CHƯƠNG 9
[Đao ma]
.
Khách *** lớn nhất trấn Đao Phủ tên gọi Hương Mãn lâu, nghe đồn có món vịt nướng rất nổi danh.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử một đường đi tới, hai người nói nói cười cười giao lưu về chuyện tâm đắc là ăn vịt nướng. Đừng xem Tiểu Tứ Tử còn nhỏ xíu, nhưng thật ra rất có nghiên cứu về mỹ thực, cũng bởi vì Công Tôn quá cưng bé, luôn thay đổi công thức làm nhiều món ngon cho bé ăn, vì vậy tuy tuổi còn nhỏ, cũng coi như là một tiểu tham ăn. Triển Chiêu thì càng khỏi phải nói, mỹ thực là thú vui lớn trong nhân sinh của hắn.
Hai người nguyên bản đang rất vui vẻ, cái bụng cũng hơi đói, kích động đi tới cửa Hương Mãn lâu, nhưng cảm giác được một tia dị dạng.
Dị dạng chỗ nào? Cũng không phải nói tinh phong huyết vũ, mà là… khách *** rộng lớn, không ai, nhưng bên ngoài lại có mấy người qua đường và tiểu nhị hiếu kỳ vây xem.
Đây là chỗ không hợp lý, thời gian này vừa lúc là giờ ăn, người đến dùng bữa hẳn là rất nhiều mới đúng.
Triển Chiêu tiến đến sau lưng một tiểu nhị, hiếu kỳ theo tầm mắt của hắn nhìn sang, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn.
Bất quá lầu một không có người nào cả, cũng không biết bọn họ đang nhìn cái gì.
Tiểu nhị nọ cảm giác phía sau có người, nghiêng mặt nhìn thì giật mình thấy hai khuôn mặt của Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, một lớn một nhỏ, bất quá hai người đều là mắt to.
“Các ngươi đang nhìn cái gì?” Triển Chiêu thắc mắc hỏi tiểu nhị, “Hương Mãn lâu không buôn bán sao?”
“Có chứ…” Tiểu nhị ngây ngô gật đầu.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, cùng tiến vào trong chuẩn bị tìm Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ.
“Ai!”
Tiểu nhị ngăn cản Triển Chiêu, “Vị công tử này a, sao ngươi lại bế một oa oa tiến vào, bên trong có võ nhân đánh nhau.”
Triển Chiêu sửng sốt, “Ai đánh?”
“Thật dọa người, biết bay nữa a!” Tiểu nhị miêu tả sinh động như thật, “Tất cả bàn ghế trên lầu đều vỡ nát, một hắc y nhân một bạch y nhân.”
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử lại liếc nhìn nhau —— Không phải Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đánh nhau đó chứ?
Triển Chiêu tự nhủ sao lại như thế? Rồi cũng không đi thang lầu mà trực tiếp nhảy lên lầu hai, hô to một tiếng, “Dĩ hòa vi quý a!”
…
Lầu hai, ngoại trừ chính giữa có một cái bàn, thì quả thật mấy cái bàn xung quanh đều vỡ nát, Triển Chiêu là hành gia, biết đó là bị nội kình chấn sụp.
Bất quá cũng không có tràng diện giương cung bạt kiếm, chính giữa hoàn toàn không tổn hao gì, bên bàn, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đang ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm trên tay một chén rượu, cùng nhau quay sang nhìn Triển Chiêu đang đứng trên lan can lầu hai.
Bên cạnh bọn họ, Âu Dương cầm chiếc đũa, Tử Ảnh bưng bát cơm, Giả Ảnh cầm một cái thìa, ba người cũng đều nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu chớp chớp mắt —— Không đánh nhau sao?
“Triển Triển.”
Triển Chiêu nghiêng mặt, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chọc chọc vai hắn, “Dép sắp rơi!”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn, một chiếc dép gỗ trên chân Tiểu Tứ Tử lệch sang một bên, vội vàng vươn tay chụp lại, thả người nhảy vào trong, giúp Tiểu Tứ Tử mang dép rồi đi tới bên bàn, thắc mắc, “Dưới lầu tiểu nhị nói các ngươi đánh nhau!”
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều ngẩn người, sau khi liếc nhìn nhau một cái thì tựa hồ đều minh bạch.
Âu Dương cười nói, “Không đánh nhau, bọn họ hội đao (đấu thử binh khí).”
Bạch Ngọc Đường rót cho Triển Chiêu một chén rượu, để hắn ngồi xuống.
Triển Chiêu ngồi, đặt Tiểu Tứ Tử sang một bên, Tử Ảnh thuận lợi túm Tiểu Tứ Tử qua, đút bé ăn, trông có vẻ rất thích tiểu hài tử.
Triển Chiêu minh bạch, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều dùng đao, mà Vân Trung đao cùng Tân Đình Hậu đều là yêu vật trong các loại đao, vừa gặp có thể luận bàn một chút dĩ đao đồng nghiệp, đây cũng coi như chuyện mà hai người đương nhiên sẽ làm. Lại nhìn lầu hai gần như bị phá hủy toàn bộ, Triển Chiêu bất mãn, “Hai ngươi nhớ phải trả tiền a.”
Triệu Phổ cười, “Đương nhiên.”
Uống chén rượu, Triển Chiêu thấy Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường ở chung có vẻ không tệ lắm thì cũng yên tâm, bèn hỏi Triệu Phổ, “Ngươi tìm Bạch Ngọc Đường làm cái gì?”
“Triển huynh đã nghe qua đao ma chưa?” Triệu Phổ hỏi ra một câu.
Triển Chiêu nguyên bản giơ đũa lên chuẩn bị ăn, bất quá vừa nghe Triệu Phổ hỏi thì buông đũa xuống, “Thì ra là hỏi hắn chuyện này a, chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi tới trấn Đao Phủ sao?”
“Có một chút.” Triệu Phổ uống chén rượu, thấy Tiểu Tứ Tử vừa ăn vừa hiếu kỳ nhìn chén rượu trong tay hắn, bèn đưa qua, “Nếm thử không?”
“Ai nha!” Tử Ảnh vội vã giật chén rượu, “Nó mới bao nhiêu mà ngươi để nó uống rượu!”
“Nếm thử cũng đâu có chết.” Triệu Phổ bĩu môi, “Ngươi khi còn bé cũng phải phải lén uống ngụm rượu rồi sau đó mới biết uống rượu sao?”
Tử Ảnh mếu máo.
Triệu Phổ cười hì hì chọc Tiểu Tứ Tử, “Nếm một chút, đừng nói cho phụ thân ngươi biết sẽ không sao.”
Tiểu Tứ Tử cười tươi rói tiếp nhận chén rượu, nếm một ngụm, le lưỡi, “Cay quá!”
Tất cả mọi người bị bé chọc cười, Triển Chiêu bưng chén rượu cười, liếc liếc Bạch Ngọc Đường bên cạnh, thấy khóe miệng hắn cũng hơi nhoẻn lên, xem ra tâm tình không tệ.
“Là như vậy.” Triệu Phổ chọc Tiểu Tứ Tử xong, quay lại tiếp tục nói chính sự với Triển Chiêu, “Lúc trước phụ cận quân doanh xảy ra chuyện lạ.”
Triển Chiêu chăm chú nghe.
“Gần cứ điểm Tây Bắc, hàng năm vào lúc này sẽ dựng một căn lều tạm thời.” Triệu Phổ nói, “Ta sẽ mời rất nhiều thợ đúc đao tới đó, chế tạo một ít binh khí mới, tiện thể giúp đỡ tu sửa lại binh khí bị nứt hoặc gỉ của các binh sĩ một chút.”
Triển Chiêu gật đầu, hàng năm vào lúc này cơ bản cũng không có chiến sự gì, tu sửa và dự trữ binh khí là chuyện phải làm, bèn hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó xảy ra một chuyện kỳ lạ.” Triệu Phổ nói, “Lần này có một nhóm thiết thạch khoáng từ phía Tây vận chuyển đến, không tốt, các thợ đúc đao đều nói nếu chế tạo ra đao thì khẳng định đều là thứ phẩm, cho nên ta nghĩ cách tìm một nhóm khoáng khác trở về. Một hướng đạo bản xứ nói với ta, sát biên giới Tây Bắc gần đại mạc có một xích thiết khoáng (quặng sắt), lúc trước có người từng khai thác, làm ra một nhóm đao, có người nói đều là hồng đao, chém sắt như chém bùn. Bất quá sau đó xích thiết khoáng này không biết vì sao lại bị bỏ hoang.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— Đây quả thật là thứ tốt.
Triệu Phổ tựa hồ nói xong thì miệng khô, ngoắc ngoắc Giả Ảnh, ý là —— Ngươi tiếp tục, ta nghỉ hơi một chút.
Giả Ảnh vừa múc canh cho Tiểu Tứ Tử, vừa nói, “Ta mang người đi thăm dò, còn dẫn theo vài thợ đúc đao, nhóm thợ sau khi xem qua thì nói đó là xích thiết khoáng tốt nhất, bèn khai thác toàn bộ, chúng ta vận chuyển về không ít khoáng tốt, định đơn giản làm thêm một nhóm binh khí.”
Triển Chiêu uống canh, thắc mắc, “Đây là chuyện tốt a, có liên quan gì tới trấn Đao Phủ chứ?”
“Vấn đề xảy ra khi bắt đầu đúc đao từ nhóm xích thiết khoáng đó, đã chết ba thợ đúc đao.”
“Vì sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Nguyên nhân tử vong của ba thợ đúc đao đều như nhau.” Giả Ảnh nói, “Khi đúc đao sẽ không biết ngày đêm, hai mắt phiếm huyết quang, chờ đúc xong, lúc thử đao đột nhiên nổi điên, cuối cùng tự giết chết chính mình.”
Triển Chiêu nghe đến đó, đều quên cả ăn canh, “Ba người đều như vậy sao?”
Giả Ảnh gật đầu, “Lúc đó, chúng ta bèn cảm thấy không ổn, tất cả hạng mục đúc đao đều đình công, tìm lang trung kiểm tra một chút, tất cả thợ đúc đao đều phát sinh một ít thay đổi, tính tình bắt đầu táo bạo, con mắt cũng xuất hiện tơ máu không chịu nghỉ ngơi, giống như nhập ma.”
Triển Chiêu thông minh a, vừa nghe đã minh bạch, “Chẳng lẽ nhóm thiết thạch đó có vấn đề?”
“Lúc đó ta cũng nghĩ như vậy, nên đã tìm vài lang trung đến xem.” Triệu Phổ lắc đầu, “Bất quá kiểm tra xong cũng không thấy có vấn đề gì.”
“Ta ngay cả thần tiên đều mời đến.” Tử Ảnh cẩn thận lấy một mẩu xương trong thịt vịt ra rồi đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, vừa nói, “Cái gì vu sư a, đại thần a, các lộ đại tiên đều mời đến xem, nhưng cũng không ai minh bạch chuyện gì xảy ra.”
“Cho đến sau này, có một lão hướng đạo bản xứ, kể về truyền thuyết của tà khoáng kia.” Âu Dương tựa hồ ăn no rồi, ôm qua Tiểu Tứ Tử đút bé ăn, để Tử Ảnh tự mình ăn.
Triển Chiêu rất muốn chuyên tâm nghe bọn họ kể về câu chuyện ly kỳ đó, bất quá nhìn đám đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy này ôm Tiểu Tứ Tử như một con mèo nhỏ thay phiên mà đút ăn, động tác sao lại thành thạo thế kia.
“Hài tử trong quân doanh đều là nuôi thả.” Giả Ảnh tựa hồ là một người rất cẩn thận, nhìn ra nghi hoặc của Triển Chiêu, giúp đỡ giải thích, “Nguyên soái là hài tử vương (vua của đám trẻ), đám tiểu ma đầu trong quân doanh đều thích theo đại ma đầu hắn ăn cơm, chúng ta đều theo giúp đỡ đút ăn.”
Triển Chiêu gật đầu, lại có vài nhận thức mới về quân doanh —— Triệu Phổ và các tướng quân tuy rằng danh tiếng rất vang, nhưng bản thân họ cũng không làm giá, rất hiền hòa cũng rất thân thiết, không biết vì sao Công Tôn lại giống như từng quá tiết với bọn họ? Bất quá ấn tượng của Triển Chiêu đối với Công Tôn cũng rất tốt, vị thư sinh này đừng xem tính tình kỳ lạ, nhưng tấm lòng nhân từ y thuật cao minh, vả lại y chiếu cố Tiểu Tứ Tử tốt như vậy, tuyệt đối là một đại phu cực kỳ tốt! Giữa hai người này, khẳng định là có hiểu lầm.
“Tà khoáng…” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Khoáng có tà sao?”
“Có người nói khoáng đó được phát hiện khoảng hơn trăm năm trước, lúc đó có rất nhiều bộ tộc du mục hoạt động ở vùng này, trong đó có một bộ tộc khi tìm kiếm thủy nguyên đã vô ý tìm được, rồi bắt đầu lặng lẽ khai khác, chế tạo binh khí.”
“Đó là tử tội mà?” Triển Chiêu hỏi, “Vô luận lúc đó nơi đó thuộc quyền sở hữu của ai, tư khai thác khoáng đúc binh khí, tuyệt đối là trọng tội.”
“Cho nên sau đó bị phát hiện, toàn bộ bộ tộc đều bị thanh tiễu, máu nhuộm cả khoáng trường.” Âu Dương lắc đầu, “Nhưng từ đó về sau, phàm ai khai khác thiết thạch khoáng kia đúc binh khí, vô luận là quốc gia hay bộ tộc nào, chỉ cần bị nhiễm, trong vòng một năm nhất định diệt vong.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Tà môn như thế.”
“Cho nên là tà khoáng.” Âu Dương gật đầu.
“Nói nửa ngày…” Triển Chiêu nhìn Triệu Phổ, “Trấn Đao Phủ có cái gì trấn giữ được tà khoáng đó, tà thiết, tà binh nhận (vũ khí)?”
“Muốn dẹp loạn lửa giận của loại đao này, phải tìm cây đao đầu tiên.” Triệu Phổ nhún vai một cái, “Cho nên ta mới nói muốn tìm đao ma.”
“Đao ma là cái gì a?” Bởi vì thật sự ăn không vô, rốt cuộc cái miệng của Tiểu Tứ Tử cũng nhàn hạ ngẩng mặt hỏi mọi người.
“Đao ma cũng gọi là đao hồn, hoặc là đao huyết.” Triển Chiêu nói, “Thông thường có vài kẻ điên đúc đao hoặc đúc kiếm, thích thêm thứ gì đó đặc biệt vào, ví dụ như máu mình, hoặc là dùng máu người khác, răng động vật, hoặc trực tiếp bắt người tới đúc. Mục đích là muốn đao có sinh mệnh, có tính cách của chủ nhân hoặc có tính cách mà chủ nhân muốn.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt hỏi, “Thật sao?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ sở dĩ tìm hắn cầu chứng thực, chính là bởi vì hắn là đồ đệ của Thiên Tôn. Người giang hồ đều biết, Thiên Tôn là một đao si, cũng là hành gia nghiên cứu đao, đối với truyền thuyết đao ma này có thể cũng biết.
“Đao ma mà nguyên soái muốn tìm, là cây đao đầu tiên mà năm xưa thủ lĩnh bộ tộc nọ dùng máu của mình đúc thành.” Tử Ảnh suy nghĩ một chút, “Nghe nói nấu chảy bả đao đó, đổ vào bên trong dịch thiết, tái tạo lại một thanh đao khác thì sẽ an tĩnh.”
“Bả đao đó đang ở tại trấn Đao phủ?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ không lên tiếng.
Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, khẽ nhướng mi với hắn, ý như đang hỏi —— Tin được sao?
Bạch Ngọc Đường vẫn không lên tiếng, thấy Triển Chiêu hỏi bèn buông chén rượu, “Sư phụ ta từng nói, đây là lời vô căn cứ.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, nhìn Triệu Phổ, hắn không giống loại người mê tín như vậy chứ, loại chuyện nhăng cuội này cũng tin?
Triệu Phổ nhìn nhìn hai người, vui vẻ cười, “Ta đương nhiên không tin, bất quá ta điều tra được một chuyện.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục nghe.
“Trấn Đao Phủ đã từng xảy ra một việc, chính là trong thâm sơn đã khai thác được một tòa núi thiết khoáng, sản xuất khoáng thạch tạo thành binh khí, còn chưa kịp vận chuyển ra trấn, đã phát sinh chuyện thợ đúc đao và thợ vận đao tàn sát nhau.”
Triển Chiêu giật mình, “Đây là chuyện mấy năm trước?”
Triệu Phổ vươn hai ngón tay, “Hai năm trước.”
“Gần như thế?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Đã chết nhiều người như thế dĩ nhiên không ai biết?”
“Bởi vì thợ đúc đao đều là quân nhân.” Triệu Phổ nói, “Hơn nữa lúc đó chiến sự đang căng thẳng, để tránh dao động quân tâm nên không truyền ra bên ngoài.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Cùng loại khoáng thạch sao…”
“Sở dĩ ta tới nơi này, là vì năm xưa còn có một thợ rèn chưa chết, hơn nữa nghe nói là, hắn dạy mọi người cách xử lý khoáng thạch và số đao còn lại, sau đó sự tình yên lặng, không tiếp tục xuất hiện người chết nữa. Còn nữa, có nhớ những gì truyền thuyết thuật lại không?” Triệu Phổ gợi ý.
“Thuật lại những ai bị nhiễm thiết thạch khoáng hoặc binh khí chứa nó, trong vòng một năm nhất định sẽ diệt vong.” Triển Chiêu hiểu rõ.
“Trấn Đao Phủ hai năm nay vẫn bình an vô sự, nói cách khác, có phương pháp phá giải.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ, “Ngươi vội vã tới đây, chẳng lẽ trong quân có chuyện?”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, tựa hồ đã bị hỏi đúng chỗ lo âu.
“Có phải bắt đầu đánh nhau không nha?”
Triệu Phổ còn chưa nói gì, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi một tiếng.
Tất cả mọi người hơi sửng sốt nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Ngươi nói cái gì?” Triệu Phổ nhìn bé.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, “Có phải trước đây rõ ràng không có ai đánh nhau, nhưng gần đây mỗi ngày đều có người đánh nhau gây sự nha? Tính tình biến thành xấu, tất cả mọi người đều táo bạo!”
Triệu Phổ nhíu mày nhìn Tiểu Tứ Tử, “Làm sao ngươi biết?”
Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ đột nhiên nghiêm túc, ngược lại không nói gì, mở to đôi mắt nhìn hắn.
“Tiểu Tứ Tử?” Triển Chiêu kéo Tiểu Tứ Tử, “Ngươi biết chuyện gì về thiết khoáng?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không biết nha.”
“Vậy làm sao ngươi biết có nhiều người đánh nhau?” Âu Dương chăm chú hỏi.
“Các ngươi nói đó a.” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt mờ mịt, “Không phải nói, các thợ rèn hai mắt đỏ đậm, không ngủ không nghỉ, còn tự giết lẫn nhau sao?”
“Đúng.” Triệu Phổ gật đầu.
“Đây là cuồng táo chứng (chứng cáu kỉnh nóng nảy) nha, phụ thân không biết đã trị cho bao nhiêu người rồi.” Tiểu Tứ Tử lắc lắc chân, “Có thể là phong chứng (điên), cũng có thể là dịch chứng, hoặc là trúng độc. Sau khi bệnh thì hai mắt đỏ đậm, sau đó tinh lực tràn đầy không ngủ không nghỉ, càng về sau càng nghiêm trọng, có người còn ăn thịt người nữa, thật đáng sợ!”
Triệu Phổ kinh hỉ, “Phụ thân ngươi trị được loại bệnh này?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng cao mặt, “Phụ thân bệnh gì cũng trị được, bất quá trước tiên phải cho y gặp bệnh nhân.”
Triệu Phổ vuốt cằm, “Nếu quả thật như vậy… Thật ra có thể mời thư sinh đó quay về xem thử.”
“Vương gia, không phải ta làm ngươi mất hứng.” Âu Dương Thiếu Chinh hất vào mặt Triệu Phổ bát nước lạnh, “Vị thư sinh tiên sinh kia gọi là gì, ngươi nhớ rõ sao?”
Triệu Phổ ngẩn người, gãi đầu, “Có phải gọi là cái gì Trúc Tử (cây trúc)? Hay là Trúc Duẫn (măng tre), Xuân Duẩn (măng mùa xuân), Đông Duẩn (măng mùa đông)?”*
Triển Chiêu vẻ mặt không nói gì mà nhìn Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử nổi giận, “Phụ thân mới không phải duẩn (măng), phụ thân gọi Công Tôn Sách*!”
*(Chữ “Tôn” trong Công Tôn đọc là [sūn], chữ “Duẫn” đọc là [sǔn], phát âm rất gần nhau cho nên A Phổ lại nói bừa _=”=_)
“Nga… Đúng!” Triệu Phổ gật đầu.
Âu Dương bên cạnh lại âm trầm đâm thêm một câu, “Y ghét chúng ta!”
Triệu Phổ nhíu mày, “Y cơ bản là không trông rộng mà, đây là đại sự liên quan đến tính mệnh, thư ngốc đó sẽ không quan báo tư thù nhỏ mọn như vậy chứ? Hơn nữa lão tử thật sự không có thù hằn gì với y!”
“Sao phụ thân ngươi lại ghét hắn như vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, thắc mắc, “Phụ thân ghét ai nha?”
“Hắn.” Mọi người cùng nhau giơ tay chỉ vào Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ, một lúc lâu, cau mày chống cằm, “Không có nghe phụ thân nói ghét loài hùng (con gấu) a…”
Triệu Phổ đỡ trán, nghĩ bằng không bằng trực tiếp đi tìm Công Tôn nói chuyện.
“Việc cấp bách, chúng ta hẳn là tìm thợ rèn năm xưa trước đã, sau đó lại đi tìm mỏ khoáng kia, sau đó để Công Tôn tiên sinh nhìn xem có vấn đề gì, rồi lại đến quân doanh đúng bệnh bốc thuốc.” Triển Chiêu đề nghị.
Triệu Phổ gật đầu, Triển Chiêu quả nhiên là nhân tài a, trật tự rõ ràng!
“Thợ rèn nọ ở đâu, ngươi có đầu mối sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật đầu, lấy ra một tờ giấy đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu cầm giấy nhìn thoáng qua, lại đưa tới trước mặt Bạch Ngọc Đường cho hắn xem —— Bên trên viết vài địa chỉ, rất nhiều chỗ dùng chu sa gạch bỏ, chỉ còn lại ba cái cuối cùng.
“Giả Ảnh đã hỏi thăm tất cả thợ rèn trong trấn, chúng ta đã tìm khắp nơi, chỉ còn lại ba nơi cuối cùng này.” Triệu Phổ nói, “Không bằng sáng mai…”
“Dùng bữa xong thì đi.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh, nói xong lại nhìn nhau, sau đó lại đồng thời lên tiếng, “Trì tắc sinh biến (để lâu sợ xảy ra chuyện)…”
Triệu Phổ bưng chén rượu nhìn hai người vô cùng đồng bộ trước mắt, cười gật đầu, “Rất tốt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thật ra có chút xấu hổ, Triển Chiêu thu lại mảnh giấy trả lại cho Triệu Phổ.
Lúc này, trên thang lầu vang đến tiếng bước chân, tựa hồ có người đang lên.
Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, đã không còn cái bàn nào lành lặn cả, thực khách đi lên phỏng chừng không có nơi ngồi, bọn họ lại ăn xong rồi, không bằng nhường chỗ cho người ta.
Nhưng hắn lại phát hiện Bạch Ngọc Đường chưa ăn được bao nhiêu, muốn hỏi hắn có phải không hợp khẩu vị không a, tại sao người này chỉ uống rượu mà lại không ăn cơm?
Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhìn sang hướng thang lầu, thu hồi đường nhìn thì hai hàng lông mày nhăn lại.
Lúc này, chợt nghe Triệu Phổ hô lên một tiếng, “Có phải mì ta gọi bưng lên rồi không?”
Tiểu Tứ Tử gặm chân gà nhìn Triệu Phổ —— Ăn nhiều thật nga!
Tử Ảnh ghé sát tai bé nói nhỏ, “Hùng đương nhiên là sức ăn kinh người!”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt —— Khó trách, phụ thân ghét thùng cơm lắm… Bất quá tiểu tử kia tuy rằng ngốc, nhưng lời này cũng không nói ra miệng, sẽ bị đánh đòn.
Đi lên lầu hai, không phải tiểu nhị bưng mì, mà là một tử y nhân.
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày thuận tiện sờ cằm —— Nhìn quen mắt a.
Tử y nhân đương nhiên là Nghiêu Tử Lăng, hắn thấy lầu hai một mảnh hỗn độn tựa hồ cũng rất khó hiểu, nhìn về chiếc bàn Bạch Ngọc Đường bọn họ đang ngồi, hắn cũng không xem những người khác, chỉ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tra ra chưa?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu cũng nhớ lại mình còn chưa nói chuyện về Đàm Kim cho Bạch Ngọc Đường, bèn thuận tiện vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên bàn của Bạch Ngọc Đường, “Ngươi không vội chứ? Ta tra được chuyện về Đàm Kim rồi, nhưng mà rất dài có thể sẽ nói khá lâu.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhích tới gần nghe Triển Chiêu kể lại, Triển Chiêu bắt đầu huyên thuyên nói với hắn.
“Đàm Kim?” Triệu Phổ ngẩng mặt lẩm bẩm, “Tên nghe quen tai quá…”
“Ngươi không nhớ sao?” Âu Dương nhắc nhở hắn, “Đàm Kim năm xưa làm trong Binh Bộ a.”
Triệu Phổ nhíu mày, nghĩ không ra, quay đầu lại thì thấy Nghiêu Tử Lăng đứng ở cửa thang lầu, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm về hướng bàn mình.
Triệu Phổ tự nhủ, nhìn tới nỗi tròng mắt muốn xuất huyết rồi kìa, vị này không phải quá đói bụng chứ a? Quay đầu lại, chỉ thấy Giả Ảnh dùng mắt ra hiệu cho hắn.
Bạch Ngọc Đường vẫn không nhúc nhích mà tập trung nghe, cử động này không có gì bất ổn, có điều Triệu Phổ nhìn ra được, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hình như rất ăn ý, nói chung với tính cách khó gần như Bạch Ngọc Đường, quả thật khá là thân cận với Triển Chiêu.
Triệu Phổ lại quay đầu nhìn nhìn Nghiêu Tử Lăng, trong óc bỗng nhiên hiện lên một người —— Nhớ tới thân phận của tử y nhân này.
Triệu Phổ khẽ cười nhẹ một cái, “Vi diệu a.”
“Hùng Hùng…”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên túm góc áo Triệu Phổ.
“Là anh hùng.” Triệu Phổ sửa lại cách gọi của bé, thuận tiện bế xốc bé lên.
“Ngươi có phải có chín con rồng hay không?” Tiểu Tứ Tử hỏi ra một câu kỳ lạ.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Đúng vậy.”
“Ta biết vì sao phụ thân ghét ngươi rồi!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái.
Triệu Phổ còn chưa mở miệng, hai ảnh vệ và Âu Dương đã nhiều chuyện xáp tới, “Tại sao?”
Tiểu Tứ Tử giống như ông cụ non thở dài một tiếng, đứng trên ghế kiễng chân vươn cánh tay ngắn ngủn vỗ vai Triệu Phổ, “Ngươi xong đời rồi a, phụ thân đời này, ghét nhất một người, chính là ngươi a!”
Triệu Phổ liền cảm thấy đầu vang ong ong —— Không phải chứ? Cách xa vạn dặm cho tới bây giờ chưa hề thấy mặt, như vậy cũng có thể tạo nên cừu hận?
…
Đầu bên kia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói được phân nửa, chỉ thấy Nghiêu Tử Lăng đã đi tới ngồi bên cạnh bọn họ, lên tiếng, “Triển đại nhân thật là nhiệt tình.”
Triển Chiêu cười khoát tay, “Chuyện nhỏ.”
Nghiêu Tử Lăng tự rót cho mình một chén rượu, cầm lên uống.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn —— Cầm nhầm chén rồi phải không?
Nghiêu Tử Lăng thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, cúi đầu xem, khẽ kinh ngạc, “Chén của ngươi?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại định gọi tiểu nhị lấy một cái chén mới, có điều tiểu nhị đang ở dưới lầu.
“Dùng cái này đi.” Triển Chiêu đẩy chén của mình đến trước mặt hắn, thuận tiện giúp hắn rót chén rượu, tiếp tục nói chuyện về Đàm Kim.
Một bên, Âu Dương và Giả Ảnh yên lặng liếc mắt nhìn nhau.
Âu Dương nhẹ nhàng nhướng mi —— Ngươi đoán, Triển Chiêu có cố ý hay không?
Giả Ảnh nhìn nhìn Triển Chiêu đang nói chuyện rất tự nhiên và Bạch Ngọc Đường cũng uống rượu rất tự nhiên, mỉm cười lắc đầu —— Không chắc, bất quá Triển Chiêu thật ra không phải tính tình dịu ngoan như bề ngoài biểu hiện ra a, là một con mèo mang móng vuốt, ít chọc vào thì tốt hơn.
.
.
____________________