngươi… có phải là khâm sai của Bao đại nhân không?”
Triển Chiêu gật đầu.
Tú bà tựa hồ còn chưa tin, Triển Chiêu lấy ra lệnh bài Khai Phong phủ cho nàng xem.
Tú bà cau mày, phân phó một cô nương đi đóng đại môn.
Chờ đóng xong, tú bà nọ hạ giọng nói, “Các vị đại nhân cứu mạng a!”
Tất cả mọi người khó hiểu.
Công Tôn nghi hoặc, “Cứu mạng cái gì? Có người bị bệnh?”
Tú bà giậm chân, “Không phải… Là có người chết, hơn nữa người chết kia, còn không chịu đi a!”
Các cô nương đều tốp năm tốp ba lui đến bên cạnh tú bà, gật đầu, vẻ mặt hoảng sợ.
Triệu Phổ bọn họ đều cảm thấy mới lạ.
Triển Chiêu đào đào lỗ tai, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Người chết thì làm sao đi?”
.
.
_______________________