CHƯƠNG 8
[Bầu không khí bất thường]
.
Triệu Phổ vô duyên vô cớ rời khỏi quân doanh tới trấn Đao Phủ, đây vốn là một đại sự, theo lý với quan giai như Bao Chửng và Bàng Cát thì không tiện hỏi hắn quá nhiều, người ta dù sao cũng là Binh Mã Đại Nguyên Soái, nắm chắc binh quyền lại là hoàng thân, Triệu Trinh cũng không quản hắn. Nhưng mặc kệ vì sao Triệu Phổ lại tới, bị ám sát là rõ rành rành, vậy Bao Chửng không thể không quản nữa rồi, Bàng Cát cũng phải xem kỹ tôn bồ tát này, nếu hắn có mệnh hệ gì, vậy giang sơn của nữ tế (con rể) hắn sẽ không ổn rồi.
Bao Chửng sai người mang thi thể và thích khách được Công Tôn cứu sống về nha môn, thuận tiên cũng túm tâm không cam tình không nguyện Triệu Phổ về luôn.
Triển Chiêu đi ở sau cùng, khi đang chuẩn bị cùng mọi người trở về nha môn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường một mình đi tới một hướng khác.
Triển Chiêu đứng ở giữa đường, quay đầu lại nhìn.
Bạch sắc thân ảnh kia dần dần đi xa, bóng lưng Bạch Ngọc Đường tuyệt đối suất khí không thua gì chính diện, tư thế bước đi thật ra không có chút làn điệu công tử, rất có tiêu sái của người giang hồ, động tác cũng lưu loát dứt khoát.
Triển Chiêu khẽ gãi gãi cằm, không biết vì sao, chỉ nhìn bóng lưng lại nghĩ hắn tựa hồ có tâm sự.
Triển Chiêu lại quay đầu nhìn nhìn đoàn người đã đi xa, hắc y nhân kia là Triệu Phổ, như vậy Bạch Ngọc Đường đã làm xong chuyện hắn đáp ứng mình, nhưng mình đáp ứng hắn tìm Đàm Kim lại chưa làm được.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, lại ngoảnh đầu lại.
Đồng thời, thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở một đầu đường xa xa, có chút buồn cười mà nhìn hắn, không biết đã nhìn bao lâu.
Triển Chiêu gãi gãi đầu.
Bạch Ngọc Đường bật cười, hắn vừa quay đầu lại đã thấy Triển Chiêu đứng giữa đường, một hồi thì nhìn hắn, một hồi lại quay đầu nhìn đại đội nhân mã, liên tục xoay quanh tại chỗ, giống như con mèo muốn đi về phía đông lại ngó về phía tây.
Hai người cách nhau một đoạn đường nhìn nhau trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ chỉ ra xa.
Triển Chiêu theo hướng ngón tay hắn chỉ mà nhìn sang, thấy một toà phòng đỉnh rất cao —— Đó là khách *** lớn nhất tốt nhất trấn Đao Phủ, Triển Chiêu lý giải, Bạch Ngọc Đường có rất nhiều tiền, hẳn là trọ tại nơi đó.
Bàng thái sư vừa nãy còn chưa nói về chuyện của Đàm Kim, Triển Chiêu nghĩ Bạch Ngọc Đường có phải đã quên mất hay không? Bằng không gọi hắn cùng nhau quay về nha môn hỏi thăm một chút thuận tiện ăn một bữa cơm và chơi đùa với Tiểu Tứ Tử?
Nhưng Bạch Ngọc Đường xa xa vươn tay khẽ vẫy, như là cùng hắn cáo biệt.
Triển Chiêu hai tay còn đặt sau lưng cầm lấy Cự Khuyết, Bạch Ngọc Đường đã đi vào ngõ nhỏ.
Triển Chiêu bước hai bước sang một bên, nhìn vào ngõ nhỏ, một khắc khi Bạch Ngọc Đường tiến vào ngõ dường như đang nhìn hắn, khóe miệng cong lên một độ cung… Người mặt than đó đã cười sao?
Triển Chiêu nheo mắt lại, quay đầu đuổi theo đoàn người Bao Chửng, dù sao cũng đã biết con chuột bạch đó trọ tại nơi nào rồi, trước tiên hắn nên giúp người ta hỏi thăm chuyện về Đàm Kim, biết rồi thì một lát sẽ đi tìm người ta uống rượu!
.
Triển Chiêu chạy chậm về nha môn, khi đi ngang qua một tòa khách *** phụ cận nha môn thì liếc mắt nhìn đến cửa sổ lầu hai, có một tiểu oa nhi đang nhìn mình, thấy mình ngẩng đầu thì vội vã ngoắc.
Triển Chiêu thấy vui vẻ, trực tiếp nhảy lên lầu hai, ngồi xổm xuống trước cửa sổ, “Tiểu Tứ Tử.”
Tiểu Tứ Tử dưới chân giẫm một băng ghế, chỉ có thể ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng không ai, Công Tôn không biết đã đi đâu.
“Triển Triển.” Tiểu Tứ Tử dựa vào bệ cửa sổ, quét mắt nhìn xuống phía dưới, ngẩng đầu nói với Triển Chiêu, nói một câu lại tiếp tục nhìn xuống dưới lầu.
Triển Chiêu thấy vẻ mặt của bé, biết bé đang chờ Công Tôn, bèn hỏi, “Phụ thân ngươi đâu?”
“Phụ thân đi mua dược tài, còn có một chút chưa mua đủ.” Tiểu Tứ Tử giơ chân lên cho Triển Chiêu xem, “Trên chân bị nổi cái bọt bọt, phụ thân không cho ta ra ngoài.”
Triển Chiêu tiến qua xem, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang mang dép gỗ, cái chân nhỏ xíu quấn một mảnh băng gạc nhỏ, còn có chút thảo dược vàng vàng, xem ra đã xử lý qua.
“Có đau không a?” Triển Chiêu nhíu mày, ngày hôm nay có phải đã chạy nhiều quá nên khiến hài tử mệt mỏi?
“Không đau, tại vì giày mới cọ vào chân.” Ngón chân Tiểu Tứ Tử câu lấy dép gỗ lắc tới lắc lui, hỏi Triển Chiêu, “Triển Triển ngươi ăn cơm chưa?”
“Chưa có ăn, còn ngươi?”
“Ta ăn vặt, phụ thân nói chờ phụ thân về sẽ đi ăn cơm.” Tiểu Tứ Tử nói, bò xuống băng ghế, chạy đến bên bàn lấy sang một tiểu thực hạp (hộp thức ăn) đưa cho Triển Chiêu, “Ăn không?”
Triển Chiêu hiếu kỳ mở nắp hạp, thấy bên trong có rất nhiều hoa quế cao, cầm một khối nếm thử, kinh ngạc, “Ngon! Mua ở đâu a?”
“Phụ thân làm.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, còn rất hiếu khách, “Ở nơi khác không ăn được đâu, ngươi ăn nhiều một chút.”
Triển Chiêu lại cầm lấy một khối, nghĩ Tiểu Tứ Tử ngoại trừ hơi ngốc một chút lại phản ứng hơi chậm, thì cũng không nghịch ngợm như những nam hài tử khác, rất ngoan rất hiểu chuyện, lại văn tĩnh, Công Tôn thực sự dạy dỗ rất tốt.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi một câu, “Tiểu Tứ Tử, nương ngươi đâu?”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Còn đang tìm.”
Triển Chiêu cả kinh, “Tìm cái gì?”
“Tìm nương ta a.” Tiểu Tứ Tử đáp rất hùng hồn.
“Nương ngươi mất tích sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Tiểu Tứ Tử lắc mạnh cái đầu, “Không nha, vẫn chưa từng có.”
Triển Chiêu là một người sáng suốt, nghĩ lại —— Công Tôn chỉ mới bấy nhiêu tuổi không thể nào lại có một tiểu hài nhi lớn như vậy, có thể, Tiểu Tứ Tử là y nhận nuôi, nghĩ vậy thấy rất thông suốt.
Lập tức thu hồi lại đề tài này, Triển Chiêu lại cùng Tiểu Tứ Tử trò chuyện về bánh ngọt, cái gì hoa quế cao a bánh đậu xanh, hai người khẩu vị khá hợp ý.
…
Đang trò chuyện, đột nhiên, bên ngoài cửa sổ có một bóng đen lủi vào.
Tiểu Tứ Tử cả kinh, đám mây đen thật lớn!
Triển Chiêu chỉ thấy một hắc y nhân lủi vào, xoay tay đóng cửa sổ, động tác rất lưu loát.
Quay sang đây đó liếc mắt nhìn nhau, bóng đen dựng thẳng ngón tay làm động tác im lặng, “Suỵt!”
Triển Chiêu nhíu mày, đây không phải là Triệu Phổ sao!
Triệu Phổ ngiêng tai nghe nghe, dưới lầu tựa hồ không ai đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm đến bên bàn ngồi xuống uống một ngụm trà.
Triển Chiêu liền hỏi hắn, “Ngươi lại trốn nữa?”
Triệu Phổ phết miệng lắc đầu, “Bao tướng và Bàng Cát quá dông dài, đòi tống ta về Khai Phong, bằng không thì tiễn đi Hắc Phong thành, ta còn chưa làm xong chuyện.”
“Có người muốn ám sát ngươi, hai người bọn họ lo lắng cũng là bình thường.” Triển Chiêu cũng tới ngồi bên bàn, thấy Tiểu Tứ Tử còn đứng bên cửa sổ, mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn Triệu Phổ.
Triển Chiêu cười vẫy tay gọi bé, “Tiểu Tứ Tử, tới ngồi.”
Tiểu Tứ Tử vọt đến phía sau Triển Chiêu, lộ ra nửa cái đầu nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ uống nước, thấy tiểu oa nhi này mập mạp lại trắng trẻo nộn nộn giống như một quả đào, khả ái đoan trang, bèn vươn tay nhéo bé một cái, “Phòng của ngươi?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Ta trốn một chút đã.” Triệu Phổ nháy mắt với bé mấy cái, “Có sói theo đuổi ta.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, “Ngươi sợ con sói a?”
Triệu Phổ vui vẻ, cười, “Vậy ngươi không sợ sói sao?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Sợ.”
Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử ngốc ngốc, vươn tay đút vào miệng bé một khối hoa quế cao, thuận tiện cũng tự mình ăn một khối, gật đầu khen ngợi, “Ân! Không tồi a!” Vừa nói lại vừa ăn thêm một khối.
Tiểu Tứ Tử nhai hoa quế cao, nhìn chằm chằm Triệu Phổ không chớp mắt.
Triển Chiêu cảm thấy khó hiểu, tâm nói Tiểu Tứ Tử có phải cảm thấy đôi mắt Triệu Phổ rất kỳ quái nên mới nhìn?
Dù sao Triển Chiêu và Triệu Phổ cũng không quá thân, không biết tính tình hắn như thế nào. Giang hồ không đồn đãi gì về người này, nhưng triều đình lại đồn đãi không ít, những nhận xét về hắn so sánh với Bạch Ngọc Đường lại càng không xong, quả thật chính là Tu La giơ tay là chém người.
“Tiểu…” Triển Chiêu vừa định nói nhỏ với Tiểu Tứ Tử bảo bé đừng nhìn Triệu Phổ chằm chằm như vậy, lại nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi Triệu Phổ, “Thế nhưng ngươi là hùng nha, hùng sao lại sợ sói?”
“Phốc…” Một ngụm hoa quế cao của Triệu Phổ văng đầy cả mặt bàn.
Triển Chiêu tay mắt lanh lẹ, giật lấy thực hạp trên bàn, cứu vớt nửa hạp hoa quế cao còn lại.
Triệu Phổ vừa ho khan vừa nhìn Tiểu Tứ Tử, vươn tay chỉ vào mình, “Hùng…”
Tiểu Tứ Tử trốn phía sau Triển Chiêu, rất nghiêm túc nói, “Phụ thân nói ngươi là cẩu hùng a.”
Triệu Phổ há to miệng, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đờ ra, tựa hồ bị đả kích rất trầm trọng.
Triển Chiêu có chút lo lắng sợ Tiểu Tứ Tử làm Triệu Phổ tức giận, bèn cười nói, “Đồng ngôn vô kỵ.”
“Chậm đã!” Triệu Phổ đột nhiên khoát tay, biểu tình nghiêm túc nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử lại rụt về phía sau Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu vội vã bảo vệ, chỉ thấy Triệu Phổ híp mắt ngoắc Tiểu Tứ Tử, ý là, đi ra đây!
Tiểu Tứ Tử ló đầu ngó ra bên ngoài, trộm nhìn Triệu Phổ.
“Ngươi nói thư sinh vừa nãy là phụ thân ngươi?” Triệu Phổ hỏi ra một câu mà Triển Chiêu không tưởng tượng được, “Ngươi mấy tuổi?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Bốn tuổi.”
Triệu Phổ phiết miệng, “Có thật bốn tuổi không a, bốn tuổi mà lùn như vậy a?”
Tiểu Tứ Tử tựa hồ không vui, dẩu mỏ, “Bốn tuổi rưỡi rồi!”
“Ba tuổi rưỡi chắc.” Triệu Phổ lắc đầu.
“Đã sắp bốn tuổi rưỡi!” Tiểu Tứ Tử nóng nảy.
Triển Chiêu buồn cười, Triệu Phổ người này, trọng điểm hắn quan tâm không quá như người bình thường. Bất quá Triển Chiêu cũng hiểu được với thân phận của Triệu Phổ và khí độ của hắn, hẳn là sẽ không làm khó một tiểu hài nhi, quả nhiên nghe đồn gì đó là không thể tin.
“Phụ thân ngươi trông chỉ bất quá hai mươi mấy tuổi, đã sớm thành thân còn có nhi tử lớn như ngươi a?” Triệu Phổ vươn tay cầm tay áo lau bàn, sau đó phất tay áo, động tác kia tự nhiên a, lôi thôi đến nỗi Triển Chiêu phải lắc đầu, vương gia kiểu gì đây a…
“Lợi hại a!” Triệu Phổ lẩm bẩm, “Thư sinh này rất lợi hại, nhìn người không thể nhìn bề ngoài a!”
“Phụ thân chưa có thành thân a!” Tiểu Tứ Tử đáp lời.
“Ách?” Triệu Phổ há mồm còn to hơn nữa, “Nhìn không ra a, chưa thành thân đã có nhi tử lớn như ngươi a, rất giỏi.”
“Phụ thân là rất rất giỏi!” Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ khen Công Tôn, cho nên cũng thấy thích Triệu Phổ, từ phía sau Triển Chiêu đi ra.
“Ách! Ngươi cũng biết phụ thân ngươi rất giỏi a!” Triệu Phổ chậc chậc hai tiếng, cười xấu xa, “Phụ thân ngươi mấy tuổi a?”
“Hai mươi bốn tuổi.” Tiểu Tứ Tử đáp lời.
“Ngươi bốn tuổi rưỡi, vậy y chẳng phải là mười chín đã…” Triệu Phổ chậc chậc lắc đầu, “Bất quá mười chín cũng không tính quá sớm, bình thường.”
“Ai nói mười chín a.” Tiểu Tứ Tử hảo đắc ý, “Mười bốn tuổi!”
“Không phải chứ?!” Triệu Phổ cả kinh giật cả mình, “Mười bốn tuổi?”
“Phải đó!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tiểu Tứ Tử cũng muốn mười bốn tuổi thì…”
“Có chí khí!” Triệu Phổ không đợi Tiểu Tứ Tử nói xong, một bên vỗ tay một bên vươn ngón tay cái khen Tiểu Tứ Tử.
“Ngươi không cười ta?” Tiểu Tứ Tử kinh ngạc nhìn Triệu Phổ, “Trước đây ta nói ra a, tất cả mọi người đều chê cười ta.”
“Không cười ngươi.” Triệu Phổ vươn tay vỗ cái đầu tròn như quả dưa của Tiểu Tứ Tử, “Nam tử hán đại trượng phu, có chí khí là chuyện tốt, đối nhân xử thế nhất định phải có mục tiêu rộng lớn!”
“Hùng Hùng ngươi thật tốt!” Tiểu Tứ Tử vịn đầu gối của Triệu Phổ, bắt đầu rất thích hắn rồi.
Triệu Phổ cong khóe miệng, “Hùng Hùng không sai a, bất quá không phải cẩu hùng, là anh hùng!”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Anh hùng!”
Triệu Phổ nhe răng cười với Triển Chiêu, ý là —— Lợi hại chưa? Biến đổi!
Triển Chiêu đỡ trán… Hai người này, nói chuyện có cùng chủ đề hay không a?
Triệu Phổ ăn hoa quế cao lại ăn vài củ lạc, chạy tới bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi muốn mười bốn tuổi làm gì a?”
“Làm thần y nha.” Tiểu Tứ Tử trả lời, “Phụ thân mới mười bốn tuổi đã là thần y!”
Triển Chiêu giật giật khóe miệng —— Quả nhiên ông nói gà bé nói vịt!
Triệu Phổ thấy phía dưới người đến người đi, không có nhiều động tĩnh, định rời khỏi.
“Đợi đã!” Triển Chiêu túm hắn lại, “Ngươi cứ như thế đi ra a?”
Triệu Phổ còn chưa nói, trước cửa sổ đã có một người hạ xuống, cái đầu đỏ chóe dưới ánh mặt trời thật chói mắt.
“Chậc.” Triệu Phổ nắm hắn kéo vào, “Bảo ngươi điệu thấp một chút! Cái đầu trông như lòng đỏ trứng, ngươi còn có mặt mũi đứng dưới mặt trời sao!”
Bị túm vào là Âu Dương Thiếu Chinh.
Âu Dương có chút bất mãn sờ sờ đầu mình, “Đại gia đời này ngạc nhiên nhất là cái đầu này, ngươi cũng đừng trốn!” Âu Dương xua tay với Triệu Phổ, “Bao đại nhân nói, ngươi hoặc là về nha môn, hoặc là hắn bây giờ lập tức về Khai Phong.”
“Về Khai Phong làm chi?” Triệu Phổ bĩu môi.
“Hắn nói muốn đi cáo trạng với hoàng thái phi.”
Triệu Phổ lập tức kinh ngạc, cau mày, “Lão Bao này, một chút nhân tình cũng không giảng.”
“Có người đòi mạng của ngươi, đương nhiên phải cẩn thận vi thượng.” Âu Dương trước đây theo Triệu Phổ quậy phá quen rồi, bất quá thời khắc mấu chốt vẫn còn thanh tỉnh, “Có điều nói đi nói lại, chúng ta một đường rất cẩn thận, cũng không phát hiện có ai theo dõi, đám sát thủ này từ đâu tới chứ?”
“Lâm thời nảy lòng tham.” Triệu Phổ thấy đi không được, trở lại bên bàn ngồi xuống, cầm chén trà tiếp tục uống.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Trấn Đao Phủ này có ai muốn giết ngươi?”
Triệu Phổ ngẩng mặt, “Trừ phi nơi này có tên ngoại tộc nào đó, nếu không thì hẳn là không có, ta đã lâu không quay về Trung Nguyên rồi, không có kẻ thù.”
“Ngoại tộc…” Triển Chiêu trong lòng khẽ động, nhớ tới Nghiêu Tử Lăng, bất quá nếu có cũng không tà môn như vậy…
Triển Chiêu không có chứng cứ đương nhiên sẽ không nói lung tung, nhưng vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường vừa nãy, vẫn khiến hắn có chút chú ý.
Triệu Phổ tựa hồ không có cách nào với Bao Chửng, ngoắc Âu Dương, “Đi, trở lại rồi tính.”
Triển Chiêu thấy thời gian không còn sớm, cũng phải trở về hỏi Bàng thái sư về chuyện Đàm Kim, bèn cùng đứng dậy, vừa hỏi Triệu Phổ, “Lại nói tiếp, ngươi đến trấn Đao Phủ làm gì?”
Triệu Phổ hơi ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, tựa hồ có chút cân nhắc.
Âu Dương tiến tới thấp giọng nhắc nhở bên tai Triệu Phổ, “Bây giờ ngươi bị nhìn kỹ như vậy, làm việc không tiện, không bằng tìm người hỗ trợ a? Triển Chiêu trông rất có khả năng.”
Triển Chiêu mỉm cười, “Có thể hay không cũng phải xem tình huống.”
Triệu Phổ khoanh tay suy nghĩ, “Ân…”
Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên đại môn mở ra.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, cùng Công Tôn vừa xách theo hai cái bao lớn vào cửa đối mặt nhau.
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng, chạy tới ôm chân như thường lệ.
Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ, có chút cảnh giác, “Ngươi tới làm gì?”
Triệu Phổ há mồm nửa ngày, “Đi ngang qua…”
Âu Dương khinh bỉ liếc một cái —— Ngươi bịa cũng có chút thật thà được không a?
Triển Chiêu sờ sờ mũi —— Bầu không khí hảo vi diệu a, Công Tôn Sách thường ngày cũng coi như tao nhã, tuy rằng nhìn ra được tính tình không tốt lắm nhưng khí thư sinh rất nặng rất nhã nhặn, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đối với Triệu Phổ lại như con nhím, chẳng lẽ thật sự có cựu oán (thù xưa)?
Công Tôn ném hai bao lớn sang một bên, chính xác, ném ngay bàn chân Triệu Phổ.
“Tê…” Triệu Phổ vội vã thối lui, may là hắn phản ứng nhanh a, thư sinh này sao lại lỗ mãng như thế?
Công Tôn vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, thấy Triển Chiêu đã ở, sắc mặt thoáng cái dễ nhìn hơn một chút, bế Tiểu Tứ Tử đến bên bàn ngồi xuống, hỏi Triển Chiêu, “Triển huynh dùng bữa chưa?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Chưa dùng.”
“Triển Triển cùng đi ăn không?” Tiểu Tứ Tử thích Triển Chiêu kinh khủng.
“Đi a, ta về nha môn một chuyến, lát nữa hỏi chuyện xong chúng ta đi tìm Bạch Ngọc Đường cùng ăn được không?” Triển Chiêu chỉ chỉ tòa khách *** khí phái ở đằng xa kia, “Nơi đó có vẻ không tồi.”
Triển Chiêu nói ra miệng, không đợi Công Tôn và Tiểu Tứ Tử gật đầu đáp ứng, Triệu Phổ đã sấn tới hỏi, “Vừa nãy người kia là Bạch Ngọc Đường?”
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy.”
Triệu Phổ tựa hồ có chút kinh hỉ, “Bạch Ngọc Đường có phải đồ đệ của Thiên Tôn không?”
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy.”
Triệu Phổ vỗ vai Triển Chiêu, “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, một lát cùng nhau ăn, ta làm chủ.”
Triển Chiêu mỉm cười, “Khách khí như vậy?”
“Không nói gạt ngươi, ta có một số việc muốn hỏi thăm Bạch Ngọc Đường, hẳn là nên mời ăn.” Triệu Phổ vừa nói, vừa bảo Âu Dương mở đường.
Triển Chiêu khoát khoát tay, “Các ngươi đi trước, ta quay về nha môn rất nhanh sẽ đến.”
Triệu Phổ gật đầu, cùng Âu Dương Thiếu Chinh quay lại nhìn Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử nghe có nhiều người cùng đi ăn cơm như vậy, tự nhiên rất hài lòng.
Bất quá Công Tôn liếc nhìn Triệu Phổ, “Vậy ta không đi.”
Triệu Phổ khẽ nhướng mi —— Hắn lại một lần nữa quan sát trên dưới trái phải hồi lâu, xác định mình thật sự không biết thư sinh này a!
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử trông rất muốn đi, bèn nói, “Phụ thân phải đến nha môn xem bệnh cho thúc thúc bị cháy hỏng đầu lưỡi kia, ngươi một lát cùng Triển Chiêu đi ăn cơm, ăn xong cùng hắn trở về nha môn.”
“Phụ thân không đi ăn nha?” Tiểu Tứ Tử tựa hồ rất thất vọng.
“Đợi tối lại ăn, bệnh của người nọ không làm lỡ được.” Công Tôn nhéo má bé.
“Vậy Tiểu Tứ Tử cũng không đi, Tiểu Tứ Tử ở lại hỗ trợ cho phụ thân.”
“Ngươi thì hỗ trợ được cái gì a, đi ăn đi, không ăn không cao lên được đâu.” Công Tôn vừa nói vừa thu thập hòm thuốc.
Âu Dương hiếu kỳ hỏi Công Tôn, “Lưỡi tên đó cháy hỏng cả rồi, còn có thể chữa lành sao?”
Công Tôn gật đầu, cũng không đáp lời, rất lãnh đạm.
Tiểu Tứ Tử giúp đỡ nói, “Phụ thân bệnh gì cũng chữa được.”
Công Tôn cầm hòm thuốc, kéo tay Tiểu Tứ Tử ra khỏi phòng đi tới nha môn, khi đi ngang qua Triệu Phổ thì ngay cả cái liếc cũng không thèm phi cho người ta một cái, như là xem hắn căn bản không tồn tại.
Triển Chiêu ở một bên nhìn trời giả vờ không thấy được, thấy Công Tôn ra ngoài thì nhanh chóng đi đến hỗ trợ ôm Tiểu Tứ Tử đang chập chững bước, chạy đi tìm Bàng thái sư.
Triệu Phổ đứng ở trước cửa hai tay xoa xoa vùng thắt lưng, lông mày từ chữ “几” cau lại thành chữ “川”, vẫn không nhớ nổi mình đắc tội Công Tôn khi nào.
Âu Dương vỗ vỗ hắn, “Hẳn là không phải ngươi sai.”
Triệu Phổ giơ tay chỉ vào Âu Dương, “Vậy không phải là ngươi đắc tội y chứ…”
Âu Dương khinh bỉ liếc hắn một cái, “Ngươi không thấy y ghét cả hai người chúng ta sao?”
Triệu Phổ không nhịn được, “Vậy rốt cuộc là thế nào? Chúng ta cùng đắc tội y sao?”
Âu Dương suy nghĩ một chút, “Ta nghĩ, y có thể là ghét những ai tham gia quân ngũ.”
Triệu Phổ hơi ngây người, tựa hồ không quá hiểu được suy nghĩ của thư sinh kia.
“Ai, thôi đi, mặc kệ, đi ăn.” Âu Dương đá Triệu Phổ một cái, “Lần này vận khí tốt gặp được Bạch Ngọc Đường, nói không chừng có thể tra ra đầu mối.”
Triệu Phổ vừa phủi dấu giày trên ống quần vừa lườm hắn, “Lúc giơ chân đá ngươi có nhớ lão tử là chủ của ngươi không hả?”
Âu Dương nhếch miệng gật đầu, “Đúng vậy, ta phải sợ a, ngươi chém đầu ta a!”
Hai người ầm ĩ hai câu, Tử Ảnh và Giả Ảnh hai ảnh vệ đã đứng đợi dưới lầu, bốn người cùng nhau đi tới khách *** kia tìm Bạch Ngọc Đường.
…
Triển Chiêu gấp gấp gáp gáp trở lại nha môn, tìm được Bàng thái sư liền hỏi chuyện Đàm Kim.
Bàng thái sư tỉ mỉ thuật lại cho hắn, Triển Chiêu nghe xong cũng không biết nên làm thế nào để nói rõ chuyện này, mang theo nghi hoặc đầy mình, bế Tiểu Tứ Tử đi tìm Bạch Ngọc Đường.
Mà hắn cùng Tiểu Tứ Tử vừa tới cửa khách ***, thì cảm thấy… bầu không khí hình như hơi bị bất thường a!
.
.
_____________________