CHƯƠNG 10
[Thích khách]
.
“Cửu thúc.”
Triệu Trinh một tay cầm tấu chương, một tay cầm khoai lang nướng mà Triệu Phổ mời hắn ăn, đi tới cửa ngự thư phòng, thấy Triệu Phổ đang ngồi chồm hổn trên bậc cửa ngáp, “Nam Cung đã tăng cường hộ vệ, ngươi quay về nghỉ ngơi đi.”
Triệu Phổ khoát khoát tay, đổi tay khác chống cằm, “Không được, mí mắt giật, đêm nay phỏng chừng có chuyện xảy ra.”
Triệu Trinh ngồi song song với hắn trên bậc cửa, đặt tấu chương lên đùi, vừa bóc vỏ khoai lang vừa gặm, “Đúng rồi, sao ngươi dạo này cứ ở lì trong Khai Phong phủ vậy?”
Triệu Phổ nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Dù sao ta cũng rảnh mà.”
Triệu Trinh nhướng mi nhìn hắn, “Rảnh? Rảnh sao ngươi không về vương phủ tẫn hiếu đi? Hoàng thái phi gần đây cứ đi tìm thái hậu trách cứ ngươi.”
Triệu Phổ bất đắc dĩ, “Hoàng nương ta không phải trách cứ ta, là muốn tìm tức phụ cho ta.”
“Vậy ngươi tìm một người đi.” Triệu Trinh ăn xong khoai lang, bàn tay dính bẩn chùi lên hoàng bào hai cái, cảm thấy rất hứng thú mà hỏi Triệu Phổ, “Ngươi thích kiểu nào? Trẫm chọn cho ngươi.”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Miễn đi, phải xem duyên phận mới được, trời có ý trời.”
Triệu Trinh vừa định nói thêm gì đó, chợt thấy Trần công công đi tới hỏi, “Hoàng thượng, đêm nay tẩm cung có đốt an thần hương không?”
Triệu Trinh khoát khoát tay, “Ai, thôi đi, Vương thái y khai cho trẫm loại này không phải an thần, căn bản là mông hãn dược (thuốc mê), trẫm bị mất ngủ, nhưng không muốn đêm nào cũng ngủ tới bất tỉnh nhân sự.”
Trần công công nhịn cười.
Triệu Phổ thắc mắc, nhìn Triệu Trinh, “Ngươi ngủ không ngon?”
Triệu Trinh bất đắc dĩ, “Ai, đừng nói nữa, cũng không biết bị cái gì, dạo này buổi tối ngủ không được.”
Trần công công nhỏ giọng nói cho Triệu Phổ, “Mấy hôm trước hoàng thượng nhiễm phong hàn, sau đó mắc chứng đau đầu, buổi tối có đôi khi đau đầu đau vai, rồi ngủ không được.”
Triệu Phổ vỗ đùi, “Hồi nãy không chịu nói luôn, bảo Công Tôn xem cho a.”
Triệu Trinh cười cười, “Nhiều thái y như vậy còn không xem được, thôi đi, dưỡng vài ngày thì đỡ.”
Triệu Phổ bĩu môi, “Ta nói cho ngươi biết, con mọt sách Công Tôn kia đừng xem tính tình thất thường, nhưng y thuật là đệ nhất, đừng nói mười thái y, một trăm người cộng lại cũng không sánh bằng ngón tay của y.”
Triệu Trinh há mồm nhìn Triệu Phổ, “Lợi hại như vậy?”
Triệu Phổ thấy hắn không tin, ngẩng đầu vẫy tay.
Trên nóc nhà, Giả Ảnh nhảy xuống.
“Đến Khai Phong phủ xem Công Tôn ngủ chưa, chưa ngủ thì đưa y tiến cung, nói là hoàng thượng đau đầu.”
“Dạ.”
Giả Ảnh vừa định đi, Triệu Trinh ngăn lại, “Sáng mai rồi đi…”
“Hoàng thượng.” Trần công công đau lòng, “Ngài đã mấy ngày không ngủ ngon.”
Triệu Phổ khoát khoát tay với Giả Ảnh, ý là —— Mau đi đi, với thói quen của Công Tôn, hẳn là còn chưa ngủ đâu.
Quả nhiên, chưa bao lâu, Giả Ảnh cưỡi ngựa tốc hành mang Công Tôn cùng với Tiểu Tứ Tử sống chết đòi theo, đưa tới hoàng cung.
Công Tôn xách theo hòm thuốc, Giả Ảnh bế Tiểu Tứ Tử, xuất hiện trước cửa ngự thư phòng.