Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 10 Đồ Vân Ánh Tuyết

Chương 16: Chương 16: [ Phá Cục ]




CHƯƠNG 16. [ PHÁ CỤC ]

Triển Chiêu cầm càng con cua chỉ hắn: “Chuột, ngươi xong đời rồi, ngươi nói cần phải làm sao bây giờ?”

“Xem ra, hôm nay chỉ còn con đường duy nhất mà thôi.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ hồi lâu, nhìn Triển Chiêu nói: “Hai ta bỏ trốn đi!”

*********************

Sau khi Triển Chiêu gặm xong hai khối điểm tâm, lại uống thêm bát tuyết cáp thang, liền cảm thấy trong miệng thật là ngọt, mà bụng vẫn chưa có no, cho nên chọc chọc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Triển Chiêu nói: “Muốn ăn mặn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn một lúc, hỏi: “Chua là con trai, cay là con gái, ngọt là lưỡng tính, vậy mặn là cái gì ….”

Còn chưa có dứt lời, ở dưới gầm bàn, Triển Chiêu đã hung hăng đạp hắn một cước.

Bạch Ngọc Đường gọi tiểu nhị tứi, gọi đồ ăn để ăn cơm.

Lục Thiên Hàn chống cằm bên cạnh mà nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, luôn cảm thấy sao lại xứng đôi vậy chứ.

Trong tửu lâu, những người khác cũng bị chuyện bất ngờ xảy ra mà nhiễu loạn tâm thần, cảm thấy không còn tâm trí nào để ăn cơm nữa. Đại khái là họ cảm thấy cần phải trở về để tiêu hóa cái đống tin tức kinh hãi này đã, vì vậy liên rối rít kéo đi. Huyền Tuệ mang theo đồ tử đồ tôn đi trước, sau đó, Dụ Mộ Trì cũng đứng dậy dời đi.

Chờ hắn xuống lầu rồi, Triển Chiêu đột nhiên kéo Lục Lăng Nhi hỏi: “Người áo đen buổi tối hôm đó có phải là hắn không a?”

Lục Lăng Nhi còn đang ngẩn người, nghe thấy Triển Chiêu hỏi liền bám vào bên cửa sổ mà nhìn xuống, sau đó lắc đầu một cái: “Không phải nga, cái đó gầy hơn, cảm giác không giống nhau, nội lực cũng khác nữa.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Không phải Dụ Mộ Trì sao? Vậy đó là người nào? Tại sao khinh công lại có vẻ giống đây ….

Chỉ trong chốc lát, đám người giang hồ trong tửu lâu ban nãy cũng chạy sạch, chỉ còn lại bọn Triển Chiêu cùng một bàn phái Thiên Sơn bên kia.

Đồ ăn dọn lên, Bạch Ngọc Đường ý bảo —- Đổi sang cái bàn to một chút.

Mọi người chuyển đến bàn lớn bên cạnh, chỉ thấy bên cửa sổ cũng có mấy người chạy đến.

Chính là đám Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Vô Sa ngồi đợi trên nóc nhà lâu cũng cảm thấy đói bụng nên chạy đến kiếm ăn.

Ân Hậu cười híp mắt đến bên cạnh Triển Chiêu ngồi xuống, lần này cũng chẳng cần e ngại cái gì, cứ thoải mái mà gọi cháu ngoan.

Thấy Thiên Tôn cũng tới, đám đồ tử đồ tôn phái Thiên Sơn liền chạy đến hành lễ. Gọi tên gì cũng có, cái gì mà Tôn sư thúc tổ a, Thái sư tổ a, Tổ sư gia a …. Tóm lại là kêu loạn cào cào.

Vô Sa gật đầu —– Thật là , mấy năm không gặp, phái Thiên Sơn này vẫn hỗn loạn như vậy a, bối phận cũng chưa có phân rõ ràng lắm đi!

Hình như tâm tình Thiên Tôn cũng không có tệ lắm, liền phất tay với chúng đệ tử một cái, thuận tiện vỗ vỗ bả vai một đồ đệ, thân thiết nói: “Tiểu Phong a, đã lâu không gặp càng ngày càng trẻ a.”

Khóe miệng vị đồ đệ kia co rút triệt để, Lục Phong ở bên cạnh vội vàng đi tới, lúng túng nói: “Sư Tôn, con mới là Lục Phong.”

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, đổi sang vỗ vỗ Lục Phong: “Tiểu Phong a, mấy ngày không gặp càng lúc càng trẻ a.”

Mọi người hết nói.

Nghiêu Tử Lăng đã lâu rồi không gặp Thiên Tôn, liền đến hành lễ với hắn.

Thiên Tôn gật đầu: “Tử Lăng a, một thời gian không gặp càng ngày càng trẻ hơn rồi!”

Tất cả mọi người cùng than thở —– Xem ra Thiên Tôn mà lâu không gặp ai là sẽ nói người ta càng ngày càng trẻ đi, không biết lúc gặp Tiểu Tứ Tử hắn có nói vậy không nữa.

Lục Phong đuổi đám đệ tử phái Thiên Sơn về trước, còn mình mang theo Nghiêu Tử Lăng, ngồi xuống nói cho Thiên Tôn nghe về tình huống ngày hôm nay.”

Nghiêu Tử Lăng nói: “Lúc gần trưa có nhận được thiệp của Huyền Tuệ đại sư đưa đến, mời chúng ta đến đây gặp mặt, nói là có chuyện cần thương nghị.”

“Cứ vậy sao?” Thiên Tôn tò mò: “Đám hòa thượng tìm các ngươi làm gì?”

Nghiêu Tử Lăng cùng Lục Phong cũng lắc đầu, ý là —– Cái này bọn họ cũng không có tin tức, lại chưa kịp nói.

“Vị Huyền Tuệ đại sư này, trước đây ta đã từng gặp qua, cũng không tệ.” Lục Phong nói: “Có điều ta thân với Huyền Xa cùng Huyền Hư hơn, hai người họ nói Huyền Tuệ rất khôn ngoan. Thế nhưng, ở Thiếu Lâm Tự, Huyền Tuệ rất được lòng người.”

Tất cả mọi người cau mày —– Không biết mấy hòa thường này chứa gì trong hồ lô của mình nữa.

“Vậy cái Chuyển vận sứ đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi Lục Phong cùng Nghiêu Tử Lăng.

Hai người cũng lắc đầu, tỏ ý —– Hôm nay là lần đầu gặp.

Nghiêu Tử Lăng lúc này mỗi lúc nhìn vào Triển Chiêu lại luôn cảm thấy là lạ, có điều cũng cảm thấy vậy là tất nhiên —- Đã nói sao tính cách lại quỷ quái như vậy chứ, thì ra là còn có bổi cảnh như vậy.

Nghĩ đến đây, Nghiêu Tử Lăng theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Bạch Ngọc Đường đang cố gắp thức ăn cho Lục Lăng Nhi đây, để nàng chuyên tâm ăn sẽ không có tâm tư hỏi chuyện vợ hai của Lục Thiên Hàn nữa, một lát tìm cơ hội nói với nàng, lừa cho nàng quên đi.

Triển Chiêu liền liếc Nghiêu Tử Lăng đang nhìn Bạch Ngọc Đường, nhìn còn không chịu dời đi nữa …..

Triển Chiêu nheo mắt lại, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, quả nhiên, Chuột này còn không có phát hiện, Triển Chiêu tiếp tục cau mày, gắp một đũa thức ăn đặt vào chén Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén mình, lực chú ý liền dời đến bên người Triển Chiêu, đồng thời, tay gắp thức ăn cho Lục Lăng Nhi cũng dừng lại, Lục Lăng Nhi rốt cuộc cũng rảnh rỗi, nhai nhai mấy cái liền ngẩng mặt hỏi Lục Thiên Hàn: “Phụ thân nha, tân nương …. Ngô!”

Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường vội vàng đút thức ăn vào miệng Lục Lăng Nhi.

Lục Lăng Nhi bị nhét đầy miệng thức ăn, phồng mặt mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Lục Thiên Hàn nhìn Lục Lăng Nhi một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, tâm nói —— Hai cái đứa này giở trò quỷ gì đây?

Ăn cơm xong, Lục Phong cùng với Nghiêu Tử Lăng về khách sạn trước, những người còn lại cũng trở về Ánh Tuyết Cung. Chuyến đi này mặc dù có nhiều chuyện bất ngờ, thế nhưng tuy đánh bậy đánh bạ mà phát hiện không ít đầu mối rất đáng trở về thương nghị một phen.

Mặc dù mới có một chút xíu thời gian chỉ vừa đủ ăn một bữa cơm, thế nhưng cái thân thế kinh hãi thế tục kia của Triển Chiêu đã truyền khắp tất cả các môn phái giang hồ ở Dũng Châu phủ, hơn nữa tốc độ lan truyền ra bên ngoài cũng rất nhanh.

Ngay cả Ánh Tuyết Cung cũng nhận được tin tức.

…………..

Trong Ánh Tuyết Cung lúc này, Triệu Phổ cùng Công Tôn còn đang nghiệm thi, Bao Đại nhân, Thái sư còn có cả phụ thê Bạch thị đang ngồi uống trà trong sân, chờ kết quả.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đang chơi trò chơi, liền nghe thấy tiếng Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi hét tướng vào: “Nha, có chuyện rồi!”

Mọi người cùng nhìn ra ngoài, Lâm Dạ Hỏa đang ngồi ở góc nhà mà gặm tuyết lê, hỏi: “Nha đầu, xảy ra chuyện gì? Bình tĩnh chút!”

“Không phải a!” Nguyệt Nha Nhi cùng theo Thần Tinh Nhi chạy vào, có chút kích động: “Triển đại nhân thừa nhận Ân Hậu là ngoại công mình trước mặt mọi người a!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Náo nhiệt a!” Lục Tuyết Nhi vỗ bàn: “Lại nhận thật a, Tiểu tử khá lắm!”

Âu Dương Thiếu Chinh cũng hiếu kỳ: “Sao lại đột nhiên nhận?”

Lúc này, Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đã sớm nghe được tin tức từ bên ngoài cũng chạy vào, đem mọi chuyện nghe được đại khái nói qua một lượt.

“Ai nha!” Tiểu Lương Tử hơi tiếc nuối: “Không được xem một màn đặc sắc nha! Biết vậy đã đi theo rồi!”

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Vậy sau này Ân Ân cũng không cần phải làm biểu ca của Miêu Miêu nữa phải không?”

Tất cả mọi người đều cười gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa từ trên nóc nhà nhảy xuống, còn đem nửa trái lê dư lại nhét vào tay Trâu Lương: “Tin tức này nhất định sẽ oanh tạc giang hồ hơn nửa năm cho xem.”

Trâu Lương nhìn quả lê lồi lõm chỉ còn lại hạt mà lại chẳng khác nào bị chó gặm trong tay, không nói gì nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa xoay mặt đi không để ý đến hắn, chuyển người qua xoay cái mông về phía hắn.

Trâu Lương sờ sờ cằm, thưởng thức cái mông nhìn qua trông hình dáng rất tốt đang quay về hướng mình kia.

Bao Duyên có chút lo lắng, hỏi Bao Chửng: “Phụ thân, như vậy thì khắp giang hồ đều biết Triển đại ca là Thiếu cung chủ Ma cung, liệu sau này hắn có bị phiền toái không?”

“Phiền toái thì nhất định có.” Lục Tuyết Nhi vắt chân ngồi uống trà, chậm rãi nói: “Có điều, trên đời này cái gì cũng có hai mặt của nó, có lúc sẽ mang đến phiền toái, những có lúc sẽ tốt, tin đồn này vang xa, kết quả có thể là Ma cung sẽ khiến Triển Chiêu mang tiếng xấu thì cũng có thể cho kết quả ngược lại, Triển Chiêu sẽ mang lại thanh danh cho Ma cung a! Dù sao thì những người biết người của Ma cung năm đó là những người thế nào thi rất ít, thế nhưng những người biết con người Triển Chiêu thế nào lại chiếm đa số …. Mặt khác, Tiểu Từ cũng là danh môn chính phái chuyên hành thiện tích đức, hơn nữa, trong Khai Phong Phủ còn có một Hoàng đế hiểu đạo lý làm người như vậy, tất sẽ có biện pháp giải quyết. Tóm lại là Triển Chiêu ở quan trường hay địa vị trong dân gian cũng sẽ không ảnh hưởng. Điều phiến toái duy nhất có thể có, đó chính là đến từ giang hồ.”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, ngồi xuống uống trà: “Có điều, cái này cũng không đáng nói đến, xưa đến nay người giang hồ ai mà chẳng có mấy cừu địch, cái tính cách tiểu nhân của đám người giang hồ kia khiến cho người ta muốn làm người tốt cũng không được, làm người xấu cũng không xong, nếu như người đã muốn gây phiền toái cho ngươi, lúc nào chúng cũng có thể tìm được lý do.”

Vừa nói, Lâm Dạ Hỏa lại vừa nói với Trâu Lương không biết đang suy nghĩ cái gì: “Đúng không a?”

Lâm Dạ Hỏa lúc này cảm thấy buồn bực —– Câm đang nhìn đi đâu chứ? Tại sao lại nhìn chằm chằm vào cái ghế? Thạch băng kia là thân thích nhà hắn sao? Tính cách có chút giống đi.

“Cũng đúng.” Thái sư cảm thấy Lục Tuyết Nhi cùng Lâm Dạ Hỏa phân tích đều có lý, gật đầu nói: “Nói không chừng lần này lại là trong họa được phúc đi, cửa sổ để gió lọt nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt.”

Bao Chửng nhìn Thái sư một cái.

Thái sư cười một tiếng, tiếp tục uống trà.

Chẳng bao lâu, đám người Triển Chiêu đã trở về.

Lúc này Công Tôn cũng đã nghiệm thi xong, được Triệu Phổ ôm ra.

Thật may là Công Tôn bản thân chính là danh y cho nên bốc thuốc cho cái thắt lưng của mình tốt lắm, chẳng mấy chốc đã có tác dụng, hơn nữa có Triệu Phổ đỡ qua đỡ lại cho nên hắn căn bản đều không phải dùng sức, thương thế càng tốt hơn.

Sau khi ngồi xuống, mọi người đem mọi chuyện nói qua một lượt.

“Bắc Đường Chuyển vận sứ ….” Bao Đại nhân suy nghĩ một chút, hỏi Bàng Thái sư: “Có phỉa là Lưu Hoành không?”

Bàng Thái sư cười: “Còn không phải sao.”

“Nga.” Bao Đại nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, hình như có chút khổ sở: “Là hắn a ….”

“Người này có vấn đề gì sao?” Tất cả mọi người tò mò.

Bao Đại nhân liền nói: “Lưu Hoàng này, cũng có thể coi như là Hoàng thân quốc thích.”

Tất cả mọi người không hiểu.

“Hắn là chất nhi của Thái hậu.” Bàng Thái sư nắm rất rõ bối phận: “Nương hắn chính là muội muội của Thái hậu, Thái hậu là di nương của hắn.”

“Nga ….” Tất cả mọi người hiểu, thì ra là có quan hệ như vậy a.

“Vậy cũng có thể coi là một Hoàng thân, tại sao lại để hắn làm Chuyển vận sứ?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Tiểu tử Lưu Hoành này trước đây đã gây ra không ít họa.” Triệu Phổ chống cằm, cười lạnh một tiếng: “Không thể ở lại Khai Phong Phủ được nữa.”

“Tại sao lại không thể ở lại được nữa?” Mọi người tò mò.

Thái sư chỉ Bao Chửng: “Nếu còn ở nữa thì sớm muộn cũng bị Lão Bao chém đầu đó ….”

Mọi người hiểu.

“Lưu Hoành ỷ vào việc Hoàng tộc Triệu thị thật có lỗi với Thái hậu.” Triệu Phổ bất đắc dĩ: “Hắn đích xác là đã gây ra rất nhiều họa, hơn nữa nhiều khi còn gây ra những họa không thể giải thích được, thay vì nói là hắn bị cắt chức đẩy đi, ta luôn cảm thấy là hắn muốn đi khỏi Khai Phong Phủ.”

Tất cả mọi người cau mày —— Năm đó vì chuyện Ly miêu tráo Thái tử mà Lý phi nương nương đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, sau khi trở về cung Triệu Trinh càng hiếu thuận với bà, hắn luôn cảm thấy Tiên hoàng thiếu nợ bà quá nhiều.

Vốn là một Hoàng thân lại thực sự muốn rời khỏi Khai Phong Phủ phồn hoa để chạy đến nơi băng thiên tuyết địa này để làm một chức Chuyển vận sứ nho nhỏ sao?

Triệu Phổ nói: “Chuyển vận sứ được cho là chức quan nhàn tản a, đã nhàn rỗi mà lại cũng không có đại sự gì để làm. Những quan viên phụ cận châu thành còn có liên hệ qua với Hoàng thượng, chỉ có vị Lưu đại nhân này là không có ai tìm hắn làm việc, cứ để hắn ăn chơi vui đùa. Trên tay hắn lại không có quyền, cái này chính là trời gọi đất nhưng đất không linh, cho dù có tiền đi chăng nữa cũng không bay ra được cái gì.”

Thái sư gật đầu: “Lưu Hoành thật ra cũng rất đáng tiếc cho hắn, người này công phu không tệ, người cũng có chút khí phái, chẳng qua là không biết có phải do trời sinh đã có tật xấu gì không mà hắn có vẻ không giống Hoàng tộc lắm, cũng không có quá thích chung đụng cùng Hoàng tộc, cũng có chút cô tịch quái dị.”

“Người giả mạo hậu nhân của Ma cung kia cũng là do hắn chỉ điểm sao?” Công Tôn không hiểu: “Làm gì phải tìm người giả mạo người của Ma cung?”

“Điểm này ta cũng cảm thấy kỳ quái.” Triển Chiêu gật đầu.

“Có thể là vì chuẩn bị cho cái gì đó.” Thái sư cười cười: “Trên đất Dũng Châu phủ bây giờ, một nửa là Bạch đạo, một nửa là Hắc đạo, dù là cái gì cũng coi như là có thế lực đi.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Hai bên cục diện vốn cân bằng, vậy thì cái gì mới có thể phá vỡ sự cần bằng này đây? Chính là có một đội nhân mã khác đến! Mà nhóm này còn phải rất có thực lực, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện nữa.” Thái sư thiêu mi: “Chẳng hạn như Ma cung.”

Tất cả mọi người đều cau mà —– Ân ….

“Ma cung không thuộc Hắc đạo cũng chẳng thuộc Bạch đạo, mặc dù cùng là đối đầu, thế nhìn chung vẫn có thể dung hợp được.” Thái sư nói tiếp: “Chẳng hạn như nói về Bạch đạo và Ma cung, Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại có quan hệ khá tốt, quá khứ thù oán của hai nhóm này cũng đã qua lâu như vậy rồi, sau này có thể cải thiện được. Mà lại nói đến Hắc đạo cùng Ma cung, về lý thuyết cũng có nhiều điểm tương đồng hơn, cho nên cũng có thể liên thủ để chống lại Bạch đạo! Chuyện gì cũng có thể xảy ra! Cho nê …”

Thái sư còn chưa có dứt lời, mọi người cũng chưa thể hiểu hết.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Vì vậy, Hắc Bạch lưỡng đạo đều muốn nghĩ cách lôi kéo Ma cung đi.”

“Mà vị Chuyển vận sứ kia lại chọn xuất hiện ngay lúc Bạch đạo tụ hợp, nếu như lúc này, Ma cung có thể nể mặt vị Chuyển vận sứ kia, còn tỏ ra có quan hệ không tệ, như vậy càng đáng để được lôi kéo hơn sao. Cứ như vậy, một nhóm người vốn dĩ chẳng thuộc về Hắc Bạch lưỡng đạo giang hồ này, lại có thể thành công tham gia vào lần tranh đấu giang hồ trăm năm mới có một lần này …. Còn việc tại sao một vị Chuyển vận sứ lại muốn tham gia vào giang hồ tranh đấu, vậy thì chỉ có thể hỏi mình hắn mà thôi.”

Tất cả mọi người gật đầu —– Đúng vậy, nghe có vẻ rất có lý.

“Thời gian căn rất chuẩn.” Triệu Phổ nói: “Như vậy có thể thấy bên trong Bạch đạo có nội gian.”

“Ta cũng nghĩ thế.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu: “Chẳng qua là, đối phương trăm tính ngàn tính cũng không tính ra được người của Ma cung thực sự cũng ở đó.”

“Vì vậy tuồng này mới diễn không xong, lại còn làm lộ cả hành tung của mình nữa.” Công Tôn cảm thấy buồn cười.

“Lưu Hoành ….” Triệu Phổ cau mày: “Hắn muốn dính vào chuyện tranh đấu giang hồ này làm gì? Rốt cuộc hắn có mục đích gì?”

Tất cả mọi người đều chống cằm ngẩn người nghĩ, đúng lúc này, Lục Lăng Nhi vốn ngồi yên lắng nghe nãy giờ đột nhiên nói một câu: “Các ngươi tại sao còn ở đây mà nghĩ mấy thứ này a …. Tân nương tử của ngoại công các ngươi tột cùng ở đâu rồi?”

Lục Lăng Nhi vừa mới nói xong, tất cả mọi người cùng sửng sốt, sau đó —- “soạt” một cái quay mặt sang nhìn Lục Lăng Nhi, máu bát quái mới trở về bình thường một chút lại bắt đầu sôi lên —— Tân nương tử?

Lục Tuyết Nhi há to miệng, nắm tay Lục Lăng Nhi lắc lắc: “Tiểu muội, muội nói cái gì?”

Lục Lăng Nhi nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu: “Tỷ tỷ, tỷ cũng không biết a? Phụ thân tìm cho chúng ta một mẹ hai a.”

“Phốc …..”

Mọi người há to miệng, Lục Thiên Hàn vừa uống ngụm trà cũng phun cả ra ngoài —— Cái gì? Sao hắn lại chưa nghe qua chuyện này?

“Ai nha, Lão Lục a!” Thiên Tôn khoanh tay trừng hắn: “Ngươi đã hơn trăm tuổi rồi sao còn không đứng đắn như vậy a!”

“Đúng vậy!” Ân Hậu cũng cảm thấy hết nói nổi: “Ngoại tôn ngươi đã lớn vậy rồi còn muốn đi tìm vợ bé, vậy vợ bé kia của ngươi bao tuổi a?”

Vô Sa niệm kinh: “A di đà phật.”

Lục Thiên Hàn há to miệng, lắc đầu: “Ta ….”

“Phụ thân!” Lục Tuyết Nhi cũng góp lên, bám lấy cánh tay hắn hỏi: “Mẹ hai của con bao tuổi rồi? Có bằng tuổi con không?”

“Nhạc phụ, sao người lại không nói tiếng nào như vậy chứ?” Bạch Hạ liền hỏi: “Người đâu rồi? Giấu đi rồi sao?”

Mọi người bắt đầu nhao nhao tiến đến hỏi Lục Thiên Hàn chuyện tân nương tử của hắn.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh đặt chén rượu xuống, nghiêng người, hình như muốn rời khỏi chỗ, Triển Chiêu thấy vậy liền bát quái hỏi: “Ngọc Đường a? Ngươi đã gặp tân ngoại mẫu của ngươi chưa a? Có phải chúng ta sau khi ăn mừng thọ yến của phụ thân rồi sẽ lại tiếp tục ăn hỉ yến của ngoại công ngươi không a?”

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng cầm bàn tay Triển Chiêu lên vỗ vỗ, nói: “Miêu nhi, ta đến sau núi tránh gió môt chút, ngươi nhớ đưa cơm cho ta nga, còn nữa, đừng có nói là ta ở đó a.”

Nói xong rồi, chợt lóe.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái ——- Ai nha? Ngọc Đường biến mất rồi!

“Phụ thân, ngoại công của Bạch Bạch muốn cưới vợ nữa sao?” Tiểu Tứ Tử cũng hỏi Công Tôn.

Công Tôn có chút hết nói nổi, cái này —- hơn trăm tuổi rồi mà vẫn còn phong lưu như vậy a …. Người đẹp trai quả nhiên khác biệt đi.

Lục Thiên Hàn chỉ thấy mọi người cứ vây quanh mình mà quay vòng vòng, miệng cứ lải nhải cái gì đó không ngừng, chẳng khác nào đám ong mật bay vo ve bên cạnh, đầu hắn cũng đau.

Cuối cùng hắn cảm thấy phiền hà mà vung tay lên: “Ai nha! Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đó a! Ta nói muốn thành thân khi nào! Ai nói ta muôn tân nương tử hả?”

Tất cả mọi người yên lặng trở lại, sau đó Thiên Tôn còn rất chính từ nghiêm nghị mà nói hắn: “Lão quỷ, ngươi thế này là không đúng rồi! Làm nam nhân phải biết chịu trách nhiệm a!”

“Đúng vậy!” Ân Hậu cũng gật đầu.

Lục Tuyết Nhi còn khuyên phụ thân mình: “Phụ thân, người không cần xấu hổ đâu!”

“Đúng vậy!” Thái sư cũng gật đầu: “Nhìn còn trẻ như vậy, nói không chừng còn có thể sinh được mấy oa ni nữa ấy chứ….”

Lục Thiên Hàn lúc nay cũng nghe không nổi nữa, vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Lục Lăng Nhi: “Ngươi nghe ai nói ta muốn thành thân mẹ ghẻ co các ngươi hả! Không có chuyện đó a! Đó là nói bậy!”

Mọi người nghe xong rồi đều quay lại nhìn Lục Lăng Nhi.

Lục Lăng Nhi mở to mắt, chỉ sang đối diện: “Ngọc Đường nói a!”

Mọi người cùng nhau xoay lại —– Chỗ đó làm gì còn thân ảnh Bạch Ngọc Đường nữa, chỉ thấy một chỗ ngồi trống không, mà bên cạnh chỗ ấy, Triển Chiêu đang cầm cái chân cua ăn đến vui vẻ.

Triển Chiêu ngẩng đầu, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, liền ý thức được —- Ai nha! Chuột đã gây họa a!

Nhìn chung quanh một chút, Triển Chiêu rất là không cần đợi mọi người phải ép hỏi, cũng rất có nghĩa khí mà chỉ nơi xa, nói: “Hắn bỏ chạy ra sau núi rồi.”

Lục Thiên Hàn nhảy dựng lên “Tiểu tử thối, ta hôm nay không đánh nó không được! Đâu có cái lý này a!”

Nói xong liền chạy ra sau núi tìm Bạch Ngọc Đường.

Lục Lăng Nhi nhìn Lục Tuyết Nhi một cái, cũng vội vàng chạy theo.

Ân Hậu liếc mắt nhìn Triển Chiêu đang lau miệng: “Ngươi lại bán Bạch Ngọc Đường sao?”

Triển Chiêu cười cười, cầm một cái thực hạp lên, đi vào bên trong cầm mấy con cua cùng đĩa dấm, còn cầm thêm cả một bầu rượu, linh linh lợi lợi mà đi.

Chẳng bao lâu, Triển Chiêu tìm được Bạch Ngọc Đường đang ngồi ngâm chân bên cạnh một ôn tuyền phía trước núi.

Triển hộ vệ đi tới, cũng ngồi xuống cạnh hắn ngâm chân, cùng hắn uống rượu ăn cua.

Phía sau núi …. Mọi người khó khăn lắm mới chạy được đến đáy cốc, liền phát hiện bên trong tiểu lâu của Bạch Ngọc Đường kia trống rỗng, làm gì có ai ở đó a, trở lại một lần nữa, Triển Chiêu cũng biến mất dạng rồi.

“Hai đứa tiểu tử thối này a!” Lục Thiên Hàn giận run.

“Mẹ hai rốt cuộc ở đâu a?” Bên cạnh, Lục Lăng Nhi vẫn ngẩng mặt hỏi Lục Thiên Hàn: “Phụ thân, có phải là người làm rồi còn không nhận …. Ngô.”

Còn chưa có dứt lời, Lục Tuyết Nhi đã che miệng nàng lại: “Ngươi học cái này ở đâu!”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi Công Tôn: “Phụ thân, cái gì gọi là làm rồi còn không nhận? Nhận rồi là có thể làm sao …. Ngô.”

Lời còn chưa dứt, Công Tôn đã che miệng bé lại —— Còn nói bậy nữa!

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cộng cả Vô Sa đều ranh mãnh mà nhìn Lục Thiên Hàn, mặt Lục Thiên Hàn lúc này lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Tức chết ta!”

……………

Bên trong ôn tuyền, mặc dù chân ngâm nước nóng thế nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi cảm thấy rét lạnh sống lưng —- Cả kinh một cái.

Triển Chiêu cầm càng con cua chỉ hắn: “Chuột, ngươi xong đời rồi, ngươi nói cần phải làm sao bây giờ?”

“Xem ra, hôm nay chỉ còn con đường duy nhất mà thôi.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ hồi lâu, nhìn Triển Chiêu nói: “Hai ta bỏ trốn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.