Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 10 Đồ Vân Ánh Tuyết

Chương 17: Chương 17: [Ban Đêm Tâm Tình Tốt ]




CHƯƠNG 17. [BAN ĐÊM TÂM TÌNH TỐT ]

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn thấy trước mặt hiện bản mặt một con Chuột to đùng, đồng thời, trên môi lại truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, dưới tay cũng vô ý thức mà rời khỏi huyền cầm, chỉ chuyên tâm vào khuôn mặt quá ư là đẹp trước mắt mình thôi ….

**************************

Đương nhiên là Bạch Ngọc Đường cũng không có cùng Triển Chiêu bỏ trốn, mà có muốn trốn cũng không thể trốn đi lúc này, vẫn còn cả đống chuyện phải xử lý đây, thọ yến của Bạch Hạ cũng chưa có dự nữa mà.

Hai người ăn cua cùng uống hết rượu rồi, chân cũng ngâm đủ ấm rồi, vì vậy liền lắc lắc lư lư từ ôn tuyền đi về.

Vừa đến cửa viện đã thấy Lục Lăng Nhi đứng trên đỉnh sư tử đá, đang ăn một trái hồng.

Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: “Ngoại công sao rồi?”

Lục Lăng Nhi liếc hắn: “Ngươi xong đời rồi, phụ thân cực kỳ giận!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Không phải vì ngoại công bảo người ngăn con lại sao.”

Lục Lăng Nhi gãi gãi cằm: “Vậy ngươi có đi nhận sai không?”

Bạch Ngọc Đường lúng túng, có điều nghĩ tới nghĩ lui thì cũng là mình không đúng, cho nên mới đi vào viện.

Ở trong sân viện, Lục Thiên Hàn đang đánh cờ cùng Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Vô Sa ngồi bên cạnh quan chiến, tất cả mọi người vẫn còn ở đó, cũng rất náo nhiệt.

Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Lục Thiên Hàn, châm trà cho hắn: “Ngoại công!”

Lục Thiên Hàn liếc hắn một cái.

Bạch Ngọc Đường gãi gãi đầu, nhận sai với Lục Thiên Hàn.

“Khụ khụ.” Lục Thiên Hàn lại nhìn Triển Chiêu đang cười hì hì sau lưng Bạch Ngọc Đường, cũng không có tức giận nữa …. Cũng tại mình bảo Lục Lăng Nhi nhất định phải kéo Bạch Ngọc Đường đi, nhất định không tha, nó không có cách nào mới phải nói hươu nói vượn đi.

Từ trước đến giờ Lục Thiên Hàn đều rất cưng chiều Bạch Ngọc Đường, làm sao có thể giận hắn được, cho nên cũng tha thứ cho hắn. Sau đó lại gọi Triển Chiêu đến, cho hắn chút quà ra mắt, cũng coi như là đáp lễ với chuỗi Thiên châu mà Ân Hậu cho Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu mở cái hộp nhỏ ra nhìn một cái, liền phát hiện đó là một khối lệnh bài khéo léo tinh xảo.

Triển Chiêu tâm nói, không phải chứ —- Trong hà bao cũng đầy lệnh bài rồi mà!

Xoay đằng trước ra nhìn một chút, Triển Chiêu hơi sững sờ, bên trên có ngọc bội trắng tinh có một dấu tay nho nhỏ, có chút khó hiểu —– Là dấu tay của con nít sao?

“Là dấu tay của Ngọc Đường lúc mới sinh ra đó.” Lục Thiên Hàn cười cười với Triển Chiêu: “Thú vị đi?”

Triển Chiêu lập tức cười tươi, lễ vật quả thật là rất có ý nghĩa, vội vàng cẩn thận cất đi, lại còn nháy mắt với Bạch Ngọc Đường bên cạnh mấy cái.

Bạch Ngọc Đường cũng rất bất đắc dĩ —— Ngoại công hắn đúng là cất giấu không ít mấy thứ đồ cổ quái đi.

Đến đêm, cuối cùng thì Công Tôn cũng đã nghiệm thi xong, Triệu Phổ liền khiêng hắn ra ngoài.

Bao Chửng liền hỏi: “Thế nào rồi? Tiên sinh, có đầu mối không?”

“Ân.” Công Tôn vịn tay vào Triệu Phổ để đứng vững vàng, liền nói: “Kiền Lão đại cùng Kiền Lão nhị đều bị chết đuối.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Công Tôn: “Chết đuối?”

“Thế nhưng ngỗ tác của nha môn cũng không có tra ra nguyên nhân cái chết, hơn nữa, cả hai người đều chết ở trong phòng mà, cũng không có rơi xuống nước.” Lục Tuyết Nhi cũng cảm thấy khó hiểu.

“Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của hai người họ, nhắc tới cũng có chút ghê người.” Công Tôn nói: “Hắn bị một loại quái chưởng đánh trúng, sau đó toàn bộ huyết dịch đều dang trào lên, tràn vào phổi. Trước khi chết thì phổi của hắn đã bị chính huyết dịch của bản thân nhấn chìm, căn bản không có cách nào hô hấp được, cứ nư vậy mà bị máu của mình dìm chết. Thế nhưng, sau khi chết rồi, huyết dịch từ phổi lại chảy ngược lại các khí quan, sau đó toàn bộ cơ thể giống như bị đông lạnh mà chết …. Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua kiểu chết này.”

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy buồn bực.

Lâm Dạ Hỏa tò mò: “Đây là công phu gì a?”

Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn đám người Thiên Tôn, có điều, chỉ thấy mấy vị lão nhân gia cũng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn nhau, bày tỏ họ cũng không có rõ.

Vì vậy, một bầu không khí quỷ dị tràn ngập khắp nơi —— Thiên Tôn, Ân Hậu, Vô Sa, Lục Thiên Hàn, bốn người này có thể nói là tinh hoa giỏi nhất của võ lâm trăm năm qua đều tập trung tại đây, thậm chí ngay cả bọn họ cũng chưa từng thấy qua loại công phu này.

“Vậy …. Mấy người, có ai có thể làm được không?” Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ cau mày: “Muốn đánh chết một người thì không khó, có điều nếu như muốn thúc cho huyết dịch lấp đầy phổi mà vẫn không ho ra máu, lại còn phải yên lặng không một tiếng động để huyết dịch rút đi, không phải chỉ đơn giản là có nội lực tốt chút được đi.”

Triển Chiêu gật đầu: “Đích thực là khó khăn.”

Hiển nhiên, việc phá án cũng còn cần khá nhiều thời gian cùng cần nhiều đầu mối hơn nữa.

……………

Án kiện tiến triển không nhiều, những thứ liên quan đến chú văn lại càng mờ mịt, hơn nữa, ở ngoài kia Hắc Bạch lưỡng đạo lại càng rắc rối cho nên mọi người cũng cảm thấy đầu óc thật mơ hồ.

Có điều …. Mặc dù vụ án cũng khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, có điều người trong Ánh Tuyết Cung lại chẳng thấy buồn phiền chút nào, hơn nữa, tâm tình mọi người hình như còn rất tốt.

Sau khi dùng cơm tối xong, Ánh Tuyết Cung dưới ánh sáng sao thật chẳng khác nào tiên cảnh với làn sương mờ ảo, mọi người đều tự mình tìm chỗ riêng để tận hưởng bầu không khí ban đêm trăng thanh gió mát này. Nói ra cũng thật trùng hợp, hôm nay trăng cũng rất sáng, cả vầng trăng tròn xoe rọi xuống Ánh Tuyết Cung hệt như một cái đèn ***g sáng rực lung linh ánh bạc vậy.

Lục Tuyết Nhi cùng Bạch Hạ ăn cơm xong rồi, theo tiền lệ mà đi dạo trong viện một chút.

Bạch Hạ thấy nương tử của mình có vẻ tâm trạng rất tốt, liền cười: “Sau chuyện này rồi, có phải chúng ta nên dẫn theo Triển Chiêu cùng Ngọc Đường đi dâng hương một chuyến không?”

Lục Tuyết Nhi cười đến ngọt ngào, ngẩng mặt lên nhìn về ngọn Đồ Vân xa xa một chút: “Ừ, chúng ta cũng nên tìm cơ hội đến tìm Tiểu Từ để thương lượng một chút chuyện của hai hài tử đi.”

Bạch Hạ cười nói: “Cái này, liệu hai người có nói vài câu rồi lại đánh nhau luôn không?”

Lục Tuyết Nhi quay ngoắt một cái: “Nàng ta không chọc ta thì ta cũng đâu có đánh chứ.”

“Hắt xì ….”

Bên trong Hồng Anh Trại, Ân Lan Từ cũng vừa mới ăn cơm xong đi dạo cùng tướng công để tiêu thực đột nhiên lại ngửa mặt lên trời mà hắt hơi một cái.

Xoa xoa mũi, Ân Lan Từ đột nhiên cười một tiếng.

Triển Thiên Hành đang ở bên cạnh, thấy nàng cười thật vui vẻ, liền nói: “Vui vẻ vậy sao? Chiêu Nhi hoàn thành tâm nguyện mấy chục năm rồi đi.”

“Ai.” Ân Lan Từ gật đầu khe khẽ thở dài, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Điều chung thân tiếc nuối cả đời của thiếp cuối cùng Chiêu nhi cũng đã hoàn thành cho thiếp rồi, dĩ nhiên người vui nhất hẳn phải là phụ thân thiếp.”

…………..

Quả thật Ân Hậu đang vô cùng vui vẻ, niềm vui này kéo dài suốt từ trưa cho đến tận tối.

Trong sân viện Ánh Tuyết Cung, Ân Hậu tựa vào giường tháp, đang ngẩng mặt nhìn trăng sáng trên bầu trời, trăng này thật tròn a, giống hệt khuôn mặt mũm mĩm của cháu ngoan hắn khi còn nhỏ.

Thiên Tôn cùng Vô Sa ở bên cạnh, vừa uống trà vừa hết nói nổi mà nhìn Ân Hậu đang nhìn chằm chằm trăng sáng mà cười khúc khích.

Lục Thiên Hàn cầm một cái bình trà nhỏ đi vào, phía sau là hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đang bưng điểm tâm đi theo.

Hai nha đầu tiến đến trước mặt Ân Hậu: “Ngoại công của Triển đại nhân, mời dùng trà.”

Ân Hậu cười híp mắt nhận trà.

“Ngoại công của Triển Đại Hiệp, mời dùng điểm tâm.”

Khóe miệng Lục Thiên Hàn cũng co giật, lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Thiên Tôn cùng Vô Sa, nhìn bàn cờ, hỏi: “Trạng thái này của Lão quỷ còn phải diễn ra bao lâu nữa?”

Vô Sa cùng Thiên Tôn suy nghĩ một chút: “Đã như vậy cả buổi chiều rồi, có thể còn mất thêm vài ngày nữa.”

Lục Thiên Hàn nhìn xung quanh một chút: “Kéo dài tận mấy ngày sao? Ta mới đi ra bên ngoài một chút, các ngươi có biết bên ngoài đã đồn đại thành thế nào rồi không? Không khéo ngày mai cũng truyền đến Khai Phong Phủ luôn, mấy người giang hồ kia chỉ còn kém bước viết hoàng bảng để dán khắp nơi nữa mà thôi.”

“Có nói gì không tốt không?”

Lúc này, Ân Hậu đang lơ lửng trên mây cũng đã đặt chân xuống mặt đất, hồi phục tinh thần lại rồi, hỏi Lục Thiên Hàn.

“Đến bây giờ cũng mới chỉ là khiếp sợ mà thôi, cũng chưa có gì là không tốt.” Lục Thiên Hàn xua tay với hắn: “Ngươi cũng không cần lo lắng, những cừu địch của Ma cung ngươi cũng đâu còn có mấy ai sống được đến trăm tuổi chứ, đều chết hết cả rồi, sẽ không có người đến tìm ngoại tôn ngươi gây phiền toái đâu.”

Ân Hậu thở phào nhẹ nhõm, Vô Sa ở bên cạnh an ủi hắn: “Ai, Lão quỷ, ngươi cứ nghĩ về Thiên Tôn một chút thì yên tâm ngay ý mà.”

Nghe Vô Sa nói vậy, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều không hiểu mà nhìn hắn, ý là —— Có cái gì để so?

“Cừu địch của ngươi có nhiều bằng những người mà Thiên Tôn đắc tội không?! Ngươi cũng đâu có nhị hóa như hắn!” Vô Sa cười ha hả, chẳng khác nào một bức phật Di Lặc: “Ngươi nghĩ mà xem a, tiểu tử Ngọc Đường mỗi ngày còn phải dẹp bao nhiêu là loạn cho sư phụ nó, cừu nhân nhiều đến độ có chém cũng không xong, vậy mà chẳng phải nó sống vẫn rất tốt sao?”

Ân Hậu đột nhiên cảm thấy hoàn toàn yên tâm: “Đúng vậy, ai nha, rất có sức thuyết phục a!”

Thiên Tôn liếc mắt nhìn Vô Sa: “Hòa thượng mập! Ta lúc nào thì có nhiều cừu nhân chứ?”

Ba người còn lại khinh bỉ mà nhìn hắn —— Ngươi chính là người có nhiều cừu nhân nhất!

Thiên Tôn giận nha, bực mình đặt con cờ một cái.

Vô Sa nhanh chóng đi một bước: “Chiếu tướng!”

“Cái đó không tính, vì ta tức giận nên mới hồ đồ!”

Thiên Tôn đưa tay cầm con cờ của Vô Sa đặt lại chỗ cũ, muốn đi lại lần nữa.

Vô Sa không nói: “Ngươi đường đường là Thiên Tôn, hơn trăm tuổi rồi mà vẫn còn ăn vạ a!”

“Ta mặc kệ!” Thiên Tôn cầm chặt con cờ mà ăn vạ, cứ thế mà hò hét nháo loạn trong sân, bốn lão nhân cộng vào cũng gần năm trăm tuổi, cứ vậy mà vây quanh bàn cờ cãi nhau òm tỏi.

………………

“Bên kia sao lại ồn như vậy a?” Lâm Dạ Hỏa đứng bên cạnh hồ nước, cho chú cún con tên Câm của nhà hắn ăn. Cún con lớn rất nhanh, lúc này cũng đã trở thành một đại khuyển uy phong lẫm liệt, có điều nó cũng không thích ồn ào, lại rất biết nghe lời, chỉ là được mọi người chăm quá nên rất béo mà thôi.

“Câm, ngồi xuống.” Lâm Dạ Hỏa cho nó ăn thịt khô xong rồi liền sờ sờ lông nó, nói chuyện cùng nó.

Trâu Lương cũng đến bên cạnh hắn ngồi xuống, huýt gió một tiếng ….

Câm kia quay ngoắt một cái, liền chạy sang chỗ Trâu Lương.

Lâm Dạ Hỏa tức đến giậm chân: “Câm! Ta mới là chủ nhân của ngươi!”

Câm kia liền hướng về phía Lâm Dạ Hỏa mà vẫy vẫy cái đuôi, vừa cọ chân Trâu Lương vừa vẫy đuôi.

Trâu Lương thấy Lâm Dạ Hỏa giơ chân, liền nói: “Đến đây mà chải lông a!”

Lâm Dạ Hỏa liếc trắng hắn, có điều, Câm vẫn đang ngồi bên cạnh hắn mà vẫy đuôi a.

Lâm Dạ Hỏa tâm bất cam tình bất nguyện mà đi tới, ngồi xổm xuống, tiếp tục chải lông.

Trâu Lương liền cúi đầu, nhìn Lâm Dạ Hỏa đang chải lông cho chú cún bên cạnh, từ trên mà ngắm xuống hắn —- Dáng mắt dáng mi của yêu nghiệt này cũng thực quá đẹp đi.

“Khụ khụ.”

Trâu Lương ho khan một tiếng, đột nhiên …. Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa giơ tay lên.

“Phốc ….” Trâu Lương bị hất đầy mặt đều là lông cún.

“Câm, chạy mau!” Lâm Dạ Hỏa thấy vậy liền ôm cún con chạy. Trâu Lương lần này giận nha, vừa lau mặt vừa nhìn Lâm Dạ Hỏa đang ôm theo con cún vừa chạy quanh sân lại vừa trêu chọc mình —– Yêu nghiệt này đần chết, ngu chết, ngốc chết người!

……………….

Cũng cái việc chải lông như thế, ở viện bên cạnh cũng đang làm.

Tiểu Tứ Tử nằm trên lưng Tiểu Ngũ mà chải lông cho nó, Tiêu Lương thì đang ở bên cạnh bé đánh quyền.

Chẳng qua là hai tiểu hài nhi bao gồm cả Tiểu Ngũ đang nằm yên cho người chải lông kia cũng chẳng có tâm tư sâu sa gì, chỉ là ngẩng đầu nhìn bên dưới gốc đại thụ cách đó không xa.

“Bên trái, bên trái …. Ân!” Công Tôn đang rất hưởng thụ mà rên hừ hừ, hắn đang nằm trên một giường tháp: “Ân, Ân! Hô …..”

Lúc này, khác với Công Tôn đang hưởng thụ, gương mặt Trâu Triệu Phổ đang xoa bóp thắt lưng cho hắn lại xanh mét, đồng thời, hai cái tai đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi a.

“Ngươi đừng có phát ra âm thanh như vậy có được không a!” Triệu Phổ cảm thấy như có cả trăm con hồ ly cùng dùng móng vuốt mà cào tới cào lui trong lòng mình vậy, thật nháo tâm người ta a! Mỗi lúc Thư ngốc này rên hừ hừ là mỗi lúc tâm tư mình nhộn nhạo.

Lúc trước, vốn dĩ vẫn là Tiểu Tứ Tử đấm bóp cho Công Tôn, thế nhưng Tiểu Tứ Tử sức yếu, tay rất dễ mỏi cho nên dạy lại phương pháp cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ rất khỏe a, chỉ mấy chiêu này sao có thể làm khó hắn được, vì vậy mới liền đấm bóp cho Công Tôn …. Lúc đầu còn may, thế nhưng càng về sau cũng không biết có phải là do Công Tôn quá hưởng thụ hay không mà cứ “Ân ân, a a, hư hư, hừ hừ” trong miệng không ngừng, khiến cho Triệu Phổ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, muốn nhảy xuống ao bơi mấy vòng, tốt nhất là nơi nào có nước lạnh như đá ấy ….

Trên nóc nhà, Tử Ảnh phụ trách gác đêm liền chọc chọc Giả Ảnh: “Từ trên đây nghe được cảm giác rất tốt!”

Giả Ảnh cũng dở khóc dở cười: “Nguyên soái bản chất chính là lưu manh a, cái này cũng quá bình thường!”

Tử Ảnh quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn mà lắc đầu: “Ai nha …. Tiểu hài tử vẫn còn ở bên cạnh mà nhìn đây, hai người lớn này thật chẳng có ý thức gì hết!”

………………

Không khí mờ ám của bọn Triệu Phổ ở trong sân, cũng lan sang viện bên cạnh.

Triển Chiêu ngồi xếp bằng trên một đằng tháp, hỏi Bạch Ngọc Đường đang sửa một cây đàn bên cạnh: “Bọn Công Tôn đang làm cái gì a?”

Bạch Ngọc Đường bên cạnh đang bận sửa âm, vừa trả lời hắn: “Có lẽ là đang đấm bóp đi.”

“Đấm bóp có thể phát ra loại thanh âm thế này a?” Triển Chiêu tiến tời một chút, bám vào cạnh bàn mà ngoẹo đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đang làm cái gì đó?”

“Đây chính là cây đàn của ngoại công ta.” Bạch Ngọc Đường nói: “Thanh âm không chuẩn lắm, cho nên vừa rồi có bảo ta sửa lại.”

Triển Chiêu liền nằm xuống nhìn Bạch Ngọc Đường đang gảy mấy dây đàn “tinh tinh tang tang” để nghe âm sắc, thấy vậy, Triển Chiêu cũng đưa tay, gảy một cái, nghe được “tưng” một tiếng.

Hình như Triển Chiêu cảm thấy rất thú vị, vì vậy liền đưa ta, duỗi thân và gảy thêm hai cái.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy như trong lúc mình đang bận rộn thì có một cái móng mèo cứ lắc qua lắc lại trước mắt mình vậy.

Cuối cùng cũng chỉnh xong dây đàn, Bạch Ngọc Đường vẫn thấy Triển Chiêu đang rất nhiệt tình mà “nghịch” đàn, liền đẩy chiếc đàn đến trước mặt hắn, hỏi: “Có muốn đàn một bản không?”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu ngồi dậy, gỡ khuy, vén tay áo, ý là —– Miêu gia đây tới gảy một khúc đàn trợ hứng cho ngươi xem.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngạc nhiên, không biết Triển Chiêu sẽ đàn thế nào.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, sau đó vung tay lên …. Chỉ trong nháy mắt, ma âm rót nhĩ.

Bạch Ngọc Đường cả kinh, cái chén trong tay thiếu chút nữa thì rơi vỡ, lại thấy Triển Chiêu vô cùng hưởng thụ, hay đôi bàn tay thon dài cứ thế bát loạn huyền cầm thật chẳng khác nào cuồng ma loạn vũ.

Từ lúc tiếng đàn đáng sợ của Triển Chiêu truyền ra, Ánh Tuyết Cung vốn bốn bề yên tĩnh bỗng chốc rối loạn sôi trào.

Lục Tuyết Nhi che tai rúc vào trong ngực Bạch Hạ, Bạch Hạ vốn là một văn nhân, cầm kỳ thi họa đều tinh thông cho nên dậm chân nói: “Người nào cưa gỗ a?!”

Thiên Tôn đang cướp cờ cùng Vô Sa cũng run tay lên, “rầm” một tiếng, bàn cờ vỡ tan, Lục Thiên Hàn thì thiếu chút đánh rơi bình trà, Ân Hậu đang đắm chìm trong hạnh phúc thì té từ trên giường tháp xuống đất, đám ảnh vệ cũng rớt xuống từ nóc nhà, Tiểu Tứ Tử chỉ biết che tai: “Thật là khó nghe quá!”

Lực đạo trên tay Triệu Phổ cũng tán loạn, không kiểm soát được cho nên mọi người liền nghe thấy “rắc rắc” một tiếng, sau đó là tiếng Công Tôn la lên: “Ai nha!”

Triệu Phổ cả kinh, vội vàng xoa cho hắn: “Thư ngốc? Có đau không?”

Công Tôn che tai: “Nhức đầu quá! Là ai đang đàn a?”

Lâm Dạ Hỏa vốn đang ôm Câm mà trêu chọc Trâu Lương đột nhiên loạng choạng một cái, không cẩn thận vấp ngã xuống ôn tuyền.

Trâu Lương lại thuận tay cứu Câm cũng không thèm cứu hắn, Lâm Dạ Hỏa giơ tay túm lấy y phục của Trâu Lương mà leo lên, Trâu Lương ở bên cạnh cảm thấy thật vui sướng, dĩ nhiên, trong tai hắn có nhét bông gòn. Bông gòn này hắn luôn mang theo bên mình, lúc ở cùng chỗ với Long Kiều Quảng, bông gòn nhét lỗ tai chính là thứ vô cùng cần thiết.

Bao Duyên đang đọc sách cũng không cẩn thận mà xé rách cả sách, Bàng Dục đang lim dim cũng giật mình tỉnh giấc, Bao Đại nhân run tay đóng sai vị trí cả dấu tấu chương, Bàng Cát đang vuốt râu nhớ cháu gái cũng tự giật đứt cả râu mình.

Âu Dương Thiếu Chinh nói với Long Kiều Quảng: “Đây là nhân tài a! Mang đến chiến trường có thể một lúc giết mấy vạn địch quân đó!”

Dĩ nhiên, người tay chân luống cuống nhất vẫn là Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu vẫn còn mê mị trong “tiếng đàn say đắm lòng người”, hắn còn rất hưởng thụ cho nên quyết định tiếp tục tùy tâm sở dục, ngẫu hứng “sáng tác” một phen.

Bạch Ngọc Đường gọi hắn mấy tiếng hắn cũng không có chịu ngừng, hình như hắn đang thực sự rất muốn quấy rối mọi người.

Bạch Ngọc Đường có chút hết nói nổi, chắc không phải Mèo này thừa nhận mình là Thiếu cung chủ Ma cung rồi liền bộc lộ nguyên hình bản tính đó chứ?!

Mấy lần cố ngăn cản Triển Chiêu nhưng đều không có kết quả, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là dùng đến tuyệt chiêu, tiến đến trước mặt Triển Chiêu, gọi một tiếng: “Miêu nhi!”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn thấy trước mặt hiện bản mặt một con Chuột to đùng, đồng thời, trên môi lại truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, dưới tay cũng vô ý thức mà rời khỏi huyền cầm, chỉ chuyên tâm vào khuôn mặt quá ư là đẹp trước mắt mình thôi ….

Vì vậy, ma ấm biến mất, Ánh Tuyết Cung lại tiếp tục khôi phục an tĩnh như thường, còn có ….. bầu không khí mờ ám lơ đãng kia cũng chưa từng biến mất ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.